Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
dit: Hà:
Cách Bùi Cảnh Hàn càng ngày càng gần, nàng có thể cảm nhận được sự bất mãn của hắn.
Ngưng Hương nghĩ mãi không ra, mình mới vừa trở về đâu có chọc phải hắn, trước khi về nhà đã đến tạm biệt hắn, lúc đó vẻ mặt của hắn còn ôn hoà, cũng không thể mới qua một đêm hắn đã nhớ lại chuyện nàng ăn tỏi phá hỏng hứng thú của hắn chứ?
"Thế tử, em đã trở về." Thấp thỏm dừng ở bậc thang ngay trước cửa thư phòng, Ngưng Hương rủ mắt nói.
Môi mỏng của Bùi Cảnh Hàn nhấp nhẹ, nhíu mày quan sát nàng, một thân xiêm y cũ, nếu không phải da trắng tướng mạo xinh đẹp, quả thực chính là một cô thôn nữ.
"Mặt sao lại đen như vậy?"
Quan sát trên dưới một vòng, Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt mà hắn thích nhất của tiểu cô nương này, nhạy cảm phát hiện khác thường.
Thật ra Ngưng Hương chỉ mới làm nông có nửa ngày, do cứ đi đi lại lại trên đường cũng đã phơi nắng một ngày rưỡi rồi, thật ra màu da cơ hồ vẫn không thay đổi lắm, nhưng Bùi Cảnh Hàn từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, bên cạnh sử dụng đồ vật không có chỗ nào không tinh xảo, đối với hắn mà nói, Ngưng Hương chính là viên ngọc xinh đẹp, cho dù viên ngọc chỉ có biến hóa một chút, hắn cũng nhìn ra được.
Ngưng Hương ngạc nhiên, sao nàng không phát hiện mình đen hơn nhỉ?
"Xuống ruộng làm việc?" Bùi Cảnh Hàn hỏi.
Giọng nói của hắn không có thiện cảm, giống như nàng muốn làm chuyện gì trước tiên đều phải nói rõ với hắn, Ngưng Hương mím môi, nhìn chằm chằm vạt áo của hắn trả lời: "Trong nhà trồng trọt, cho nên gấp rút giúp đỡ nửa ngày." Ở Hầu phủ nàng là nha hoàn của hắn, bổn phận của nàng là hầu hạ hắn cho tốt, khi về nhà nàng chính là cô nương của Từ gia, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hắn dựa vào cái gì mà quản nàng? Kể cả mặt của nàng, nếu như rám đen sẽ làm người này chán ghét mà vứt bỏ, về sau nàng ngày ngày phải phơi nắng mới được.
Có lẽ là do đã trải qua kinh nghiệm đời trước, nàng biết rõ bản thân mình cho dù có khúm núm cỡ nào Bùi Cảnh Hàn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, cho nên khi Ngưng Hương đối mặt với Bùi Cảnh Hàn lá gan càng lúc càng lớn. Mặc dù vẫn còn là sợ hắn khi dễ, nhưng những chuyện như này có vẻ hắn đã quản quá rộng rồi, Ngưng Hương không muốn làm một người mù quáng suốt ngày phải nghe theo hắn.
Trong lúc Ngưng Hương tự cho rằng mình đã dũng cảm hết sức, nhưng bộ dáng rủ mắt đáp lời của nàng trong mắt Bùi Cảnh Hàn chính là đang sợ hãi thưa vâng như cũ.
Không nghĩ tới nàng vừa về đến nhà hắn đã hù dọa khiến nàng sợ hãi, Bùi Cảnh Hàn hòa hoãn giọng nói: "Được rồi, về sau bớt ra ruộng làm việc đi, em là một cô nương, rám đen nhìn rất khó coi, còn nữa hôm nay sao lại về muộn như vậy?" So với đợt trước đã về chậm khoảng hai khắc đồng hồ.
Nghĩ đến Lục Thành, Ngưng Hương có chút chột dạ.
Lời nói thật khẳng định không thể nói ra, phải lấy cớ gì bây giờ?
