Số lần đọc/download: 571 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:30:47 +0700
, Chương 23
Cả ngày hôm nay không xảy ra chuyện gì. Đến tối một bộ phận sinh viên chuyển ra ngoài, tòa nhà trong chốc lát yên tĩnh hơn rất nhiều, không khí lại càng lạnh lẽo u ám quái dị.
Lúc sẩm tối, Chúc Tiểu Tiểu có nhận được tư liệu liên quan đến Hoắc Nhã. Hoắc Nhã năm lớp Mười một đã từng bệnh nặng, bệnh viện chữa mãi vẫn không khỏi. Sau đó bố mẹ Hoắc Nhã cho rằng con gái bị trúng tà đã tìm một nữ vu sư đuổi ma chữa cho cô ấy, không ngờ lại thực sự chữa khỏi được bệnh. Sau đó Hoắc Nhã nỗ lực học tập, thi vào được trường đại học này. Nghe ra thì ngoại trừ lý lịch cô ấy từng bị yêu ma quấy nhiễu, những thứ khác đều không có gì bất thường.
Cả buổi tối Hoắc Nhã đều không ở trong ký túc xá, cô ấy nói với Chúc Tiểu Tiểu là cùng bạn ra ngoài tìm phòng ở. Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà, chị Trần ba người lại phân chia đi kiểm tra ở trong tòa nhà, còn những cho ngoài vườn trường thì là người khác phụ trách.
Chín giờ rưỡi tối, Chúc Tiểu Tiểu vừa mới xem đồng hồ, đang nghĩ không biết Bát Bát bây giờ như thế nào, có phải chịu lạnh hay không, có bị đói bụng hay không? Lúc này điện thoại vang lên, Chu Duệ nói ngắn gọn một câu: "Mở thiết bị liên lạc".
Chúc Tiểu Tiểu vội vàng mở ra, nghe thấy Tư Mã Cần nói: "Ký túc xá mới của trường xuất hiện rất nhiều ác lính, đang đối đầu với người của chúng ta rồi. Nhất định có kẻ đã cất giấu bọn chúng, một ngày chưa tìm ra người này, sự việc sẽ còn chưa kết thúc".
Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà đều trả lời, Chu Duệ dặn dò bọn họ bắt đầu từ bây giờ không được tắt máy liên lạc, duy trì liên lạc cùng với phòng điều khiển giám sát.
Bọn Tư Mã Cần đi khai chiến với ác linh rồi, Chúc Tiểu Tiểu ở lại trong ký túc xá bên này không giúp được gì, trong lòng có chút lo lắng. Cô lại chạy đến phòng chứa nước mấy vòng, hy vọng còn có thể gặp được linh hồn kêu cứu với cô kia, trước mắt đây là manh mối duy nhất cô có thế có được. Nhưng bởi vì phải chuyển ký túc xá, có mấy bạn học tranh thủ thời gian tắm gội giặt giũ, phòng nước lúc nào cũng có người, Chúc Tiểu Tiểu không có cơ hội được ở một mình trong đó, đương nhiên cũng không thế nhìn thấy linh hồn kia. Mọi người dốc sức tìm kiếm Bát Bát và con mèo yêu, cũng vẫn không thấy bất kỳ tung tích nào.
Sắp đến mười giờ tối, là thời gian tắt đèn. Chúc Tiểu Tiểu chẳng thu hoạch được chút gì đành quay lại phòng 403. Nhưng khi cô mở cửa phòng ra, lại nhìn thấy giữa phòng, có bóng sáng kia đang đứng, nó vẫn như vậy, chỉ đứng đó, bất động.
Chúc Tiểu Tiểu vội vàng khóa cửa, Hoắc Nhã vẫn chưa về, vừa hay cô có thể thu lại linh hồn này mà không gây kinh động đến người khác. Chúc Tiểu Tiểu lấy bình dẫn hồn ra, linh hồn đó động đậy, nhưng không chạy.
