Số lần đọc/download: 661 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:20:41 +0700
Chương 33
Beta: Vô Phương
“Anh rể mất tích rồi.”
Đại Bảo nói xong câu này, nhìn Hà Hoa đang mở trừng mắt ngây ngốc không nói nên lời ở đằng kia, thì cũng không đợi cô mở miệng hỏi, lập tức nói rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Chuyện là mấy ngày nay Trường Sinh thường xuyên tới nhà họ Lý ra sức làm việc, rất nhiều lúc buổi trưa không trở về nhà ăn cơm, cứ một mình ngồi bệt trên bờ ruộng. Bà Tứ biết tâm tư của hắn, cũng đành thuận theo hắn, mỗi ngày vào buổi trưa nếu quá giờ rồi vẫn không thấy Trường Sinh trở về nhà, bà liền đi ra đồng, đứng từ xa xa nhìn hắn một lát, sau đó lại yên lặng trở về. Hôm nay cũng vậy, quá trưa rồi không thấy Trường Sinh về nhà, bà liền đi ra ruộng xem, lại không thấy Trường Sinh đâu, tưởng là hắn tới nhà họ Lý, lại đi tới nhà họ Lý hỏi thăm, nhưng vẫn không thấy Trường Sinh, hỏi thêm mới biết Hà Hoa đi thăm Hạnh Hoa. Lúc này bà Tứ mới bắt đầu lo lắng, vội vàng chạy đi tìm nơi khác.
Bà Tứ đi rồi mẹ Hà Hoa lại cũng cuống lên lo lắng theo, bỏ dở việc đang làm chạy ra ngoài tìm, tìm một vòng khắp thôn, đợi cho tới lúc đi tới cổng thôn, thì gặp một người trong thôn từ bên ngoài trở về nói là thấy Trường Sinh đang một mình đứng ngẩn người ở đường ra ngoài thôn. Mẹ Hà Hoa vội vàng chạy ra đó tìm, quả thật thấy Trường Sinh đang đứng một mình trên đường, nhưng bà đi tới hỏi chuyện, Trường Sinh cũng không để ý, cả người dường như bị lạc hồn. Mẹ Hà Hoa đoán chắc là Trường Sinh đuổi theo Hà Hoa tới đây, bà lại khuyên bảo thêm một lúc, nói Hà Hoa phải đi tới nhà Hạnh Hoa, ở vài ba ngày sẽ trở lại, còn bảo bà đã khuyên Hà Hoa rồi, khi nào Hà Hoa trở về sẽ cùng về nhà với hắn, nếu không bà sẽ giận. Mẹ Hà Hoa nói một lúc lâu, nhưng Trường Sinh lại giống như không nghe thấy gì vẫn không hé răng đáp lời. Mẹ Hà Hoa không biết phải làm sao, đành quay lại thôn tìm bà Tứ đi khuyên hắn. Nhưng chờ tới khi bà tìm được bà Tứ, hai người cùng tới đó thì đã không thấy bóng dáng Trường Sinh đâu cả.
Không thấy Trường Sinh đâu, từ lớn đến bé nhà họ Lý, bà Tứ, hơn nữa còn có cả thầy Chu, mọi người chia nhau đi tìm xung quanh thôn, những nơi có thể tìm được đều tìm hết một lượt, nhưng tới tận khi sắc trời dần tối cũng không tìm được Trường Sinh. Mọi người ai nấy đều hoảng hốt, mẹ Hà Hoa nghĩ đến tình cảnh gặp Trường Sinh lúc ban ngày, nói rằng chỉ sợ là Trường Sinh nghe nói Hà Hoa đi tới nhà Hạnh Hoa, nên đuổi theo tới đó. Mọi người càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao, cũng chỉ biết trông mong vào khả năng này. Mọi người nghĩ trước kia Trường Sinh đã từng cùng Hà Hoa đi đường tắt tới Vương gia trang một lần, mọi người đoán rằng nếu hắn đi, thì cũng nhất định là đi theo đường cũ. Thế là Đại Bảo để ọi người yên tâm ở nhà chờ, còn mình thì đi tìm, đi dọc theo con đường mòn nhỏ phía sau núi tìm đến Vương gia trang. cậu chỉ sợ Trường Sinh đầu óc chậm chạp nhớ nhầm đường dễ bị lạc, trên đường vừa đi vừa gọi, cứ thế khi đến Vương gia trang đã là đêm khuya, lúc này lại nghe nói Trường Sinh không có ở đây, hoàn toàn bế tắc.