Bản thân còn đang âm thầm sốt ruột, Tố Nguyệt đột nhiên từ trong nhà chính đi ra, trong tay cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa cười khanh khách đánh giá hai người bọn họ, cuối cùng nhìn Bùi Cảnh Hàn nói: "Người ta ở trong sách được viết là 'Rửa mặt chải đầu xong, tựa ghế ngắm dòng sông', thế tử của chúng ta lại là 'Đọc sách xong, đứng im chờ người ngọc', Ngưng Hương muội căng thẳng cái gì, thế tử chỉ là nhớ muội, mới ngóng trông muội sớm trở về thôi mà."
Ngưng Hương mơ hồ cảm thấy Tố Nguyệt đọc hai câu kia có chút quen tai, ngay sau đó liền nghe Tố Nguyệt nói Bùi Cảnh Hàn nhớ nàng, nói thẳng trực tiếp như vậy khiến Ngưng Hương ngượng ngùng đỏ mặt, không dám nhìn thần sắc của Bùi Cảnh Hàn như thế nào, giận dỗi với Tố Nguyệt, thấp giọng nói: "Em vào phòng cất đồ trước, lát nữa lại đến hầu hạ thế tử."
Mang theo bao đồ vội vã đi về hướng phòng ngủ của nàng.
Tố Nguyệt tươi cười đưa mắt nhìn theo nàng, đôi mắt xinh đẹp lại đảo qua Bùi Cảnh Hàn, quay người trở về nhà chính.
Mới vừa ngồi xuống trước bàn có đặt một bình hoa nhỏ, cánh cửa đã đóng sầm lại, Bùi Cảnh Hàn đi đến.
Tố Nguyệt làm bộ như không thấy, tiếp tục cắn hạt dưa.
Bùi Cảnh Hàn ngồi xuống đối diện nàng, buồn cười nói: "Ghen tị?"
Tố Nguyệt khẽ hừ nhẹ, nhìn ra cửa nói: "Mũi của Thế tử hình như hỏng rồi thì phải, sao em không có ngửi thấy được vị chua nhỉ."
Nụ cười của Bùi Cảnh Hàn càng sâu hơn, dịu dàng giải thích: "Ngưng Hương đột nhiên về muộn như vậy, ta sợ nàng ấy gặp chuyện không may, nếu đổi lại là em, ta cũng sẽ nhớ như vậy thôi."
Tố Nguyệt lườm hắn, hai mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, nhẹ giọng khẽ cười, dí dỏm nói: "Lời nói êm tai ai không biết nói, hôm nào đó em thực sự ra ngoài một chuyến, cố ý tối mới trở về, để xem thế tử có nhớ hay không."
Tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài, cười rộ lên so với hoa tường vi màu trắng trong bình còn động lòng người hơn.
Bùi Cảnh Hàn mỉm cười nhìn nàng, hắn thích Ngưng Hương dịu dàng ngượng ngùng, cũng thích Tố Nguyệt hoạt bát dí dỏm, các nàng chính là hai đại nha hoàn mà hắn hài lòng nhất, khó có được nhất chính là hai người tỷ muội đồng tình, Ngưng Hương thì hắn chưa bao giờ lo lắng, hiện tại xác thực Tố Nguyệt sẽ không ăn dấm chua với Ngưng Hương, hắn liền hoàn toàn yên tâm.
"Đúng rồi, vừa mới rồi em đọc hai câu kia, lập lại lần nữa cho ta nghe xem nào." Tự mình châm trà, Bùi Cảnh Hàn tương đối cảm thấy hứng thú hỏi.
'Rửa mặt chải đầu xong, tựa ghế ngắm dòng sông' Tố Nguyệt suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi.
Bùi Cảnh Hàn gật gật đầu, thuận miệng nói: "Từ ngữ không tệ, từ đâu mà biết được? Còn nhớ toàn bộ câu không?"
Tố Nguyệt sao lại không nhớ rõ được?
Đời trước khi biểu cô nương Thẩm Du Du đến Hầu phủ làm khách, cũng mang theo vài bài thơ do chính nàng ta làm, lão phu nhân cùng phu nhân nghe thấy liền khen hay, ngay cả Hầu gia Bùi Chính cũng khen không dứt miệng, chính mình còn sao chép trong đó một câu rồi treo vào thư phòng, danh tiếng tài nữ Thẩm Du Du nhanh chóng truyền khắp thái An phủ.
Bùi Cảnh Hàn tập võ, nhưng toàn thân hắn cũng toát ra quý khí công tử thế gia, thư phòng của hắn cất giữ không ít sách hay, tất nhiên cũng tán thưởng tài văn chương của Thẩm Du Du. Thẩm Du Du tới làm khách trước khi rời khỏi Hầu phủ, đã tặng cho Bùi Cảnh Hàn một quyển thơ ca của nàng ta, Bùi Cảnh Hàn thường thường lật xem, Tố Nguyệt vĩnh viễn đều nhớ hình ảnh hắn lười biếng nằm ở trên giường, nhìn vào trang sách, trong mắt toát ra sự nhớ nhung.
Khi đó Tố Nguyệt, đối với Thẩm Du Du chỉ có hâm mộ.
Có lẽ thân phận Thẩm Du Du là do trời sinh, nhưng tài văn chương của nàng ta là tự mình có được, còn nàng chỉ là nha hoàn nho nhỏ, ngay cả tư cách ghen tị với Thẩm Du Du cũng không có.
Mãi cho đến khi nàng bị người khác trói tay chân lại, mặt tràn đầy phẫn hận trừng mắt nhìn Thẩm Du Du, nữ nhân kia tới gần nhẹ nhàng nói vào tai nàng vài câu, nói những câu thơ kia đều là do người khác sáng tác ra, nàng ta chỉ muốn mượn nó để được Bùi Cảnh Hàn xem trọng, còn mỉa mai nàng thách nàng đi tới trước mặt Bùi Cảnh Hàn tố cáo.
Thẩm Du Du thực sự vô cùng hiểu được cách làm tức chết người khác.
Nàng ta không nói ra sự thật đó, Tố Nguyệt chỉ biết hận nàng ta lòng dạ ác độc, nhưng khi nghe được sự thật đó, Tố Nguyệt vừa hận vừa không cam lòng, không cam lòng bản thân mình lại thua một kẻ lừa đảo xảo trá. Dù không cam lòng nhưng cũng đành bất lực, chẳng phải là so với hận lại càng thống khổ hơn sao?
Cũng may ông trời thương nàng, để cho nàng có cơ hội sống lại lần nữa.
Tố Nguyệt thả hạt dưa trong tay vào lại trong đĩa, nghiêm túc suy nghĩ một chút, khó khăn đem hai câu thơ kia nói ra. Xuất phát từ lòng hâm mộ, nếu như Thẩm Du Du làm những câu thơ kia thì Tố Nguyệt cũng sẽ nói, nhưng nàng chỉ là nha hoàn, nếu như nàng nói năng quá lưu loát, Bùi Cảnh Hàn ngược lại sẽ sinh nghi nàng vì sao đột nhiên hứng thú với thi thơ như vậy, tựa như hắn chưa bao giờ hoài nghi những câu thơ kia không phải là Thẩm Du Du sáng tác ra, chỉ sợ nàng vừa nói ra, Bùi Cảnh Hàn sẽ lập tức hỏi nàng là từ đâu mà có.
Ngoại trừ câu mà Bùi Cảnh Hàn thích nhất kia, những câu khác Tố Nguyệt đều cố ý nói sai hoặc là làm bộ nhớ không rõ, "Đây là năm trước lúc em đi dạo ở hiệu sách vô tình phát hiện một quyển sách, một quyển sách vừa cũ kỹ vừa nát, bìa bao cũng không có, em lật hai trang, cảm thấy bên trong có vài câu thật đọc lên thật dễ nghe, liền dùng hai mươi văn tiền mua, hừ, một cuốn sách cũ như vậy lại dám thu của hai lượng bạc, em..."
"Cầm đến cho ta nhìn một chút." Bùi Cảnh Hàn có chút hưng phấn cắt đứt lời càu nhàu của nàng, mơ hồ cảm thấy có khả năng Tố Nguyệt đã phát hiện ra một tài năng bị cất giấu.
"Hả?"
Tố Nguyệt hoảng sợ nhìn hắn, "Thế tử muốn xem? Nhưng em lại nghĩ cuốn sách kia quá cũ, cho nên Ngưng Hương bị cảm lạnh em thuận tay bỏ vào bếp để nấu thuốc cho muội ấy..."
Bùi Cảnh Hàn đột nhiên đứng dậy, oán hận đập tay xuống bàn đọc sách.
Tố Nguyệt vội vàng đứng dậy, cúi đầu nhận tội, "Thế tử, em, em..."
"Không trách em, chẳng qua là ta cảm thấy đáng tiếc." Bùi Cảnh Hàn cũng không phải là người không phân biệt phải trái, thấy nàng sợ hãi như vậy, sau khi bình tĩnh một lát lại ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, thấp giọng hỏi: "Cái bài thơ khác em còn nhớ chút gì không?"
Tố Nguyệt thành thật lắc đầu, "Không nhớ, chỉ nhớ vài câu dễ nghe mà thôi."
Bùi Cảnh Hàn không đoán được nàng nhớ bao nhiêu, đành thở dài nói: "Đều viết lại cho ta đi, còn nhớ bao nhiêu viết bấy nhiêu, xong việc sẽ có thưởng."
"Thế tử thưởng cho em cái gì?" Hai mắt Tố Nguyệt lặng lẽ nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi, trong mắt là ý cười nịnh nọt.
Bùi Cảnh Hàn rất thích bộ dáng câu dẫn người này của nàng, cười nói: "Thưởng em làm di nương được không?"
Tố Nguyệt vụt đỏ mặt, oán trách một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng.
Bùi Cảnh Hàn lắc đầu, nâng chén trà lên, yên lặng nhớ lại vài câu thơ vừa rồi Tố Nguyệt mới đọc.
Bước vào bên trong phòng, Tố Nguyệt nhìn Ngưng Hương đã thay xong xiêm y tơ lụa, buồn bực nói: "Đúng rồi, sao hôm nay lại về muộn như vậy?"
Ngưng Hương đã nghĩ xong lý do, vừa chải đầu vừa nói: "Đã lâu muội vẫn chưa đi dạo trên đường, sau vào thành sau liền đi vòng vòng, còn tỷ thì sao, hai ngày nay không có chuyện gì chứ?"
"Ta có thể gặp chuyện gì." Tố Nguyệt đi tới, đoạt lấy chiếc lược trong tay giúp đỡ nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: "Lá gan của muội càng lúc càng lớn rồi đó, hắn nói cái gì thì nghe vậy đi, cãi lại làm gì?"
Ngưng Hương nắm chặt tay, nhìn mình trong gương nói: "Mặt của muội thật sự đen sao?" Rõ ràng là do Bùi Cảnh Hàn nhặt xương trong trứng.
Tố Nguyệt ngẩn người, xì một tiếng nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn nàng, "Thì ra là muội không thích nghe hắn nói muội đen sao? Chậc chậc, thì ra Ngưng Hương của chúng ta cũng thích được khen tặng, bình thường nhìn muội không quan trọng cách ăn mặc, ta còn tưởng rằng muội đối với khuôn mặt của mình cũng không quan tâm chứ."
Hiển nhiên thấy nàng ấy đã hiểu lầm mình, Ngưng Hương vừa muốn giải thích, suy nghĩ một chút lại ngậm miệng lại.
Thu dọn xong, Tố Nguyệt để cho nàng đi hầu hạ Bùi Cảnh Hàn, còn mình thì lấy giấy bút, thừa dịp Ngưng Hương không có ở đây viết tràn đầy hai trang giấy kịp thời giao cho Bùi Cảnh Hàn trước bữa cơm tối. Kiếp trước Ngưng Hương không quan tâm tới Bùi Cảnh Hàn với Thẩm Du Du, nhưng cũng đã từng nghe qua Bùi Cảnh Hàn hoặc tiểu nha hoàn truyền qua truyền lại hai câu, Tố Nguyệt tạm thời không muốn Ngưng Hương bởi vì vài câu thơ này mà đoán được nàng cũng trùng sinh, đỡ cho Ngưng Hương có lòng tốt xử lý sai chuyện, hư hết kế hoạch của nàng.
"Chữ của em cần phải luyện tập thêm một chút đi." Sau khi tiếp nhận giấy tờ, Bùi Cảnh Hàn trước tiên phê bình chữ của Tố Nguyệt một phen.
"Em lại không thi trạng nguyên, luyện chữ làm gì." Tố Nguyệt lơ đễnh nói.
Bùi Cảnh Hàn lắc đầu, chuyên tâm nhìn lại, càng xem mắt phượng càng sáng, "Hay một câu 'Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên', một câu thơ mỹ lệ đồ sộ như vậy, vì sao lại không rộng rãi lưu truyền cho hậu thế?"
Tố Nguyệt đi tới gần nhìn một chút, giống như đột nhiên nghĩ đến ý kiến hay ho liền nói: "Thế tử xem nhiều sách như vậy nhưng đều chưa nhìn thấy qua loại thơ này, có thể thấy được trên đời rất ít người biết được nó, không bằng thế tử đem những này câu thơ này sửa chữa lại toàn bộ, sau đó liền nói là của mình làm được không?"
Bùi Cảnh Hàn hắng giọng cười to, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, "Không lẽ thế tử của em lại là người vô sỉ như vậy sao? Đừng nói ta không có tài hoa chắp vá, cho dù là có, cũng khinh thường chuyện lừa đời lấy tiếng."
"Đúng, thế tử chính là quân tử đầu đội trời chân đạp đất!" Tố Nguyệt đẩy tay hắn ra, tươi cười nịnh nọt nói.
Bùi Cảnh Hàn nhìn hai trang giấy tràn đầy câu thơ hết sức hài lòng, cúi đầu hỏi: "Nói đi, muốn ta thưởng gì cho em đây, muốn cái gì ta đều cho em cái đó."
Tố Nguyệt chuẩn bị mở miệng thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Ngưng Hương, hẳn là đến kêu Bùi Cảnh Hàn dùng cơm.
Nàng thật nhanh đoạt lấy tờ giấy giấu vào trong tay, nhìn vào khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ của nam nhân thấp giọng cầu xin, "Thế tử, việc này đừng để cho Ngưng Hương biết được không? Em, em sợ nàng..."
"Sợ nàng ghen?" Bùi Cảnh Hàn nhìn ra cửa thư phòng, khéo hiểu lòng người nói.
Tố Nguyệt cắn môi gật đầu.
Bùi Cảnh Hàn nở nụ cười, nhìn chằm chằm môi nàng nói: "Đêm nay cho ta hôn em một cái, ta sẽ giúp em gạt nàng."
Khuôn mặt Tố Nguyệt đỏ như ráng mây chiều.
Ngưng Hương trong lúc đi vào, nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn đang ngồi ở bàn đọc sách ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm nàng, bên cạnh khuôn mặt Tố Nguyệt đang đỏ rực một mảnh, nàng mơ hồ đoán được hơn phân nửa là do mình quấy rầy Bùi Cảnh Hàn bắt nạt Tố Nguyệt, bất mãn nhíu mi, lập tức may mắn cảm thấy mình đã tới kịp lúc.
"Thế tử, bữa tối đã dọn xong." Nàng rất tự nhiên nói.
Bùi Cảnh Hàn lại đem hình ảnh nàng nhíu mày cùng giả bộ bình tĩnh, lý giải thành ghen tuông cố ý cắt đứt hắn sủng ái Tố Nguyệt.
Nhìn Ngưng Hương bình thường dịu dàng, bây giờ lại có chút thẹn quá hoá giận trừng hắn cùng với Tố Nguyệt, Bùi Cảnh Hàn sung sướng cười ra tiếng.
Còn tưởng rằng người có lòng dạ hẹp hòi, kỳ thật lại rộng lượng, còn người lại tưởng rằng không tranh quyền thế, ngược lại là bình dấm chua nhỏ.
Xem ra hắn đã tìm được cơ hội tốt khiến Ngưng Hương đau lòng.
Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân