Số lần đọc/download: 909 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:25 +0700
Q.1 - Chương 32: Cái Gì Gọi Là Lãng Mạn
A
n Đức Toàn bỗng nhiên gọi Hồ Tiểu Thiên lại nói: "Ngươi chờ một chút!"
Hồ Tiểu Thiên vừa dừng bước, liền thấy An Đức Toàn lấy từ trong lòng ra một cái hộp đen, cái hộp đen này có thể nói là đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn, vừa rồi tiểu cô nương kia đã dùng thứ này bắn hắn một châm, thằng này giống như chim sợ cành cong, sợ tới mức liên tiếp lùi về phía sau hai bước: "Ngươi muốn làm gì?"
An Đức Toàn nói: "Ngươi không cần sợ, thứ này là ta tặng cho ngươi để phòng thân."
Hồ Tiểu Thiên bây giờ mới hiểu được ý của hắn, như trút được gánh nặng cười cười nói: "Ngươi không nói sớm, làm ta sợ chết khiếp!"
An Đức Toàn đưa Bạo Vũ Lê Hoa Châm cho hắn, hạ giọng nói: "Đưa ám khí về phía trước, ngắm chuẩn thì ấn đằng sau xuống, sẽ bắn ra độc châm, một lần sẽ bắn ra một trăm châm, có thể bắn liền ba lượt."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Làm thế nào để bắn ra một châm?". Vừa thấy hộp chỉ có một nút bấm, hắn có chút kỳ quái, vừa rồi tiểu nha đầu kia khi bắn hắn chỉ thấy bắn ra có một châm.
An Đức Toàn âm trầm cười nói: "Cái của ngươi không có tinh xảo bằng của nàng."
Hồ Tiểu Thiên không nói gì nữa, hắn đâu có ngu mà không lấy chứ, nếu như không thể bắn từng châm, nhưng lại có thể bắn liền ba lượt mỗi lượt trăm châm thì cũng là uy lực vô cùng,nghĩ vậy, hắn liền thích chí thu lại Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Trong lúc An Đức Toàn nói chuyện với hắn, tiểu cô nương kia đều đứng ở một bên, Hồ Tiểu Thiên nói: "Hai người các ngươi cứ tâm sự tự nhiên, ta đi xem xem mọi việc đã chuẩn bị đến đâu rồi.”
Bên ngoài mưa đã nhỏ đi nhiều, chỉ còn một ít mưa phùn, mấy tên gia đinh đã chuẩn bị sẵn sàng, Mộ Dung Phi Yên đang bó chặt áo tơi, thấy Hồ Tiểu Thiên đi tới, nhịn không được liền hỏi: "Ngươi sao lại đổi ý định rồi hả?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta là người có lòng tốt mà, niềm vui của ta là giúp đỡ người khác!”
Mộ Dung Phi Yên nhìn hắn bằng vẻ mặt không thể tin nổi.
Hồ Tiểu Thiên biết rằng nàng sẽ không tin mình đi làm chuyện tốt, thế nên hắn cầm khối ngọc bội quơ quơ nói: "Cái này là tiền phí vất vả!"
Mộ Dung Phi Yên nhìn qua là hiểu, nàng cực kỳ khinh bỉ đi qua Hồ Tiểu Thiên rồi liếc hắn nói: "Ta sớm đã biết ngươi không có lòng tốt như vậy."
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cực kỳ buồn bực, oan ức lần này hắn biết tìm ai để nói đây? Lại nhớ tới uy lực của Thất Nhật Đoạn Hồn Châm, hắn không nén nổi khiếp sợ, dù như thế nào trước tiên phải qua một cửa này rồi hãy nói tiếp.
Thừa dịp tạnh mưa, một đám người đi ra khỏi Lan Nhược Tự rồi tiếp tục đi về phía trước, bởi vì là đường núi, tất cả mọi người đành phải đi bộ lên núi, dãy núi liên miên không ngừng, giống như đang bay về phía chân trời, núi non trùng trùng điệp điệp, trông như hải đào bôn đằng, cự lãng bài không. (sóng biển lao nhanh, sóng lớn tầng tầng lớp lớp)
Những đám mây trên trời như bay thấp xuống, tựa hồ đưa tay ra là có thể chạm đến được, mọi người ai cũng đều cúi đầu gấp rút bước đi, không có người nào nói chuyện, sơn cốc vắng vẻ thỉnh thoảng truyền đến tiếng dã thú rít gào, bầu không khí lúc này trở nên vô cùng áp lực.
