Số lần đọc/download: 3675 / 64
Cập nhật: 2015-11-08 22:18:50 +0700
Chương Kết
K
ẻ nào phạm tội là thuộc về ma quỉ, vì ma quỉ phạm tội từ lúc ban đầu. vả, Con Đức Chúa Trời đã hiện ra để huỷ phá công việc của ma quỉ (Giăng 3:8)
Thôi, ta không nghe nữa đâu, người đừng đọc những câu kinh đó có được không? Ta mệt mỏi lắm rồi. Linh hồn ta cứ phiêu du mãi ở đâu thế? Ngươi đưa trả về cho thể xác của ta đi. Ôi, lại cái gì thế kia? Đám tang à? Đám tang vẫn chưa kết thúc sao? Đoàn người đã dừng lại rồi. Họ xúm quanh một bãi đất sỉn màu nơi những cây dương cằn cỗi kia làm gì? A, một cái huyệt. Họ chuẩn bị hạ quan. Họ sắp đưa người phụ nữ trong quan tài kia xuống đất rồi. Hãy kết thúc đi. Còn rồng rắn kéo nhau đi đâu nữa? Ta không hiểu ngươi cho ta chứng kiến đám tang ấy để làm gì? Để ta nhặt nhạnh những mảnh vụn ký ức ư? Ta nhặt nhiều rồi, mà sao ta vẫn không xắp xếp nổi hồn cốt ta từ những mảnh vụn tang thương ấy? Ngươi không muốn giúp ta nữa sao? Những xẻng đất đầu tiên đã hất xuống chiếc quan tài nằm sâu dưới lòng huyệt. Đám tang kết thúc là ta sẽ nhận ra ta là ai phải không? Ha, ha. Ta sắp được trở lại là mình. Ta sắp cất được mình dậy và đi ra khỏi căn phòng này. Ta sắp thoát khỏi cuộc hành xác dai dẳng và linh hồn ta đã được cứu rỗi. Những ngọn phướn được cắm xuống đất rồi. Nấm mộ đã đắp cao lên rồi. Ta còn phải chờ đợi điều gì nữa?
- Nước mắt!
Sao? Ngươi vừa nói câu gì thế? Nước mắt ư? Sao ta lại phải chờ đợi nước mắt? Chả phải người từng nói ta chỉ phải chờ đợi linh hồn ta trở về nữa thôi sao? Linh hồn ta đâu? Ngươi cất giấu nó ở chỗ nào?
- Linh hồn sẽ trở về. Nhưng mi có nhận ra được mi là ai không thì còn phụ thuộc vào những giọt nước mắt có chảy ra từ đôi bờ mi đang nhắm nghiền kia không?
- Khi nào thì linh hồn ta trở về?
- Khi nó đã hoàn toàn được thanh tẩy.
- Khi nào thì nó được thanh tẩy?
- Khi mi trả lời xong hết những câu hỏi của ta.
- Ta còn phải trả lời điều gì nữa?
- Tại sao mi lại giết Châu điên?
- Ta không giết Châu điên.
- Đoàn người sang Miên đêm hôm ấy có mi?
- Đúng, nhưng đó là ta đi lấy xác Châu về cho vợ nó.
- Làm sao mi biết chỗ Châu chết mà lấy xác?
- Bên đó có những sòng bạc của ông Trùm. Châu đã chết vì ông Trùm, và ông Trùm chỉ dẫn cho ta sang đó lấy xác về.
Lại im lặng à, bóng trăng? Ta còn điều gì chưa làm ngươi hài lòng? Ngươi còn câu hỏi nào dành cho ta nữa không?
- Tại sao mi giết Hưng "mã"?
- Câu hỏi này ta không trả lời được.
- Vì sao?
- Vì ta không giết Hưng mã.
- Hưng có vào phòng ngủ của mi không?
- Có.
- Hưng có lên giường với mi không?
- Có.
- Hưng đã chết bởi một viên đạn bắn vào đầu. Ai bắn?
- Ta chỉ bắn vào con giao long.
- Giao long chỉ là một con vật tưởng tượng. Không ai bắn vào sự tưởng tượng cả.
- Có chứ. Khi sự tưởng tượng bóp nghẹt trái tim ngươi, ngươi lại có súng trong tay, ngươi có bắn không?
- Tại sao mi lại tưởng tượng ra Hưng mã là con giao long?
- Ta không trả lời được.
- Vì sao?
- Đừng bắt ta phải trả lời vì sao những điều chính ta cũng không hiểu.
- Thôi được rồi, vậy bây giờ mi hãy nói đi, mi đã nhận ra mi là ai chưa?
- Ta là ai?
- Linh hồn bắt đầu về lại trong thể xác của mi rồi đấy, nhưng ta không nhìn thấy những giọt lệ chảy ra từ đôi mắt của mi.
