Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 110 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1784 / 7
Cập nhật: 2016-11-21 20:53:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Mưa Gió Sắp Đến
ất một lúc lâu sau Đường Hoan mới cảm giác được một ánh mắt sáng quắc như kẻ trộm đang nhìn chằm chằm mình, bỗng bừng tỉnh, bật cười nói: “Giải dược khi nào thuận tiện sẽ đưa cho cô. Thế nhân đều nói ‘Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh’ (kẻ hành hiệp có chết, cũng không thẹn sống trên đời). Chỉ riêng cô sợ chết à?” Ngữ khí trêu chọc, một câu liền loại bỏ cảm giác xấu hổ vừa rồi, không khí cũng thả lỏng hơn. Dù sao mình hạ độc nàng trước, ngày sau hai người còn phải hợp tác, lúc này vẫn nên lấy đạo quân tử để bàn chuyện. Mới vừa rồi chỉ là nhất thời trong lòng trống rỗng, không kịp phản ứng thôi.
Mạc Hi không cho là đúng nói: “Huynh đã trích dẫn <Hiệp khách hành> của Lí Bạch sao lại không biết câu: ‘Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh (việc xong phất áo ra đi, kể gì thân thế tiếng tăm trên đời).’ Ta vốn nghĩ mình không thể sống tiếp, có thể nhặt lại mạng này, đã là trời cao thương xót, đương nhiên phải coi trọng.”
Nói xong nàng liền xoay người giải huyệt đạo cho Lục Vân.
Đường Hoan lại cảm thấy cảm giác hoảng hốt mới vừa rồi đã trở lại. Câu này vào những đêm hắn vì trị vết thương ở chân chịu đựng trăm ngàn đau đớn, trong hàng ngàn lần tuyệt vọng định cam chịu, đã tự nói với bản thân vô số lần. Ai ngờ hôm nay lại có người ở trước mặt hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, một chữ cũng không sai!
(Đây thật đúng là sai một ly đi ngàn dặm, bạn nhỏ Đường à, người ta là người xuyên không, cậu cũng có thể nảy sinh đồng cảm sao! Huống hồ sao cậu lại không đồng cảm với câu trước chứ, lại nói về câu đó, không phải là chờ sau khi chơi đùa cái mạng nhỏ của cậu xong, người ta phất phất ống tay áo một mảnh kẹo đường cũng không mang đi sao. )
Lục Vân từ từ tỉnh lại, đập vào mắt chính là đôi mắt cười cong cong của Mạc Hi, lại thấy thiếu gia bình yên vô sự, chỉ là vẻ mặt khác lạ, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, an lòng. Nàng đứng lên rất không thục nữ mà vung vung cánh tay, lại dậm dậm chân, xoay xoay cổ. Chậm rãi khiến khí huyết quanh thân thông suốt. Nàng biết là thiếu gia động thủ trước, bởi vậy đối với cử chỉ vừa rồi của Mạc Hi cũng không oán không hận, ngược lại còn thầm thấy có lỗi.
Đường Hoan thấy Mạc Hi cười như không cười ánh mắt di chuyển qua lại trên người hắn và Lục Vân, lập tức sáng tỏ nàng đây là đang chờ mình cũng làm ra cử chỉ bất nhã. Không như ý muốn của nàng đâu! Nỗ lực thôi cung quá huyết (xoa bóp cho máu lưu thông), sau một lúc lâu mới đứng lên, từ trong lòng lấy ra một bình ngọc phỉ thuý loại lam hoa băng trong vắt như nước, đổ ra một viên thuốc thơm mát quăng cho Mạc Hi. Nhìn nàng không chút do dự nuốt vào, lòng có hai phần vui mừng.
Lúc này, A Ngân bên ngoài hắng giọng hai lần mới dám vén rèm lên một góc, lén lút nhìn vào trong khoang thuyền.
Đường Hoan ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Có tin tức?”
“Mới vừa rồi đã nhận được mật báo của tổ giáp trực ở ngõ Ô Y: đại thiếu gia dẫn hai trăm người dưới trướng bao vây Cơ Xảo Các ước chừng một canh giờ, cuối cùng không kiên nhẫn nỗi, hạ lệnh cường công. Tổng cộng tổn hại quá nửa nhân số, số người còn lại đang nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ chờ lệnh.”
Đường Hoan gật gật đầu, yên lặng tập trung suy nghĩ.
Mạc Hi biết ở Kim Lăng tiêu hao nhân mã của Đường Lịch chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng thời cơ lại hoàn toàn là mấu chốt của trận tranh đấu này. Đối với Đường Hoan tình huống có lợi nhất là trước khi Đường Quân phái tiếp viện tới, Đường Lịch chết, Đường Hoan có thể tạm tránh công kích, đứng ngoài cuộc xem trận đấu giữa Đường Môn cùng Việt Kiếm Môn. Đợi binh đao chém giết qua đi lại lấy thân phận huyết mạch dòng chính duy nhất may mắn còn sống sót của Đường gia ra mặt, hoặc ngăn cơn sóng dữ hoặc hóa giải can qua (đánh nhau, chiến tranh) hoặc dẫn dắt người trong tộc gầy dựng lại gia viên trọng chấn sĩ khí, vô luận là tình huống nào, hắn lên chức môn chủ đều dễ như trở bàn tay. Nhưng quan trọng nhất trong lúc này là Đường Quân phải chết. Cha con Đường Quân, Đường Lịch một khi chết đi, Đường Hoan có thể âm thầm phái người tung tin đồn, nắm dư luận trong tay, nói Đường Lịch vì thấy Đường Môn gặp họa khuynh tộc, nên xu lợi trốn tránh mặc kệ an nguy của toàn tộc, một mình bỏ chạy. Mà bản thân Đường Hoan chậm chạp không trở về Đường Môn là vì Đường Lịch không để ý đại cục, trong lúc sự tồn vong của toàn tộc đang hết sức nguy cấp lại chỉ nghĩ đến bản thân mưu toan mượn cơ hội diệt trừ đối thủ cạnh tranh là Đường Hoan. Hắn rơi vào đường cùng chỉ có thể tự vệ phản kích, đau đớn giết chết Đường Lịch để mong có thể mau chóng về bảo vệ Đường Môn. Như thế liền thiên y vô phùng (áo trời không vết, chỉ sự hoàn hảo, không chút sai lầm). Chúng trưởng lão Đường Môn cho dù trong lòng biết rõ ràng mọi chuyện, cũng chỉ đành một mắt nhắm một mắt mở. Đường Lịch chí lớn nhưng tài mọn, ghen ghét hiền tài, so với Đường Hoan trong cuộc chiến biểu hiện xuất sắc, bằng thiên tư thông minh, quả quyết ẩn nhẫn của hắn, lo gì không thể chấn hưng Đường Môn. Các trưởng lão sẽ không vì cái chết của Đường Quân, Đường Lịch dưới tình huống uy danh của Đường Môn đã bị tổn hại mà khiến cho Đường Hoan có vết nhơ nào, tự mình cắt đứt hy vọng tương lai của Đường Môn.
Thời đại vũ khí lạnh (vũ khí bằng kim loại) không thể giống ở hiện đại không kích ném bom, thời này đánh giặc dễ thủ khó công, huống chi Đường Gia Bảo bảo vệ nghiêm mật như vậy, bố trí cơ quan phòng vệ khắp nơi. Việt Kiếm Môn mặc dù võ công vượt trội, nhưng tác chiến ở đất khách vốn mệt mỏi, không thể so với Đường Môn dĩ dật đãi lao (đợi địch mệt rồi mới tấn công). Hơn nữa Đường Môn chiếm hết địa lợi, song phương hơn phân nửa thành cục diện bế tắc, nhất thời khó có thể kết thúc. Trừ phi Đường Hoan ở trong Đường Gia Bảo an bài nhân thủ, Đường Môn nội bộ tan tác trước, Việt Kiếm Môn mới có thể đánh thẳng một mạch khí thế áp đảo. Chỉ là tiêu chuẩn trong đó khó nắm chắc nhất. Một tòa thành trì có thể trong một đêm biến mất, nhưng phải tốn sức trăm năm để xây dựng lại. Đường Hoan phá huỷ là thành trì của chính hắn, huyết tẩy gia viên của hắn, quấy nhiễu anh linh liệt tổ liệt tông Đường Môn! Hắn đây là không ra tay thì thôi, đã làm thì sấm vang chớp giật! Bởi vì cái gọi là tổ chim bị phá thì trứng có còn nguyên vẹn hay không, đây rõ ràng là chiêu số giết một ngàn người tự tổn hại tám trăm!
Mà bản vẽ kia chính là bản kế hoạch xây dựng lại Đường Gia Bảo trong cảm nhận của hắn! Người này lòng dạ thâm sâu, làm việc tác phong tàn nhẫn, hoàn toàn không vô hại tao nhã như vẻ ngoài. Mạc Hi âm thầm hạ quyết tâm, đối với loại vũ khí tính sát thương siêu cấp mạnh mẽ này vẫn là mau chóng nhượng bộ lui binh thì tốt hơn.
Người ta thường nói không phá được thì không xây được, mượn tay người khác phá đi rồi xây dựng lại, không những có thể thanh trừng nội bộ Đường Môn, chỉ cần kết thúc mọi việc, còn có thể mượn cơ hội ở Đường Môn lập uy. Mà người Đường Quân phái ra tiếp viện Đường Lịch khi nào thì đến, đến bao nhiêu, điều kiện quyết định đầu tiên là Đường Lịch đứa con trai này trong cảm nhận của Đường Quân chiếm bao nhiêu phân lượng, điều kiện quyết định thứ hai là tình hình chiến đấu giữa Đường Môn cùng Việt Kiếm Môn. Nếu Việt Kiếm Môn dốc toàn bộ lực lượng vây công Đường Gia Bảo, có thể canh phòng nghiêm ngặt không để đội nhân mã của Đường Gia Bảo phá vây cứu viện Đường Lịch, thì Đường Hoan không cần lo lắng nhiều. Đường Hoan dẫn một bộ phận người Đường Môn mượn cớ truy tra việc bản vẽ mất trộm đi trước một bước rút lui khỏi Đường Môn, có thể bảo tồn thực lực. Mà Việt Kiếm Môn trải qua chuyện lần này nguyên khí đại thương, phần lớn sẽ lựa chọn nghỉ ngơi lấy sức, sẽ không gây khó dễ cho Đường Hoan. Huống chi trong cảm nhận của Tiêu Thanh Uyên con gái yêu của hắn là vì Đường Lịch mà chết thảm. Oan có đầu nợ có chủ, diệt cha con Đường Quân, hẳn là đã có thể tiêu tan mối hận trong lòng hắn. Dù sao người trong võ lâm cũng chú ý việc chừa lại một đường, ngày sau còn có thể gặp lại, thảm án diệt môn chân chính chó gà không tha hơn phân nửa là hai bên thực lực quá mức chênh lệch mà thành, bởi vậy cũng không gặp nhiều.
Nhưng lấy trình độ yêu thương của Đường Quân đối với đứa con trai bảo bối duy nhất của hắn mà xem, hắn quá nửa sẽ cùng người Việt Kiếm Môn bao vây Đường Môn hình thành thế giằng co ở phía trước rồi chia người đến Kim Lăng trợ giúp. Như vậy, sẽ diễn biến thành tình huống tệ nhất, Đường Hoan còn chưa kịp tiêu diệt Đường Lịch liền gặp phải người Đường Lịch cùng viện quân của Đường Quân hai mặt giáp công. Mà cùng lúc đó, trận đấu ở sân nhà Đường Môn với Việt Kiếm Môn sẽ bởi vì chia đi quá nhiều khiến nhân thủ không đủ mà thương vong nặng nề, cứ thế sau cuộc chiến tất cả Đường Môn thất bại hoàn toàn, vô cùng khó khăn để khôi phục nguyên khí.
Thích Khách Vô Danh Thích Khách Vô Danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu Thích Khách Vô Danh