Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: “Hoàng Cân” Và “Bạch Mã”
rương Yến cười ha ha, lần này sĩ khí quân Hoàng Cân lập tức dâng cao.
- Hừ!
Công Tôn Việt hừ lạnh nói:
- Sĩ khí cao thì sao? Dưới uy lực của “Bạch Mã” thực lực sẽ áp đảo sĩ khí.
Nàng giơ lệnh kỳ, Bạch Mã Nghĩa Tòng không ngừng xông lên, vững vàng ngăn chặn một tên giặc Hoàng Cân.
- Không khí có vẻ không ổn!
Tôn Vũ thấy giặc Hoàng Cân bị Bạch Mã Nghĩa Tòng đánh thảm thương, lại kiên quyết không chịu thua. Hoặc là thế trận giữ vững phòng thủ, trong lòng liền cảm thấy kỳ lạ, hắn cảm thấy có lẽ giặc Hoàng Cân có chuẩn bị ở sau.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tôn Vũ, trên đỉnh núi giặc Hoàng Cân đang giơ cao một chiếc cờ lớn, một đội quân Hoàng Cân khoảng năm ngàn người đang chạy bộ xuống núi. Đội quân này binh sĩ ai ai cũng có thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc, trên thân chỉ mặc một cái quần ngắn, trên đầu quấn một chiếc khăn vàng.
Tôn Vũ âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ đây là …
Trên núi mấy vạn giặc Hoàng Cân rầm rộ hưng phấn hô to:
- Mời lực sĩ Hoàng Cân.
Quả nhiên, đúng là lực sỹ Hoàng Cân, Tôn Vũ trong lòng có dự cảm không tốt, những lực sĩ này nhất định có điều gì đó hơn người. Không ổn rồi, Công Tôn Việt nhất định sẽ bị nguy hiểm.
Trời xanh đã mất, trời vàng lên thay, tuế tại giáp tử, thiên hạ đại cát!
Trời xanh đã mất, trời vàng lên thay, tuế tại giáp tử, thiên hạ đại cát!
Trời xanh đã mất, trời vàng lên thay, tuế tại giáp tử, thiên hạ đại cát!
Các lực sỹ Hoàng Cân trong tiếng hoan hô của giáo chúng xung quanh, khí thế lớn mạnh vô cùng, xông thẳng về phía Công Tôn Việt đang thống lĩnh Bạch Mã Nghĩa Tòng.
- Lực sỹ Hoàng Cân tới!
Nghiêm Cương nắm chặt vết thương đang đổ máu ở vai chạy về nói với Công Tôn Việt:
- Nhị tiểu thư, chúng ta mau tạm lánh mũi nhọn, trước tiên quan sát thử đội quân này có gì khác lạ, nếu tùy tiện giao chiến có thể sẽ gây nguy hiểm.
- Hừ, có gì khác biệt?
Công Tôn Việt cười lạnh nói:
- Chỉ là một đám người to con mà thôi, cũng chẳng phải là bộ binh thôi sao, chẳng lẽ Bạch Mã Nghĩa Tòng chúng ta lại sợ đội bộ binh này? Không cần lui, tiếp tục truy kích giặc Hoàng Cân. Nghiêm tướng quân, ngươi có thương thế ở vai, trước tạm lui về phía sau, gọi Tôn Vũ lên đối phó với Trương Yến.
Công Tôn Việt vừa nói đến đây, các lực sĩ Hoàng Cân từ trên núi đã vọt xuống.
Công Tôn Việt cười nói:
- Xuống để chết, không cần quan tâm hắn là lực sĩ khăn vàng hay khăn đen, xem “Bạch Mã” của ta quét sạch chúng thế nào.
Nàng cười quơ quơ thiết thương, hồng quang trên người càng lớn, hai chữ “Bạch Mã” dường như đỏ hơn vừa rồi một chút, hơi chuyển sang màu tím, kỳ thật Công Tôn Việt luôn rất cố gắng học tập binh pháp thao lược, hy vọng có một ngày có thể giống tỷ tỷ, xuất ra lam sắc “Bạch Mã”
Tuy vậy cho dù nàng có cố gắng hết sức đến đâu cũng chỉ có thể xuất ra một chút ánh sáng tím “Bạch Mã”, cách xa lam sắc rất nhiều.
Tuy nhiên khi Công Tôn Việt phóng ra hồng quang lớn thì bên lực sĩ Hoàng Cân cũng có một đạo cô đột nhiên xuất hiện. Đạo cô này mặc một áo choàng màu vàng, không rõ tuổi tác, cầm một cây kiếm đào mộc, hai tay chắp lại niệm chú pháp, thoạt nhìn không rõ bộ dáng, tóc tai nàng rối bù, không rõ dung mạo, trên trán cũng buộc một chiếc khăn vàng.
Đạo cô lớn tiếng nói:
- Ta là Nhân Công tướng quân Trương Lương, tướng địch chớ có càn rỡ, hãy xem võ tướng kỹ “Hoàng Cân” của ta
Trong tay Trương Lương là một kiếm gỗ đào, trên người lam quang phát ra, đỉnh đầu hiện lên hai chữ lam sắc lớn “Hoàng Cân”, lam quang phóng ra vạn trượng, ánh sáng lam sắc thoáng chốc bao trùm toàn bộ lực sỹ Hoàng Cân.
Sau đó các lực sỹ Hoàng Cân nhất tề gào thét dữ dội, âm thanh rầm rộ vang dội núi rừng, tiếng hô ầm ầm vang lên trong không trung, ngay cả những cây nhỏ ven đường dường như cũng bị ảnh hưởng, không dám phát ra tiếng xào xạc nào.
