Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:19:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62 - 63
2. Cuộc sống chung với cương thi
Liễu Thủy Tiên không biết đây là đâu, đưa tay chạm đến xung quang chỉ toàn là bùn đất. Cô cảm giác nơi đây hình như là một hang núi. Từ thuở nhỏ cô đã ở trong phủ Liễu viên ngoại, lại thêm được cha thương yêu cưng chiều, có thể nói là ăn sung mặc sướng. Nhưng hôm nay lại bị yêu quái mang đến một nơi tối đen không thấy được cả năm ngón tay này đương nhiên khiến cô rất sợ hãi. Dường như cương thi mắt xanh cũng không có ở đây, cô lần mò khắp nơi mới đi được ra trước hang nhìn thấy được ánh trăng mờ mờ.
Cô đứng ở cửa hang nhìn ra cũng không biết đây là ngọn núi nào. Cỏ dại mọc um tùm ngoài hang trông vô cùng hoang vu. Cô cẩn thận đi về phía trước, dưới ánh trăng mờ tối cũng miễn cưỡng có thể thấy được sự vật. Nghĩ đến nguyên hình đáng sợ của cương thi kia, cô cắn môi bắt buộc mình trấn định, thừa dịp nó chưa về chạy trốn khỏi đây.
Khi đó lưu hành việc bó chân, con gái nhà quyền quý đều bị bó cả. Nên điều này khiến cho Liễu Thủy Tiên không thích hợp đi bộ. Huống chi đây là đường núi gập ghềnh. Cô đi một chút đã đau đến không chịu được, đành ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi. Tay của cô bị bụi gai cắt qua, trên da thịt trắng nõn hiện lên từng đường trầy xước rỉ máu. Cô lau mồ hôi trên đầu, đương lúc muốn đứng lên thì trước mắt có một bóng đen thoáng qua. Cương thi mắt xanh đã đứng trước mặt cô.
Liễu Thủy Tiên nghĩ rằng có thể nó đi đến nơi khác trị thương. Lúc này đã khôi phục lại hình dáng con người, tóc bạc áo đen, mũi ôi mỏng. Thoáng nhìn dưới trăng như một thần tiên anh tuấn phong nhã. Nhưng Liễu Thủy Tiên đã tận mắt nhìn thấy nguyên hình của nó, nên biết rằng dưới lớp mặt nạ đẹp đẽ kia đã cất giấu một gương mặt khủng khiếp vô cùng. Cô lùi về phía sau một bước theo bản năng. Cương thi mắt xanh lại vươn tay ra, tựa như nó cũng không trách cô chạy trốn: “Ăn chút gì đi.”
Trên tay nó là một gói giấy dầu. Liễu Thủy Tiên không dám đưa tay nhận lấy. Nên nó lại mở gói giấy ra, bên trong là bánh hoa quế cô thích nhất, còn có giấm cá không biết của tửu lầu nào làm và chút bún thịt mang hình dáng kì lạ. Nó bày đồ ăn lên tảng đá rồi ngồi xuống cầm đũa gắp một miếng cho cô: “Nếm thử đi.”
Liễu Thủy Tiên không có dũng khí để ăn. Cô từng nghe truyện Liêu Trai, biết trong đó thức ăn là do tảng đá, nhánh cây, thậm chí là côn trùng hóa thành để lừa mắt con người. Cô chỉ nhìn cương thi mắt xanh, trong sự sợ hãi mang theo chút ít thù địch. Dường như cương thi mắt xanh cũng không chú ý đến ánh mắt của cô, giọng nói của nó vẫn trầm ấm ôn hòa: “Ăn đi, Xảo Nhi.”
Đêm trong núi trăng sáng sao thưa, gió núi thổi nhẹ, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang. Đôi khi những con chim đêm vỗ cánh đậu lên cành cậy, phát ra những tiếng kì quái. Liễu Thủy Tiên quay đầu đi không chịu tiếp nhận ý tốt của nó.
Cương thi mắt xanh lại hơi bối rối: “Ăn chút trước đi. Em đã ngũ cả ngày cũng phải đói bụng rồi. Em hãy ăn trước một ít thử xem, nếu không hợp khẩu vị thì anh sẽ đi mua cái khác được không?”
Liễu Thủy Tiên vốn không muốn nói chuyện với nó. Giảng đạo lí với một con cương thi, chỉ cần thử nghĩ cũng cảm thấy rất nực cười. Nhưng hiện tại cô không biết mình đang ở đâu, trốn thì không thoát, đi thì không được: “Tôi muốn về nhà.”