Hà Hoa nghe xong những lời Đại Bảo nói, càng lúc càng cảm thấy lạnh lẽo, cũng chẳng thèm trở về phòng thu dọn bọc quần áo, kéo Đại Bảo nói luôn: “Về nhà.”
Hạnh Hoa quay sang nói nhanh với Vương Phúc Căn: “Chàng mau sang nhà nhị thúc, mượn chiếc xe ngựa dùng tạm đi.”
Vương Phúc Căn ngẩn người, không tình nguyện bảo: “Bây giờ đã quá nửa đêm rồi … Nhà người ta đều ngủ hết rồi, mượn kiểu gì bây giờ…”
Hạnh Hoa vừa vội vừa tức, còn Đại Bảo nghe thấy thế thì nổi giận, nhưng thấy Hà Hoa hoàn toàn không để ý gì tới bọn họ đã chạy ra ngoài, cũng đành nén giận, oán giận chỉ chỉ vào mặt Vương Phúc Căn, vội vàng chạy theo Hà Hoa. Thấy hai người trước sau đều chạy đi cả, Hạnh Hoa nổi giận đùng đùng gầm lên với Vương Phúc Căn: “Ngươi có còn lương tâm không vậy hả?!”
Vương Phúc Căn uất ức bĩu môi, thấy Hạnh Hoa trừng mắt lườm hắn, lại vênh mặt lên đáp: “Hừ, cũng không phải chồng cô mất tích, cô quan tâm làm gì … Biết rõ chồng mình là tên ngốc lại không ở nhà trông nom cho cẩn thận, rảnh rỗi tới xen vào chuyện nhà người khác … Xem sau này còn dám tới đây mà quản không…”
Hạnh Hoa nghe xong sửng sốt, ngực đau nhói như bị dao đâm, nghiến răng khóc lóc: “Kiếp trước ta tạo nên nghiệp chướng gì mà kiếp này lại gả ột thằng súc sinh khốn nạn như ngươi cơ chứ!”
Hà Hoa và Đại Bảo chạy dọc theo đường tắt trở về, dọc đường đi Hà Hoa cũng vừa chạy vừa lớn tiếng gọi, trong lòng chỉ ngóng trông Trường Sinh ở một góc nào đó, nghe thấy tiếng của cô gọi mà đi ra. Nhưng cho đến tận khi hai người đầy mồ hôi, thở hổn hển trở về thôn cũng vẫn không thấy bóng dáng Trường Sinh đâu.
Vào đến thôn, Hà Hoa không về nhà cha mẹ mà đi thẳng tới nhà mình, đẩy cửa ra nhìn thấy phòng của mình và Trường Sinh tối om, trong ngực lại đau đớn. Bà Tứ đang ở trong phòng nghe thấy có động tĩnh, vội vàng chạy ra khỏi phòng nhìn xem, thấy thần sắc của Hà Hoa và Đại Bảo, cả người mềm nhũn, không nói cũng chẳng hỏi.
Thầy Chu ở bên cạnh bà Tứ chăm sóc cả đêm, lúc này vội vàng bước lại hỏi tình hình, Hà Hoa thở hổn hển, ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng vào gian phòng, Đại Bảo ở phía sau cô vội lắc đầu la lên: “Không có…không đi…Anh rể không tới đó…”
Hà Hoa hoảng hốt đến run rẩy, thì thào mở miệng: “Ta đi tìm…Chắc là huynh ấy lạc đường….Ta đi tìm…” Nói xong liền như du hồn xoay người đi ra ngoài.
Bà Tứ cũng định đi theo, nhưng đầu đột nhiên choáng váng, suýt chút nữa thì ngã quỵ. Thầy Chu vội đỡ lấy bà, la lên: “Bà thế này còn đi tìm kiểu gì?” Nói xong lại quay sang bảo Đại Bảo: “Cậu đuổi theo chị gái cậu đi, bây giờ đã quá nửa đêm rồi, cô ấy là đàn bà con gái định đi đâu tìm? Chốc nữa đi tìm đám đàn ông trong thôn cùng đi tìm tốt hơn.” Đại Bảo nghe xong vội vàng đuổi theo Hà Hoa.
Thầy Chu ép bà Tứ nằm lại, thấy bà cố chấp đứng lên đòi đi ra ngoài, đành phải nói: “Bà không được đi đâu cả, cứ ở nhà đợi thôi, nhỡ đâu Trường Sinh trở về nhà mà lại thấy trong nhà không có ai thì không ổn.”
Thầy Chu hết lời khuyên bà Tứ ở nhà chờ, còn Đại Bảo sống chết kéo Hà Hoa về nhà họ Lý trước. Cả nhà họ Lý đều vẫn đang chờ tin tức, nghe nói Trường Sinh không đi Vương gia trang, tất cả đều buồn bã. Mẹ Hà Hoa lại rớt nước mắt, không ngừng tự trách: “Là tại mẹ, tại mẹ cả, lúc gặp nó mẹ nên kéo nó về, nếu làm vậy thì đâu có chuyện gì xảy ra …. Mẹ cũng không nên nói với nó là con đi tới nhà Hạnh Hoa … Giờ phải làm sao …”
Cha Hà Hoa mất kiên nhẫn quát: “Khóc cái gì mà khóc, người còn chưa chết bà đã khóc như đám ma thế, khác nào rủa nó hả?!”
Hà Hoa vốn đã hoang mang lo sợ, nghe thấy mẹ khóc lại càng hoảng hốt, nghe loáng thoáng thấy cha quát cái gì “Người chết”, “đám ma”, không thể ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Mày đi đâu đấy hả?” Cha Hà Hoa quát.
Cả đêm Hà Hoa giống như người mất hồn mất vía đột nhiên bị tiếng quát này của cha mà thức tỉnh, nước mắt rốt cuộc không nhịn được ào ạt rớt xuống, nức nở nói: “Con đi tìm huynh ấy … Huynh ấy không mất tích … Huynh ấy chỉ bị lạc đường, chắc hẳn đang ngồi ở đâu đó chờ con…”
Hà Hoa đột nhiên bật khóc khiến cho tinh thần mọi người càng nặng nề thêm.
Nha đầu béo rụt rè tiến lên, kéo tay Hà Hoa nhỏ giọng nói: “Tỷ, muội với tỷ cùng đi tìm…”
Mẹ Hà Hoa cũng lên tiếng: “Mẹ cũng đi tìm với các con, nhiều người đi tốt hơn.”
Ba người phụ nữ nói xong liền đi ra ngoài, cha Hà Hoa nhăn mặt quát: “Tất cả đứng lại hết cho ta!”
Mẹ Hà Hoa và nha đầu béo sợ tới mức run run, sợ hãi quay đầu lại nhìn cha Hà Hoa. Hà Hoa cũng dừng chân ở cửa nhưng không quay đầu lại.
Cha Hà Hoa nói: “Muốn ọi người lo thêm sao, tìm ban ngày ban mặt còn không tìm thấy, ba người đàn bà quá nửa đêm còn đi ra ngoài tìm thì có thể tìm thấy hả?”
“Có thể tìm được…” Hà Hoa rơi lệ, bướng bỉnh cãi: “Huynh ấy không mất tích, nhất định là trốn ở chỗ nào đó chờ con đi tìm huynh ấy … Con gọi huynh ấy, huynh ấy nếu nghe thấy con gọi chắc chắn sẽ đi ra, huynh ấy cố ý nấp đâu đó thôi … Một mình con cũng có thể tự tìm được huynh ấy…”
Cha Hà Hoa cau mày trừng mắt nhìn Hà Hoa một lát, bình tĩnh quay sang nói với mẹ Hà Hoa: “Đi vào trong phòng lấy áo của ta ra đây!”
Mẹ Hà Hoa hơi ngạc nhiên, nhưng cũng vội vàng chạy vào buồng trong lấy đồ, cha Hà Hoa lại nói với Đại Bảo: “Mày mau đi đến nhà chú Ba, bảo chú ấy với hai thằng con nhà chú ấy sang đây, gọi thêm bọn Kim Lộc bảo bọn nó mang vài người lại đây.”
Đại Bảo vâng dạ rồi chạy ra khỏi nhà, lúc này Tiểu Bảo cũng từ trong phòng đi ra, đã tự mặc quần áo đâu vào đấy, bước ra nói: “Cha, con cũng đi nữa.”
Cha Hà Hoa nói: “Mày đi làm gì, còn chưa đủ phiền phức hay sao.”
Tiểu Bảo: “Cho con đi cùng, anh rể ngày thường hay chơi với con, con gọi một câu là huynh ấy sẽ ra ngay.”
Hà Hoa nhíu mày, trừng mắt sắp nổi giận, nha đầu béo đứng bên cạnh vội vàng chạy tới kéo Tiểu Bảo sang một bên. Rất nhanh, Đại Bảo đã mang người về, ngoại trừ mấy người cha Hà Hoa bảo gọi tới, còn gọi thêm cả mấy huynh đệ chơi với cậu từ bé, thêm người nhà họ nữa, tất cả hơn mười người đàn ông, người cầm đuốc, người cầm cuốc, người cầm cây gậy trong tay bắt đầu chia ra tìm kiếm.
Hà Hoa vẫn cúi đầu đứng ở cửa yên lặng rơi lệ, lúc này thấy mọi người đi ra ngoài tìm cũng đi theo. Cha Hà Hoa muốn quát cô trở về, nghĩ ngợi một chút, cũng không mở miệng nói gì, chỉ thở dài, mang theo vài người đi dọc đường nhỏ từ cổng thôn ra bên ngoài tìm. Hà Hoa cũng cùng Đại Bảo và bốn năm thanh niên đi tới ngọn núi phía sau thôn tìm.
Đêm hôm khuya khoắt, tuy rằng mấy người bọn họ giơ cao cây đuốc lên, nhưng cũng không chiếu sáng được những chỗ xa. Hà Hoa đi ra khỏi thôn bắt đầu lớn tiếng gọi, gọi cho tới khi vào đến tận ngọn núi.
“Trường Sinh! Trường Sinh! Ta là Hà Hoa! Huynh đang ở đâu?!”
“Trường Sinh! Huynh mau trả lời đi! Trường Sinh!”
“Trường Sinh! Ta không giận nữa! Ta trở về nhà với huynh! Trường Sinh! Huynh mau xuất hiện đi!”
“Trường Sinh! Huynh không được trốn! Huynh mau ra đây! Trường Sinh!”
“Trường Sinh!” “Trường Sinh!” “Trường Sinh!!!!”
Hà Hoa vừa tìm kiếm vừa gọi, cô vẫn luôn cảm thấy Trường Sinh đang trốn ở một nơi nào đó, khi nghe cô gọi sẽ đột nhiên chạy ra, cúi đầu chớp mắt, sau đó lại vừa ấm ức, vừa tức giận nhìn cô. Nhưng mà bất kể cô gọi tới khàn cả giọng, dù khóc hay gọi, dù mắng hay cầu xin, thì cho tới tận khi chân trời bắt đầu hé lộ tia nắng ban mai, Trường Sinh vẫn không hề xuất hiện.
Mấy người thanh niên cùng đi tìm giúp đều mệt mỏi và uể oải, càng ngày càng cảm thấy hy vọng xa vời, nhưng lại nhìn bộ dạng thẫn thờ như mất hồn mất vía của Hà Hoa lại không đành lòng bỏ về, tất cả mọi người đều tìm suốt một đêm, cuối cùng có người không làm sao được đành tiến lên nói chuyện: “Hà Hoa tỷ tỷ…Trời sáng rồi… Chúng ta đã tìm suốt một đêm…đệ thấy…”
Bị đày đọa cả đêm, Hà Hoa dĩ nhiên chẳng có chút tinh thần nào, chỉ đi loạn xạ không mục đích, nghe có người nói chuyện với cô, giống như vô ý thức đáp: “Được…Mọi người trở về đi…Ta sẽ đi tìm…Vẫn còn chưa tìm hết, bên kia còn chưa tìm…” Nói xong liền vạt cỏ ra hai bên muốn bước tiếp.
Đại Bảo nhanh tay kéo cô lại, vội la lên: “Bên kia toàn là hố sâu đầy nước, rơi xuống đấy không phải chuyện đùa đâu.”
Hà Hoa nghe xong cũng không quay lại, ngược lại càng thêm hoảng hồn lao vào trong, hoảng hốt lẩm bẩm: “Anh rể của đệ không biết … Huynh ấy không biết chỗ này có hố nước … Chẳng may rơi vào thì làm sao… Tỷ không rớt xuống đâu, tỷ chỉ đi tới xem thôi … liếc mắt xem một cái thôi…”
Đại Bảo vừa ôm Hà Hoa kéo ra bên ngoài vừa nói: “Anh rể cũng không phải người mù, có thể không biết đường nhưng cũng không thể để mình lao xuống hố được.”
Hà Hoa xoay người lại túm lấy tay Đại Bảo, run rẩy hỏi: “Vậy đệ nói xem huynh ấy đi đâu cơ chứ? Một mình huynh ấy có thể đi tới đâu được? Tỷ nghĩ trời tối huynh ấy không tìm thấy đường về nhà, thì cũng phải tìm một chỗ nghỉ ngơi đúng không? Nhưng những nơi có thể ẩn núp trên núi này đều đã tìm hết rồi, sao vẫn không thấy? Đệ nói xem huynh ấy có thể đi tới chỗ nào? Huynh ấy từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đi ra khỏi thôn, huynh ấy có thể đi chỗ nào cơ chứ? Hả? Đệ nói xem huynh ấy có thể đi đâu?”
Đại Bảo thấy bộ dạng này của Hà Hoa thì sợ hãi, trước kia ở rừng cây nhỏ trước thôn từng có một quả phụ bị điên, chuyện là một ngày kia chồng bà ấy đi ra ngoài làm việc nhưng không trở về, bà ấy cuống quýt lo lắng tới mức phát điên luôn, cả ngày lôi người nọ kéo người kia khóc lóc than thở: ‘Ngươi nói xem hắn đi đâu vậy, sáng sớm trước khi đi còn nói buổi chiều muốn ăn cháo cơ mà, sao lại không trở về nữa, ngươi nói xem hắn có thể đi đâu.’
Đại Bảo nhìn Hà Hoa đang đăm đăm nhìn mình, lặp đi lặp lại mấy câu vừa rồi, không khỏi khiến cho người ta nhớ tới bà góa bị điên kia, càng kéo mạnh Hà Hoa ra ngoài khuyên nhủ: “Yên tâm đi, anh rể lớn vậy rồi, tuy rằng chưa bao giờ xa nhà nhưng cũng không thể bị mất tích được … Đệ thấy, bây giờ chúng ta trở về nhà trước đã, không biết chừng nhóm của cha đã tìm được rồi ấy chứ, hoặc là anh rể đã tự mình trở về nhà … Bây giờ chúng ta trở về nhà xem sao, nếu vẫn không thấy chúng ta lại đi chỗ khác tìm.”
Mấy người khác đi cùng cũng xúm vào khuyên giải an ủi, nói tám chín phần là có khi đã trở về rồi ấy. Hà Hoa vốn đã hoàn toàn mơ hồ, không rõ phương hướng, lúc này cũng chỉ còn lại tia hy vọng cuối cùng này, đành gật đầu: “Được, trở về nhà xem, chắc là cũng trở về rồi, ta nghĩ huynh ấy cũng không thể đi cả đêm không về nhà được … Anh rể đệ cũng rất có chủ kiến, muốn làm gì, phải làm gì đều tính toán rất kỹ, đệ có lấy dao dí vào cổ huynh ấy ép thì huynh ấy cũng không đổi ý … Không thể cả đêm không trở về nhà, chắc chắn là đã trở về rồi…”
Đại Bảo và vài người nữa vừa đi vừa khuyên Hà Hoa dỗ cô xuống núi trở về nhà, nhưng mà đi ra đón cô không phải là Trường Sinh, mà là vẻ mặt tiều tụy giống hệt cô của bà Tứ.
Trường Sinh thật sự bị mất tích, ngực vẫn căng lên như dây đàn đột nhiên bị đứt, trước mặt Hà Hoa tối đen, hoàn toàn không chịu được nữa thân mình mềm nhũn ngất đi.
Trường Sinh mất tích bốn ngày, nhà họ Lý, nhà họ Hoắc, và mấy nhà có quan hệ họ hàng thân thích trong thôn đều nhiệt tình sốt sắng bất chấp mọi nơi mọi lúc đi tìm, nhưng mà vẫn không có kết quả gì. Hà Hoa nghĩ đến mấy lời nói trước khi hai người chia xa, chỉ sợ là Trường Sinh ngốc nghếch tin là thật chạy tới thị trấn, nhưng Đại Bảo chạy tới thị trấn một chuyến về nói là Tôn Tuyết Mai cũng không thấy Trường Sinh tới đó, cô ấy nghe chuyện cũng rất lo lắng, còn dặn dò quan tâm bảo Hà Hoa đừng quá lo lắng, chồng cô ấy là bổ đầu của nha huyện, nhờ chồng cô ấy sai mấy người lính trong nha môn tìm giúp chắc chắn sẽ có hiệu quả hơn. Hà Hoa lúc này cũng chẳng quan tâm xem Trường Sinh và Tuyết Mai có quan hệ như thế nào, thầm nghĩ nếu như là chồng của Tuyết Mai có thể giúp đỡ tìm được Trường Sinh trở về, thì có bảo cô qùy xuống đất dập đầu trước cô ấy một trăm cái cô cũng cam tâm tình nguyện.
Bà Tứ không thất hồn lạc phách giống như Hà Hoa, đã mấy ngày rồi nước mắt cũng không rơi giọt nào nữa. Hà Hoa quỳ gối trước mặt bà òa khóc tự trách, bà cũng không nói nửa câu tức giận hay trách móc, chỉ vỗ vỗ tay cô nói: “Khóc cái gì mà khóc, chồng cháu còn chưa chết mà. Cha nó, mẹ nó, ông nội và cả bà nội nó nữa đều ở trên trời phù hộ cho nó, không để cho nó xảy ra chuyện gì đâu!” Tuy rằng bà nói như vậy, nhưng cũng không thể không lo không vội, mỗi ngày bà đều lên phía sau ngọn núi tìm, hoặc là đi tới trước phần mộ của tổ tiên nhà họ Hoắc, đứng trước phần mộ của cha mẹ Trường Sinh và ông nội, bà nội của hắn ngẩn người, đứng một lần đứng liền hai ba canh giờ.