- Vậy thì sao?
- Có lẽ sự trở về của mi vẫn chưa thành.
- Ta còn phải chịu đựng những gì nữa, ngươi giúp ta đi!
- Ta cũng không biết làm thế nào nữa.
Đừng. Bóng trăng ơi, ngươi đừng nói thế. Ngươi đừng bỏ ta bơ vơ trong sự lạc loài thê thảm như thế này. Hãy đưa ta ra khỏi chốn hỗn độn hồng hoang này đi. Ta muốn biết ta là ai. Đừng bắt ta làm kẻ vong thân. Hãy giúp ta.
- Được rồi. Bây giờ ta sẽ giúp mi nhìn thấu cả ba chiều Quá khứ, Hiện tại và Tương lai nhé. Khi mi nhìn ra được ba chiều thời gian này thì ta tin là mi sẽ nhận ra mi là ai.
ừ thì ngươi cứ cho ta xem quyền năng vô biên của ngươi đi. Nhưng mà ngươi bảo sao? Quá khứ ư? Không, ta không muốn quay trở lại quá khứ u buồn đó. Hãy khép lại đi. Ta thuộc rồi. Ta không muốn nhìn thấy nó nữa đâu. Còn hiện tại ư? Ta vừa lê bước nhọc nhằn qua những nấc thang hiện tại để đến chỗ nghỉ chân này. Ta chán nó lắm rồi. Đó là một hiện tại không có quyền lựa chọn và thay thế. Bắt ta chứng kiến hiện tại ấy làm gì. Ta tạm thời muốn quên nó đi. Hãy xoay cho ta sang chiều thời gian khác.
- Mi chối bỏ hiện tại quá sớm đấy. Ta dám chắc rằng có nhiều góc khuất của hiện tại mà mi không nhìn thấy hết được. Mi có muốn nhìn vào một góc khuất nào đó không?
- Ta không chối bỏ hiện tại mà ta nhận ra hiện tại của ta rồi. Nhưng ta vẫn chưa nhận ra ta là ai dù đã qua đủ hai chiều thời gian, quá khứ và hiện tại. Thế là sao hả bóng trăng?
- Vậy mi có muốn xem chiều thời gian tương lai không?
-Có.
- Mi muốn tương lai gần hay tương lai xa? Một tương lai của ba năm về sau, hay năm năm, bảy năm, mười năm?
- Ba năm. Ta muốn biết sau cái khoảng hiện tại chẳng lấy gì làm hay ho này, cuộc sống quanh ta sẽ ra sao trong vòng ba năm tới?
Bóng trăng im lặng.
Một cảm giác thanh thản nhẹ nhõm ùa đến trong ta. Ta thoắt lạc vào một vùng núi đá. Lúc đầu tất cả còn mờ nhòa. Rồi ta nhìn thấy một bãi đất trống thoải theo chân núi. Có một dáng người gày gò, thấp nhỏ mặc quần áo sọc bị dẫn đến trước chiếc thang gỗ gá vào vách núi. Quang cảnh của một trường bắn. Khi người mặc áo sọc bị buộc vào chiếc thang gỗ, lưng tựa vào vách núi, quay mặt ra thì ta nhận ra đó là ông Trùm. Lố nhố ở một góc bãi đất thoải là khuôn mặt của các pháp quan đại diện các ban ngành đến đây để thực thi án tử hình. Ta hiểu rồi. Số phận của ông Trùm đã được định đoạt. Dù có là siêu giang hồ thì cái kết cục bi thảm này cũng không thể tránh được. Ta không muốn nhìn cảnh đó. Nó gợi cho ta nhớ đến những cái chết thê thảm khác. Ta quay mặt đi. Ta muốn rời khỏi pháp trường đó. Nhưng một loạt đạn đã cất lên. Tiếng nổ làm ta giật mình, bừng thức dậy. Nhưng rồi một sức nặng vô hình lại vít cơ thể ta xuống. Ta lại thấy mình trở về trong căn phòng mờ tối với cánh cửa có những nan hoa sắt cong queo, han gỉ. Bóng trăng vẫn đang ngồi bên cạnh ta. Hình thù ấy khiến ta nhang nhác nhớ đến một người. Nhưng ta không thể nhớ ra nổi là ai. Bóng trăng ơi, ngươi là ai?
- Sao mi lại trốn chạy tương lai thế? Mi còn muốn đi theo chiều thời gian đó để đến một nơi xa hơn nữa không?
- Bóng trăng, ngươi hãy cho ta đến với cái mốc tương lai năm năm đi. ông Trùm chết rồi. Con trai ông ta chắc cũng không thoát tội. Vậy thì còn điều gì sẽ tiếp tục xảy ra?
Bóng trăng lại im lặng.
Lần này ta thoáng nghe thấy những âm thanh quen thuộc của phố phường. Ta đang có mặt ở một quán bia hơi. Trời chiều nhập nhoạng. Khách ăn uống đông đúc, ngồi tràn ra cả vỉa hè. Có một bàn ăn ở góc quán dồn tụ toàn những khuôn mặt đàn ông vừa quen vừa lạ. A, ta nhận ra rồi. Người ngồi ở trung tâm của đám nhậu ấy là Hiếu cu. Hiếu đang ngồi trên xe lăn, đang nâng cốc bia lên cụng với Phát anh và Phát em. Rồi họ nói về thế giới giang hồ nào đó với cái gọi là “thời kỳ hậu Hương Ga”. Hình như Hiếu cu đang dương dương tự đắc về khả năng kiểm soát thế giới ngầm với những hoạt động bài bạc, cầm đồ, ma túy, bảo kê ở một thành phố nọ có tên là Ngã ba sông. Ta cũng nghe được những tiếng xưng tụng từ miệng Phát anh, Phát em về một sát thủ trên xe lăn đang chủ trì công đạo ở xứ giang hồ có rất nhiều nữ quái này. Họ có nhắc đến một mụ đàn bà gớm ghiếc nào đó có biệt danh là Tử thần hoa cải. Bia cứ rót tràn ra và những người ngồi ở bàn nhậu ấy cứ nốc tì tì. Rồi có thêm bốn người nữa xuất hiện ở cửa quán. Họ đều bịt mặt và đi về phía bàn bia của Hiếu cu. Hiếu như nhận ra điều gì đó bất thường, quờ tay nhặt cái ghế nhựa quẳng về phía bốn người đang đi tới. Rồi bằng một động tác rất nhanh nhẹn, Hiếu đẩy xe lăn rời khỏi bàn bia, chớp mắt đã khuất vào sau cánh cửa bên hông quán. Những người còn lại cũng bỏ bàn bia đứng dậy chạy tán loạn. Người đi đầu toán bịt mặt vội chạy đuổi theo Hiếu cu. Khi đã tới sát chiếc xe lăn, người đó dí khẩu súng dài khoảng 70 phân đã được cưa báng vào đầu Hiếu. Một tiếng nổ vang lên và cả một chùm hoa cải chụp xuống người Hiếu. Rất bình thản, người vừa bán đạn ghém đó cùng đồng bọn quay ra lề đường, lên xe máy phóng đi. Ta thấy dáng tên sát thủ ấy quen lắm. Ta cố đi theo họ. Khi hai chiếc xe máy chở họ ra tới đường bao thì ta nhìn rõ tên sát thủ ấy. Đó là một phụ nữ.
Và trên khuôn mặt của người phụ nữ ấy, chỉ còn một con mắt.
Ta rùng mình.
Ta vừa chớm trở về với căn phòng có những nan hoa sắt hoen gỉ thì một luồng ánh sáng lại đưa ta chui tọt vào đường hầm tối om. Cuối đường hầm ấy là một cái bệ xi măng. Trên bệ xi măng có những thân người nằm ngang, đều tăm tắp. Tất cả những thân người đó đều mặc áo tù. Nơi đây rất giống phòng giam ta từng ở trong chiều thời gian quá xứ xa xăm. Chỉ có điều chỗ này toàn đàn ông. Họ đã ngủ cả. Chỉ còn duy nhất một người đàn ông nằm sát chân tường kia là đang thức. Đinh. Ta nhận ra đó là Đinh rồi. Đinh đang lẩm nhẩm trò chuyện với bức tường. Hình như đêm nào Đinh cũng tâm sự những điều thầm kín với bức tường ngay trước mặt mình.
