Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 31:Phương Pháp Bày Trận
“C
ảnh giới cao nhất chính là hắn rõ ràng đang âm mưu tính kế, nhưng bạn chỉ cảm thấy hắn ngu ngốc bẩm sinh.”
Lương Cảnh không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên hô một tiếng: “Dừng xe!”
Tiểu Văn vội vàng đỗ xe ở ven đường.
“Cô ta tuy rằng không phải đàn ông, nhưng cô ta có thể thay thế Lý Thượng! Đến cảnh diễn giả gái thì để cô ta diễn, có thể bù cho Lý Thượng, sao vừa rồi lại không nghĩ tới nhỉ?” Lương Cảnh kích động không thôi: “Mau lái trở về!”
Xe một đường chạy như bay, lái trở lại tiệm spa.
Lương Cảnh vội vàng xuống xe, tới cửa lại không phát hiện Hàn Đông đâu, lại thấy bà chủ đang cãi nhau với một người đàn ông.
“Thằng ranh đó dám ôm tiền chạy, bảy nghìn này bà phải bồi thường cho tôi!”
“Mắc mớ gì tôi phải bồi thường? Tiền cũng không phải tôi lấy!”
“Tiền trả ở tiệm mấy người, nếu bà không bồi thường, tôi sẽ tố cáo lũ bịp bợm mấy người!”
“Ngon thì tố cáo! Không có bằng chứng ai chứng minh được nó là trai? Ai chứng minh nó lấy của ông bảy nghìn?”
“Bà…”
Lương Cảnh tạm thời cắt đứt cuộc cãi nhau: “Làm phiền cho tôi hỏi một chút, vừa rồi có một cô gái ngồi ở cửa phải không?”
Bà chủ chưa nói gì, gã đàn ông đã hung hăng nói: “Cậu trai, con nhỏ đó không phải gái, nó là con trai! Nó là nam giả nữ! Chúng tôi đều bị nó lừa!”
Con trai?! Vậy chẳng phải… Lương Cảnh cảm thấy tim mình đã nứt toạc ra rồi! Chân tướng này đối với người khác có lẽ là bi kịch, nhưng đối với Lương Cảnh tuyệt đối là kinh hỉ ngoài ý muốn!
“Hắn ở đâu? Hắn bây giờ đang ở đâu?” Lương Cảnh vội vã hỏi.
Gã đàn ông chỉ về phía đông: “Tôi thấy nó chạy qua bên kia.”
Lương Cảnh không nói hai lời liền trèo lên xe truy đuổi.
…
Kết quả cũng bi thúc như lần trước, Lương Cảnh không đuổi kịp Hàn Đông.
Hàn Đông ra khỏi tiệm liền một đường bão táp mưa bay chạy thẳng vào một cửa hàng, tùy tiện chọn hai bộ đồ nam thay ra. Sau đó bắt một chiếc xe, ngông nghênh về nhà.
Buổi tối, Hàn Đông ngồi đếm tiền, hơn hai vạn. Hắn tính một vạn rưỡi trả Diệp Thành Lâm, năm nghìn làm tiền mừng, số tiền lẻ còn lại không đến một ngàn thì chừa cho mình.
Cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề tiền bạc, Hàn Đông thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Kỳ thật, ngày hôm qua hắn bấm quẻ tính ra hôm nay sẽ gặp phải tiểu nhân, nên đã sớm dùng pháp thuật hóa giải, hôm nay mới có thể tránh được một kiếp. Hàn Đông yên lặng nhìn trận pháp ngày hôm qua bày ra, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào lạ lắm, ngày hôm qua rõ ràng tính ra lúc gặp phải tiểu nhân là ở ngành giải trí, sao bây giờ lại đổi thành gã đại gia?
Đừng nói thằng cha đại gia đó cũng đầu tư đóng phim nha? Nghĩ như vậy, Hàn Đông hoảng sợ một trận, vội vàng đem kính râm, găng tay, ví da cùng tất cả các đồ dùng để giả nữ lúc gặp thẳng chả đốt hết.
Bởi vì ngày mai sẽ tham gia bữa tiệc rượu của Diệp Thành Lâm, chắc chắn phải ra khỏi nhà, Hàn Đông mới tính vận thế một chút.
Lại là ‘ra khỏi cửa gặp phải tiểu nhân’! Hơn nữa tiểu nhân lần này còn dính dáng đến ‘nhân duyên trời định’.
Nói cách khác, ngày mai sẽ đụng phải Vương Trung Đỉnh?
Hàn Đông buồn bực một trận, tiệc rượu trước khi kết hôn của Diệp Thành Lâm hắn không thể không tham gia, hơn nữa cũng không thể giả dạng thành bộ dáng ghê tởm lần trước. Nếu tránh không khỏi, cũng chỉ có thể lấy họa trừ họa.
Vương Trung Đỉnh, anh là cái đồ âm hồn bất tán, bám dai như đĩa, ông mày lần này làm một trận lớn, triệt để diệt trừ tai họa!
Vì thế, buổi tối Hàn Đông chạy đến quán chụp ảnh, rửa ra một tấm hình hai người có hắn và Vương Trung Đỉnh, Vương Trung Đỉnh là hình trắng đen, còn của hắn là màu sắc rực rỡ, ngụ ý âm dương cách biệt. Sau khi về nhà dùng kéo cắt đôi tấm hình, tách hai người trong ảnh ra, ngụ ý nhất đao lưỡng đoạn. Sau đó đem hai tấm ảnh bỏ vào hai cái khung riêng biệt, một cái treo trên tường phía nam, một cái treo trên tường phía bắc, ngụ ý cả đời không qua lại với nhau. Cuối cùng dùng bút mực giấy vàng ghi lên ngày sinh tháng đẻ của hai người, lại dùng kéo cắt ra, một cái dán lên hình Vương Trung Đỉnh, một cái dán lên hình mình.
Bày xong trận, Hàn Đông đứng ở giữa phòng niệm chú: Càn Khôn nhất tuyến, âm dương lưỡng khiên, đương kim dĩ đoạn, vạn sự vô đoan. Sau đó chuyển hướng qua ảnh trắng đen của Vương Trung Đỉnh lạy một cái: “Vương tiểu nhân, lên đường bình an!”
Kỳ thật, rốt cuộc có tác dụng hay không Hàn Đông cũng không biết, hắn chỉ am hiểu chuyện tính toán xem bói chứ không phải phá giải, lần duy nhất thử qua là lúc giúp ân nhân trị táo bón, cũng không biết cuối cùng có giải được tai họa không.
Nhưng Hàn Đông biết một điều, rượu là thứ tối kỵ, nếu ngày mai dính vào rượu, thuật pháp hôm nay liền mất hiệu lực. Muốn có tác dụng lại thì phải làm một trận pháp mạnh hơn, hơn nữa còn phải thực hiện trong bí mật, một khi có người biết đến thuật pháp liền tan rã.
Vì để ngừa vạn nhất, Hàn Đông quyết định ngày mai không uống rượu, ai nói gì cũng không uống.
Sau khi tự gây sức ép cho mình xong, Hàn Đông đi qua phòng Diệp Thành Lâm gõ cửa, chậm rì rì thò đầu vào, nhắm mắt lại giả bộ mộng du nói: “Hôm nay em muốn ngủ với anh.”
Cảnh giới cao nhất chính là hắn rõ ràng đang âm mưu tính kế, nhưng bạn chỉ cảm thấy hắn ngu ngốc bẩm sinh.
Mặc dù biết cứ đến tối Hàn Đông lại mò qua cướp chăn, Diệp Thành Lâm vẫn cam chịu số phận bất hạnh xốc chăn lên cho hắn chui vào.