What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: khovigaitheo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1410 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 04:00:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
êm qua, khoảng 2h sáng mình định đi ngủ thì nghe tiếng bước chân ai đó nhè nhẹ xuống cầu thang. Lòng có hơi tò mò, mình mở nhẹ cửa bước ra, chỉ kịp thấy bóng người thấp thoáng phía dưới, liền đi theo.
Lúc mình xuống tới nơi, đứng lấp ló ngay cầu thang thì thấy em Uyên đang loay hoay mở cửa, đẩy xe ra. Khuya quá rồi, ẻm còn tính đi đâu đây? Không lẽ ẻm định ra cây cầu hồi tối mình chỉ, muốn nhảy cầu tự tử sao??
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến mình lạnh gáy, lật đật chạy ra trước sân. Em Uyên muốn làm gì mình chẳng cần biết, nhưng giờ này thân con gái một mình ra đường, lại ăn mặc phong phanh thế kia, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Dù gì ẻm cũng ở trong nhà mình, không thể bỏ mặc được. Hơn nữa khi tối mình có phần nặng lời, rủi ẻm nổi điên vì câu nói đó rồi làm bậy, mình khó tránh khỏi vạ lây.
May sao mình chạy ra vẫn kịp lúc em Uyên vừa leo lên xe, chưa kịp đề máy.
- Giờ này còn đi đâu đó??
Mình nắm chặt cái cản sau xe hỏi.
- Đi đâu kệ Uyên, T quan tâm làm gì? Buông ra!!
Em Uyên hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của mình, trừng mắt lên.
- Không phải ra cây cầu... đó chứ?
Mình nhăn mặt.
- Ừ đó. Rồi sao???
Ẻm nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích rực lửa.
- Giờ này ra đó làm gì?
Mình hỏi, tay vẫn không buông cản xe ra.
- T lạ thật! Làm gì đó là việc của Uyên. Ok? Buông ra đi!
Em Uyên quay người lại, cố vươn tay gạt tay mình ra khỏi xe.
Mặc ẻm ra sức đẩy, thậm chí cào mạnh vào tay mình đau nhói, mình vẫn nắm chặt cản xe không buông.
- Vô nhà đi!! Mai sáng muốn đi đâu tha hồ mà đi, không ai cản đâu.
Mình trợn mắt nhìn ẻm, cố hù dọa.
- Không buông ra té ráng chịu!
Ẻm hậm hực không thèm đẩy mình ra nữa, mà xoay lại cầm tay lái, đề máy muốn chạy đi.
Mình không nói gì, chồm lên trước chụp lẹ vào chìa khóa xe, tắt máy rút ra bỏ luôn vô túi quần. Thế là xong, để xem còn đòi đi được nữa không?!
- Muốn gì hả?
Em Uyên nghiến răng, bước xuống xe sáp lại gần mình.
- Muốn Uyên vô nhà ngủ giùm cái! T đẩy xe vào cho.
Nhớ tới cú ra chân hồi tối của ẻm, mình hoảng hồn vội lùi lại đề phòng, kẻo ẻm ột phát vào ngay hạ bộ thì có mà nằm luôn.
Em Uyên lao vào, hai tay cố chụp vô quần mình để lấy chìa khóa xe. Mình trên người lúc này chỉ có mỗi cái quần đùi, không mặc áo vì khi nãy cởi ra tính đi ngủ, vừa né tay mình vừa nắm chặt quần, kẻo bị tuột ra thì khốn.
- Tuột quần bây giờ..
Mình la nhỏ, không dám kêu lớn sợ hàng xóm nghe, lại nghĩ hai đứa này đêm khuya ra sân chơi trò bịt mắt bắt dê, méc ba mẹ chắc tiêu quá.
- Sợ thì đưa đây, không thôi Uyên tuột thật đó!
Thấy mình hốt hoảng, ẻm hù dọa. Tay vẫn nắm chặt một bên quần mình.
Ai chứ em Uyên dám làm thật chứ chẳng chơi, mình không dám thách thức.
- Buông ra đi, rồi T đưa.
- Không. Đưa đi rồi buông!!
- Buông ra đi, rách quần bây giờ! T nói thiệt, đưa cho Uyên liền.
- Đưa lẹ lên, đếm đến 3 không đưa đừng trách!
Mình định dụ ẻm buông tay ra sẽ vùng chạy vào nhà. Nhưng ẻm già đời quá, không trúng kế, tay vẫn giữ chặt gần túi quần mình, vừa cố kéo tay mình đang thọt trong túi quần ra vừa đếm. Cực chẳng đã, mình đành ỷ sức trâu nắm mạnh tay em Uyên vung ra làm ẻm loạng choạng suýt té xuống đất, sau đó mình chạy vào nhà.
- Vô nhà ngủ đi! Giờ này ra đường không tốt đâu!
Mình đứng lấp ló ngay cửa, nói nhỏ.
- Quan tâm làm gì? Không phải khi nãy kêu Uyên đi chết đi sao?
Em Uyên cười khẩy.
- Giận nói vậy thôi. Dù sao Uyên cũng ở nhà T, có gì xảy ra không hay cho lắm!
- Nói đi nói lại cũng vì lo sợ nhà T mang tiếng thôi! Không cần tỏ ra tốt bụng đạo đức giả nữa!
Lạnh lẽo lườm mình một cái, em Uyên quay người bỏ xe đi ra ngoài luôn. Thật là bướng hết chỗ nói, không cho đi xe thì đi bộ cơ đấy! T_T
Mình thèm bỏ mặc ẻm luôn cho rồi, được nước làm tới. Nhưng lương tâm mình lại không cho phép, tinh thần ẻm đang không ổn định, mình bỏ mặc khác nào sống quá vô tình. Có chuyện gì xảy ra, mình cũng khó tránh bị cắn rứt.
Thôi lỡ
"đưa phật phải đưa đến Tây Thiên
" vậy, mình đành lót tót chạy ra, khuya gió lạnh muốn cắt da, đã vậy trời còn mưa lâm râm, người nổi hết gai ốc lên.
Thấy mình chạy theo, em Uyên cũng vội chạy đi, nhưng ẻm chân mang giày cao gót, sao nhanh bằng mình. Chưa được vài giây mình đã đuổi kịp, tóm gọn ẻm từ phía sau, bế thốc lên vác luôn vào nhà, khỏi chạy đường nào nữa.
- Buông ra!! Ai cho ôm hả??!
Ẻm giãy nãy la lớn.
- Để chạy nữa hả? Khuya rồi ngon thì la làng đi, ba mẹ T nghe coi mai ai bị tống ra đường cho biết.
Ẻm đã nặng lại còn giãy dụa làm cả hai suýt té. Mình gầm nhẹ, hai mắt trợn lên hết mức có thể, mình cũng nổi điên với ẻm rồi.
Chẳng biết do nghe mình dọa ba mẹ đuổi đi, hay thấy mặt mình ghê quá, mà em Uyên bỗng im re, ngoan ngoãn để mình vác tới cầu thang, không phản ứng gì nữa.
- Lên lầu ngủ giùm cái đi chị hai, em lạy chị đó! Mai em còn đi học nữa.
Mình thiếu điều muốn quỳ lạy ẻm thật, điên quá cỡ thợ mộc.
Em Uyên không nói gì, nhìn mình một lúc rồi bước lên lầu. Mình thở phào trút được gánh nặng nghìn cân, lại loay hoay chạy ra sân đẩy xe ẻm vào. Chiếc Vespa nặng kinh khủng, khuya chẳng dám nổ máy xe chạy sợ đánh thức ba mẹ, mình đẩy muốn xịt khói mới lên được cái thềm vào nhà. Đóng cửa nẻo xong xuôi, mình lên phòng nằm thở hồng hộc. Đêm nào cũng thế này chắc chết sớm mất thôi.
...
Cả ngày hôm nay mình và em Uyên chẳng nhìn mặt nhau. Mình bực ẻm chuyện đêm qua, ẻm chắc cũng vậy. Gần thi rồi nên trưa về mình tranh thủ học bài, cũng không có thời gian nói chuyện với chị Diễm. Chuyện đêm qua chẳng rõ chị có biết không?
Ăn tối xong, mình định lên phòng xem bài vở thì chợt có khách quý ghé nhà. Anh Tùng inox sau bao ngày ẩn cư dưỡng thương, hôm nay đã hoàn toàn hồi phục công lực, da dẻ hồng hào, dường như công phu có phần tinh tiến hơn xưa.
Tên hám gái này thấy em Uyên thế nào cũng say như điếu đổ, mình cười thầm trong bụng. Vậy thôi, tội gì lên lầu chi sớm, ở lại xem kịch hay vui hơn.