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy nó không có ác ý, lúc ở trong phòng nước nó muốn tiết lộ với cô điều gì vậy? Nếu như có thể nói chuyện thì tốt rồi. Bây giờ bọn Tư Mã đã khai chiến, bọn họ cần có tình báo.
Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ nói: "Cô nói muốn tôi cứu cô phải không? Tôi có thể đem thu cô vào trong bình này, đưa đi siêu độ, cô có đồng ý không? Nếu như đồng ý, cô hãy di chuyển về bên phải, không đồng ý thì di chuyển về bên trái".
Linh hồn kia di chuyển về bên phải, nhưng lại lập tức di chuyển về bên trái.
Có đồng ý hay không? Đây là ý gì chứ?
Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ lại hỏi: "Những người bị chết trong tòa nhà này là do cô hại phải không? Đúng thì sang bên phải, không đúng thì sang bên trái".
Linh hồn đó di chuyển về bên trái.
"Vậy đó là ai làm?" Nói xong câu này, Chúc Tiểu Tiểu liền cảm thấy mình ngốc quá, linh hồn này thực sự không có cách nào để nói chuyện với cô, hỏi như vậy thì đúng là mất công.
"Cô là Sử Cầm?" Đổi một câu hỏi khác, án mạng sáu năm trước nữ sinh bị hại sớm nhất và sau đó cùng chết với tên tội phạm cưỡng hiếp kia, là cô ta phải không?
Linh hồn di chuyển sang bên trái, không phải.
Vậy cô ta là ai? Lẽ nào là một trong số những nữ sinh bị hại? Chúc Tiểu Tiểu hỏi, linh hồn di chuyển sang bên trái, vẫn là không phải.
"Cô có biết chuyện những nữ sinh tự sát là ai làm không?"
Lần này linh hồn di chuyển về bên phải. Tiểu Tiểu vui mừng, vội nói với Chu Duệ: "Có đầu mối, linh hồn này biết hung thủ là ai".
Chu Duệ trả lời: "Ở bên đó không có cách nào xử lý, cô hãy thu nó lại, bảo người đưa về công ty thẩm vấn".
Chúc Tiểu Tiểu vừa muốn đồng ý, ngoài cửa lại truyển đến tiếng mở khóa, linh hồn đó hốt hoảng chạy tới trốn sau lưng cô. Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo u ám. Nhưng linh hồn kia chỉ trốn thôi, không hề tấn công, điều này khiến Chúc Tiểu Tiểu bình tâm trở lại.
Ma mà lại sợ người, linh hồn này đúng thật là rất lạ.
Hoắc Nhã đẩy cửa vào, thấy Tiểu Tiểu đứng đó, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Cậu đang làm gì vậy? Mình còn cho rằng cậu ngủ rồi, sao lại khóa cửa thế?". Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn chưa kịp trả lời linh hồn kia ở sau lưng đã chạy như bay.
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng lo lắng, sợ manh mối duy nhất này biến mất. Nhưng Hoắc Nhã đột nhiên lại ôm bụng mặt trắng bệch ra, xem chừng không ổn lắm. Tiểu Tiểu vội hỏi: "Cậu làm sao vậy?".
"Mình đi cùng bọn họ ăn đồ ăn bên đường, bây giờ đau bụng quá." Hoắc Nhã ngã xuống giường, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Tiểu Tiểu giật thót mình: "Đau bụng vì thức ăn? Có thuốc không, có cần đến phòng y tế khám không?".
Hoắc Nhã lắc lắc đầu: "Mình đi nghỉ ngơi một chút".
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, trong lòng lại nhớ đến linh hồn kia, thế là nói: "Vậy mình đi đánh răng trước đây".
