Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Trúc
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Romero Nicky
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 10
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
ạo này hem bít cóa chiện gì xảy ra mà bọn DB làm loạn cả trường lên, còn con nhỏ Jenny thì biến đâu mất dạng.Ko đi học đã đành lại còn tắt lun cả di động, ko tài nào liên lạc được.Lo lắng điên lên được...À mà nói cho chính xác thì tò mò có vẻ đúng hơn(vì tôi là chúa "nhìu chiện" mừ).Hỏi Max thì hắn ta cứ ậm ừ, hỏi "thầy" Jung Hoon thì ổng lại ngậm tăm nên đến h đã gần 1 tuần roài muh vẫn chưa có thêm được một chút manh mối nào.Điên máu thật!
Nhưng nếu như tôi đoán ko nhầm thì rất có thể Jenny ở nhà của Jung Hoon hoặc là Bi.Vì trông Jung Hoon có vẻ như chẳng hề lo lắng trước sự "mất tích" của cô em gái mình.Vậy nên tôi sẽ bắt đầu trước với nhà của Bi.
Anh ta là một người nổi tiếng nên cũng ko khó để có thể tìm được nhà.Bằng chứng là ngay bây h đây tôi đang đứng trước nó...Bỗng tôi bị một "thằng" nào đó tông phải và kết quả là cả 2 đều ngã lăn quay xuống dưới mặt đường.Và sẽ chẳng có chuyện gì nếu hắn ta đỡ tôi ngồi dậy, hỏi han vài câu hoặc chí ít là nói lời xin lỗi.Nhưng ở đời lại có lắm người bất lịch sự như tên này đây.Hắn ta nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi quần áo,đội lại chiếc mũ rồi...bỏ đi.Thế có nổi máu lên ko?
-...Á...!này này!cô bị làm sao đấy?bỏ tôi ra!-anh ta hét toáng lên khi bị tôi níu...quần
-Anh có học hok đấy?sao mà thiếu văn hóa thía huh?-tôi cũng ngoác mồm ra mắng.
-Thôi chết rồi, bọn chúng sao đến nhanh thế nhỉ?-anh ta lầm bầm khi thấy 2 tên phóng viên với một đống lỉnh kỉnh máy ảnh đang hì hục chạy lại-tôi ko có thời gian ở đây mà cà kê dê ngỗng với cô.tạm biệt-nói rồi anh ta giật phắt tay tôi ra và...vắt chân lên cổ mà chạy.
-...Ê!...anh đứng lại cho tôi!-tôi cũng đuổi theo
Thế là một cảnh rượt bắt y như trong phim diễn ra.Tên đó chạy trước, rồi đến tôi và cuối cùng là 2 tay phóng viên kia.Phải công nhận "thằng cha" này chạy nhanh dễ sợ.Có lẽ là do cái chân dài ngoẵng kia nên anh ta chạy với tốc độ..."xé gió" (nói thía hình như là hơi phóng đại thì phải?).Lòng vòng một hồi trong cái khu phố "ổ chuột", tôi cũng bắt kịp anh ta.
-Hey!tôi tìm thấy...-tôi đang hét toáng lên để báo cho 2 người kia thì anh ta lấy tay bịt mồm tôi lại và kéo tôi vào chỗ nấp.
-Có im đi ko?tôi với cô ko thù ko oán cớ gì cô làm hại tôi vậy hả?-anh ta nhăn nhó.
-Ai bảo ko thù ko oán?chẳng phải anh nợ tôi 1 lời xin lỗi sao?-tôi vênh mặt lên.
-Trời đất thổ địa ơi!chỉ có thế mà cô đuổi theo tôi đến tận đây?thôi được rồi, tôi xin lỗi là được chứ gì?Xin lỗi cô!-anh ta cúi đầu-rồi, bi h cô..."biến" được chưa?
-Gì chứ?dám ăn nói với tôi thế àh?xin lỗi kiểu jì kì thía?Đã vậy tôi cứ ở đây xem anh làm jì được tôi?
-Cô...cô...!-anh ta tức đến độ ko nói được nên một câu nữa.
Hừm! dám chọc "bà" đây thì chỉ có chết thui. Cưng còn yếu lém, đừng ra gió. Trứng mà đòi chọi với đá àh?-tôi cười thầm.
Giờ mới nhìn kĩ được anh ta.Đầu đội mũ lưỡi trai, mắt đeo kính râm "bự tổ chảng" (thảo nào hem thấy đường nên tông vào tôi). Thân hình cao lớn, chắc cũng là 1m8 (hic, đứng bên anh ta tôi thấy xấu hổ vô cùng với cái chiều cao khiêm tốn 1m6 của mình). Ăn mặc cũng có phong cách lém, toàn là đồ hiệu thui.Chắc cũng là công tử nhà giàu.
-Ê!mà sao anh bị 2 người đó đuổi theo vậy?-tôi ngạc nhiên hỏi.
-Hừm! Mẹ cô có dạy là đừng nên tò mò chuyện người khác ko hả? Đồ con gái lắm lời, nhiều chuyện-anh ta thừa dịp mắng cho tôi một trận xối xả.
Nói rồi anh ta bỏ đi.
-Nè nè!đi đâu zạy?-tôi cũng lon ton chạy theo hỏi(đúng là cái máu nhìu chiện nó thấm vào trong máu thịt rùi, hem sửa được)
-Ừ!thix thì cứ đứng đó làm mồi uỗi đi-anh ta cằn nhằn.-mà cô đừng có đi theo tôi nữa, phiền lắm. Con gái gì mà cứ bám theo con trai vậy?
-Tôi thèm vào.Bộ anh tưởng tôi thik lắm chắc?Hừ, tôi đi đây.Bi bi!-tôi vừa nói vừa đưa tay lên vẫy vẫy.
-Hứ!mong ko bao h phải gặp lại cô nữa.
Thế là chúng tôi mỗi người một đường.Tuy nhiên ko một ai có thể ngờ rằng chỉ một lát nữa thôi chúng tôi lại "được" gặp nhau.
5 Chàng Trai Và Một Cô Gái 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái - Phương Trúc 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái