Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 75 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2494 / 8
Cập nhật: 2016-06-07 19:24:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hòng Thiết kế cùng phòng Thi công vốn là hai phòng ngang hàng, nhưng mỗi khi nhận được công trình, phòng Thi công sẽ luôn bày ra cái thái độ bề trên, vênh váo tự đắc yêu cầu phòng Thiết kế cái này cái kia. Nghe nói công trình biển này là công trình lớn nhất từ sau khi Nhạc Tĩnh Phương ly hôn, về mặt tình cảm chị ta đã hoàn toàn thất bại, về mặt sự nghiệp chị ta muốn vươn lên khẳng định bản thân.
Phòng Thi công chỉ toàn những người đầu trọc nhưng lại rất giỏi tranh công cũng như giỏi đùn đẩy trách nhiệm. Hạng mục này mà trúng thì đúng là công lao của phòng Thi công còn nếu như thất bại thì đó là trách nhiệm của phòng thiết kế. Thật ra thì vấn đề này không có liên quan đến phòng thiết kế, nhưng trưởng phòng thiết kế lại là người thật thà khù khờ cho nên khi đụng chuyện liền cà lăm nên không phải là đối thủ của bọn họ.
Cô tức giận đi vào công ty, lúc đi gần vào tới cửa phòng họp thì mới treo ra gương mặt tươi cười. Trì Linh Đồng biết mình còn trẻ tuổi, tài năng có hạn, cho nên trên mặt mũi không thể nào không luôn tỏ vẻ tình nguyện
Trưởng phòng Thi công mặt mày nặng nề mang một xấp tài liệu dày cộp đặt trước mặt Trì Linh Đồng, ra lênh cho cô trong vòng một tuần phải thiết kế xong bản vẽ giao lại cho bọn họ, sau đó sẽ do phòng thi công chỉnh sửa.
Trì Linh Đồng nghiêng đầu nhìn trưởng phòng mình cũng đang vùi đầu trong tài liệu giống như nói: là họa hay phúc tự mình gánh đi.
“Nghe nói công trình biển là định xây nhà chung cư sao?” Trì Linh Đồng quay đầu hướng về trưởng phòng Thi công cười hỏi.
Trưởng phòng Thi công ngạc nhiên nhìn cô, vài cọng tóc lơ thơ trên đầu bay bay: “Ừm.” Ông ta nhíu hàng lông mày, không thể tin được Trì Linh Đồng sẽ hỏi vấn đề ngây thơ như vậy.
“Tôi còn tưởng đó là nhà vệ sinh công cộng nên mới hối thúc gấp như vậy.”
Giọng nói vừa dứt, liền có mấy người cười ra tiếng.
Trưởng phòng thi công quét mắt nhìn xung quanh, tức giận hỏi: “Tiểu Trì, ý của cô là trong vòng một tuần không thể hoàn thành được bản thiết kế này
Trì Linh Đồng gật đầu một cái, không kiêu ngạo không nịnh nọt mở miệng: “Ai trong công ty đều nghe nói mảnh đất ở biển do phòng thi công mới bắt đầugiai đoạn tính toán. Nếu như trúng thầu mảnh đất đó, không chỉ cần rất nhiều vốn mà còn cần phải có bản thiết kế mới mẻ, độc đáo. Một tuần quá là vội vàng, tôi không thể đảm bảo chất lượng của bản thiết kế.”
Hừ, có phải cô kích động quá không, nói một hơi làm cho cổ họng cô ngứa cùng đau. Trì Linh Đồng sờ sờ cổ vẻ mặt khổ sở.
“Đây là chỉ thị của Nhạc đổng.” Trưởng phòng Thi công lạnh lùng đem Nhạc Tĩnh Phương ra.
“Nếu gặp Nhạc đổng thì cũngsẽ nói như vậy thôi, nếu không thì tôi có thể tùy ý đưa cho mấy người vài bản thiết kế về biển, cũng không tệ đâu.” Trì Linh Đồng tỏ thái độ hòa nhã, nhưng lại không hề nhượng bộ.
“Vậy cô cần bao nhiêu thời gian?” Trưởng phòng thi công biết vị trí của Trì Linh Đồng trong mắt Nhạc Tĩnh Phương nên đành nhượng Bộ một chút.
Trì Linh Đồng sờ trán, cảm thấy lòng bàn tay trở nên nóng rực: “Hai tuần đi, tôi sẽ cố gắng để hoàn thành.”
“Nếu kéo dài mà ảnh hưởng đến công việc thì cô phải chịu trách nhiệm đấy.” Trưởng phòng Thi công nghiêm túc nói.
Trì Linh Đồng mỉa mai, giơ giơ khóe miệng: “Được, dù trời sập xuống tôi cũng nhất định sẽ đỡ.”
Cuộc họp đến buổi trưa mới xong, lúc đi ra Trì Linh Đồng cảm thấy thân thể lúc nóng lúc lạnh, mí mắt lúc này không nhấclên nổi. Cô không có khẩu vị, cũng không đi tới nhà ăn, chỉ rót một ly trà nóng rồi uống. Nếu như đã nói ra khỏi miệng thì có nghĩa thời hạn cũng đã định, cô cũng không dám chậm trễ. Côđem tài liệu về gói thầu biển này ra xem trước, chỉ có xem xét kỹ lưỡng cô mới có thể bắt đầu thiết kế, đây chính là thóiquen của cô.
Uống được một nửa ly trà cô liền ho hai tiếng, cô cảm thấy thân thể không ổn, sợ là thật sự bị cảm lạnh, Trì Linh Đồng vỗ vỗ khuôn mặt đang đỏ ửng, kiên trì mở laptop ghi chú lại những điểm quan trọng.
Trần Thần lúc này cũng đang xem xét lại bản thảo về nhà tù. Hạng mục này cực kỳ hiếm thấy, hạng mục này rất ít người nhận làm, mặc dù đất nước nào cũng cần nhà tù. Trần Thần đã cố hết sức, chỉ là những tài liệu quy phạm liên quan đến hạng mục này đã làm cho anh ta vô cùng đau đầu, hơn nữa ngân sách của Chính Phủ chi ra cũng không nhiều, làm cái gì cũng bị gò bó.
Bên kia Trần Thần nằm gục trên bàn máy tính mắng cha chửi mẹ nó, bên này thì Trì Linh Đồng không ngừng ho khùng khục. Đồng nghiệp trong phòng thiết kế sau khi nhịn hai giờ thì không thể chịu đựng thêm được liền đuổi hai người ra ngoài.
“Đi về bây giờ có được tính là đi công tác không?” Trần Thần liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, hỏi trưởng phòng.
Trưởng phòng khoát khoát tay: “Tính là về sớm, cậu mau mau đưa Tiểu Trì đến bệnh viện đi, trên vai cô ấy vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng, là người trọng điểm mà phòng chúng ta phải bảo vệ.”
Lông mày Trần Thần giương lên: “Trưởng phòng, anh nói như vậy, em không thể nào chấp nhận. Đồng nghiệp giúp đỡ nhau lúc này là phải, nhưng anh đừng có phân biệt trách nhiệm nặng hay nhẹ, thật giống là mấy người đàn ông chúng ta còn không bằng một cô gái nhỏ.”
Trưởng phòng bất đắc dĩthở dài: “Được, tôi thu hồi lời nói kia, cậu và Tiểu Trì đều là quốc bảo, được chưa?”
“Nói như vậy còn miễn cưỡng chấp nhận được.” Trần Thần hừ một tiếng, lôi Trì Linh Đồng đira ngoài.
“Tiểu Trì, hai ngày nay chịu khó chịu khổ, ngàn vạn lần đừng xin nghỉ nha.” Trưởng phòng nhát gan sợ phiền phức chạy theo dặn dò.
“Tôi đâu phải là người quan trọng mà thiếu tôi không được?” Trì Linh Đồng nhỏ giọng hỏi Trần Thần.
Trần Thàn liếccô một cái: “Ít đi một mình cô chắc là địa cầunày cũngnhẹ đi quay chắc cũng nhanh hơn đó.”
Trì Linh Đồng đánh anh ta một cái.
Hôm nay bộ phận hậu cần phân phát táo, mỗi người hai thùng. Trần Thần cũng không có xe vì vậy anh ta liền kêu một chiếc taxi đem bốn thùng táo để lên, sau đó hai người mới lên xe.
“Muốn tới bệnh viện hay không?” Trần Thần nhìn khuôn mặt đỏ gay của Trì Linh Đồng.
“Không cần, tôi về nhà uống thuốc cảm, sau đó ngủ một giấc, ngày mai sẽ ổn thôi. Anh phải giúp tôi mang táo lên lầu giùm.”
“Được rồi, tôi lúc nào lại không có phong độ như vậy chứ?” Trần Thần nhìn cô chằm chằm, rồi nói tài xế dừng xe trước nhà trọ của Trì Linh Đồng.
Trần Thần vừa đem táo đặt ở dưới lầu thì Nhan Tiểu Úy cũng về tới trên tay cầm theo thảm tập yoga. Sau khi thất tình, cô ấy liền xin nghỉ phép rồi đăng ký hai khóa học khiêu vũ cùng yoga, mỗi ngày đều tập luyện đến đầy mồ hôi mới về, phong cách cũng ngày càng tao nhã. Trì Linh Đồng cảm thấy thất tình cũng có cái tốt, là động lực cho con người tiến bộ.
Nhan Tiểu Út nhìn Trần Thần thở hổn hển, xung phong mang một thùng táo lên. Trần Thần nhìn đăm đăm theo bóng dáng của Nhan Tiểu Úy.
“Đi thôi.” Trì Linh Đồng ởphía sau, đẩy anh ta.
Trần Thần chép miệng một cái: “Nhan Tiểu Úy chân dài thật là xinh đẹp.”
Trì Linh Đồng chớp chớp mắt.
Trần Thần vội đánh trống lảng cười một tiếng: “Tôi là người không cách nào mà thoát khỏi cái đẹp.”
“Cô ấy hiện tại đang độc thân, anh có thể tấn công tới, tôi sẽ chủ động coi như không thấy gì.”
Mặt Trần Thần đột nhiên đỏ lên, cúi đầu đi lên lầu.
Trì Linh Đồng vì bị bệnh nên bước chân cũng khồng vững nhưng tính nhiều chuyện vẫn không thay đổi: “Chẳng lẽ trước kia anh từng tấn công cô ấy?”
“Trì Linh Đồng. Cô đừng quá thông minh như vậy có được không, phụ nữ ngốc nghếch mới đáng yêu.” Trần Thần quay đầu lại gầm nhẹ.
“Anh thật đã từng theo đuổi Nhan Tiểu Úy?” Trì Linh Đồng hưng phấn: “Chuyện đó sao rồi?”
“Cô ấy nói tốiquá ẻo lả, không có khí thế đàn ông, không cho cô ấy cảm giácan toàn. Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?” Trần Thần cắn môi dưới, thẳng thắn nói.
“Sau đó anh liền rút lui?”
“Nếu không tôi phải ép buộc cô ấy sao?”
“Anh đúng là không có chí khí đàn ông, chỉ một chút xíu cách trở anh liền nổi giận? Nhớ năm đó, Lưu Bị mời Gia Cát Lượng xuống núi cùng phải kiên trì mất ba lần nha. Người ta đó là mời quân sư, còn anh là theo đuổi vợ nha. Vợ là ai chứ?Khụ... khụ... là người yêu thương anh cả đời, mặc kệ anh có bệnh tật, già yếu cũng không bỏ mặc anh, cũng không sợ mệt mà sinh con dưỡng cái cho anh. Khụ..khụ...Khụ, dựa vào những hy sinh này, anh không nên lùi bước vì những cách trở kia mà phải dũng cảm tiến tới. Đại trượng phu tiến được lùi được, ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó. Anh trai, tôi ủng hộ anh.”
Bàn tay nóng hổi vỗ vỗ vai Trần Thần.
Trần Thần đột nhiên nói: “Trì Linh Đồng, cô rất có tố chấtlàm bà mai.”
“Ha ha, như vậy ngày mai mua hoa hồng cho tôi đi.”
“Bà mai Trì. Cô xem móng vuốt của cô đang nóng hổi kìa, còn không mau ngậm miệng lại cho tôi.”
Trì Linh Đồng cười ha ha vui sướng một cái.
Trần Thần vẫn đang còn khiếp sợ, vừa để thùng táo xuống, không dám nhìn Nhan Tiểu Úy đã vội vội vàng vàng đi xuống lầu.
Nhan Tiểu Úy lúc này rất tự nhiên, lễ phép đưa anh ta xuống dưới lầu, cười cười nói khi nào rảnh thì anh ta cứ tới đây chơi.
Trần Thần không quay đầu lại, hoảng sợ chạy trốn như con thỏ con.
TrìLinh Đồng tìm thuốc cảm rồi đi rót một ly nước lọc để uống, sau đó thay áo ngủ lên giường. Cô nghĩ rằng phải nằm một lát mới ngủ được cho nên còn đem tài liệu của công trình biển kia lên giường, nhưng chỉlà chưa có coi được mấy dòng thì cơn buồn ngủ đã ập tới.
Sau khi Nhan Tiểu Úy tiễn Trần Thần liền trở lại, lúc này cô đã mơ mơ màng màng ngủ.
Cô loáng thoáng nghe thấy Nhan Tiểu Úy đẩy cửa phòng rồi hỏi mình cái gì đó, cô ấylắc đầu rồi đóng cửa lại.
Khi tỉnh lại thì không biết đã là mấy giờ, cả người ướt đẫm mồ hôi, tóc ướt nhẹp dính vào trán, miệng đắng lưỡi khô, cảm giác nóng rực trên người đã giảm bớt nhưng cả người đều uể oải không có sức lực.
Cô chống tay ngồi dậy, mở đèn bàn lên, thì nghe thấy bên ngoài như đang có người nói chuyện, cô cho rằng Nhan Tiểu Úy đang coi TV. Cô mở ngăn kéo tủ lấy ra cái áo lót, rồi lại mở tủ lấy một bộ đồ ngủ khác, mắt vẫn còn đang nhắm, đẩy cửa phòng ra, dựa vào trực giác đi tới phòng tắm.
“Bảo bối.”Cô chợt nghe thấy giọng nói của Nhan Tiểu Úy vang lên.
“Ừm.” Cô mơ mơ màng màng mở miệng ra, quay đầu lại thì chợt nhìn thấy một đôi mắt mang theo tia chế nhạo.
Suy nghĩ trong đầu chợt ngừng lại hai giây, đột nhiên cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình lúc này nhăn nhúm như giẻ lau, mái tóc trên đầu thì vô cùng bù xù giống như ổ quạ, còn chiếc quần lót hoa nhỏ viền ren không biết lúc nào đã rơi trên mặt đất.
Chết tiệt, cô vừa khẽ nhắm mắt,vừa nguyền rủa, tâm tình xấu hổ muốn chết cũng đều có.
Thong Thả Đến Chậm Thong Thả Đến Chậm - Lâm Địch Nhi Thong Thả Đến Chậm