Mắt Xanh nghe thế bèn yên lặng, một hồi lâu mới đáp: “Đó không phải là nhà của em, Xảo Nhi. Nhà của em ở Quan Thiên Uyển, ngày mai anh sẽ dẫn em về được không?”
Cuối cùng Liễu Thủy Tiên cũng nổi giận, những uất ức, sợ hãi trong lòng đều bộc phát: “Tôi nói tôi không phải là Xảo Nhi gì hết. Tôi họ Liễu, tên tôi là Liễu Thủy Tiên. Anh nghe có hiểu hay không? Anh là cương thi, tôi là người. Anh muốn hút máu thì mau chóng cắn chết tôi đi. Hù dọa tôi thế này rất vui vẻ hay sao?”
Cương thi mắt xanh rất hoang mang: “Anh không muốn cắn em, anh không hút máu. Anh... anh cũng không hề muốn hù dọa em, hù dọa em không có gì vui cả.”
Nó rất oan ức. Cơn giận trong lòng Liễu Thủy Tiên cũng phát tác: “Vậy anh thả tôi về đi. Tôi van xin anh, tôi thật sự không phải là Xảo Nhi gì cả.”
Cương thi mắt xanh thu dọn lại đồ ăn trên tảng đá. Khi nó vừa đặt Liễu Thủy Tiên xuống thì đã lập tức ra ngoài tìm thức ăn cho cô. Bây giờ cũng đã mệt lắm rồi: “Về hang núi trước, ngày mai anh sẽ dẫn em về Quan Thiên Uyển, nhất định em sẽ thích nơi đó.”
Liễu Thủy Tiên còn định cất lời thì nó thình lình ôm cô lên đặt lên lưng định trở về hang núi. Liễu Thủy Tiên sợ hãi kêu ré lên, bắp đùi của cô ôm sát người nó, khiến cô mắc cỡ đến đỏ mặt tận mang tai: “Anh mau buông tôi xuống.”
Bước chân của Mắt Xanh hơi không yên, nó cố gắng ngăn cô đừng lộn xộn. Liễu Thủy Tiên bi ai phát hiện ra rằng nơi mình mất cả canh giờ mới chạy đến thì nó chỉ trong nháy mắt đã quay về. Nó đặt Liễu Thủy Tiên xuống miếng đệm trong hang và để mấy thức ăn khi nãy ở bên cạnh: “Em ngủ trước đi, anh ở bên ngoài, có gì thì gọi anh.” Nó xoay người muốn rời đi, hồi lâu mới khẽ nói: “Anh là Hống.”
Liễu Thủy Tiên nhìn nó đi ra ngoài. Cô lo lắng trong hang núi này có rắn chuột hay kiến, nên liên tục không ngừng bước đi về phía cửa hang. Nhưng bên ngoài hang lại không thấy cương thi mắt xanh, cô hoài nghi nhìn dáo dác, đập vào mắt chỉ là cỏ cây khắp núi. Bụng cô kêu lên vài tiếng ùng ục biểu hiện đã đói. Những món ăn cương thi mắt xanh để ở bên cạnh thì cô lại không dám động đến. Cô lặng lẽ lần mò ra khỏi hang núi, trong đêm tối cô không thể phân biệt được phương hướng, chỉ nghe phương xa có tiếng suối chảy róc rách. Cô lần theo cỏ dại đi đến đó, chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo, Mắt Xanh cởi trường bào xuống bên hông, dùng nước suối rửa sạch vết thương. Mái tóc bạc dài xõa ra được ánh trăng lấp lánh soi lên vô cùng quyến rũ. Từ thuở nhỏ Liễu Thủy Tiên đã ở trong khuê phòng, nay nhìn thấy cảnh thế này cô lại đỏ mặt quay đầu đi. Định men theo dòng suối này xuống núi thì ai ngờ nghiêng đầu qua lại thấy một con rắn đang quấn lên cây thò đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới. Cô thét lên kinh hãi, con rắn kia đang nhìn vào cô cũng như giật mình, nhanh chóng lủi mất. Liễu Thủy Tiên chỉ cảm thấy hoa mắt đã rơi vào một lồng ngực. Cô ngẩng đầu lại nhìn thấy cương thi mắt xanh, áo của nó vẫn chưa mặc lại, mặt cô dựa vào lồng ngực nhẵn như ngọc của nó. Cô hơi sợ: “Thả tôi ra.”