Ba mẹ trò chuyện với Tùng inox vài câu rồi đi về phòng xem tivi, nhường địa bàn lại cho bọn trẻ giải quyết
"ân oán
".
Thấy chị Diễm chịu ngồi lại tiếp khách, Tùng inox mừng ra mặt, đã thế lại có thêm em Uyên sexy ngồi ăn ổi kế bên, anh ấy càng hớn hở, mắt chớp lật. Chỉ có sự hiện diện của mình làm Tùng inox không thoải mái, mình biết thế. Cơ mà nhà mình, nó có thể làm gì? Phải chấp nhận thôi.
- Lâu ngày không gặp, Diễm xinh hơn trước thì phải!!
Tùng inox mở bài bằng câu nịnh đầm xưa như trái đất. - Anh nói quá...
Chị Diễm cười gượng.
Không có mình kéo lại, chắc chị đã lên lầu từ nãy rồi. Mình biết nếu mình và chị lên trên, chắc chắn em Uyên cũng sẽ lên theo, dễ gì ẻm chịu ngồi lại tiếp Tùng inox. Mình rất tò mò muốn biết em Uyên sẽ sử dụng sát chiêu gì với Tùng inox, biết đâu có thể đuổi nhân tài VN Gót Té Lìn này đi giùm mình và chị. Thế nên, ngồi lại bày trò cho
"siêu mặt dày
" vs
"siêu ngựa chứng
" có lẽ là quyết định cực kỳ chính xác và thú vị.
- Em này là...
Tùng inox tia sang em Uyên, vờ hỏi lấp lửng chờ ẻm tự giới thiệu.
Em Uyên tỉnh bơ cầm miếng ổi chấm muối ăn nhóp nhép, chả thèm đoái hoài gì đến anh đẹp trai lịch lãm đang bày tỏ sự quan tâm tới ẻm. Phản ứng của ẻm quả không phụ lòng trông đợi của mình, phim hay còn ở phía trước.
Em Uyên không trả lời thì thôi, việc gì đến mình mà phải xen vào. Mình cũng tảng lờ, xem tivi chăm chú.
- Đó là Uyên, em một người bạn của chị T.
Chỉ có chị Diễm, với lòng thương người vô bờ bến, thấy Tùng inox ngồi hơi sượng, tội nghiệp quá chị đành đáp lời.
- À... ra vậy! Nhà Diễm chị em gái ai cũng xinh xắn hì hì..
Tùng inox gật gù nịnh đầm thêm một phát nữa.
Nó cố tình khen chị em gái xinh, bỏ mình ra không thèm khen. Ý chê mình quá rõ ràng, thằng này được lắm, đợi đấy!!
Khen xong, thấy chả ai phản ứng gì. Tùng inox ngồi đơ ra khá lâu, có lẽ đang loay hoay tìm cách xây dựng thân bài. Chị Diễm cũng im lặng xem tivi, chị ngán anh mặt dày này quá rồi, nên cũng không có ý định trò chuyện gì.
Gặp mình chắc đã bỏ về từ lâu rồi, nhục quá chịu sao thấu. Không khí phải nói cực kỳ ngột ngạt, mình còn thấy khó chịu huống chi Tùng inox là nạn nhân, vậy mà nó vẫn trụ lại được, mặt thản nhiên như không, nể thật.
- Uyên hiện đã đi làm ở đâu chưa?
Được một lúc, Tùng inox cười tươi hỏi em Uyên.
- Rồi.
Chắc thấy cũng kỳ, em Uyên hơi mỉm cười gật đầu chiếu lệ.
- Uyên làm công ty nào vậy?
Được lời như cởi tấm lòng, Tùng inox hồ hởi hỏi tiếp.
- Làm công ty chị Ngà, chị của T.
Em Uyên lịch sự đáp.
- Ồ, tiếc ghê! Tưởng Uyên chưa có việc làm, anh giới thiệu chỗ thằng bạn.
Tùng inox xuýt xoa, ra chiều tiếc rẻ ghê gớm lắm. Nhìn mặt kịch vãi ra, mình cố nín cười theo dõi.
- Bạn anh làm gì?
Em Uyên hỏi.
- À, cũng bình thường thôi. Nó là thành viên cấp cao của công ty đa quốc gia, chuyên kinh doanh mỹ phẩm cao cấp, nước hoa và các mặt hàng dưỡng da.