Chúc Tiểu Tiểu chạy đến phòng nước, đồng hồ trên tay sáng đỏ lên, rất tốt, nó quả nhiên là đợi cô ở đây. Chúc Tiếu Tiểu đứng bên vòi cầm cốc lấy nước, người bạn học duy nhất ở đó đánh răng cuối cùng cũng đi ra. Trong phòng nước chỉ còn lại một mình Chúc Tiểu Tiểu, chính vào lúc này, bức tường trắng phía sau vòi nước ở trước mặt cô, như được một cây bút lông thấm nước vẽ lên: Tôi là Dương Lạc.
Là cô ta? Đó là Dương Lạc bị sát hại ở khu đất phía sau trung tâm thương mại bỏ hoang? Linh hồn của cô ta sao lại chạy đến chỗ này?
Chúc Tiểu Tiểu đang muốn cất tiếng hỏi về manh mối của vụ án, từ cửa phòng nước lại truyền đến giọng nói yếu ớt của Hoắc Nhã: "Tiểu Tiểu...".
Chúc Tiểu Tiểu vội vàng hắt nước trong cốc lên trên tường, làm ấy chữ kia trôi tuột đi. Cô quay đầu, nhìn thấy Hoắc Nhã ngồi vạ vật bên cửa nói: "Tiểu Tiểu, mình đau quá, cậu đưa mình đến phòng y tế nhé, có được không?".
"Được." Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn cầm cốc nước đánh răng về, liền đi đến đỡ Hoắc Nhã xuống lầu.
"Tiểu Tiểu và Hoắc Nhã đi đến phòng y tế." Chu Duệ thông báo trong thiết bị liên lạc.
Tiết Phi Hà trả lời: "Hiểu rồi, tôi và chị Trần sẽ lên phòng chứa nước tầng bốn tìm kiếm linh hồn kia".
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy ở trong thiết bị liên lạc như thế cũng an tâm phần nào. Cô đưa Hoắc Nhã đến phòng y tế, dọc đường an ủi cô ấy: "Cậu chịu đựng thêm một chút nữa, một lát uống thuốc vào là sẽ tốt thôi".
Hoắc Nhã gật gật đầu, yếu ớt nói không ra hơi, cả cơ thể dựa vào người Chúc Tiểu Tiểu. Hai người đến được phòng y tế, bên trong đèn đều sáng, nhưng không thấy có người. Chúc Tiểu Tiểu gọi mấy tiếng cũng không thấy bác sĩ trực ban xuất hiện, cô bực mình, oán trách bác sĩ không làm tròn chức trách. Tiểu Tiểu đỡ Hoắc Nhã đi vào bên trong, để cô ấy nằm lên giường trước.
"Cậu đợi một chút, mình đi gọi bác sĩ."
Hoắc Nhã gật gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu vừa muốn đi, lại thấy trên chiếc giường bệnh khác ở bên kia tấm rèm, cũng có người nằm, cô nhìn kỹ, là hai nữ sinh, nhắm mắt giống như ngủ.
Chúc Tiểu Tiểu nói với Hoắc Nhã: "Ở đây còn có hai bạn học, bác sĩ có lẽ đi lấy thuốc rồi, mình đi tìm xem", cô nói xong, liền đi vào bên trong phòng y tế.
Phòng y tế của trường có mấy phòng khám, lúc này tất cả đều rất yên tĩnh, Chúc Tiểu Tiểu vừa đi vừa gọi bác sĩ, nhưng không có ai trả lời. Cô đi một vòng rồi quay lại, cảm thấy có chút kỳ quái, liền cảnh giác, báo cáo với Chu Duệ: "Phòng y tế không có bác sĩ, rất không bình thường, tôi phải đưa bạn học ở trong này rời đi".
"Có ác linh không?"
"Không có, tôi không ngửi thấy, đồng hồ cũng không phản ứng gì."
"Phía bọn Tư Mã bên kia đang rất phiền phức, số lượng ác linh nhiều kinh người, muốn ép lại toàn bộ số ác linh ấy thật không dễ dàng. Cô rời khỏi nơi đó trước, tôi bảo Tiết Phi Hà tới tiếp ứng cho cô."
