Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Mễ Nhạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 833 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:26:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
ợi cô mang áo sơ mi mới đến Mạnh Phàm Tu không hề động đậy, ngược lại nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào.
"Em sống tốt không?"
"Có ạ."
"Phải không?" Anh bình tĩnh nhìn cô, giây tiếp theo không chịu nổi thốt lên "Em có nhớ đến anh không?"
Lí Đình Ân giật mình, không hiểu vì sao anh lại hỏi chuyện này.
Nhìn anh bây giờ thật yếu ớt khiến lòng cô đau đớn "có" Làm sao có thể không nhớ?
"Lúc nào?"
"Phàm Tu, anh..." Anh muốn làm gì? Thật sự muốn nghe cô nói nhưng điều này sao?
"Nói cho anh biết."
Anh thật sự muốn biết? "Buổi sáng khi làm đồ ăn sang, em nhớ đến anh, không biết anh có ăn không, buổi tối về nhà, em nhớ đến anh, không biết anh mấy giờ mới đi làm về, vì em biết công việc của anh rất nhiều, đêm đến, em lại nhớ đến anh, thường xuyên mất ngủ."
"Thì ra là giống nhau." Mạnh Phàm Tu nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Cái gì giống nhau? Lí Đình Ân nghe không hiểu, có điều cô cảm thấy kinh ngạc khi nghe anh cô nói nhưng lời này, anh không giận "Phàm Tu, anh không giận sao?"
"Sao phải giận?"
"Không phải là anh rất ghét em sao, sao nghe những lời này..."
"Anh chưa từng nói anh chán ghét em." Anh lạnh lùng với cô nhưng anh cũng chưa từng nói ghét cô.
"Anh không chán ghét em?" Cô khiếp sợ không thôi "Nhưng đêm đó..."
"Anh thừa nhận đêm đó khi nghe em nói anh đã tức giận, tức đến phát điên." Đêm đó anh không khống chế được cảm xúc "Nhưng em có biết được vì sao anh giận không?"
"Vì sao?" Nếu không phải vì anh chán ghét cô, vậy vì sao?
Bàn tay to khẽ vuốt hai má non mịn, anh lần đầu tiên đem ấm áp và khát vọng trong lòng nói ra miệng "Bởi vì thời điểm ấy trong lòng anh không hề muốn cùng cô gái nào gắn bó cả đời, nhưng cuối cùng anh lại muốn có được một gia đình chân chính của Mạnh Phàm Tu."
Hai mắt Lí Đình Ân nhất thời ướt đẫm. Anh là người ghét "gia đình", vậy mà lại muốn cùng cô làm nên một gia đình, mà cô lại nói những lời ấy, mặc dù là vô tâm hay không vẫn là cô làm anh tổn thương.
"Phàm Tu, em xin lỗi." Cô nghẹn ngào giải thích "Thật sự hãy tin em, những lời ấy không phải thật lòng, em thật sự yêu anh."
Khuôn mặt anh tuấn tiến lại, anh hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô "Anh tin em."
Nếu không tin cô anh sẽ không ở đây, cũng sẽ không nhẫn nhịn, không bao giờ quan tâm cô đãnói gì, mới có thể đến nơi đây tìm cô, mà khi thấy cô anh mới biết anh đã nhớ cô thế nào, anh muốn cô trở về bên anh, trở lại nơi anh có thể nhìn thấy cô, không cần lại mất ngủ hàng đêm.
"Phàm Tu......"
"Nếu em nói em thật lòng, vậy anh tin em..."
"Em yêu anh, em thật lòng yêu anh."
Anh hôn lên môi cô, nuốt những lời ngọt ngào của cô, dùng nụ hôn nồng nhiệt thay thế câu trả lời của anh.
Anh cũng yêu cô, thật lòng yêu cô.
Đã lâu không hôn làm khát vọng càng bùng cháy, triền miên trao đổi, làm cho hai người càng hôn càng tình nồng ý mất, lửa tình bốc lên tứ phía.
Một tay Mạnh Phàm Tu kéo cô lại gần, hôn cô thật sâu, thẳng đến khi người cô không cẩn thận đụng phải vết thương của anh làm anh kêu lên nụ hôn mới gián đoạn.
Lí Đình Ân lo lắng không thôi. "Phàm Tu, em xin lỗi, để em xem anh có sao không?" Cô vội vàng kiểm tra tay anh, âm thầm ảo não. Cô sao có thể quên anh đang bị thương chứ?
Nhưng Mạnh Phàm Tu lại tiếp tục hôi cô.
"Anh đang bị thương, chúng ta không nên..."
Mạnh Phàm Tu không để ý đến lời của cô, thân hình cao lớn đem cô áp xuống giường, dùng tay trái không bị thương chống đỡ cơ thế, tiếp tục kịch liệt hôn cô.
"Phàm Tu, chúng ta thật sự không thể......"
"Cởi giùm anh." Anh hơi động người, khàn khàn ra lệnh.
Đôi mắt đen bị lửa tình thiêu đốt, thiêu cháy toàn thân Lí Đình Ân, đôi tay bé nhỏ bắt đầu giúp anh cởi thắt lưng, quần... còn có áo quần trên người cô...
Quá trình hoan ái, những tiếng kêu trong đêm càng lúc càng nhiều, bởi vì quá nửa là do cô không cẩn thận đụng phải vết thương ở tay anh, cũng bởi vì cô lo lắng mà hô lên.
Nhưng dù thế nào, hai thân hình nóng như lửa vẫn kề sát quấn quýt lấy nhau...
Sau cuộc vui, hai người nằm ngửa trên giường nghỉ ngơi.
"Ngày mai em theo anh về Đài Bắc."
"Không được."
Anh nhíu mày "Vì sao không được?"
"Cho dù em muốn về Đài Bắc cũng phải đợi trụ sở chính thiếu người, hơn nữa công việc của em ở đây không thể cứ thế mà bỏ lại được."
"Anh nói cho em biết, em bị đuổi việc, cho nên mai lập tức theo anh về Đài Bắc."
"Phàm Tu!"
Vừa rồi còn dịu dàng như vậy, chưa gì đã khôi phục bản tính bá đạo.
"Tóm lại em đã bị đuổi việc."
"Anh đừng như thế..."
"Không phải muốn sinh con cho anh sao?"
"Cái gì? Em..." Cô nhất thời không biết nói gì, khuôn mặt hồng nhuận, là dì Thẩm nói với anh sao?
"Hơn nữa còn nói sẽ sinh thật nhiều con?" Mạnh Phàm Tu nghiêng thân, nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của cô, trêu cô thật thích "Thật nhiều là bao nhiều đây?"
"Em em em..." Cô xấu hổ không nói nên lời.
"Mới trước đây anh nghe bà ngoại nói, mẹ anh khi sinh anh rất khó, hình như còn suýt mất mạng, sợ đến mức mẹ anh không dám sinh thêm lần nữa, đồng thời cũng ghét anh đã khiến mẹ suýt mất mạng, trong trí nhớ của anh, mẹ anh chưa từng ôm anh."
"Phàm Tu......" Lí Đình Ân kinh ngạc không thôi, mẹ anh sao có thể đối với anh như vậy? Chỉ mới nghĩ đến tuổi thơ cô đơn của anh cô liền cảm thấy khổ sở.
"Em a, làm tình hai lần đã không chịu được, hôn nhiều một chút cũng không được, không biết bơi, buổi chiều cùng lắm mới chạy vài trăm mét đã thở không ra hơi."
"Sao anh lại nói...."
"Nếu muôn sinh con cho anh, anh hi vọng cơ thể em khoẻ mạnh, không cần mệt nhọc, đừng làm anh lo lắng, thậm chí là sợ hãi, sợ mất đi em, được không?"
Nghe thấy yêu cầu thâm tình của anh, Lí Đình Ân cảm động đưa tay ôm lấy anh "Được, em hứa với anh."
Thì ra muốn cô từ chức, không phải vì anh bá đạo, mà anh sợ mất cô... "Anh yên tâm, em sẽ thật khoẻ mạnh để sinh con của chúng ta."
Càng hiểu người đàn ông này cô càng không thể khống chế tình yêu của mình với anh.
"Cho nên, ngày mai cùng nhau về Đài Bắc."
Sao lại tới nữa? "Ngày mai không được, dù em đưa đơn từ chức cũng phải một tháng sau mới nghỉ được, đây là quy định, bệnh viện cũng cần thời gian để tìm người, em cũng phải bàn giao công việc."
Cô nhìn thái độ không nói gì của anh... "Phàm Tu, anh muốn làm gì?"
"Sáng mai anh gọi điện cho viện trưởng, để ông ta điều người đến nhận công việc của em, như vậy chiều mai em có thể theo anh về Đài Bắc."
Cô chỉ biết! Đại tổng tài cũng không hiểu được khó xử của nhân viên nhỏ "Nửa tháng, cho em nửa tháng, anh cũng không muốn em làm việc không có trách nhiệm đi?" Nhìn anh cau mày cô đành phải tự động giam bớt thời gian.
"Mười ngày, mười ngày là giới hạn."
"Được, mười ngày." Mạnh Phàm Tu cuối cùng gật đầu.
"Cảm ơn anh."
Sáng hôm sau, đợi Mạnh Phàm Tu vệ sinh cá nhân xong, đến khi mặc sáo sơ mi mới phát hiện cánh tay bị thương của anh khiến anh hoạt động khó khăn, rất khó có thể tự mặc áo sơ mi.
Lí Đình Ân sau khi chuẩn bị xong bữa sáng liền chạy đến giúp anh mặc áo, sửa lại trang phục.
"Cảm ơn em." Mạng Phàm Tu hôn lên trán cô.
Cô nhẹ nhàng ôm cánh tay không bị thương của anh "Em nghĩ em sẽ cố làm xong sớm nhất để có thể về cùng anh." Anh như vậy không thể tự lo ình, cô thật lo lắng.
Anh mừng rỡ "Thật không?"
"Vâng." Nếu không có cô bên cạnh, một mình anh mặc quần áo sẽ rất lâu, hơn nữa tay anh đang bị thương, tắm rửa cũng không tiện.
Nhớ đến hôm qua vì bị thương nên cô giúp anh tăm, kết quả có người không an phận, bọn họ lại trong phòng tắm... khuôn mặt của cô nhanh chóng đỏ bừng.
"Em thật dễ dàng đỏ mặt." Nâng mặt cô lên, anh hôn lên môi cô.
"Bởi vì..."
"Vì sao?" Cô thẹn thùng cúi đầu rúc vào người anh "Vì không biết vì sao, từ trước đến nay, chỉ cần nhìn thấy anh là tim em sẽ đập nhanh, sau đó đỏ mặt." Cô chắc hẳn là quá yêu anh rồi.
Có thể trở lại bên anh, cho đến giờ cô vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.
"Đình Ân?"
"Vâng?"
"Anh muốn em giúp anh cởi quần áo."
"Sao vậy, không hợp sao..." Cô vừa ngẩng đầu anh liền hôn trụ môi cô, kéo lưỡi cô ra cùng nhau dây dưa.
"Phàm Tu, anh..."
"Anh cũng vậy." Nhìn thấy cô anh cũng có cảm giác rung động, hơn nữa nghe được lời cô nói, thanh âm mềm mại ngọt ngào của cô tròng lòng tê dại, xúc động tăng lên.
Cũng cái gì? Anh cũng đỏ mặt tim đập nhanh sao? Lí Đình Ân khó hiểu hết ý trong lời anh nói, chưa kịp hỏi đã bị anh làm cho khuôn mặt cô tiếp tục đỏ hồng.
Thật là, cũng không nghĩ lại chính bình bệnh tật, còn không biết an phận...
Ngoài cửa sổ, thời tiết thật đẹp, sáng trong không mây, mà bầu không khí trong phòng chỉ có thể dùng hai từ "kích tình" để miêu tả.
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình Vị Hôn Phu Tuyệt Tình - Mễ Nhạc