We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
guyên Ngọ không ngờ cậu sẽ thẳng thắn như vậy, nhìn Lâm Thành Bộ nửa ngày không nói gì rồi mới nghiêng đầu, nở một nụ cười.
“Buồn cười lắm à?” Lâm Thành Bộ giật tay áo hắn, “Này, đừng có cười… có gì buồn cười đâu, tôi kể chuyện thật mà.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật gật đầu, vẫn còn cười.
“Được rồi.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Vậy anh cứ cười đi.”
“Cười xong rồi.” Nguyên Ngọ thu cơ mặt lại, tựa lưng vào ghế nhắm mắt.
Lâm Thành Bộ nhìn hắn một cái, ban đầu
Nguyên Ngọ đại khái là không nghĩ tới hắn sẽ như vậy ngay thẳng, nhìn xem hắn hơn nửa ngày đều không nói chuyện, sau đó nghiêng đi đầu liền nở nụ cười.
Cũng không rõ chỉ là vui vẻ, hay là cười nhạo cậu.
Nguyên Ngọ cười xong cũng không nói gì nữa, dựa lưng nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Thành Bộ sửng sốt nửa giờ, cuối cùng vẫn không nhịn được, huých nhẹ Nguyên Ngọ: “Này, anh định ngủ ở đây đấy à?”
“Không,” Nguyên Ngọ nhíu nhíu mày, “Tôi là… chưa nghĩ ra.”
“Chưa nghĩ ra cái gì?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Chưa nghĩ ra nên xử lý đồ đạc của Nguyên Thân thế nào,” Nguyên Ngọ day day ấn đường, “Cậu chưa ăn cơm đúng không?”
“Ừm…”, Lâm Thành Bộ trả lời.
“Đói lả chưa?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Vẫn… vẫn được.” Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Dù sao anh nhắm mắt một lúc là được ăn cơm tối rồi.”
“Tôi nghe thấy tiếng bụng cậu kêu đấy,” Nguyên Ngọ mở to mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, “Này? Có hàng trà sữa kìa, mặc dù không phải Gongcha.”
“Làm gì.” Lâm Thành Bộ liếc mắt nhìn hắn.
“Đi,” Nguyên Ngọ mở cửa xe, “Chú mời trà sữa.”
“Không sợ lát nữa cảnh sát đến phạt sao.” Lâm Thành Bộ ngồi im không nhúc nhích.
“Kéo xe đi phạt thì kéo.” Nguyên Ngọ xuống xe, nhìn trước nhìn sau, “Chỗ này cũng không có biển cấm dừng xe, cũng không có vạch ngăn, đằng trước đằng sau lắm xe như thế… cậu không thấy phiền à.”
Lâm Thành Bộ xuống xe.
“So với mấy bà vợ già.” Nguyên Ngọ đi về phía hàng trà sữa, “Còn lắm chuyện hơn.”
“Nói thật, may tôi như mấy bà vợ già,” Lâm Thành Bộ đi đằng sau, “Nếu không thì ai quan tâm anh.”
Nguyên Ngọ dừng bước xoay người, cánh tay giơ lên.
“Này!” Lâm Thành Bộ giật mình, nhanh chóng che đầu.
Nguyên Ngọ tới ôm cậu, vỗ vỗ sau lưng, nói một câu: “Cảm ơn.”
Lâm Thành Bộ sững sờ tại chỗ, mãi cho đến lúc Nguyên Ngọ vào hàng trà sữa rồi, cậu mới thả tay xuống, chậm rãi đi theo.
Nguyên Ngọ mua hai cốc trà sữa và một hộp bánh tart, ngồi xuống bàn cạnh cửa ra vào.
“Anh làm gì thế,” Lâm Thành Bộ ngồi xuống đối diện, cầm cốc uống một hơi, “Đột nhiên thế này, anh có ý gì…”
“Không làm gì,” Nguyên Ngọ cầm ống hút khuấy trà, “Muốn cho cậu biết, cậu làm gì tôi cũng rõ hết.”