Cương thi mắt xanh ôm cô đến bên dòng suối, nó vẫn rửa vết thương trên người. Nó hơi tránh người đi không muốn cho Liễu Thủy Tiên nhìn thấy vết thương dữ tợn của mình. Liễu Thủy Tiên cũng không có lòng dạ để xem. Cô vốn định chạy trốn nhưng ở nơi rừng sâu với gót sen bé nhỏ của cô làm sao có thể chạy thoát được đây? Cương thi mắt xanh quay đầu nhìn thấy vẻ do dự của cô. Tất nhiên nó biết được trong nội tâm cô đang suy nghĩ gì: “Em không đi khỏi đây được đâu. Trước đây sức lực em mạnh hơn bây giờ thì còn chút hi vọng. Bây giờ em đi lại rất chậm, hơn một canh giờ chỉ mới đi được một chút.”
Liễu Thủy Tiên cũng hơi nhụt chí: “Anh biết tôi đi đã lâu rồi?”
Cương thi mắt xanh gật đầu chân thành: “Trong vòng một trăm dặm, anh có thể cảm giác được bất cứ vật gì anh muốn. Có điều bây giờ công thể của anh cũng chưa hồi phục nên chỉ cảm giác được mỗi mình em.”
Giờ Liễu Thủy Tiên mới hiểu được thế nào là lòng như tro tàn. Đương lúc nói chuyện thì cương thi mắt xanh đã rửa sạch vết thương, nó cầm quần áo mặc kín lại. Nhưng lại không chuẩn bị trở về hang núi. Thân thể nó không giống với con người, giấc ngủ cũng không thể khôi phục lại thương tích. Nó chỉ có thể hấp thụ nhiều ánh trăng, tận lực ngăn cho vết thương chuyển biến xấu đi. Liễu Thủy Tiên lại không gắng chịu nổi lâu đến thế. Khi nãy cô cố trốn đi đã bôn ba hơn nửa canh giờ đường núi, vừa bị hoảng sợ nên thể lực cũng hao tốn rất nhiều, lúc này ngồi đây lâu cũng đã cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cô ra đời đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên cô một mình ở chung với một chàng trai xa lạ. Sai rồi, là lần đầu tiên một mình ở chung với một cương thi xa lạ. Cô ngồi bên cạnh nó hồi lâu, cũng không biết thiếp đi từ lúc nào. Cương thi mắt xanh nhẹ nhàng đặt đầu cô nhẹ gối lên chân của mình, cố hết sức không cử động để cô có thể ngủ một tư thế thoải mái nhất.
Gió núi thoáng lạnh, Liễu Thủy Tiên không biết mình ngủ được bao lâu. Lúc cô tỉnh lại thì cương thi mắt xanh vẫn duy trì tư thế ngồi tối qua, như một pho tượng yên lặng không hề nhúc nhích. Quả thật Mắt Xanh vô cùng vui mừng khi thấy cô mở mắt: “Xảo Nhi, hôm nay muốn ăn gì?”
Liễu Thủy Tiên không muốn tranh cãi với nó, giọng nói cô rất nhỏ: “Tôi chỉ muốn về nhà, muốn gặp cha mẹ của tôi.”
Cương thi mắt xanh giả vờ như không nghe thấy những lời này, có đôi khi nó cũng rất am hiểu chuyện giả ngu: “Anh đi bắt cá được không? Trước kia em thích làm cá kho, ăn xong chúng ta sẽ đi hái trái cây.”
Liễu Thủy Tiên không biết phải đáp lại nó thế nào, có lẽ nó chẳng cần nghe ý kiến của cô. Trước kia Liễu Thủy Tiên chưa từng thấy cương thi, thậm chí bọn nha hoàn xung quanh cũng vô cùng kiêng kị nói đến vật không may mắn thế này. Cho nên nhận thức của cô về cương thi chính là quái vật ăn sống nuốt tươi. Nhưng bây giờ xem ra cô lại cảm thấy cương thi rất đáng thương. Nó chỉ muốn cố gắng giữ lại người và việc đã không còn tồn tại. Nó như một đứa trẻ, chỉ sống trong câu chuyện cổ tích của mình, biết câu chuyện là giả dối cũng không chịu để người bên cạnh lay nó tỉnh lại. Thế tử Bình Nam Vương cử người điên cuồng tìm kiếm Liễu Thủy Tiên. Nhưng liên tục mấy ngày đều không có tin tức. Đạo sĩ Thúy Vi Sơn cũng tìm kiếm khắp nơi, có người đánh mùi theo Liễu Thủy Tiên tìm được một chiếc vòng tay rơi tại một vùng núi hoang vu ít ai lui tới. Khi đó Liễu Thủy Tiên và Mắt Xanh đã ở đây được vài ngày. Vào ban ngày nó cõng cô đi xung quanh hái trái dại, ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp của núi rừng. Buổi tối lại đứng trên đỉnh núi hấp thụ anh trăng. Nhưng thật ra Liễu Thủy Tiên cũng rất thích non xanh nước biếc này. Từ thuở nhỏ cô đã không bước chân ra khỏi nhà, làm sao thấy được cảnh thiên nhiên đẹp đẽ sống động vậy được.