Tôn Vũ vừa thấy lập tức kinh ngạc, là ngự binh kỹ, hơn nữa là lam sắc võ tướng kỹ cao cấp.
Công tướng quân Trương Lương đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa lại dùng ngự binh kỹ lam sắc cao cấp, thực kinh ngạc.
Tôn Vũ nhanh chóng kéo cương ngựa của Công Tôn Toản nói:
- Bá Khuê, chúng ta mau đi giúp nhị tiểu thư, nếu muộn sợ nàng sẽ bị thương.
Công Tôn Toản cũng đang có ý nghĩ này, hai người mau chóng cưỡi ngựa về phía trước, đi theo hai người bọn họ còn có vệ binh trong quân cùng lúc lao đi theo. Triệu Vân cũng cầm một thanh trúc thương tương đối nhẹ, cưỡi bạch mã cũng chạy theo hai người.
Lúc này Công Tôn Việt cũng hơi biến sắc, vừa thấy lam sắc ngự binh kỹ “Hoàng Cân”, nàng liền tự biết hồng sắc “Bạch Mã” của mình không phải là đối thủ, nhưng nàng trời sinh tính tình kiêu ngạo, tuyệt không thể nhận thua. Công Tôn Việt cầm chặt thiết thương hét lớn:
- Gạt người sao, giặc Hoàng Cân nhất định là dùng mánh khóe lừa bịp, chư quân không cần sợ, hãy dũng cảm xông lên.
Lúc này hai quân giao phong, các lực sĩ Hoàng Cân đồng thời phát ra tiếng hô lớn, thiết chùy trong tay đánh thẳng về phía Bạch Mã Nghĩa Tòng. Thương chùy giao nhau, trường thương của quân Bạch Mã Nghĩa Tòng lập tức bị đánh rơi, xét về lực lượng lúc này, lực sĩ Hoàng Cân hiển nhiên chiếm lợi thế hơn.
Bạch Mã Nghĩa Tòng lại càng hoảng sợ không dám liều mạng với các lực sĩ Hoàng Cân, đổi lại tìm chỗ hiểm mà đâm, tuy nhiên các lực sĩ Hoàng Cân dưới tác dụng của võ tướng kỹ “Hoàng Cân” chẳng những sức lực hùng mạnh, hơn nữa lại nhanh nhẹn vô cùng, trường thương quân Bạch Mã Nghĩa Tòng căn bản không hề đâm trúng phát nào.
Ngược lại lực sĩ Hoàng Cân vung đại chùy chém lên quân lính Bạch Mã Nghĩa Tòng lại không thể né tránh. Người trúng trùy thì chết ngay lập tức, ngựa trúng chùy thì ngã xuống mất sức chiến đấu.
Lần này Bạch Mã Nghĩa Tòng bị tổn thất nặng nề, các lực sĩ Hoàng Cân giống như đang chém dưa hấu, xông lên đánh ngã toàn bộ Bạch Mã Nghĩa Tòng rơi khỏi ngựa. Đằng sau năm vạn tặc binh xông lên, quân Công Tôn Việt nhanh chóng phải lui binh về phía sau.
- Nhị tiểu thư, mau chạy đi.
Nghiêm Cương vừa chịu đau vừa nói:
- Chúng ta có thể lợi dụng kỵ binh rút quân trước sau đó mời chúa công xuất ra “Bạch Mã” lam sắc võ tướng kỹ cao cấp thì sẽ vãn hồi được thế cục.
Công Tôn Việt nhẹ gật đầu, đang định hạ lệnh lui quân.
Đột nhiên trong đám người này có một người chạy tới, người này chính là Trương Yến, nàng sử dụng kỹ năng “Phi Yến” luồn lách trong đám loạn quân, hai đao múa lên liên tục, nhanh chóng xuyên qua phòng tuyến tạo thành khe hở phóng thẳng tới bên người Công Tôn Việt.
Nghiêm Cương giận dữ hét lên:
- Không hay rồi, nàng muốn đối phó nhị tiểu thư, mạt tướng đi cản, nhị tiểu thư, người mau chóng rút về bên chúa công đi.
Công Tôn Việt trong lòng loạn lên, nói gấp:
- Nghiêm tướng quân, ngươi đang bị trọng thương, không thể đánh tiếp.
Nghiêm Cương tập trung bảo hộ chủ, bỏ qua lời nói của Công Tôn Việt, giơ thiết thương lên đón đầu Trương Yến. Hồng quang lấp lánh, Nghiêm Cương và Trương Yến lại giao thủ với nhau. Tuy nhiên Nghiêm Cương không có thương tích cũng không phải là đối thủ của Trương Yến, chứ đừng nói tới hiện tại đang bị trọng thương. Không tới vài hiệp, Trương Yến lại đâm lên người Nghiêm Cương thêm hai chỗ, một cước đá Nghiêm Cương ngã ngựa, không rõ Nghiêm Cương sống chết ra sao?
Trương Yến cười ha ha, quay ngựa lại đuổi theo Công Tôn Việt.
Công Tôn Việt vừa đánh vừa quay ngựa chạy, Trương Yến một mực đuổi theo, hai thiếu nữ buộc tóc cao bay bay về phía sau. Trương Yến không rõ đang cưỡi ngựa gì, hoặc có thể do trọng lượng của nàng vô cùng nhẹ, không hề tạo gánh nặng cho ngựa. Ngựa của nàng chạy càng lúc càng nhanh, không lau sau đã đuổi kịp Công Tôn Việt.
Trương Yến cười lạnh một tiếng, song thương vung lên, đâm về phía Công Tôn Việt.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++