Tùng inox giới thiệu một tràng, miệng nói bình thường nhưng nhìn mặt nó hiện rõ hai chữ
"tự hào
", cứ như đang nói về nó chứ không phải thằng bạn nào.
- Nghe anh nói hình như công ty lớn lắm?
Em Uyên cười cười.
- Ừm, rất lớn! Công ty hiện đang kinh doanh tại 60 quốc gia mà em, thị trường rộng lớn lắm! Ngoài ra còn có mạng lưới hơn 3 triệu tư vấn viên độc lập..
- Nghe thích quá! Công ty tên gì vậy anh?
- À, công ty mỹ phẩm Oriflame. Em nghe đến chưa? Lúc đầu nghe Tùng inox giới thiệu hoành tráng quá, lại thêm thành viên cấp cao, mình đã ngờ ngợ rồi. Giờ nghe cái tên công ty thì hiểu ngay, hóa ra là công ty bán hàng đa cấp chuyên lừa đảo đây mà.
Mình buồn cười quá, cố nén lắm mới không bật cười to. Liếc sang em Uyên thấy ẻm vẫn tỉnh bơ, chẳng biết ẻm có nghe danh mấy công ty loại này chưa nhỉ? Từng trải như ẻm, mình không tin là chưa nghe.
- Anh định giới thiệu em vào làm ở công ty đó à? Lương cao không?
Em Uyên có vẻ khá hứng thú.
Mình cũng thấy ngạc nhiên, lẽ nào ẻm không biết thật? Nhưng cứ cảm giác em Uyên lạ lạ sao ấy, bình thường làm gì nói chuyện với trai lễ độ thế này?!
- Lương cũng không cao lắm! Bạn anh một tháng kiếm được tầm vài trăm triệu, em mới vào làm, nếu chịu khó chắc cũng được vài chục đó. Nghe đâu còn có nhiều cơ hội đi nước ngoài nữa.
Tùng inox tự tin quảng cáo.
- Lương cao thế à? Vậy sao anh không làm?
Em Uyên bất thần hỏi.
- À... anh làm ngân hàng rồi, chuẩn bị lấy bằng thạc sỹ sẽ được lên chức nên không muốn đi. Với lại tính chất công việc đó đòi hỏi năng động và giỏi giao tiếp, anh thì không tự hào về khoản này cho lắm...hì..
Tùng inox hơi lúng túng, nhưng vẫn trả lời khá trơn tru. Công phu mồm mép cũng gớm thật.
- Nhìn anh vậy mà cũng giỏi ghê há!!
Ẻm Uyên cười tươi, mà sao mình thấy mặt ẻm hiện nét đểu đểu.
- Em quá khen! Vậy em có ý định làm không? Anh sẵn sàng giới thiệu cho.
- Chắc là không. Chị của T giúp đỡ em khá nhiều, đâu thể nói đi là đi. Với lại làm ở công ty bạn anh nhiều tiền quá, em sợ xài không hết..
- Có tiền càng nhiều càng tốt cho cuộc sống của mình. Sao lại sợ xài tiền không hết em?
- Tại giờ tiền em cũng nhiều lắm rồi, thêm nữa không có chỗ cất, khó chịu lắm! Vô công ty bạn anh chắc tiền đè em chết luôn!!
Em Uyên nói mà mặt mày tỉnh bơ, chẳng cười ra vẻ như ẻm đang đùa chút nào.
Tùng inox bất ngờ bị ẻm troll ột cú, mặt thộn xuống, ngồi thần người cười cười. Nhưng chắc trong bụng hận lắm, chỉ là không dám thể hiện ra mặt thôi.
Hơ hơ... Mình xoay sang chị Diễm, đúng lúc chị cũng đang mỉm mỉm nhìn mình, hai người cố nín cười. Càng nén cái bụng càng tức tức khó chịu kinh dị, mình thèm chạy vào toilet đóng chặt cửa lại gào rú một trận cho thỏa.
- Uyên vui tính ghê!!
Được một hồi, Tùng inox trấn định lại tinh thần, cười gượng.
- Ai cũng nói vậy hết đó.
Em Uyên tủm tỉm.
Bình thường cái mặt ẻm đáng ghét, mà sao lúc này nhìn đáng yêu thế nhỉ?! Chắc chờ chút nữa Tùng inox về rồi, mình và chị phải luận công ban thưởng cho ẻm. Trước đến giờ bực thì bực, nhưng mình và chị chưa bao giờ troll Tùng inox được phát nào. Em Uyên vừa gặp mà đã phang túi bụi thế này, thật không biết nói gì hơn sự bái phục.