"Được rồi."
Chúc Tiểu Tiểu trả lời rồi nhanh chóng quay trở về chỗ Hoắc Nhã, nhưng khi rèm cửa kéo ra, lại thấy giường Hoắc Nhã trống không.
Chúc Tiểu Tiểu kinh hoảng thất sắc, lớn tiếng hét gọi: "Nhã Nhã, Nhã Nhã, cậu ở đâu?".
Không có người trả lời, Chúc Tiểu Tiểu chạy như bay đi nhìn một lượt mấy phòng bệnh, vẫn không thấy người đâu. Cô cảm giác không ổn, kéo mạnh bức rèm ngăn cách để kiểm tra hai nữ sinh còn lại, bọn họ vẫn nằm ở đó, không cử động.
Chúc Tiểu Tiểu ra sức đẩy đấy, bọn họ vẫn không chút phản ứng.
"Chu Duệ, không tìm thấy Nhã Nhã đâu nữa, ở đây có hai nữ sinh bị chứng mất hồn phách." Chúc Tiểu Tiểu lớn tiếng nói rồi lại chạy khắp phòng y tế lục soát một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy Hoắc Nhã.
"Ở đây không có người, cũng không có linh hồn." Chúc Tiểu Tiểu vừa báo cáo vừa chạy về hướng cửa, nhưng đột nhiên dừng bước.
Đứng ớ trước cửa nhìn cô, là Hoắc Nhã.
"Nhã Nhã, cậu không sao chứ?", Chúc Tiểu Tiểu lo lắng hỏi.
"Không sao, bụng tôi không đau, tôi chẳng qua chỉ thả chút đồ ra cho ở cùng với cậu, sau đó thì đi", Hoắc Nhã vừa nói, vừa giơ giơ túi buộc hồn ở trong tay.
Chúc Tiểu Tiểu chết cứng tại chỗ giống như vừa trúng phải một câu chú định thân vậy, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: "Linh hồn là cậu cướp?".
"Là tôi ra tay."
"Hai bạn học nằm ở kia, cũng bị cậu hạ độc thủ?"
"Vốn dĩ tất cả đều rất đơn giản, chỉ cần thả ác linh ra, bọn chúng chen vào cơ thể của con người, tôi liền có thể lấy được linh hồn. Nhưng mà các người lại đến, phong ấn tòa nhà, ác linh không vào trong được, không thể giúp tôi, tôi chỉ đành tự mình ra tay, rồi bảo Tiểu Vĩ đưa linh hồn đi. Nhưng vẫn còn thiếu mấy linh hồn, các người lại muốn thanh lý tòa nhà, mục tiêu đều đi rồi, tôi còn có thể làm thế nào? Chỉ đành giả bệnh lừa bọn họ đến đây ra tay. Các người thật là phiền phức, mang thêm cho tôi biết bao nhiêu phiền phức."
"Tiểu Vĩ là con mèo yêu kia?" Chúc Tiểu Tiểu hoảng hốt ngộ ra, phong ấn ở cửa không dò quét được trẻ con và động vật, con mèo yêu này vận chuyển linh hồn ra ngoài, chẳng trách bọn họ không tìm thấy linh hồn nào.
"Vì sao phải như vậy? Nhất Lệ là cậu giết?" Nhìn thấy Hoắc Nhã bình tĩnh gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu vẫn không dám tin. Lại là Hoắc Nhã, là người mỗi ngày ở gần cô nhất. Mà Hoắc Nhã này giết người, một chút áy náy cũng không có, ngược lại còn trách người khác mang đến cho cô ta nhiều phiền phức. Cô ta có thể sai khiến ác linh, còn có thế sai khiến mèo yêu, chuyện này làm sao có thể?
"Ai bảo cô làm thế này? Cô bị ép buộc phải không?" Chúc Tiểu Tiểu bình tĩnh lại, bước một bước về phía trước. Hoắc Nhã tuổi còn nhỏ, phía sau ắt có người sai khiến.
"Xí..." Hoắc Nhã cười nhạt một tiếng, đắc ý nói: "Cô chẳng hiểu tôi chút nào cả, tôi sợ là bọn cô tưởng tượng không nổi đâu. Mắt thường nhìn thấy, chưa chắc là sự thật".
"Tôi không hiểu, cô là có ý gì?" Chúc Tiểu Tiểu lại tiến lên, muốn mượn lời níu chân cô ta, đợi viện binh đến.
"Cái trường này đã có lỗi với tôi, tôi chẳng cảm thấy làm như thế tội lỗi chút nào, tốt nhất là có thể đóng cửa, xóa sổ luôn cả chỗ này đi." Hoắc Nhã nhìn Chúc Tiểu Tiểu đang tiếp tục tiến lại gần mình, vội vàng hét lên: "Cô đừng có đến đây!". Cô ta mở chiếc túi buộc linh hồn ra, Chúc Tiểu Tiểu lập tức ngửi thấy mùi ác linh rất nồng nặc, trong đó không chỉ có một con!
Hoắc Nhã mở chiếc túi ra, mỉm cười lùi dần ra khỏi cửa của phòng y tế: "Cô chắc là hàng ma sư nhỉ, cô dìu tôi đến đây, vội vàng như vậy, có phải là chẳng mang theo trang bị gì không? Không sao cả, những ác linh này giết người rất nhanh, cô sẽ không cảm thấy đau khổ, nhưng mà cô nhất định đừng khách sáo, phải cùng chơi với chúng nó. Đúng rồi, cô đừng mong chạy, cái cửa này.Cô ta vỗ vỗ vào khung cửa: "Kết giới giăng ở đây, cũng chẳng phải loại tay không có thể phá được".
Chúc Tiểu Tiểu cắn răng, lấy Tiểu Phấn Hồng ra xoay chuyển trong tay, đoản kiếm phóng ra, ánh sáng lạnh bao phủ. Cô không nói tiếng nào nhào thẳng ra hướng cửa, ác linh trước mặt xông đến, Chúc Tiểu Tiểu xoay cánh tay, khua khua hai cái chém được hai con, bản thân cô trong chốc lát đã di chuyển tới khung cửa.
Hoắc Nhã bình tĩnh đứng bên ngoài cửa nhìn cô, không ngờ được rằng Chúc Tiểu Tiểu ở trước cửa cũng không dừng lại, trực tiếp xông ra ngoài, mũi kiếm lao về phía mình.
Hoắc Nhã kinh hoàng thất sắc, vội vàng lùi lại tránh. Chúc Tiểu Tiểu cầm kiếm chỉ vào cô ta, ép cô ta vào chân tường, lạnh giọng nói: "Tôi không mang súng, không mang bùa, cũng chẳng mang rìu phá kết giới, nhưng việc xử lý mấy con ác linh để bắt được cô, chút bản lĩnh này vẫn là có".
Hoắc Nhã kinh hãi nhìn nhìn khung cửa, lại nhìn nhìn Chúc Tiểu Tiểu ở trước mặt: "Cô làm sao mà ra ngoài được? Sư phụ nói chỉ có bùa của cô ấy mới có thể hóa giải được”.
"Rõ ràng sư phụ của cô không hiểu về tôi, tôi là người cô ta tưởng tượng không nổi đâu."
Hoắc Nhã nhìn mũi kiếm trước mặt, đánh giá cục diện, thực sự không còn đường chạy nữa rồi, cô ta căng thẳng nuốt nước bọt: "Đừng giết tôi".
