Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Ca Tửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hương 2
Những điều mà chúng ta không thể ngờ, lại thường xảy đến với chúng ta.
Câu chuyện của Tâm cũng vậy, cô đã trải qua những biến cố, những phát hiện dễ gây ‘sốc’ cho những người trong cuộc; đầu tiên là “gã họ Sở”, sau lại đến vị “thầy giáo kính yêu” mà cô và Vân đã từng dành ột tình cảm rất trân quý.
Thế nhưng, điều gì đến cũng đã đến, người ta thường nói: cây kim lâu ngày trong bọc cũng lòi ra; cũng đâu phải không có lý?
Nhưng bù lại, những mất mát tưởng chừng như, đánh sập hoàn toàn niềm tin con người ở cô; là một tình yêu bắt đầu khai nở; một thứ tình yêu mà theo cô nhận xét: nó là độc nhất và đồng thời cũng là nóng nhất; tình yêu đó chỉ có thể có trong những cuốn tiểu thuyết kinh điển mà thôi.
Sau lần, chạm mặt nhau ở nhà hàng; cái lần xả súng ác liệt đó, cô lại thêm thần tượng Hắc Long; mà cũng đúng, vì lại một lần nữa Hắc Long đã cứu cô thoát chết.
Một tuần sau, kể từ ngày xảy ra vụ đổ máu ở nhà hàng Thung lũng cá; cô đã gọi cho Hắc Long thông qua địa chỉ liên lạc được ghi trong danh thiếp, mà hắn đã dúi vào tay cô lúc cô đang ngã đè lên người hắn.
Cô vẫn nhớ hoài cái kỷ niệm đó, mặc dầu nó quá khủng khiếp, lo sợ và hồi hộp.
Nhưng cảm giác được ôm chặt, được che chở bảo vệ không thể tan đi như bọt biển; nó khắc sâu giống như một vết thương bom đạn đã hằn vào làn da, thới thịt.
Hắc Long đã đến cuộc hẹn, hắn rất đúng giờ.
Cô và hắn đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ; cho dù hắn nói chuyện có vẻ khô khốc và không sành sỏi về giao tiếp.
Nhưng sự ấp úng, hơi có vẻ rụt rè mà hắn đã để lộ ra trong những cử chỉ nhỏ đã làm cô thích thú.
Ít ra, hắn không phải như bao kẻ giả tạo khác; hắn là chính hắn.
Là một kẻ lạnh lùng, có sao thì nói vậy; hắn cũng chẳng cần lấy lòng ai, cũng chẳng cần bận tâm xem người khác nghĩ về mình như thế nào.
Gặp phải thái độ đó của Hắc Long, cô đâm ra yêu mến con người đậm chất lãng tử và cá tính này.
Quan hệ của họ cứ thế tiến triển, buổi hẹn ban đầu có vẻ hơi bở ngỡ, ai cũng có chút ngượng ngùng; nhưng càng về sau sự rụt rè tan biến để thay vào đó những tình cảm lãng mạn, sâu sắc.
Những ngày sau đó họ đã đi uống cà phê, đi xem phim 3D, đi dạo những nơi có phong cảnh đẹp… bất cứ nơi đâu có không khí hội hè đình đám là họ tìm đến, ngay cả nhà thờ và chùa chiềng họ cũng ghé đến tham quan, cầu nguyện.
Quan hệ giữa hai người được giấu kín, ba mẹ Tâm không ai hay biết về chuyện: “cô tiểu thư đài cát, ‘cặp kè’ với một gã lãng tử lạnh lùng”.
May ra, chỉ có Vân là người biết rõ nhất; Vân hoàn toàn tán thành, và tìm mọi cách có thể để xây đắp cho tình cảm giữa hai người bạn ngày một tốt đẹp.
Về phía tổ chức áo đen, đã có một vài tin tức đến tai thủ lĩnh; nhưng chưa thấy “động tĩnh” gì.
Họ quen nhau đã hơn một năm; Tâm đã đến kỳ làm luận án tốt nghiệp, còn Hắc Long vẫn ngày đêm thực thi những nhiệm vụ khó mà tổ chức giao phó.
Mặc dù làm bộ lĩnh (người đứng đầu cơ quan an ninh của tổ chức), nhưng những công việc quản lý Hắc Long thường giao lại cho phó lĩnh giải quyết; trừ những trường hợp quá quan trọng cần xin chỉ thị, mới thông qua vị bộ lĩnh thờ ơ với công việc quản lý này.
Hắc Long là một người ưa thích hoạt động, đội của hắn là đội lập được nhiều chiến công nhất trong tổ chức.
Hơn một năm qua, nhiều “hồ sơ tội phạm” đã được giải quyết nhanh gọn khi qua tay Hắc Long và những thuộc cấp của mình.
Một số vụ quan trọng như: Chuyến xe bão táp, Cẩm tú cầu, Mimosa trên phím dương cầm, Sư hổ mang… là những nhiệm vụ tưởng chừng bất khả thi nhưng đã thành công xuất sắc ngoài mong đợi.
Để khuyến khích mọi người, thủ lĩnh đã ký quyết định thăng quân hàm và tăng tiền lương cho những người trong đội.
Mặc dù bận trăm công nghìn việc, nhưng Hắc Long vẫn dành lại một khoảng thời gian ít ỏi nhưng sâu đậm dành cho Tâm.