Thiệu Nhất Giác và Lý Cẩm Hạo đi đằng trước mở đường, Mộ Dung Phi Yên và tiểu cô nương kia đi ngay phía sau bọn họ, tiếp đến là Hồ Tiểu Thiên, chịu trách nhiệm đoạn hậu chính là Lương Đại Tráng và Hồ Phật. Lương Đại Tráng xưa nay hay nói bây giờ cũng nín lặng, khi nãy ở Lan Nhược Tự Hồ Tiểu Thiên đánh hắn một trận đau nhức khiến cho hắn nhớ mãi, có vài chuyện là không thể nói lung tung được, nếu như không phải An Đức Toàn từ chối ý tốt của Hồ Tiểu Thiên, vậy thì giờ phút này có lẽ Lương Đại Tráng hắn còn đang ở lại Lan Nhược Tự cùng chịu chết với lão thái giám.
Hồ Tiểu Thiên nhìn về phía trước, ánh mắt của hắn cũng không phải là để nhìn Mộ Dung Phi Yên dáng người yểu điệu kia, mà là hơi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương bóng lưng non nớt kia, nhưng cũng không phải Hồ Tiểu Thiên đối với nàng có cái ý đồ đen tối gì, mà là hận đến ngứa răng, thỉnh thoảng lại sờ sờ Bạo Vũ Lê Hoa Châm đeo bên hông, lại nhìn cánh tay mình bây giờ đã thành vết ban đỏ to cỡ đồng tiền, đã vậy lại còn vừa ngứa vừa đau, xem ra cái Thất nhật đoạn hồn châm kia nhất định là hàng thật, Hồ Tiểu Thiên ngầm hạ quyết tâm, nếu như hắn mà không sống được, hắn sẽ không nhân từ, có chết cũng nhất định phải kéo theo tiểu nha đầu này chết cùng, ngươi có Bạo Vũ Lê Hoa Châm, lão tử hiện tại cũng có, ta nếu không sống được, nhất định phải đem ngươi bắn thành tổ ong vò vẽ.
Con đường phía trước đột nhiên trở nên hẹp lại, đã không cách nào để cho hai người kề vai mà đi, bọn hắn đành xếp thành hàng mà tiến tới, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng, cúi đầu nhìn xuống, mây mù che chắn cảm giác như sâu không thấy đáy. Đi đầu là Thiệu Nhất Giác sợ hãi bước đi, đằng sau dắt theo con ngựa, đầu ngựa này đã bị bịt kín hai mắt, nếu để cho con súc vật này thấy cảnh hiện giờ, chắc chắn cũng sẽ phát cuồng.
Mộ Dung Phi Yên đi ở chính giữa lại càng đi càng chậm, thấy tiểu cô nương kia đi tới phía trước, Mộ Dung Phi Yên bị tụt lại một khoảng cách thật lớn, Hồ Tiểu Thiên đi tới, đã thấy khuôn mặt nàng trở nên trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc nào, trên trán thì đầy mồ hôi lạnh, môi dưới cắn chặt, trong đôi mắt đẹp giờ tràn đầy sợ hãi, Hồ Tiểu Thiên vừa nhìn đã hiểu ra, hẳn là Mộ Dung Phi Yên này mắc chứng sợ độ cao, đi đến nơi này thấy một bên vực sâu vạn trượng, đương nhiên sẽ sợ tới mức tay chân run rẩy vô lực, vừa rồi gắng gượng kiên trì bước đi được một chút, bây giờ liền đứng im bất động.
Hồ Tiểu Thiên ghé sát qua phía nàng, thấp giọng hỏi: "Ngươi sợ độ cao?"
Mộ Dung Phi Yên đáng thương gật gật đầu.
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Không nghĩ ra nha, bình thường thấy ngươi bay nhảy leo trèo, đầu tường nóc nhà như đi trên đất bằng, thế nào bây giờ tự nhiên lại sợ độ cao như vậy a?"