- Uyên có dùng mỹ phẩm không? Hàng công ty bạn anh bán là mỹ phẩm cao cấp đó, xài rất tốt! Nếu Uyên thích, anh sẽ bảo nó tặng cho Uyên và Diễm mỗi người một bộ dùng thử.
Tùng inox cố cười lấy lòng.
Mình hiểu lý do tại sao hôm nay nó tấn công em Uyên ráo riết thế này. Không hẳn vì chị Diễm nhan sắc không bằng em Uyên, mà vì nó hiểu đã hết cơ hội với chị rồi, định mò tới mặt dày cố vớt vát chịu đấm ăn xôi thôi. Nhưng không ngờ hôm nay tình cờ lại gặp em Uyên, nên nó chuyển hướng mục tiêu. Vậy càng tốt! Mình và chị không có gì phải phàn nàn trước quyết định này của anh ấy. - Dạ thôi, em không dùng mỹ phẩm.
Chị Diễm lắc đầu từ chối.
- Uyên thì sao? Đừng từ chối nha!
Tùng inox xoay sang em Uyên.
- Hàng Oriflame hả anh?
- Ừm, hàng cao cấp đó em!
- Nói bạn anh để dành kinh doanh đi. Em không dùng mấy hàng rẻ tiền đó, hư da mặt hết..
Em Uyên chẳng chút thương xót, thản nhiên mà phang.
- Ủa... vậy hả? Chứ Uyên hay dùng nhãn hiệu nào?
Tùng inox quê lắm rồi, nhưng cố gượng cười.
- Estée Lauder.
- À...
- Anh biết không?
- Biết chứ, hình như cũng đắt lắm. Nghe đâu khoảng 1m thì phải?
Tùng inox ra vẻ hiểu biết, gật gù nói.
- Rẻ vậy xài hư da hết. Lần trước em mua khoảng gần 7m thì phải..
Em Uyên cười đểu.
- À...ừm... chắc anh nhầm. Đi làm nhiều quá, riết rồi lẫn lộn mấy con số hết luôn.
Tùng inox trớ ngay.
- Thôi, anh ở chơi. Em lên phòng làm việc.
Troll đã đời, em Uyên đi lên lầu. Chắc để cười cho đã sự chịu đựng từ nãy đến giờ.
Mình và chị nhìn nhau. Em Uyên tự dưng bỏ lên lầu, hết kịch hay để xem, giờ ngồi lại làm gì nữa?! Mình nháy nháy mắt với chị.
- Xin lỗi... em hơi nhức đầu...
Chị Diễm ngần ngừ một lát mới nói được. Chị không quen làm người khác tổn thương.
Người bình thường nghe câu này đã hiểu ý trục khách, đứng lên đi về cho lẹ rồi. Tùng inox lại khác, ngồi lì ra đó, cười cười chẳng nói gì.
- Hẹn anh khi khác hén..!!
Cực chẳng đã, chị đành nói nốt ý ra.
- Ừm, Diễm mệt thì nghỉ sớm đi! Vài hôm anh sẽ ghé thăm.
Tùng inox vờ hiểu ra, đứng dậy gật đầu cười tươi rói, còn hẹn hôm khác sẽ đến làm phiền.
Chờ nó đi khỏi, mình chạy đóng cửa rồi ôm bụng cười bò, chị cũng che miệng cười khúc khích. Mình cười đến đỏ mặt tía tai, chẳng thể kìm nén lại được, cứ nghĩ đến cái mặt tỉnh bơ cùng những cú troll của em Uyên, rồi khuôn mặt nhục nhã nhưng cố chịu đựng của Tùng inox là mình lại muốn sùi bọt mép.
Hi vọng sau trận đại bại ngày hôm nay, Tùng inox sẽ cho bọn mình một thời gian yên ổn.
Cười một trận đã đời, mình với chị leo lên phòng.
Em Uyên đang nằm dài trên giường ôm cái macbook air màu trắng mỏng dính, hình như ẻm vô sổ sách gì đó. Mình đứng ngay cửa phòng hóng chuyện, không dám vào, dù sao cũng phòng con gái.
- Nhìn cái gì?
Thấy mình đứng đó, ẻm trợn mắt hỏi.
Yêu Thầm Chị Họ Yêu Thầm Chị Họ - khovigaitheo