Đinh tâm sự những gì với bức tường ấy? Nhiều lắm. Ta nghe được rằng Đinh vào đây đã vài năm rồi. Đinh mắc án tử hình được giảm xuống chung thân. Tại sao lại được giảm? Định bảo rằng, đó là vì Đinh khai báo thành khẩn, giúp cơ quan điều tra bóc dỡ được rất nhiều những đường dây buôn bán ma túy xuyên quốc gia hoạt động bấy lâu nay. Vậy là Đinh thoát khỏi cái chết. Án tử thì tha nhưng án tù vẫn giữ. Chung thân không có nghĩa là hoàn toàn hết đời trong phòng giam này. vẫn tiếp tục hy vọng vào những đợt giảm án tới. Trong câu chuyện của mình, Đinh có nhắc đến một người tên là Hương Ga. Đinh đã thuê chuyên cơ đưa người phụ nữ này về thành phố Ngã ba sông và tổ chức một đám ma linh đình. Ôi, cũng chỉ là trò lố của những kẻ yêng hùng mà thôi. Áo đen mà làm gì, kính đen mà làm gì, xe đen mà làm gì, cả một đoàn người đen đúa ấy thì làm được gì khi ta chỉ còn là một cái xác không hồn? A ha, ta nhận ra đám ma đó rồi. Ta nhận ra người đàn bà nằm trong chiếc quan tài kia là ai rồi. Họ đã chôn chặt ta dưới ba tấc đất rồi. Không, ta chưa chết đâu. Khi linh hồn ta trở về là lúc ta sẽ sống lại. Sao mọi người lại tản mát ra về hết thế kia. Đứng lại đi. Hãy chờ ta sống lại đây này. Làm sao ta lại chết đơn giản như thế được. Ai kia? Còn duy nhất một người nào đang đứng trước mộ ta thế kia? Con Quỳnh! Đúng rồi, Quỳnh ơi, đừng về nhé, chờ ta với, ta sẽ sống dậy. Nằm đây lạnh lẽo một mình, ta sợ lắm. Sao? Cháu nói gì cơ? Cháu sẽ vào thành phố Lớn tìm thằng Nam “thái tử” trả thù cho ta ư? Cái thằng có nốt ruồi như hạt đậu ở đuôi mắt trái, trà trộn trong quán lẩu mắm, giả làm người phục vụ, bí mật giấu súng dưới đĩa rau rồi ra tay với ta ư? Cháu còn trẻ lắm. Bản lĩnh của cháu đến đâu mà đòi lấy số thằng đó? Ta chưa chết đâu. Ta nhận ra ta là ai rồi. Ta là Hương Ga. Bóng trăng đâu? Ta là Hương Ga. Một con bé bán hương ở chợ Ga. Ha ha. Linh hồn đã trở về trong ta rồi. Ta đã nhận ra ta là ai. Ta là...
- Hương Ga chỉ là một biệt danh của mi thôi. Mi không thấy rằng cô bé bán hương ở chợ Ga thì cũng phải là một ai đấy chứ? Nào, mi hãy nhìn kỹ ta đi. Mi có nhận ra ta là ai không?
- Bóng trăng.
- Bóng trăng thì cũng phải là một ai đấy chứ.
- Nhưng ta không quen ngươi thì làm sao ta biết ngươi là ai?
- Chỉ khi nào mi nhận ra ta là ai thì mi mới nhận ra được mi là ai.
Không, đừng bắt bí ta mãi thế. Ngươi lại muốn ta chứng kiến cảnh tượng gì thế này? Đây là chiều thời gian tương lai của ba năm, năm năm, bảy năm hay mười năm? Ai thế kia? Bà nội. Bà nội ta già đến mức này ư? Tóc bà bạc phơ, răng bà rụng hết rồi, lưng bà còng gập xuống, đôi chân bà vẫn bước đi trên những con đường chật hẹp, tăm tối của xóm Đường tàu. Bà đi đâu thế? Tay bà vẫn cầm những thẻ hương mới đóng gói. Bà vẫn đi bán hương cho người đời sao? Bà chưa chết sao? Bà sống lâu thế sao? Đôi chân bà vẫn bước. Lưng bà vẫn cõng phiến đá chịu nạn vô hình nặng nề. Bà vẫn ngày ngày sống trên đất nghịch với ánh mắt thanh thản và nụ cười an nhiên. Bà bước chân vào ngôi chùa mà bà vẫn đứng ngoài cổng bán hương cho khách đến lễ. Bà đi vào hậu cung, ở đó có những bức ảnh của người chết nặng căn số, phải gửi nhà chùa cho hồn được nhẹ bớt mà tìm đường vào kiếp khác. Có khuôn mặt ta trong số những bức ảnh đó. Bà khẽ sờ tay lên mặt ta, bà bảo con ơi, cõi thần tiên thì chả có cửa cho con đâu, cũng đừng dại dột mà vào cõi súc sinh hay ngã quỷ, thôi thì lại về với cõi ta bà mà thành người con ạ. Con nghe bà, con đừng về quấy bà hàng đêm nữa, hãy siêu thoát đi con nhé. Diệu ơi, có nghe bà nói không?
Diệu! Ta nhận ra ta là ai rồi. cả bóng trăng kia nữa. Bây giờ thì ngươi không cần phải đánh đố ta. Ta cũng đã nhận ra ngươi là ai rồi. Sao bao giờ ngươi cũng đến bên ta muộn thế? Sao mắt ta mờ nhòe thế này? Nước mắt ư? Ta mà cũng biết khóc ư? những giọt lệ hãy dừng lại đi, đừng chảy ra nữa, ta muốn nhìn rõ ta lần cuối, cả người ngồi bên ta nữa. Ta không phải là nữ hoàng. Và người ngồi bên cạnh ta. Người ấy cũng không phải là một bóng trăng.
Nước mắt ơi, đừng chảy nữa!
Trại viết sầm Sơn - Bộ Công an, tháng 3.2008.
Mỹ Đình, tháng 7.2009.