Mộ Dung Phi Yên giọng run run nói: "Vậy cũng gọi là cao sao, làm sao... có thể so với bây giờ được?" nàng vì sợ quá thành ra ngay cả lời nói cũng đều run rẩy.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cười lên vui vẻ, hắn còn tưởng rằng cô nàng này không sợ trời không sợ đất, hóa ra nàng cũng có nhược điểm. Mọi người đa số là luôn thích cười trên nỗi đau của người khác, Hồ Tiểu Thiên thấy Mộ Dung Phi Yên như vậy, trong lòng không sảng khoái mới lạ, thế mà lại quên luôn chuyện mình bị trúng Thất nhật đoạn hồn châm.
Mộ Dung Phi Yên thấy thằng này cứ vậy mà cười trên nỗi đau của mình, tức giận phát điên lên: "Ngươi còn dám cười ta, có tin ta đạp ngươi bay xuống dưới luôn không?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi ngay cả đi cũng không dám, thế mà còn nói ra loại lời này, nha đầu, thực ra thì người bình thường ít nhiều đều có chút sợ độ cao, cũng chỉ vì tâm lý mà thôi, chỉ cần vượt qua chướng ngại tâm lý, sau này liền không thành vấn đề, ngươi đừng nhìn xuống nữa, nhìn bên trái đi."
Mộ Dung Phi Yên quay mặt nhìn sang phía bên vách núi, lại cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên phần eo bên phải của nàng. Không cần hỏi ngoài Hồ Tiểu Thiên ra thì chẳng còn người nào khác, hắn lúc này vậy mà vẫn không quên sàm sỡ nàng.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cứ chậm rãi mà đi, có ta ở phía sau đỡ ngươi, ngươi không cần sợ!"
Cũng thật là kỳ quái, tuy rằng Mộ Dung Phi Yên nghĩ rằng Hồ Tiểu Thiên là đang sàm sỡ nàng, thế nhưng trong đáy lòng nàng cũng không có biểu hiện ra quá nhiều phản cảm cùng kháng cự đối với loại hành vi này của Hồ Tiểu Thiên, ngược lại cảm giác được trong lòng an tâm hơn rất nhiều.
Gió núi thổi qua, mây mù lơ lửng xung quanh bọn họ, thế mà lại đem đường đi che phủ từng đoạn đứt quãng, mặc dù là khoảng cách rất gần, thế nhưng người đi phía trước hình dáng cũng trở nên mờ mịt.
Mưa lưa thưa rơi vào trên trán trên vai Mộ Dung Phi Yên, không ngừng mang đến cho nàng từng chút cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, loại cảm giác này khiến nàng vốn đang cảm thấy bất an cứ vậy mà nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hồ Tiểu Thiên sau lưng bỗng nhiên thốt lên một câu cảm khái: "Ta muốn trở thành những hạt mưa a!"
Mộ Dung Phi Yên không quay đầu lại, nàng hít một luồng khí tươi mát mang theo ẩm ướt, có chút ít tò mò hỏi: "Tại sao phải biến thành mưa?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Biến thành mưa thì có thể rơi xuống trên vai của ngươi rồi a."
Mộ Dung Phi Yên cười nói: "Thế thì ta không phải là ướt hết cả người sao?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tình cảnh như thế này, ngươi không cảm thấy mặc dù là khó chịu nhưng cũng vô cùng lãng mạn sao?". Trong lời của hắn thế nhưng lại không có liên quan tới việc Mộ Dung Phi Yên ướt hết cả người.
Mộ Dung Phi Yên lúc này cũng hiểu ra, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng, trong lòng thầm mắng cái thằng này vô sỉ, cứ thế lại thừa cơ chiếm tiện nghi của nàng, nếu như ở trên đất bằng, nhất định phải đánh hắn một trận cho răng rơi đầy đất, nhưng lúc này là ở trên vách núi, Mộ Dung Phi Yên căn bản là không dám làm bừa, cắn cắn môi anh đào, biện pháp tốt nhất chính là giả ngu, coi như cái gì cũng không hiểu: "Cái gì gọi là lãng mạn?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Câu này là đến từ chính quê hương của ta, cũng gọi là Romantic, lãng mạn là khi ngươi gặp mưa, có người đưa cho ngươi một cái dù, cùng ngươi đi trong mưa; lãng mạn là khi ngươi rét lạnh, có người ôm ngươi vào trong ngực, lãng mạn là khi ngươi cảm thấy hạnh phúc, người ngươi yêu đang bên cạnh ngươi..."
Mộ Dung Phi Yên nghe Hồ Tiểu Thiên nói xong, không khỏi có chút say mê, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, giờ này khắc này nàng bỗng nhiên cảm thấy Hồ Tiểu Thiên chính là cái gọi là lãng mạn đó.
Phía trước chợt truyền đến tiếng hừ lạnh: "Lời ngon tiếng ngọt, mánh khóe lừa gạt vụng về như vậy cũng đi lừa Mộ Dung tỷ tỷ, rốt cuộc thì mục đích của ngươi là gì?"
Mộ Dung Phi Yên vừa nghe lời của tiểu cô nương kia liền lập tức tỉnh ngộ, nàng mở to mắt, nở nụ cười: "Thủ đoạn này của hắn cũng chỉ lừa được nữ hài tử đang vị thành niên thôi, lại còn cái gì mà romentuc nữa chứ? Thật sự là buồn cười."
Hồ Tiểu Thiên dở khóc dở cười, tiểu nha đầu kia cũng quá thính đi. Lão tử vất vả lắm mới tạo được một chút không khí lãng mạn, vậy mà chỉ một câu của nàng đã phá hỏng tất cả. Hừ, không lẽ ta lại không thèm đưa ngươi đi nữa. Hắn ho khan một tiếng rồi nói: "Không phải romentuc, là romantic. Ta nói này tiểu muội muội, em còn chưa trưởng thành, chờ tới lúc em lớn, sẽ hiểu ra một số chuyện mà những cô cái xinh đẹp phải biết."
Tiểu cô nương đứng trước Mộ Dung Phi Yên hừ lạnh một tiếng: "Có gì hay chứ? Nam nhân không có kẻ nào tốt hết!"
Lời này quả thận là làm cho nhân thần cộng phẫn, đến cả bốn gã gia đinh cũng cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự là quá mức võ đoán, vơ đũa cả nắm, một đòn chết vô số người. Công tử có thể không phải người tốt, thế nhưng đám gia đinh bọn hắn đều chỉ là kẻ nghèo thuộc giai cấp vô sản mà thôi, đương nhiên không phải là kẻ xấu nha.
Hồ Tiểu Thiên cười thầm một tiếng, một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi lại nói ra những lời này, giống như kinh nghiệm tình trường phong phú lắm vậy.
Lương Đại Tráng ở phía sau nói: "Cũng không phải tất cả nam nhân đều không tốt, thiếu gia của chúng ta chính là một nam nhân hoàn mỹ tới cực điểm." Từ khi gia hỏa này tiết lộ thân phận của Hồ Tiểu Thiên ở Lan Nhược tự đến nay, trong nội tâm cũng có chút xấu hổ, bây giờ gặp được cơ hội nịnh nọt, y lập tức hăm hở xông vào không cần biết đạo lý gì.
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng gia hỏa này vuốt mông ngựa cũng không có kĩ thuật gì cả, cái gì mà "nam nhân hoàn mỹ cực phẩm" cơ chứ, là ca nghe lầm sao? Tại sao nghe kiểu gì cũng thấy cực kỳ trào phúng như vậy? Tên này đang nói mát sao?
Mộ Dung Phi Yên cười khanh khách, làm cho Hồ Tiểu Thiên càng khẳng định suy nghĩ của mình, tên kia chắc chắn là đang nói mát.
Tiểu cô nương kia nói: "Người càng hoàn mỹ càng chết sớm, ngươi chưa từng nghe câu người tốt không trường thọ, tai họa sống ngàn năm sao?"
Lương Đại Tráng lòng đầy căm phẫn nói: "Ngươi nói gì vậy? Đây rõ ràng là đang nguyền rủa thiếu gia nhà ta, ngươi có lương tâm hay không? Nếu như không có thiếu gia nhà ta, hai ông cháu ngươi sớm đã bị sói ăn thịt rồi."
Đến Mộ Dung Phi Yên cũng cảm thấy miệng lưỡi tiểu cô nương này quá độc ác. Tuy bình thường Hồ Tiểu Thiên hơi vô lại một chút, miệng cũng hơi ti tiện một chút, thế nhưng hắn cũng chưa từng làm việc ác gì cả, nhất là đối với đối với tiểu cô nương này và gia gia của nàng, cũng coi như có ân cứu mạng. Vậy mà nàng lại không những không biết ơn, ngược lại nói những lời cay nghiệt như vậy, giống như một kẻ lấy oán trả ơn. Những tiểu cô nương tầm tuổi này Mộ Dung Phi Yên cũng đã gặp không ít, thế nhưng loại người như thế này thì thực sự mới gặp lần đầu tiên. Cô gái nhỏ này nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quỷ dị.
Ngược lại, Hồ Tiểu Thiên cũng chẳng cảm thấy con bé này nói gì không đúng cả. Bởi vì những hành động của nó còn độc hơn lời nói rất nhiều, lúc trước ở Lan Nhược Tự đã bắn hắn một châm, Thất Nhật Đoạn Hồn Châm, đó mới thực sự là độc ác!
Đi qua đoạn đường núi dài hẹp vừa rồi, mọi người mới đi đến một nơi bằng phẳng nghỉ ngơi một chút. Hồ Tiểu Thiên thừa dịp mọi người không có chú ý liền kéo tay áo lên nhìn kỹ nơi bị châm bắn vào. Lúc này vết thương đã lớn như nắm tay, dựa theo tốc độ lan truyền của nó, có lẽ không bao lâu cả cánh tay của mình cũng biến thành màu đỏ. Hắn lặng lẽ dùng ngón tay ấn vào vết thương, không còn cảm giác gì nữa cả, có độc, chắc chắn là có độc, dây thần kinh nơi này đã tê liệt cả rồi. Hắn đi đến một cây tùng cổ xiêu vẹo ngồi xuống, từ xa nhìn lại cô gái nhỏ kia, thấy nó đang nhìn về hướng chùa Lan Nhược. Lúc này, trên đỉnh núi đang dày đặc mây mù, thỉnh thoảng còn có mưa nhỏ lất phất, căn bản là không nhìn thấy gì cả. Thế nhưng từ biểu hiện của nó, hẳn là vô cùng quan tâm lão thái giám An Đức Toàn đó, cũng coi như có chút lương tâm.
Nhớ tới An Đức Toàn, Hồ Tiểu Thiên thật sự công nhận lão là một kỳ nhân, có thể trải qua phẫu thuật cưa chân trong điều kiện thiếu thuốc như thế, điều này tuyệt đối không chỉ dựa vào ý chí mà làm được. Nghĩ tới những phẫu thuật từng làm khi xưa, Hồ Tiểu Thiên phát hiện người của thế giới này có thể chịu được đau đớn hơn những người ở nơi kia nhiều, khả năng kháng nhiễm trùng cũng cực tốt. Có lẽ là do nơi này không trải qua công nghiệp hóa, hoàn cảnh sống cũng rất tốt, chất kháng sinh còn chưa bị lạm dụng, đương nhiên có lẽ cũng có chỗ bất đồng về cấu tạo sinh lý, có điều hắn đã thực hiện mấy cuộc phẫu thuật cũng chưa tìm ra điểm gì khác biệt cả, đến như các mạch máu thần kinh cũng không có gì khác với kết cấu y học hết.
Mộ Dung Phi Yên đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên đưa túi nước cho hắn, tới bây giờ, quan hệ đối lập của bọn họ cũng giảm đi nhiều, hiện tại Mộ Dung Phi Yên cũng không còn chút địch ý nào với hắn nữa.
Hồ Tiểu Thiên nhận lấy ấm nước uống một ngụm.
Mộ Dung Phi Yên nói: "Đợi qua Bồng Âm Sơn, ta sẽ đưa con bé đi tiếp tới Tiếp Châu, các người cứ đi huyện Thanh Vân trước, tránh bị chậm trễ."
Hồ Tiểu Thiên lại lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương kia, thấy con bé không chú ý tới mình liền đưa cánh tay trái ra cho Mộ Dung Phi Yên. Mộ Dung Phi Yên thấy chấm đỏ khá lớn trên cánh tay hắn, không khỏi khẽ hô lên một tiếng.
Hồ Tiểu Thiên dùng ánh mắt ám chỉ nàng không được lộ ra, hạ giọng nói: "Con bé kia dùng độc châm bắn ta, theo lời của nó, ta chỉ có thể sống bảy ngày, nếu như trong bảy ngày không thể đưa nó đến nơi, ta chỉ còn một con đường chết."
