We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
ên mập mạp vừa nghe thấy lời đó của Uyển Uyển, liền không vừa ý, bọn họ làm loại chuyện này, vốn đã phải gánh chịu sự nguy hiểm rất lớn, nếu như để cho triều đình biết, thì đầu cũng liền được chuyển nhà, cho nên giá cả cũng vô cùng đắt đỏ, nếu không vừa ý, hắn cũng sẽ không có tiếp nhận đâu, xoay người chuẩn bị đứng lên.
“Nếu như đã như vậy, vậy thì cũng không còn gì phải nói nữa”.
Vân Tiếu trừng mắt liếc nhìn Uyển Uyển một cái, thản nhiên mở miệng: “Được, cứ làm theo như lời ngươi, nhưng đao này nhất định phải dùng huyền ngọc thiết tốt nhất, ngày mai giao hàng”.
Loại thiết này chỉ có những cửa hàng lớn mới có, những cửa hàng tầm thường không có khả năng có, giá cả tuy rằng có hơi cao, nhưng người ta vẫn mạo hiểm tiếp nhận.
“Được, thành giao” Tên mập mạp kia thấy Vân Tiếu sảng khoái như vậy, nên cũng không khó xử các nàng, nhanh chóng gật đầu, Vân Tiếu vươn tay lấy một ngàn lượng ngân phiếu đặt trên bàn: “Đây là tiền đặt cọc, thời điểm giao hàng, đưa thêm một ngàn lượng nữa”.
“Được, ” Tên mập mạp kia cầm một ngàn lượng ngân phiếu cùng bản vẽ, dẫn theo người thợ phụ cao gầy kia, nhanh chóng đi ra ngoài, bên trong phòng, Uyển Uyển nhíu mày, như có chút suy nghĩ.
“Nương nương, bọn họ cầm tiền, có thể sẽ quỵt hay không a?”
“Hắn không dám, ” Vân Tiếu khí phách mở miệng, những người này chính là ham tài, nếu như thực sự chỉ vì một ngàn lượng bạc này, việc này cũng sẽ ầm ĩ, mặc dù không thể lấy được mạng của hắn, thì hắn cũng không thể ở yên tại Cẩm Nhân Đường được, cho nên mặc dù không có chứng cớ, hắn cũng không dám không giao hàng, điểm này thực ra nàng cũng không có lo lắng, nhưng mà Uyển Uyển, tầm mắt Vân Tiếu dời đến trên người Uyển Uyển, năng lực làm việc của nha đầu này không tệ, tay chân cũng nhanh nhẹn, mình quả thực là đang cần một tỳ nữ nhanh nhẹn như vậy.
“Uyển Uyển, về sau ngươi sẽ là tỳ nữ bên người ta”.
“Dạ, nương nương, ” Uyển Uyển gật đầu, vui vẻ nở nụ cười, cuối cùng nàng cũng đã hết khổ, về sau nàng cũng không cần phải làm chuyện trộm cắp nữa, thân là người Tô gia, cũng không phải vì vậy mà đi trộm, mà là vì bụng vô cùng đói, cho nên cũng chỉ đành đi trộm cắp.
Tú Tú đưa tay vỗ vỗ vai Uyển Uyển:”Về sau chúng ta cùng nhau hầu hạ nương nương”.
“Được, ” Uyển Uyển gật đầu, nàng nhìn ra Tú Tú là một người tốt, cũng không bợ đỡ nịnh hót, dường như cũng dễ thân cận, thẳng thắn.Còn tưởng rằng nàng ta là người cao cao tại thượng, khó có thể ở chung, hiện tại thì thấy, cũng là một người dễ ở chung, chỉ là mỗi người một cách xử sự mà thôi.
Vân Tiếu nhìn lướt qua Tú Tú, lạnh nhạt phân phó: “Tú Tú, về sau hãy điều chỉnh lại một số tật xấu trên người Uyển Uyển đi”.
“Dạ, ” Tú Tú nhịn cười, Uyển Uyển một điểm cũng không giống nữ tử, rất nhiều ngôn hành cử chỉ giống một tiểu tử hơn, đỉnh đạc, lại lưu manh.
Uyển Uyển bị nhắc đến, sắc mặt đỏ một chút, gục đầu xuống, nàng cũng muốn được giống như một nữ tử uyển chuyển hàm xúc, nhưng mà cuộc sống bức bách, chỉ đành phải sống hòa vào cùng với nam tử, sau những tháng ngày tích lũy, cho nên ngôn hành cử chỉ không khác nam tử là bao.
Sắc trời cũng đã không còn sớm, bọn họ rời khỏi Vân Vương phủ cũng đã hơn nửa ngày, chỉ sợ không sớm quay về sẽ bị lộ, hơn nữa còn những chuyện chưa được làm xong, Vân Tiếu liền đem chuyện này giao cho Uyển Uyển.
“Uyển Uyển, đây là năm trăm lượng ngân phiếu, ngươi giúp ta đi mua một ít dược thảo, đây là danh sách, chỗ còn lại ngươi đem về giao cho bà bà, cũng đủ để cho bà an dưỡng tuổi già, buổi sáng ngày mai, ngươi hãy đến cửa sau Vương phủ, tìm Tú Tú là được”.
Vân Tiếu đem năm trăm lượng ngân phiếu cùng với danh sánh dược thảo đã chuẩn bị từ trước đưa đến tay Uyển Uyển, Uyển Uyển sửng sốt một chút, ngay sau đó, trong ánh mắt hiện lên sự khó có thể tin, năm trăm lượng ngân phiếu, nương nương lại có thể giao cho nàng, chẳng lẽ không sợ mình mang theo bạc chạy sao?
“Nương nương không sợ ta mang theo bạc chạy mất hay sao?”
“Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, ta tin tưởng ngươi, ” Vân Tiếu nói xong, cũng không để ý đến Uyển Uyển đang thất thần, dẫn theo Tú Tú rời khỏi trà lâu trước, bên trong quán trà, mãi một lúc lâu Uyển Uyển mới có phản ứng lại, đuổi tới trước cửa, chỉ nhìn thấy thân ảnh mảnh mai của Vân Tiếu cùng Tú Tú hòa vào bên trong đám đông.
Trong hốc mắt hiện lên lệ nóng, trong lòng dâng lên tràn đầy cảm động, trong đầu rất nhiều người, những người làm kẻ trộm đều dơ bẩn tham lam, nhưng tận trong xương cốt nàng, cũng rất thanh cao, trộm là trộm, nhưng làm việc là làm việc, nàng nhất định sẽ làm tốt chuyện nương nương đã giao, trong ánh mặt trời Uyển Uyển lộ ra khuôn mặt tươi cười, cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài…
Trên đường cái, Tú Tú nhìn chủ tử đang đi nhanh phía trước, có đôi khi nàng thật sự không thể nào mà hiểu được chủ tử, vì sao người lại có thể dễ dàng tin tưởng một người như vậy, giống như cái người mập mạp kia, và giống như Uyển Uyển, nếu như bọn họ cầm bạc rồi không làm chuyện thì sao? Lúc đó không phải người thành công dã tràng rồi sao.
“Đi nhanh chút, suy nghĩ cái gì vậy?”
Người phía trước thúc giục, Tú Tú phía sau liền bước nhanh theo, cuối cùng nhịn không được mà hỏi ra miệng.
“Chủ tử, nếu như Uyển Uyển kia mang theo bạc bỏ trốn thì sao?”
“Tú Tú, ngươi suy nghĩ nhiều quá, năm trăm lượng bạc kia một nửa là đưa cho nàng ta rồi, về sau nàng ta sẽ hầu hạ ta, đó là tiền bán mình của nàng ấy, dược liệu căn bản dùng không bao nhiêu, chúng ta mau trở về đi thôi”.
“Dạ, “Hai người cừa nói chuyện vừa đi về phía Vân Vương phủ, lúc này vẫn như trước đi vào bằng lối cửa sau.
Ngọc Hiên, Tiểu Hà vừa thấy hai người các nàng trở về, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
“Nương nương, người đã trở lại, suýt chút nữa thì lộ rồi, Xảo nhi vẫn luôn la hét muốn vào trong, nô tỳ thật vất vả mới phái nàng ta đi làm chuyện khác, ai ngờ Vân thiếu gia thế nhưng lại tới thăm người, còn có Vân Vương Phi, cũng tới đây, nô tỳ bẩm báo rằng người mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, liền đều quay trở về, có điều, vừa rồi Vân thiếu gia lại cho người đến đây hỏi, người đã tỉnh lại hay chưa, nói muốn đưa người đi dạo vườn”.
Vân Tiếu gật đầu, ánh mắt khẽ giật giật.
Vân Vương phủ cũng không phải là nơi có thể ở lâu a, Vân Trinh nhanh nhẹn như vậy, nếu như mình tiếp xúc với hắn một thời gian dài, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ để lộ ra dấu vết gì đó, hiện tại cũng không phải thời điểm để nàng không ngốc, trừ phi Vân Mặc có thể buông xuống quyền lực, nàng mới có thể chân thật nói cho bọn họ biết chuyện nàng không có ngốc.
“Nói cho hạ nhân, nói rằng ta sẽ đi qua đó tìm hắn”.
“Dạ, ” Tiểu Hà gật đầu, rồi đi ra phía ngoài.
Trong phòng, Vân Tiếu cùng Tú Tú nhanh chóng thay nam trang ra, rửa sạch lớp phấn trang điểm, sau khi sửa sang lại cẩn thận, liền biến thành hai giai nhân xinh xắn linh động, Tú Tú vừa đem quần áo bẩn giấu đi, Xảo nhi liền vọt vào trong phòng.
“Tiểu thư, tiểu thư, người đã tỉnh?”
Vân Tiếu nhìn nàng, cũng không có nói gì.
Tú Tú đứng ở một bên, nhanh chóng mở miệng: “Xảo nhi, đại thiếu gia muốn dẫn nương nương đi dạo trong sân, ngươi dẫn chúng ta qua đó đi, chúng ta không biết đại thiếu gia đang ở nơi nào?”
“Được, đi thôi, ” Xảo nhi lập tức cao hứng nhẹ nhàng lướt qua, đỡ lấy Vân Tiếu, ba người cùng đi ra ngoài cửa phòng, hướng về nơi ở của Vân Trinh mà đi.
Nơi ở của Vân Trinh cách Ngọc Hiên không xa, chỉ cách một chiếc hồ nhân tạo, giữa hồ là một chiếc cầu hình vòm, có lương đình, lúc này mặt hồ một mảnh tĩnh lặng, hồ nước trong xanh, trong vắt giống như tơ, ánh mặt trời chiếu xuống, làn nước lóng lánh sáng bóng.
Nếu là mùa hè, trong hồ này sẽ có sen, chỉ cần liếc nhìn một cái, Bích Thủy Liên Thiên, đẹp không sao tả xiết…
Quỷ Y Ngốc Hậu Quỷ Y Ngốc Hậu - Ngô Tiếu Tiếu