Mà Hà Hoa cũng hoàn toàn không chịu ngồi yên, ngày nào cũng không làm gì cả chỉ đi khắp nơi tìm người, cổ họng đã sớm khàn đặc, căn bản nói không nên lời, mắt lúc nào cũng rơi lệ, hai con mắt sưng húp, cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ đến khi cực kỳ mệt mỏi chợp mắt một lát, nhưng cũng lại không tới một khắc liền từ trong mộng bừng tỉnh, ngồi ngây ngốc một lát lại chảy nước mắt, vài ngày như thế, người đã gầy sọp đi.
Người nhà nhìn thấy con thế thì càng đau lòng hơn, mẹ cô và nha đầu béo thay phiên nhau ở bên cạnh cô an ủi, ngay cả cha Hà Hoa tính tình cộc cằn cũng nhỏ nhẹ nói vài câu trấn an, nhưng mà cho dù thế nào vẫn không có tác dụng. Hà Hoa càng ngày càng tiều tụy hơn, trong mắt chẳng còn chút thần hồn nào. Bộ dạng này của cô đừng nói đến người trong nhà, mà thậm chí ngay cả người trong thôn nhìn thấy đều cảm thấy thương xót. Trong thôn đám người thích nói nhăng nói cuội cũng hoàn toàn im hơi lặng tiếng, nếu có thể giúp đều sẽ giúp đi tìm, còn dán cả thông báo ở các thôn lân cận, thông báo ghi nếu thấy một người đàn ông cao lớn, ngốc ngốc ngây ngây thì nhất định đừng để cho hắn đi đâu, phải giữ hắn lại, vợ hắn trong thôn chúng ta sắp điên rồi.
Chỉ có Hà Hoa biết mình không điên, cô chỉ cảm thấy mình giống như sắp chết tới nơi. Mẹ cô đã từng nói với cô một câu: đàn ông trong nhà chính là trụ cột, cột chống trời, chống đỡ mọi thứ, nếu như không có hắn, thì nhà cũng sụp, người cũng chết. Cô mặc dù hiểu được ý này nhưng vẫn không mấy để tâm. Bây giờ cô đã hiểu sâu sắc, Trường Sinh là cây cột nhà của cô, trái tim cô cũng treo lên đó, nếu như không có cây cột này, chẳng cần chờ tới khi trời sụp xuống thì cô cũng đã chết, loại cảm giác đau đớn này giống như muốn lấy mạng của cô.
Đã rất nhiều ngày cô luôn nghĩ tới cảnh cô và Trường Sinh gặp mặt lần cuối đó, mỗi một lần nghĩ đến đều tự mắng bản thân ngàn vạn lần, thậm chí nhiều khi nửa đêm không ngủ một mình ngồi ngây ngốc trên giường, đột nhiên nâng tay tự vả miệng mình mấy cái thật mạnh. Là do cô đã mắng, đã đuổi Trường Sinh đi, cô biết rõ hắn ngốc nghếch như thế, cố chấp như thế, lại còn cố ý nói những lời độc ác, chỉ nghĩ đến cảm giác hả hê của bản thân, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của hắn sẽ thế nào khi nghe xong mấy lời như vậy. Cô không xứng làm dâu nhà người ta, không xứng làm vợ của Trường Sinh.
Thật ra hắn đối xử với cô vô cùng tốt, cô nói gì hắn cũng đều nghe theo, bắt hắn làm gì hắn đều làm, chỉ biết ngây ngốc yêu thương vợ, bảo vệ che chở vợ mình, là cô tham lam không biết thỏa mãn. Thật ra bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc là hắn thương ‘Lý Hà Hoa’ hay là thương yêu ‘vợ’ có gì quan trọng cơ chứ. Cô Lý Hà Hoa chính là vợ của Hoắc Trường Sinh, vĩnh viễn không thể thay đổi được. Cô thậm chí cũng không cần biết có phải hắn thích Tuyết Mai hay không, chỉ cần có thể cho cô mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, bảo vệ hắn, cho dù cả đời hắn không đặt cô vào vị trí quan trọng nhất trong tim cũng không sao cả…Chỉ cần hắn bình an…