Hai người không ai nói với ai: là “họ yêu nhau” nhưng ai cũng ngầm hiểu câu nói: tình trong như đã mặc ngoài còn e.
Nhớ có một lần nọ, đó là vào mùa Giáng Sinh lạnh lẽo của năm trước, họ cùng nhau đến một quán cà phê ấm cúng ở đường Lê Hồng Phong để nói chuyện và thưởng thức âm nhạc.
Chẳng là, quán K nổi tiếng này, có ca nhạc miễn phí hàng đêm; một cây guitar và một cây đàn piano đủ làm thành một giàn nhạc giao hưởng mini, phục vụ khác khứa đến đây thưởng thức niềm vui nhẹ nhàng.
Lần đó, sau khi cô ca sĩ đã hát xong đang nghỉ giải lao; anh Mc chương trình đã có gợi ý thú vị: Để góp vui cho chương trình, khán thính giả có thể hát và chơi nhạc theo sở thích của mình.
Lần đó khách khứa im lặng hết, không ai có đủ tự tin để đứng lên trình tấu trước nhiều người.
Tâm nhìn quanh phòng, rồi quay sang Hắc Long, nói:
- Em lên biểu diễn nhé!
Hắc Long hơi ngạc nhiên, hỏi lại:
- Em biết chơi nhạc?
- Ừm, em biết chút ít.
Hắn thích thú nhìn cô, nói để động viên tinh thần:
- Em cố lên nhé!
Vậy là, cô bước lên sân khấu trước những tràng pháo tay ủng hộ của mọi người.
Mc giới thiệu, cô sẽ độc tấu một nhạc phẩm kinh điển, là biểu tượng của nước Nga.
Đêm hôm đó, cô chơi bản “Hồ thiên nga” của Tchaikovsky, trùng hợp đó là bản nhạc mà Hắc Long thích nhất.
Cả phòng im ắng hẳn lại, người ta không nói chuyện nữa mà dõi mắt nhìn theo phong thái của nàng “công chúa ngủ trong rừng” (Tên một nhạc phẩm nổi tiếng khác của Tchaikovsky).
Khi bản nhạc “Hồ thiên nga” kết thúc, mọi người nín lặng vài giây sau, bỗng tiếng vỗ tay vỡ òa, khán giả hết người này đến người khác lần lượt đứng lên, tràng pháo tay kéo dài gần hai phút mới dứt hẳn.
Một nhạc phẩm kinh điển được chơi bởi một “thiên tài âm nhạc” – đó là đánh giá của chàng Mc và nhiều người khác.
Riêng Hắc Long sau khi nghe xong bản nhạc, người hắn tái đi, mặt biến sắc, tay run lẩy bẩy.
Hắn giống như người nghiện ma túy, hắn không hiểu vì sao lại có biểu hiện như vậy. Phải chăng là bản nhạc quá hay, quá đi vào lòng người? Những con thiên nga đang bơi trên mặt hồ trong buốt giá.
Khung cảnh như gương, trên phím dương cầm gõ “tanh tanh”, cái cảm giác se buốt cõi lòng như dao cắt.
Hắc Long, tự trách bản thân mình; như để khẳng định thêm một điều đã quá muộn; đã xảy đến từ lâu rồi.
Hắn đã thay đổi, đã yêu và đôi mắt của hắn không còn như xưa nữa; nó đã trở nên biểu cảm tinh tế.
Một dấu hiệu như một bằng chứng tố cáo sự vi phạm trắng trợn vào điều lệ của tổ chức, mà hắn là một trong những người lãnh đạo.
Rồi đây “bộ chỉ huy” sẽ nghĩ gì về hắn? Còn những anh em đã từng được hắn “thuyết giáo” sẽ đánh giá thế nào về hắn?
Tâm về lại chỗ ngồi, Hắc Long còn ngồi suy tư.
Thấy vậy cô mới hỏi: - Anh làm sao vậy, anh nghe em đánh đàn có được không? Đó là bài nhạc em thích nhất đấy!
Hắc Long bị câu hỏi của Tâm đánh thức, hắn dịu dàng đáp: - Hay lắm, anh rất thích. Hồ thiên nga cũng là bản nhạc anh thích nhất.
- Thật vậy ư? Như thế thì thật là trùng hợp.
- Ừm, đúng vậy.
- Nhưng em thắt mắc một điều...
- Em nói đi.
- Anh thường hay u buồn, tại sao vậy?
- Anh không rõ, nỗi buồn không ai mời gọi, nó đến và đi bất chợt.
- Đó là do chúng ta nghĩ thôi, anh nghĩ cuộc đời này đẹp thì nó đẹp, nghĩ nó xấu thì nó sẽ xấu.
- Vậy ư? Thì ra em là người duy tâm, duy ý chí. – Hắc Long nói ghẹo cô.
- Anh này, đúng là nhà triết học. Em không chơi với anh nữa đâu. – Nói rồi, cô làm nũng, cau mày, biểu môi làm nhăn chiếc cằm duyên dáng; lúc này trông cô rất đáng yêu.
- Ha ha, coi em kìa? Anh đùa thôi mà, lại đây đi... – Hắn nói dỗ dành cô, gọi cô cùng đến ngồi trên một băng ghế dài có mấy con gấu bông.
Cô ôm lấy một chú gấu Misa, ngồi dựa vào vai Hắc Long nghe ca sỹ tiếp tục chương trình ca hát.
Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng - Túy Ca Tửu