"Vì sao phải làm những việc này? Cô còn có đồng bọn nào? Bọn họ ở đâu?", Chúc Tiểu Tiểu tiến lên một bước, bức vấn.
Hoắc Nhã nhìn cô, rất sợ nhưng vẫn cứng miệng: "Tôi không thể nói".
"Không thể nói?", Chúc Tiểu Tiểu có chút tức giận, lớn tiếng hơn.
Vào lúc này, đột nhiên một tràng những tiếng động hỗn độn vang lên, còi báo động hú ầm ĩ khắp nơi. Chu Duệ nói với Chúc Tiểu Tiểu qua thiết bị liên lạc "Tư Mã yêu cầu tăng cường cảnh báo, cả trường đều phải chuyển đi. Đã thông báo phía cảnh sát hành động. Nói lại một lượt, cảnh báo thăng cấp, bọn họ đang gặp phải sự tấn công của một lượng lớn ác linh, đây tương đương với một trận tấn công khủng bố. Chúc Tiểu Tiểu, trong tay của cô là đầu mối phá giải quan trọng, bắt giữ cô ta, chúng ta cần có tin tức. Ở đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”.
Chúc Tiểu Tiểu tiến về phía trước một bước, kề đoản kiếm lên cổ Hoắc Nhã: “Sư phụ cô là ai, còn cô là ai, các người muốn làm gì ở đây?".
Hoắc Nhã nét mặt rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn nói: "Cô không cần dọa dẫm tôi, cô không dám làm gì tôi đâu. Cô chỉ có thể bắt ma, lẽ nào còn dám giết người".
"Cô ta đang kéo dài thời gian, Tiểu Tiểu, cô phải hỏi cho ra. Phía bên Boss có ma thần xuất thế, Tất lão đại bên kia cũng đã qua đó rồi, nhân lực của chúng ta không đủ, việc bên trường học này chúng ta phải tự mình giải quyết, sẽ không có viện trợ. Phía Tư Mã bên kia rất phiền phức, bọn họ cần phải bắt giữ tất cả ác linh lại, nhưng bây giờ không biết còn có bao nhiêu con, kẻ đứng phía sau ở đâu. Bắt buộc phải tìm thấy nguồn gốc, Tiểu Tiểu, phải hỏi cho ra."
Giọng nói của Chu Duệ vô cùng gấp gáp, rõ ràng sự việc đang rất nghiêm trọng. Máy liên lạc của Chúc Tiểu Tiểu và Tư Mã Cần lúc này lại không cùng một tần số, cô hiểu rõ tình hình ở bên kia nhất định rất tệ mới cố tình sắp xếp như vậy để hành động của hai phía không làm phiền lẫn nhau. Hiện tại bên kia đang chờ đợi những tiến triển về phía cô, cô bắt buộc phải làm chút gì đó, cô bắt buộc phải tìm ra những gì phía sau.
Chúc Tiểu Tiểu một tay tóm lấy Hoắc Nhã, lục soát trên người cô ta một lượt, tìm được hai lá bùa. Một lá dùng để đi qua kết giới, một lá là để tránh ác linh chiếm thân.
Chúc Tiểu Tiểu cướp được hai lá bùa này, nói với Hoắc Nhã: "Tôi đúng là không thể giết người, nhưng ở trong phòng y tế có thứ muốn giết người. Cô không nói, tôi sẽ ném cô vào trong phòng y tế, ở đó còn có mấy người bạn tốt cô thả ra đang đợi đấy. Cô đừng cho rằng bị ác linh giết thì không đau đớn, cái cảm giác hồn phách sống bị ép rời khỏi cơ thể, bị đuổi đi, cô cho rằng dễ chịu sao? Đợi linh hồn của cô bị đẩy ra rồi, chúng tôi sẽ đem linh hồn của cô đặt lên lửa nướng, đặt lên lưỡi dao dù gì linh hồn cũng không thể chết, cô có thể mãi mãi hưởng thụ như vậy".