“Anh không biết cũng không sao, tôi không phải cần anh biết nên mới làm,” Lâm Thành Bộ nhìn ống hút trong tay Nguyên Ngọ, một lát sau không nhịn được, giữ tay hắn lại: “Này đừng khuấy nữa, loại này khuấy uống không ngon.”
“Tôi không uống như cậu được.” Nguyên Ngọ nói, “Vậy tôi phải uống thế nào đây?”
“Thế này.” Lâm Thành Bộ kéo ống hút lên, “Hút cả kem sữa với trà, thế này là ngon nhất.”
“…Được rồi.” Nguyên Ngọ làm theo lời cậu, hút hai ngum, “Thiếu nữ.”
“Cút đi.” Lâm Thành Bộ nói.
Uống trà sữa, ăn hết một hộp bánh tart xong, Lâm Thành Bộ cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng có vẻ Nguyên Ngọ vẫn chưa nghĩ ra, vẫn ngồi cạnh bàn không nhúc nhích.
“Nếu không thì về đã.” Lâm Thành Bộ nói, “Nghĩ kỹ rồi quay lại cũng được.”
“Đây là phòng thuê, cuối tuần đến hạn rồi, hai ngày này phải dọn đồ.” Nguyên Ngọ nói, im lặng một hồi xong hắn mới đứng dậy, “Đi thôi, vào dọn một chút, cậu tiện giúp tôi luôn.”
“Để tôi dọn cho.” Lâm Thành Bộ nói, “Mấy chuyện dọn dẹp này tôi quen rồi.”
“Bây giờ để tôi tự làm.” Nguyên Ngọ cười cười.
Chung cư cũ kỹ, đồ đạc cũng không nhiều.
Nguyên Thân thuê phòng ở tầng một, đối diện có một bãi cỏ, không biết nhà nào thả gà ra đó, còn có mấy chậu hoa vỡ, rễ cây cắm xuống mặt đất, vẫn sống tốt.
Lúc đầu Lâm Thành Bộ cảm thấy dù không sạch sẽ chỉnh tề, nhưng vẫn có hơi đất, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có cảm giác phong cảnh điền viên.
Nhưng sau khi Nguyên Ngọ mở cửa phòng, cậu nhìn lướt qua, cảm thấy người ở đây ngày trước ắt hẳn sẽ không đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trong phòng hơi lộn xộn, không biết là như thế sẵn hay là Nguyên Ngọ làm ra.
Hơi bừa một chút còn chịu được, nhưng khiến người ta nghẹt thở là trên tường đầy những chữ viết lung tung y như chữ ở nhà máy cũ kia.
“Lúc trả phòng còn phải bồi thường cho chủ nhà,” Lâm Thành Bộ nói, “Người ta còn phải sơn lại tường.”
“Đã nói với chủ thuê rồi, tiền cọc không lấy lại.” Nguyên Ngọ đứng giữa phòng.
“Có cái gì cần dọn? Trên xe tôi có thùng rỗng.” Lâm Thành Bộ nói.
“Được, đưa cho tôi.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ lấy thùng từ trên xe xuống mang vào, Nguyên Ngọ bỏ thùng xuống đá từ bên này qua bên kia, có vẻ không biết bắt đầu từ đâu.
Lâm Thành Bộ cũng không giục, chỉ đốt thuốc ngồi bên mà chờ.
Một lát sau, Nguyên Ngọ bắt đầu dọn đồ trên bàn: “Tôi nghĩ như vậy đi.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ lên tiếng.
“Đồ gì nhìn thấy mà tôi cảm thấy dễ chịu thì giữ lại, những thứ kia kệ đi,” Nguyên Ngọ vừa nói vừa cầm lấy một quyển sổ mở ra, rồi bỏ lại, “Giống cuốn này, bên trong toàn là… những gì ấy, tôi đọc không hiểu thì không giữ.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật gật đầu, “Giữ lại thì xử lý thế nào đây?”
Nguyên Ngõ vỗ vỗ túi, bên trong vang lên tiếng chìa khóa: “Để ông bà nội tôi xử lý.”
“A?” Lâm Thành Bộ sửng sốt, cảm giác ngoài Nguyên Thân, ông bà cũng là người gây áp lực rất lớn cho Nguyên Ngọ, cậu hơi lo lắng.
“Không sao,” Nguyên Ngọ nói, “Bọn họ có thái độ gì với tôi cũng không đáng kể, dù sao cũng quen rồi, chỉ là muốn giải quyết hết mấy chuyện này, trong cuộc sống về sau không còn bọ họ… Như thế, cũng không thực tế lắm, chỉ là nghĩ rằng… những việc liên quan đến bọn họ sẽ không quấy nhiễu tôi nữa.”
Lâm Thành Bộ không nói gì, khẽ gật đầu.
Nguyên Ngọ nói mấy lời này như là đang độc thoại, nhưng Lâm Thành Bộ cảm thấy là nói cho cậu nghe.
Từ ngày xé vết thương ở trong quán bar tới giớ, trong khoảng thời gian này Nguyên Ngọ trải qua chuyện gì, chỉ có mình hắn biết, ngay cả bác sĩ Lương cũng không thể nào cởi bỏ hoàn toàn.
Trước kia, Lâm Thành Bộ cảm thấy Nguyên Ngọ luôn muốn trốn tránh, đôi lúc cậu còn muốn mắng hắn là đồ phế vật, nhưng sau khi biết thêm về Nguyên Ngọ, cậu cảm thấy hắn đi được đến bước này cũng không dễ dàng gì.
“Có biết không,” Nguyên Ngọ chậm rãi lấy từng món trên bàn, đa phần nhìn xong đều để lại, “Tôi với Nguyên Thân tình cảm cũng chẳng tốt, ít nhất là phía tôi không thấy tốt đẹp mấy.”
“Bởi vì khi còn nhỏ không ở cùng nhau.” Lâm Thành Bộ nói.
“Đại khái vậy, đại não hắn bị tổn thương, nhưng tôi cảm thấy đầu óc tôi cũng chẳng bình thường, trí nhớ của tôi bắt đầu từ khi bọn tôi đổi tên,” Nguyên Ngọ cười cười, lấy một tấm ảnh kẹp trong album vào thùng, “Trước đó cũng chẳng có ký ức gì, cũng không có đồ vật gì đáng gia.”
“Trí nhớ sớm nhất của tôi là khi đi nhà trẻ, tè dầm bị cô giáo phạt đứng trên ghế để cả lớp nhìn xem,” Lâm Thành Bộ phì một tiếng, “Cảm giác khi đấy tim vỡ vụn thành từng mảnh.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái: “Cởi truồng à?”
“Không! Quần ướt nước tiểu thôi, cô giáo bảo cởi ra, đổi quần sạch rồi để tôi đứng lên ghế.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Cảm giác kia, giống như muốn khi tôi liều mạng với bà cụ hàng xóm rảnh rỗi đi trêu ‘chú chim nhỏ’ của tôi.”
Nguyên Ngọ quay lưng về phía cậu, tay chống lên bàn không nói gì.
Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm vai hắn một lúc: “Anh đang cười đúng không.”
“Đúng thế.” Nguyên Ngọ nói, trong giọng nói còn vương ý cười.
“Cười thì cứ lớn tiếng mà cười, không sao.” Lâm Thành Bộ nói.
“Không sợ cười lớn quá đả kích cậu.” Nguyên Ngọ nói.
“Anh đả kích tôi còn ít à.” Lâm Thành Bộ dụi thuốc, “Có thể cười cũng tốt.”
Nguyên Ngọ cười một hồi, tiếp tục thu dòn, đồ trên bàn hắn không động vào, chỉ lấy mấy cây bút, một tấm ảnh, và một cuốn sổ nhỏ có vẻ chưa dùng qua bao giờ.
Trong phòng Nguyên thân cực lộn xộn, nhưng thực ra chả có mấy đồ đạc, chủ yếu là ném lung tung không thành hình dạng.
Lâm Thành Bộ nhìn đồ Nguyên Ngọ bỏ vào thùng, trừ vài thứ lặt vặt trên bàn, thì dường nhưng khong bỏ sót thứ gì, quạt xếp trên sofa, hộ oản trong ngăn kéo…
Cậu nhìn chiếc quạt xếp màu đen, nhìn rất lạnh lẽo, phía trên còn viết ba chữ bằng nhũ bạc, viết gì thì cậu nhìn mãi vẫn không hiểu, chữ thảo.
“Đây là quạt của tôi,” Nguyên Ngọ mở ra quạt hai lần, “Thế nào.”
“… Anh còn cần quạt xếp kiểu ông già này à?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Có tuổi rồi.” Nguyên Ngọ ‘phạch’ một cái, thu quạt, rồi lại vẩy tay mở quạt ra, “Đây là phong cách hồi trước tôi thích.”
“Phong cách trước kia là như thế nào?” Lâm Thành Bộ cảm thấy rất hứng thú, hỏi.
“Áo ngắn với giày vải đen,” Nguyên Ngọ bỏ quạt vào thùng, “Là giày của mấy ông cụ ấy, đi dễ chịu.”
“…A,” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Lúc ấy tôi quen anh thì tốt.”
“Hửm?” Nguyên Ngọ nhìn nhìn.
“Phong cách ông cụ kia không phải gu tôi,” Lâm Thành Bộ nói, ngẫm lại hơi xúc động, “Nếu như vậy, tôi sẽ không chịu dày vò mấy năm thế này.”
“Thua thiệt lắm à.” Nguyên Ngọ nói.
“Cũng không phải, nếu cảm thấy thiệt thòi, tôi đã không như vậy, tôi nhìn thì ngốc đấy, nhưng thực ra không ngốc đâu,” Lâm Thành Bộ cười cười, dựa vào sofa, “Nhưng, tôi nhìn trúng anh, là cảm giác, không chừng anh mang giày vải ông cụ thì tôi vẫn có cảm giác, nếu anh là nữ thì ông cụ họ Lâm sẽ có người nối dõi tông đường.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu một hồi, quay người chậm rãi dọn dẹp tiếp: “Tiểu Hoa à.”
“…Anh gọi tôi?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Tiểu Hoa là cái gì?”
“Tiểu Jehovah.” Nguyên Ngọ nói.
“Đệt,” Lâm Thành Bộ cạn lời, “Anh không yên được đúng không, Jehovah cái gì?”
“Là cậu nói,” Nguyên Ngọ bỏ một quyển sách vào thùng, “Cũng không phải tôi không cho… qua thời gian nữa thì có thứ đưa cậu… đại khái vậy đi.”
“Thât?” Lâm Thành Bộ đứng dậy, “Là cái gì? Vì sao lại tặng đồ cho tôi? Không lễ lạt gì mà.”
“Là như vậy, có thể.” Nguyên Ngọ nói, “Có lẽ, cứ vậy… đi.”
“Không phải,” Lâm Thành Bộ cười một tiếng, “Nếu anh không muốn đưa cũng không cần xoắn xuýt vậy, tôi vốn không trong mong việc anh tặng đồ cho tôi, thật, nhìn bộ dạng anh, tôi cũng thấy ngại thay.”
“Được rồi, nhất định đưa.” Nguyên Ngọ vỗ vỗ tay cậu.
“Rốt cuộc là cái gì?” Lâm Thành Bộ theo sau lưng hắn, “Tại sao lại muốn tặng thế?”
“Còn nói nữa thì không có đâu.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ lập tức ngồi vào ghế, đốt thuốc.
Nguyên Ngọ mất một giờ đồng hồ để nhặt hết đồ đạc muốn lấy vào thùng.
“Được rồi.” Hắn nói, “Đi thôi.”
“Tôi cầm giúp anh,” Lâm Thành Bộ từ sofa nhảy dựng lên, nhìn căn phòng không khác biệt lắm với trước đó, “Anh lấy những cái gì rồi? Cầm ít vậy sao?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ có vẻ hơi mệt, nói xong lập tức ra ngoài, “Chìa khóa trên bàn, giúp tôi khóa cửa lại.”
“Được.” Lâm Thành Bộ cầm chìa khóa, cậu dùng hai tay nhấc thùng đồ lên, đi theo, hô một tiếng: “Này!”
Nhưng cái thùng vốn nhẹ bẫng, cậu dùng sức vô ích rồi, suýt nữa còn xoắn cả eo lại
Nguyên Ngọ không lên xe, mà đứng ở đầu xe ngậm thuốc lá, nhìn mấy con gà đi đi lại lịa trên bãi cỏ.
“Tôi mất công lấy cho anh cái thùng này,” Lâm Thành Bộ đi qua, lấy bật lửa châm thuốc cho Nguyên Ngọ, “Ít đồ của anh bỏ vào hộp giày cũng đủ.”
“Chẳng có bao nhiêu để cầm đi cả,” Nguyên Ngọ phun ra một làn khói, “Toàn là mấy thứ Nguyên Thân lấy từ chỗ tôi.”
“Đây là đồ của anh?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Tôi còn tưởng anh muốn mang một ít đồ của hắn để làm kỷ niệm.”
“Không cần, giữa tôi với Nguyên Thân không có cái gì cần nhớ đến,” Nguyên Ngọ nhìn làn khói, “Nó sống cũng chẳng vui vẻ gì, tôi cũng thế, anh em như vậy cũng không cần kỷ niệm.”
“Ừm, anh cảm thấy dễ chịu là được.” Lâm Thành Bộ đá bánh xe, “Nhưng….”
“Lại nữa,” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái, “Có phải năm ấy đi học khi cậu phát biểu bị người ta đánh cho thành bóng ma tâm lý không?”
“Tiên sư anh,” Lâm Thành Bộ cười cười, “Tôi chỉ muốn nói, anh đừng cảm thấy giữa chúng ta không có kỷ niệm gì là được, đừng coi như không có chuyện gì xảy ra…”
“Trải qua rất nhiều,” Nguyên Ngọ hít một hơi thuốc, rồi ném nửa điếu thuốc còn lại vào thùng rác bên cạnh, “Tôi sẽ không quên, nhớ một đời.”
“Thật sao?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Trong lòng cậu, tôi tuyệt tình thế à.” Nguyên Ngọ kéo cửa xe bên ghế lái phụ.
“Là tôi lo lắng,” Lâm Thành Bộ cũng vào xem, “Tôi chuẩn bị đủ hồi ức đến lúc già rồi, nhưng tôi sợ anh lại không có tì kỷ niệm gì về tôi.”
“Tôi nói với cậu này, tiểu Hoa,” Nguyên Ngọ chân thành nhìn hắn, “Cậu mà theo đuổi người khác, tình sâu như bể lại còn khéo miệng thế này, tối đa một tháng, là đối phương sẽ đổ.”
“Tôi không khéo miệng,” Lâm Thành Bộ nhíu mày, khởi động xe, “Tôi sẽ không nói lời này với người khác, anh chắc hiểu điều này, là tôi hướng về anh, nên mới như vậy.”
Nguyên Ngọ không nói gì.
“Còn nữa, cái gì tôi cũng nhịn được, nhưng anh mà gọi tôi là Tiểu Hoa nữa là tôi không nhịn nữa đâu,” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi vốn không nóng tính.”
“Biết.” Nguyên Ngọ cười cười gật đầu.
Từ chỗ Nguyên Thân đi về, đã hơn sáu giờ chiều, Lâm Thành Bộ bảo đi ăn cơm, Nguyên Ngọ cũng không từ chối.
Nhưng khi xe dừng trước cửa hàng, Nguyên Ngọ ngồi im nhìn người đi lại bên ngoài.
“Làm sao?” Lâm Thành Bộ hỏi, “Nhiều người quá?”
“Không, đột nhiên cảm thấy không ngon miệng,” Nguyên Ngọ do dự một chút, nhìn cậu, “Món đậu hũ mà cậu nhắc hồi trước, đến ăn thử được không?”
“Đậu hũ?” Lâm Thành Bộ sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, “Đậu hũ tôi làm á?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật đầu.
“Phải đến tiệm mới làm được,” Lâm Thành Bộ nói, “Anh đến Xuân Trĩ Kê với tôi sao? Trước kia mời đến mức suýt dập đầu anh còn không đi.”
“Đi thì đi.” Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ, “Hôm nay không đi, cậu không đau dạ dày sao? Cậu giả vờ giống lắm, tôi xem bà chủ của cậu nhìn cậu thế nào.”
“Không sao.” Lâm Thành Bộ cười, “Hiện giờ tôi giúp cũng được, tỏ ra trượng nghĩa.”
“Vậy đi thôi, nếm thử xem.” Nguyên Ngọ nói, “Khoe khoang nhiều năm như vậy.”
Lâm Thành Bộ không biết Nguyên Ngọ đồng ý đến Xuân Trĩ Kê ăn cơm là vì sao, bởi vì cậu giày vò lâu như vậy nên tỏ chút lòng biết ơn, hay thực sự muốn đi ăn.
Nhưng cậu cũng không xoắn xuýt chuyện này lâu nữa, Nguyên Ngọ muốn đi ăn, cậu đưa đi là được.
Cậu cảm thấy bản thân mình phổi bò thế này là ưu điểm lớn, đối lập hẳn với Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ lại rất dễ dằn vặt, kém một chút là cuốn vào không ra được.
Xuân Trĩ Kê hôm nay chưa đông, vẫn còn trống một phòng riêng, mặc dù cậu biết tiệm sẽ cần dùng, nhưng Lâm Thành Bộ vẫn hỏi Tôn Ánh Xuân.
“Chỉ có một người mà cũng cần phòng riêng sao?” Tôn Ánh Xuân nhìn cậu, cảm thấy khó hiểu.
“Một người bạn… rất quan trọng.” Lâm Thành Bộ cười cười.”
“Vậy cậu cứ dùng đi.” Tôn Ánh Xuân thở dài, “Cậu vừa bảo cần dùng phòng riêng tôi còn tưởng dẫn cô nào đến, hóa ra lại là nam.”
“Mẹ cháu không quan tâm đâu.” Lâm Thành Bộ ôm vai bà, “Cháu xuống bếp một lúc.”
Lâm Thành Bộ từ chỗ phục vụ lấy trà và điểm tâm dành cho phòng riêng, đẩy cửa vào.
Nguyên Ngọ đứng bên cửa sổ, quay đầu thấy cậu đặt khay lên bàn, hắn đến lấy điểm tâm, căn một miếng: “Cậu không phải đầu bếp sao, lộ rồi.”
“Tôi muốn phục vụ cho anh thoải mái.” Lâm Thành Bộ cầm chén rót trà.
“À,” Nguyên Ngọ nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên cười cười.
“Chuyện này…” Lâm Thành Bộ cảm giác lời mình vừa nói ra có nghĩa khác, để tránh bị Nguyên Ngọ châm chọc cậu, cậu tranh thủ lảng sang chuyện khác, “Bánh xốp kia ngon lắm, bánh xốp đậu đỏ.”
“À.” Nguyên Ngọ lại lấy bánh cắn một miếng.
Bánh đậu mới ra lò, rất xốp, Nguyên Ngọ cắn một miếng, vụn bánh rơi đầy tay, bên miệng cũng dính một ít.
“Ăn ngon thật,” hắn phủi vụn bánh trên tay, liếm môi một cái, “Tôi cảm giác ăn cái này là đủ rồi.”
“Đừng.” Lâm Thành Bộ vươn tay, lấy đĩa bánh đậu ra chỗ khác, nhìn chằm chằm miệng hắn, hơi thất thần, “Đậu hũ của tôi anh còn chưa ăn.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu mấy giây, rồi cười: “Được.”
“Không phải.” Lâm Thành Bộ không kịp phản ứng, “Không phải… tôi nói là…”
Nguyên Ngọ không nói gì, nửa cười nửa không nhìn cậu.
“Anh đừng có cười.” Lâm Thành Bộ chỉ vào hắn.
“Hahahahaha.” Nguyên Ngọ mặt không đổi kêu vài tiếng, “Cậu muốn thế nào đây?”
Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm một hồi, sau đó chống bàn, nhào qua, hôn lên khóe miệng Nguyên Ngọ rất nhanh: “Như vậy đi.”
Nguyên Ngọ bất ngờ, nửa ngày mới nói được một câu: “Ôi cái trò này khiến tôi còn nghĩ cậu định làm tôi tại chỗ chứ.”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa