Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Kawi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 60 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1169 / 2
Cập nhật: 2016-05-03 19:58:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
rước khi đến với phần 33, Kawi xin đính chính với mọi người về một sai sót nhỏ ở phần 32. Trong phần 32 thì người nói chuyện với Thục Nguyên trên sân thượng là bác Tư chứ không phải là bác Ba. Mong mọi người thông cảm cho nhầm lẫn này! ^^
PHẦN 33:
Thấy thái độ lúng túng, ngơ ngác như gà mắc tóc của tôi, tên tóc vàng càng hỏi tới tấp:
- Nguyên! Em sao thế? Chân đau lắm hả??? Đừng làm anh sợ!
- Ơ…ơ…
Tôi thực sự chẳng biết phải phản ứng làm sao nữa. Mọi thứ càng lúc càng khó hiểu đến phát điên lên được.
Và mọi thứ chính thức trở nên phức tạp khi những chiếc điện thoại hướng thẳng ống quay về phía tôi. Nhanh như chớp, Phước Nguyên dang tay ôm chầm lấy tôi, lấy thân mình làm “tấm bia” tránh cho mặt tôi khỏi phải lọt vào máy di động của bất kỳ ai. Có lẽ hơn ai hết tên tóc vàng hiểu việc tôi bị dính scandal với một người nổi tiếng như anh ta thì rắc rối sẽ lớn đến mức nào. Cũng may tôi còn đủ bình tĩnh để chúi mặt vào người Phước Nguyên, đồng thời lấy hai tay che trước mặt ống kính máy quay. Làm bạn với người nổi tiếng quả thật không vui chút nào.
Nhưng tình hình gay go hơn tôi nghĩ rất nhiều. Số lượng người tập trung ở đây quá đông. Bảo vệ lại ít. Một mình Phước Nguyên cam đoan không thể che chở cho tôi trót lọt được. Vừa may một ai đó đứng đằng sau lưng tôi nãy giờ đã chuyển sang đứng ở bên kia, một lỗ hổng của đám đông đã tạo cơ hội cho tôi thoát khỏi mấy trăm cái điện thoại và máy ảnh chết tiệt. Thế là tôi đứng phắt dậy, dùng hết sức phá tan vòng vây và co giò chạy đi. Phước Nguyên sau vài giây lơ ngơ thì cũng phóng theo tôi. Tất nhiên là đám fan hâm mộ cũng ùa theo như hiệu ứng domino.
Và buổi concert trong mơ trở thành một cuộc rượt đuổi lẫn nhau đầy hài bi hài trên sân trường. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy trước, tên tóc vàng hì hục đuổi theo sau, đám người hâm mộ vừa hét vừa bám đuổi thần tượng bằng mọi cách. Cứ thế chúng tôi cứ rượt đuổi nhau quanh sân trường. Mọi thứ rối tung và bát nháo cả lên. Tất cả chỉ chấm dứt khi tôi bị một cánh tay nào đó lôi tọt vào một góc của dãy nhà C của trường. Trong bóng tối, tôi run lập cập để cố nhìn cho ra ai đã lôi mình vào đây…
Và hóa ra là chú Bảy!
- Chú! Sao chú lại ở đây??? – tôi vừa thở dốc vừa hỏi khẽ.
- Câu này hỏi thừa! Tao không ở đây thì ở đâu!
-???
- Mệt mày quá! Tao biết thế nào hôm nay mày cũng gây chuyện nên mới đòi đi theo đấy. Thật là…
Tôi ngơ ngác trước câu nói của chú ấy. Nhưng kể cũng đúng, không có chú Bảy thì có khi tôi đã bị đám fan cuồng kia tóm mất rồi. Đáng sợ thật! Được thần tượng kiểu như Phước Nguyên chẳng vui tẹo nào. Sơ sẩy chút là tiêu ngay. Đứng dựa vào bức tường đầy rêu, tôi thở hổn hển. Quá mệt! Phải nói là như thế cho một quãng đường chạy hơn 5 cây số (dù là chạy quanh sân trường nhưng cũng mất đến mấy chục vòng là ít). Nhìn ra phía ngoài thì mọi người vẫn đang “chăm chỉ” tìm kiếm tôi. Hix…
- Mày thấy chưa! Đeo bám cái thằng ca sĩ 2 pha đó thì chỉ có rước rắc rối vào người thôi! – chú Bảy càu nhàu.
- Hơ? Sao chú lại gọi người ta là 2 pha???
- Chứ gì nữa. Hắn giống y sì con gái. Có được nam tính đầy mình như tao đâu. Chẳng thể hiểu lũ con gái thời nay mắt mũi để đi đâu nữa. Thứ người nam không ra nam, nữ không ra nữ như thế mà cũng hâm với chả mộ.
- Hix…
Tôi đành im lặng. Vì thực sự không còn sức để mà nói. Mặc kệ Phước Nguyên là nam hay nữ, cái quan trọng bây giờ là làm sao bình an vô sự mà về nhà. Gì chứ lũ fan nữ của tên tóc vàng ở trường này chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu. Thái độ ân cần lo lắng của Phước Nguyên hồi nãy đối với tôi đã khiến cho không ít ánh mắt sắc lên vì tức giận. Huhu…
- Chú! Chú đi đâu đấy???
Tôi hốt hoảng khi thấy chú Bảy tự dưng bước đi.
- Thế mày định đứng đây làm mồi cho muỗi à??? Về thôi!
- Nhưng ngoài đó…
- Chúng nó đi tìm chỗ khác rồi. Không có ở ngoài đó nữa đâu.
- Thật ạ???
- Nhanh lên! Còn hỏi han gì nữa!
Thế là hai chú cháu tôi nhẹ nhàng tiến ra ngoài, ngó ngang ngó dọc chừng cỡ vài giây rồi chạy ào ra phía cổng sau. Cam giác thật đáng sợ. Cứ như…vượt ngục vậy!!!
- Nhưng chú ơi! – tôi chợt dừng lại khi nhớ ra điều gì đó.
- Gì nữa vậy???
- Còn xe thì sao???
- Yên tâm! Tao dặn em Mít xử lý rồi.
Và hai chúng tôi lại tiếp tục chạy. Lần sau tôi nhất quyết sẽ không tham dự bất cứ buổi tiệc nào ở trường nữa đâu. Một lần như hôm nay là đủ lắm rồi!!!
Chạy đến đoạn đường lớn thì tôi không thể bước thêm được bước nào nữa. Cái chân có vẻ đã không còn chịu đựng được và có dấu hiệu muốn đình công. Tôi quên khuấy đi mất việc mình bị trật chân lúc nãy. Cảm giác đau nhức xuất hiện khiến tôi vào khuỵu xuống nền đường.
- Mày sao thế???
- Chân cháu đau quá!!! – tôi nhăn nhó nhìn lên chú Bảy.
Ổng có vẻ hốt hoảng và cúi xuống nhìn chân tôi. Sau vài giây thì đưa ra kết luận.
- Bị bong gân rồi đó con! Thật là khổ với mày quá!!!
- Huhu! Làm sao bây giờ hả chú??? Cháu không đi được nữa! Đau lắm!!!
Tôi chẳng khác nào một đứa trẻ bị ngã lần đầu, hoảng sợ và bất cần. Chú Bảy hơi ngạc nhiên trước thái độ nửa điên nửa khùng của tôi nhưng rồi cũng về lại vẻ mặt bình thường. Sau một hồi suy nghĩ, chú ấy ngồi thụp trước mặt tôi kiểu như quan thần quỳ chào Hoàng Thượng.
- Chú làm gì thế??? – tôi nghiêng đầu hỏi.
- Làm chú của mày 19 năm mà giờ tao mới biết cái não của mày thực sự là không có nếp nhăn nào cả. Là lên đây tao cõng chứ còn gì nữa hả??? – ổng nổi khùng quay lại hét thẳng vào mặt tôi.
- Sao chú lại quát cháu chứ??? Cái kiểu ngồi đó mà là cõng sao??? – tôi bực bội chọi lại.
- Chứ mày nghĩ cõng cũng có thời trang hả? Được tao cõng là may cho mày lắm rồi đó! Đừng có càm ràm nữa. Leo lên đi!
Thế là tôi đành phải leo lên. Coi trong phim tình cảm thấy mấy cảnh cõng nhau này thật là lãng mạn. Nhưng thực tế của tôi bây giờ lại là hai chữ “thê thảm”. Sao chú Bảy cũng đẹp trai lai láng như bao người mà lại có tính cách thô lỗ và bạo lực với phụ nữ vậy chứ??? Mà tôi lại còn là cháu của ổng nữa. Thật là hết biết với ông chú quái dị này.
Dưới ánh đèn đường yếu ớt, hai chú cháu tôi như hai cái bóng nhỏ lê lết trên vỉa hè. Bất giác nhìn xuống, tôi mới phát hiện ra là hôm nay tôi mặc váy màu đỏ, chú Bảy thì mặc áo màu vàng, quần jean xanh. Nghĩ ngợi một hồi tôi bật cười ha hả làm chú Bảy giật mình suýt nữa thả tôi rơi xuống đất.
Sau khi xóc lại tôi như xóc hàng, chú Bảy lại giở trò mắng mỏ:
- Ê nhỏ khùng! Mày bị đá rơi trúng đầu hay sao mà cười như điên thế hả??? Tiếng cười của mày còn đáng sợ hơn tiếng còi xe tải nữa đấy. Làm tao suýt nữa buông tay ra luôn.
- Tại cháu nghĩ tới một vở hài kịch nên cười…
- Tao không ngờ mày lại bị khùng nặng như thế này. Tối nay về phải cho mày uống thuốc an thần mới được. Hài kịch với bi kịch gì ở đây chứ???
- Chú toàn ăn nói độc địa không à. Này nhé, cháu mặc váy đỏ, chú thì diện áo vàng quần jean. Chú lại cõng cháu như vầy thì chú cháu mình chẳng khác gì cây đèn giao thông phải không nào? Trong vở hài kịch “Cổ tích một tình yêu” nhân vật của Hoài Linh cũng nói như thế với Chí Tài. Cháu liên tưởng tới điều đó nên cười thôi. – tôi nghiêm túc giải thích cho chú Bảy.
- Buồn cười quá nhỉ??? Hơ hơ! Để tao cười ủng hộ cho mày bớt xấu hổ nhé! Hơ hơ!
Đúng thật là tôi và chú Bảy không bao giờ yên ổn với nhau được 10 phút. Sao lúc nào ổng cũng thích xóc mé tôi vậy nhỉ??? Tức thật đấy! Đã thế tôi sẽ không cho chú ấy cõng tôi được yên đâu.
- Này này! Sao mày cứ như con choi choi vậy hả??? Dừng lại đi!Đừng múa may nữa! Mỏi tay lắm rồi! Này…………….
………………………………………………………………………..
Chú ấy cõng tôi về nhà cũng là lúc mọi người đi ngủ. Cánh cổng thân yêu đã xuất hiện trước mặt. Tôi vừa cười vừa vỗ vai chú Bảy động viên:
- Cố lên chú thân iu! Còn vài mét nữa là tới nhà rồi! Cố lên!!!
- Mày đừng có nói gì hết thì cũng đã giúp tao cố lên rồi đó. Khâm phục khả năng nói trời cho của mày. Nói liên tục 1 tiếng rưỡi đồng hồ mà vẫn không thấy mỏi. Haizzz
- Lại nữa! Không cạnh khóe mỉa mai là chú không chịu được hả??? – tôi bực bội đánh mạnh vào tay chú Bảy.
Có lẽ chúng tôi sẽ vẫn tiếp tục cuộc chiến tranh miệng như thế nếu như không có sự xuất hiện của một người…
Đó là Phước Nguyên!
Anh ta mặt mày hầm hầm tiến lại phía tôi. Trong lúc đó cả tôi và chú Bảy vẫn ngơ ngác vì chưa hiểu lý do cho sự có mặt của anh ta vào lúc này.
Phước Nguyên tiến sát lại phía chú Bảy rồi đưa tay kéo tôi sang phía mình. Tôi lúc này giống như đứa trẻ chưa biết đi, được chuyền tay bồng bế từ người này sang người khác.
- Anh làm cái trò gì vậy??? – tôi bối rối trước sự lôi kéo của tên tóc vàng.
- Sang đây anh cõng!
- Hả??? – tôi và chú Bảy đồng loạt há hốc mồm trước câu nói thẳng thừng và không chút e ngại của Phước Nguyên.
Không Phải Là Cổ Tích Không Phải Là Cổ Tích - Kawi Không Phải Là Cổ Tích