Sống chung lâu ngày cũng khiến cho sự sợ hãi của cô đối với cương thi mắt xanh vơi bớt đi. Mới đầu cô không chịu ăn, một ngày Mắt Xanh phải đổi mười mấy món nhưng cô cũng không đụng đến. Sau đó đói bụng không chịu được cũng phải ăn chút ít. Cương thi mắt xanh thường xuyên nướng vài món dân dã cho cô. Dù tài nghệ nấu ăn của nó rất tệ nhưng cũng tiến bộ thật nhanh. Có đôi khi Liễu Thủy Tiên thầm suy nghĩ đến cái tên Xảo Nhi nó thường gọi, không biết rốt cuộc là cô gái như thế nào, đã cùng với con cương thi này trải qua câu chuyện ra sao mà khiến nó cố chấp tìm kiếm không thôi. Nhưng nghĩ đến nhiều hơn là cha mẹ tại phủ Liễu viên ngoại và chàng thiếu niên ngại ngùng định chung thân cùng cô.
Cả ngày trôi qua cũng đến chiều xuống, sắc trời cũng đã tối nhưng cương thi mắt xanh vẫn còn chưa trở về. Cô một mình ngồi bó gối trong hang núi, chờ đến hoảng hốt. Dù nơi này không có con thú hoang hay rắn trùng gì đến gần cô, có lẽ vì sợ hãi mùi trên người cô, nhưng bản thân bóng tối cũng đã đủ khiến người ta sợ hãi. Cô nhìn ra ngoài hang, trước kia mỗi khi mặt trời xuống núi thì cương thi mắt xanh cũng sẽ mang về bánh hoa quế cô thích, nhưng đến bây giờ nó vẫn chưa trở về. Mấy ngày qua đa phần thời gian nó đều ở bên cô chưa bao giờ về muộn.
Trong lòng Liễu Thủy Tiên hơi thấp thỏm. Cô không biết mình nên mong đợi nó gặp phải điều bất trắc, hay là hi vọng nó bình an trở về. Dù sau đây cũng là rừng sâu núi thẳm, một mình cô rất khó sống sót. Từ nhỏ cô đã học “Nữ giới”, “Liệt nữ truyện”. Trong tư tưởng có lẽ cũng hơi nhàm chán nhưng trong lòng tuyệt đối không hư hỏng. Từ khi cương thi mắt xanh xuất hiện cho đến mấy ngày sống chung vừa qua, đúng là cô hơi bị kinh sợ nhưng nó chưa bao giờ thật làm hại đến cô. Cô là khuê nữ, đã đọc nhiều câu chuyện tài tử giai nhân nên luôn thương hại với những kẻ si tình. E là dù đối phương là cương thi, cô cũng mong muốn nó có thể sống tốt.
Mãi cho đến canh hai cương thi mắt xanh mới trở về. Nó vừa về đã lập tức gấp rút lấy thức ăn trong ngực mình ra đưa trước mặt cô. Trên người nó có mùi máu rất nồng, nhưng trong lời nói lại không buồn để ý: “Anh mang về chè đậu xanh cho em đây. Người ta nói rằng chè này có thể thanh nhiệt.”
Cô mở hộp đựng thức ăn kia ra, chè đậu xanh trong đó vẫn còn bốc khói nghi ngút. Cô múc một muỗng nếm thử, độ ngọt cũng vừa phải, thanh nhưng không ngấy, hết sức hợp khẩu vị. Cương thi mắt xanh cũng cực kì vui mừng khi thấy cô thích, nó đẩy hết thức ăn đến trước mặt cô. Quả thật Liễu Thủy Tiên cũng hơi đói, nên mỗi món đầu ăn qua chút ít. Cô rất thích cháo, thế là lần này nó lại mang về hộp cháo gạo tẻ vẫn còn ấm. Nó nhìn cô thật lâu, Liễu Thủy Tiên lại ngại ngùng: “Anh... anh cũng ăn chút đi.”
Đôi mắt xanh của nó sâu hơn, khóe môi nhoẻn một nụ cười: “Anh không đói, Xảo Nhi ăn đi.” Trong lời nói cũng mang theo vẻ hạnh phúc.
Ngày hôm sau khi Liễu Thủy Tiên tỉnh lại nhìn thấy quần áo và đầu tóc của mình đều là vết máu đã khô. Cô cẩn thận kiểm tra trên người mình không thấy vết thương nào. Sau đó mới nhớ đến đêm qua mình ngủ tựa vào trong ngực cương thi mắt xanh. Những vết máu này đều là của nó sao?
63. Cương thi kể chuyện xưa
Đạo sĩ Thúy Vi Sơn dựa vào thuật truy tung để được hướng đi của cương thi mắt xanh, thậm chí đã từng giao thủ với nó. Nhưng pháp lực của cương thi mắt xanh sâu không lường được, theo bước đầu suy đoán thì nó là một cương thi vạn năm, không biết vì sao lại muốn bắt cửu tiểu thư của Liễu gia. Nhưng những đạo sĩ này đã quen với yêu quái cũng biết được cho đến bây giờ bọn chúng làm việc gì cũng là theo tính tình của chúng. Thúy Vi Sơn cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết, lần trước giao thủ với nó cảm giác rằng nó đã không bằng trước, có thể nhất định là do bị thương. Thường lịch sử bị thương của một con đại yêu vạn năm cũng tuyệt đối không thể coi thường.
Thế tử Bình Nam Vương cầu cứu quốc sư rất nhiều lần. Trước đây vị này ở trong thâm cung quanh năm chỉ luyện đan cầu phúc cho thiên tử vô cùng thần bí. Hắn ta là cao nhân tránh đời, ngay cả thiên tử cũng phải đối xử long trọng không hề dám đắc tội đến hắn. Cho nên hắn cũng chẳng nể nang gì mặt mũi của thế tử Bình Nam Vương cả. Sau lại nghe nói là con đại yêu vạn năm nên hắn mới có hứng thú. Nếu được công lực của đại yêu vạn năm, nói không chừng có thể giúp được cho hắn thành tiên rồi. Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng chịu thuận nước đẩy thuyền.
Đạo sĩ Thúy Vi Sơn xuất thân từ danh môn nên cũng không có suy nghĩ ti tiện cướp công lực của người ta. Vì vậy bọn họ cũng không buồn để ý đến yêu cầu của quốc sư muốn mang con đại yêu vạn năm này đi. Con yêu quái này khiến bọn họ mất hết mặt mũi nên vốn chưởng môn đã quyết định tự mình đến thu. Nhưng vì từ Thúy Vi Sơn đến đây cũng không biết cần bao nhiêu thời gian, nếu cô nương Liễu gia còn sống thì nên sớm cứu cô ta ra thì tốt hơn. Thậm chí có một số đạo sĩ liên tưởng phong phú đã âm thầm phỏng đoán: chẳng lẽ Cửu cô nương này đã bị nó băm ra bỏ vào hộp đựng thức ăn rồi sao?
Lần giao thủ đó khiến quốc sư càng hưng phấn. Con đại yêu vạn năm này hung hãn hơn hẳn các loại yêu quái hắn từng gặp. Đường vân trong mắt nó cực kì quái lạ, bình sinh hắn chưa bao giờ thấy qua việc này. Có thể đây không phải là một con cương thi già bình thường. Lúc cương thi mắt xanh lao ra khỏi trận pháp đã tốn không ít công lực, cuối cùng còn giao thủ với quốc sư. Cái danh hiệu quốc sư này cũng không phải là hư danh. Hắn có thể cảm nhận được cương thi mắt xanh rất khác biệt. Ban đầu hắn cảm giác đó là một dị vật, không biết vì sao mà nó đã bị suy yếu thực lực ở mức độ khá lớn. Và thực lực của bản thân nó hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.
Sau khi giao chiến với nó, hắn về xem rất nhiều sách cổ, trong đó có ghi lại chuyện của Bạt. Đương nhiên hắn chưa từng thấy Bạt. Nhưng xem những đường vân kì lạ trong mắt của cương thi mắt xanh lại có điểm tương tự với trong sách cổ lại khiến trong lòng hơi kinh sợ. Chẳng lẽ nó là Bạt thủy tổ cương thi sao? Nhưng tại sao trong sách lại ghi Bạt là nữ thần? Chuyện này hắn cũng không nhắc đến với bất cứ ai. Nữ Bạt là đọa thần viễn cổ, thực lực của Bạt thật ra có bao nhiêu người phàm có thể đo lường được. Một khi nói ra, đám đạo sĩ kia có dám ra tay với nó nữa hay không cũng chưa biết được. Nếu có duyên hút được công lực của nó... Lúc này trên người nó đã bị thương nặng chạy đến đây, chẳng lẽ là phúc duyên của hắn sao?
Liễu Thủy Tiên ăn xong lại được cương thi mắt xanh cõng cô đi dạo trong núi theo thói quen. Ánh chiều tà buông xuống, hoa dại trong rừng nở rộ trông cảnh vật rất phong nhã. Nhưng Liễu Thủy Tiên lại không nổi hứng phong nhã nổi. Ở nhà cô cũng có thể làm chút thi từ, nhưng cưỡi trên người một con cương thi thì...
Cương thi mắt xanh lại cõng cô đền bên dòng suối. Nó mua cho cô rất nhiều xiêm y, cô cũng kiên trì mỗi lần thay đi đều phải giặt sạch. Thói quen này giống hệt với Xảo Nhi nhiều năm trước. Đương lúc thay quần áo bên dòng suối thì bỗng cô thấy một chiếc vòng vàng phản quang lại ánh tà dương rất chói mắt. Cô nhặt vòng tay kia nhìn thật kĩ, trong lòng thất kinh. Cái vòng tay này là của cô, nhưng khi cô bị cương thi bắt vào núi sâu thì đã rơi ở bên ngoài. Tại sao nó lại ở chỗ này? Cô vân vê chiếc vòng tay nghĩ băn khoăn. Không biết cương thi mắt xanh đã rời đi khi nào, dòng suối trống trải chỉ còn mình cô khiến cô hơi sợ. Nhìn cảnh vật xung quanh lại thấy ánh nắng chiều ngày càng xuống thấp.
Cô nhìn thấy hai bóng người đang ngự kiếm đến đây nên lui về sau theo bản năng. Trong đó cô biết được một người, đương nhiên đó là thế tử Bình Nam Vương. Người còn lại mặc áo đạo bào màu xám tro, bảo kiếm vắt nghiêng sau lưng, tóc dài được cột lên cao, cài một cây trâm mài xám, là phong cách đạo gia trang nghiêm. Liễu Thủy Tiên chưa cất lời thì thế tử Bình Nam Vương đã nhảy xuống khỏi kiếm. Cô hơi cúi đầu nhìn hai bàn tay mình được nắm trong lòng bàn tay to lớn của hắn. Cô cảm giác được sự ấm áp và bình yên, nhất thời quên mất lễ nghi phép tắc: “Thế tử...”
Cô đỏ mặt. Thế tử Bình Nam Vương chỉ cầm lấy tay cô không muốn buông ra. Quốc sư ở phía sau cũng không buồn để ý: “Liễu cô nương, con cương thi kia hôm nay đã đi đâu rồi?”
Liễu Thủy Tiên sững sốt và hơi nghi ngờ: “Nó không nói cho tôi biết đã đi đâu. Vốn dĩ bình thường... nó rời đi không lâu sẽ quay lại ngay. Đúng rồi, sao chiếc vòng tay lại ở đây?”
Quốc sư nghe vậy thì thần sắc lại có vài phần lo âu: “Đã thế thì bần đạo sẽ nói ngắn gọn thôi. Chiếc vòng tay này do bần đạo để ở đây, chỉ mong sau khi Liễu cô nương nhìn thấy sẽ nghĩ ra cách để đến gặp bần đạo một lần. Tu vi của con cương thi này thông thiên, thật sự không dễ gì hàng phục nó. Nhưng nó đối với Liễu công nương dường như cũng không có sát ý. Liễu cô nương có thể phối hợp với bần đạo hay không? Trưa ngày mai cô dẫn nó đến đỉnh Song Nhũ ở phía đông bắc, đến lúc đó bần đạo có thể hàng phục được nó.”
Thế tử Bình Nam Vương lại thay đổi sắc mặt khi nghe những lời như vậy: “Quốc sư, chúng ta không cứu Thủy Tiên về trước sao?”
Quốc sư lấy một chiếc bình bạch ngọc nhỏ trong vạt áo ra, giọng nói hờ hững: “Nếu hiện tại cứu Liễu cô nương về thì không lâu sau con yêu quái này chắc chắn sẽ đến quấy rầy. Chi bằng hàng phục nó để tránh khỏi phiền hà về sau.”
Thế tử Bình Nam Vương vẫn không yên lòng. Nhưng quốc sư lại đưa bình ngọc trong tay cho Liễu Thủy Tiên: “Buổi chiều chờ nó về thì Liễu cô nương tìm cơ hội tưới nước trong đây lên người nó, nếu có thể dụ được nó uống sẽ tốt hơn. Như thế thì trưa mai nó phải chết trong trận là điều không thể nghi ngờ.”
Liễu Thủy Tiên gần như run rẩy nhận lấy chiếc bình ngọc nhỏ. Thế tử Bình Nam Vương không đành lòng cô lại phải rơi vào vòng nguy hiểm lần nữa. Nếu như chuyện bại lộ thì chắc chắn con cương thi kia sẽ giận dữ, một cô gái yếu đuối như cô phải làm sao đây? Nhưng quốc sư rõ ràng không buồn để ý đến việc này. Hắn lại xuất kiếm lần nữa, kéo cánh tay của thế tử Bình Nam Vương lên kiếm với dáng vẻ trịnh trọng chỉ để lại câu nói: “Đừng sợ hãi, ngày mai sau khi trừ được con yêu quái này. Liễu cô nương vả thế tử sẽ gắn bó với nhau suốt đời không còn gì trở ngại nữa.”
Liễu Thủy Tiên nắm chặt chiếc bình ngọc trong tay nhìn bọn họ ngự kiếm rời xa. Ngay cả xiêm y trôi theo dòng nước cô cũng không phát hiện. Sau ngày mai con yêu quái này phải chết. Lời nói của quốc sư vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Đây vốn là một chuyện tốt, nó sẽ không xuất hiện nữa, sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô. Nhưng trong lòng cô lại có cảm giác mặn đắng.
Cương thi mắt xanh đi khoảng một canh giờ, khi trở về thì Liễu Thủy Tiên vẫn còn ngồi bên dòng suối thẫn thờ. Nó đưa toàn bộ đồ trong ngực chồng chất trước mặt cô. Đập vào mắt Liễu Thủy Tiên là toàn là lâm lang châu ngọc khiến cô hoa cả mắt. Cương thi mắt xanh cũng rất vui mừng, nó nhặt hạt châu rớt qua kẻ hở ngón tay cô khoa tay múa chân. Trâm cài tóc của các cô gái nhân gian tương đối rườm rà nên nó không mang về. Liễu Thủy Tiên giờ mới hiểu khi nãy nó khoa tay múa chân lung tung trên đầu mình. Hóa ra là... Nó bỏ đi để tìm những thứ này về sao?
Cô đeo chiếc vòng tay của mình lại, cúi đầu nhìn dòng suối trong lành: “Tôi không thích mấy thứ này, anh lấy lại đi.” Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng trong rừng núi tịch liêu lại nghe hết sức rõ ràng. Cương thi mắt xanh cũng không tức giận. Cho dù là phải đem vứt đi mấy thứ đồ sang sức kia. Nó ít nói, Liễu Thủy Tiên cũng không biết nên nói gì với nó. Một người một thi lại cứ thế mà yên lặng trầm mặc.
Đến khi trời tối hẳn xuống, ánh hoàng hôn đã lặn xuống chân núi, Liễu Thủy Tiên lại chạm vào bình sứ trong tay áo. Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cương thi mắt xanh. Đôi mắt xanh thẳm trong veo vô cùng, vì nhìn đã quen nên cũng không thấy hoảng sợ. Đôi mắt đó có phần giống như chiếc trâm cài tóc ngọc lục bảo ở phòng của cô. Cô cảm giác mình hẳn nên trao đổi với nó lần nữa. Con cương thi này quả thật đã quấy nhiễu cuộc sống của cô. Nhưng hiện nay cô lại không có hận nó lắm. Nếu sau này nó không thể xuất hiện nữa, có lẽ cũng không nhất định phải giết chết nó.
“Anh nói anh tên là Hống đúng không?” Cô cẩn thận trao đổi với nó. Sống chung với nhau đã lâu, nó cũng chưa từng hung dữ với cô nên Liễu Thủy Tiên đã không còn sợ nó như lúc ban đầu. Cương thi mắt xanh cũng vui mừng, trôi qua mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với nó. “Ừ, anh tên là Hống.” Nó trả lời cô cực nhanh. Lần đầu tiên cô chịu trao đổi với nó khiến nó vừa mừng vừa sợ. Muốn đến gần cô nhưng lại sợ quấy nhiễu đến cô. Liễu Thủy Tiên ngồi bên dòng suối, vầng trăng non vừa nhú lên, ánh sáng cũng thưa thớt, cô không nhìn rõ được mặt nó: “Hống, anh nói Xảo Nhi là ai?”
Cương thi mắt xanh cúi đầu suy nghĩ rất lâu. Xảo Nhi là ai?
“Xảo Nhi là kiếp trước của em. Cách đây rất lâu, có một đạo sĩ đào anh ra khỏi mộ, đặt vào trong hang núi bên kia. Sau đó mỗi ngày hắn cứ om sòm bên tai anh, dù sao anh cũng không hiểu được nên không buồn chú ý đến hắn. Có một ngày hắn đột nhiên mở quan tài của anh ra và ném em vào...”