Nghe vậy, Mộ Dung Phi Yên liền hít một hơi khí lạnh, trên khuôn mặt đẹp bất giác toát ra vẻ ân cần, trong lòng lập tức tràn đầy căm phẫn, nàng cả giận nói: "Để ta đi tìm con bé.." Hồ Tiểu Thiên kịp thời kéo nàng lại, hạ giọng nói: "Chuyện này cứ coi như ngươi không biết đi, nó không tin tưởng bất kỳ ai trong số chúng ta nên chỉ khi tính mạng ta nằm trong tay của nó thì nó mới yên tâm."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Tại sao nó có thể làm như vậy? Đây chính là lấy oán trả ơn!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta không lo nó lấy oán trả ơn, điều ta lo sợ là không biết bọn họ đã gặp phải đối thủ lợi hại đến mức nào." Thấy tiểu cô nương kia nhìn qua bên này, Hồ Tiểu Thiên cuống quít ngậm miệng lại.
Mộ Dung Phi Yên thấp giọng nói: "Ngươi định làm gì?"
Hồ Tiểu Thiên đợi khi tiểu cô nương kia nhìn về nơi khác, mới nói tiếp: "Chỉ còn cách đưa nó tới Tiếp Châu thôi, hy vọng trên đường bình an vô sự."
Mộ Dung Phi Yên cắn cắn môi anh đào nói: "Ngươi yên tâm đi, nếu nó dám hại ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nó."
Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười của tên này dưới ánh mặt trời trở nên cực kỳ cuốn hút. Đối mặt với khuôn mặt này của Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên cảm thấy có chút không ý tứ, mắng: "Lúc này ngươi còn cười được?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cười cũng là một đời, khóc cũng là một đời, cho nên ta quyết định dùng mặt cười đối mặt với nhân sinh!"
Chỉ một câu đơn giản như vậy lại làm nội tâm Mộ Dung Phi Yên khẽ động, thân trúng kỳ độc rõ ràng còn có thể lạc quan như vậy, tâm lý của hắn còn có thể mạnh mẽ đến mức nào, Hồ Tiểu Thiên rốt cục là người như thế nào?
Gió giật trước lúc bão về! Trong phút chốc, mây mù trong sơn cốc đã bị gió núi thổi tan, dãy núi liên miên bất tận rốt cục cũng lộ ra hình dáng vốn có của nó, sắc trời càng trở nên ảm đạm, vô số những đám mây màu xám tro đang kéo lại trên đỉnh đầu bọn họ, ép tới nỗi lòng mỗi người trở nên nặng trịch.
Một cây cầu treo đung đưa giữa hai ngọn núi! Đây là con đường duy nhất đi qua Bồng Âm Sơn. Cây cầu treo lắc lư trong hư không, những sợi xích sắt đầy gỉ sét va vào nhau tạo ra âm thanh cực kỳ chói tai, những âm thanh bén nhọn này truyền tới bên tai mọi người làm cho trong lòng bọn họ cảm thấy lạnh lẽo.
Lúc này, mọi người dừng lại phía Đông cầu treo, khuôn mặt Mộ Dung Phi Yên đã trở nên trắng bệch như tờ giấy, đừng nói là đi qua, chỉ cần nhìn khung cảnh trước mắt đã làm cho nàng cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Bên dưới cầu treo chính là vực sâu vạn trượng, chỉ cần sơ ý té xuống nhất định sẽ thịt nát xương tan.
Sắc mặt mấy tên gia đinh cũng trở nên cực kỳ khó coi, sớm biết con đường này nguy hiểm như vậy, không bằng lúc trước bọn họ đi vòng qua Bồng Âm Sơn, mặc dù thêm mấy ngày lộ trình nhưng cũng tốt hơn đi qua nơi này. Những con ngựa kia cho dù đã vượt qua những con đường núi tràn đầy nguy hiểm thì cũng không dám đi tiếp tới cầu treo phía trước. Có mấy con ngựa đã phát ra tiếng Hi..i...iiii vô cùng hoảng sợ. Hồ Phật thò tay vuốt ve bờm ngựa, dùng động tác này trấn an tinh thần chúng nó. Đợi sau khi lũ ngựa bình tĩnh trở lại, Hồ Phật đi tới bên người Hồ Tiểu Thiên, thấp giọng nói: "Thiếu gia, những con ngựa này không thể đi qua được!"