Gió núi thổi qua rừng cây xào xạc, giọng nói của mắt xanh vẫn trầm trầm, tỉ mỉ kể lại một câu chuyện rất xa xưa. Tiếng nói và năng lực biểu đạt của nó không tốt, thường xuyên nói xong lại phải bổ sung. Liễu Thủy Tiên yên lặng lắng nghe. Mấy ngày trước cô chẳng bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó lại ngồi bên dòng suối nhỏ trong núi sâu nghe một con cương thi kể chuyện xưa thế này. Nhưng cô cũng bị câu chuyện này hấp dẫn, trong câu chuyện xưa có lúc thì thầm hoan ca, có lúc lưu lạc chia lìa. Cô gái tên là Xảo Nhi kia thật chính là kiếp trước của cô sao? Cô đã từng cố gắng nhớ lại nhưng không hề có bất cứ ấn tượng gì. Đây chính là luân hồi, là đạo trời ban ơn cho tính mệnh. Những chuyện cũ trước đây, những thắm thiết sớm sớm chiều chiều, những ân ái cùng nhau sinh tử cuối cùng cũng như khói mây tan hết không còn gì nữa cả. Câu chuyện xưa kia từ đầu đến cuối đều đã thành câu chuyện của người khác. Yêu thì sao? Mà hận thì thế nào? Chúng ta đã hoàn toàn quên mất hết thì có còn quản chi tháng ngày đau khổ đã qua.
Khi câu chuyện xưa kết thúc, Liễu Thủy Tiên chỉ cười khổ: “Được rồi Hống, tôi không biết mình có phải là Xảo Nhi trong câu chuyện của anh thật không...”
“Là em.” Cương thi mắt xanh trả lời cực nhanh.
“Được rồi, cho dù là tôi...” Liểu thủy tiên nói những lời này rất chậm. Cô sợ mình sẽ làm nó kích động: “Nhưng Hống à, luân hồi của loài người là tượng trưng cho tất cả mọi yêu thương oán hận tình si đều kết thúc. Nhân quả của kiếp trước cũng đã kết thúc ở kiếp trước. Người anh muốn tìm kiếm không phải là tôi, chỉ là Xảo Nhi trong trí nhớ của anh thôi. Nhưng anh có nghĩ đến không, anh trăm phương ngàn kế muốn tìm được chỉ là kí ức và tình cảm của cô ấy. Là kí ức hai người quen biết nhau nhưng tôi lại không có. Tôi không tin luân hồi, nhưng coi như tôi là cô ấy chuyển thế thì tôi cũng không có bất cứ liên hệ gì với cô ấy cả. Tôi cũng chỉ giống như mỗi linh hồn khác thôi.”
Cương thi mắt xanh sững sờ tại chỗ. Nó không nghĩ nhiều đến thế, nó chỉ biết nó phải tìm được Xảo Nhi và tiếp tục ở bên nhau cùng với cô. Nhưng người trước mắt nói cho nó biết Xảo Nhi đã không còn nữa. Tất cả những kí ức chỉ có một mình nó nhớ đến. Trong những kí ức đó từng có vui vẻ khổ đau, yêu thương ân ái, đến cuối cùng cũng chỉ có một mình nó ghi nhớ mà thôi.
“Hống à, quả thật tôi sống rất tốt, tôi có vị hôn phu của mình, một tháng nữa sẽ xuất giá. Sau đó là giúp chồng dạy con và sống đến cuối đời. Có lẽ tương lai sẽ có thay đổi, chưa chắc là tôi có thể hạnh phúc. Nhưng dù cho đường đời có nhấp nhô nhiều hơn nữa, tôi cũng cam lòng làm chính mình. Tôi là Liễu Thủy Tiên, tôi không phải là Xảo Nhi của anh. Hống, có lẽ các người thật có một tình yêu ân ái quyến luyến, nhưng đã là quá khứ thì nên để nó qua đi. Quá mức chấp mê thì cuối cùng chỉ khổ thân mình.”
Cương thi mắt xanh nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng không biết phải trả lời cô thế nào. Cô là Xảo Nhi, tính cách của cô mãi mãi dịu dàng và không màng danh lợi, sâu tận trong xương lại có sự quật cường đáng sợ. Cô là Xảo Nhi nhưng cô đã không còn nhớ nó.
Xảo Nhi nói với nó rằng mình đã có vị hôn phu của mình, nó đừng xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.
Xảo Nhi nói với nó đừng chấp mê hãy để quá trôi qua.
Xảo Nhi đã quên nó rồi.
Người yêu ơi đi nào Người yêu ơi đi nào - Nhất Độ Quân Hoa