Nguyên tác: The Last Templar
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Chương 31
T
rong căn phòng riêng kín đáo, vừa đăm đăm nhìn bản in tấm ảnh đặt trước chụp từ máy quay, de Angelis vừa mân mê bức tượng làm bằng vàng ròng, cẩn kim cương và hồng ngọc hình một con ngựa đang lồng lên.
Về mặt cá nhân mà nói, de Angelis nghĩ món cổ vật này khá là thiếu thẩm mỹ. Ông biết đó là món quà của Nhà thờ Chính thống Nga tặng Đức Thánh Cha nhân dịp yết kiến Giáo hoàng vào cuối thế kỷ mười chín. Và ông cũng biết món quà đó là vô giá. Thiếu thẩm mỹ và xấu xí, nhưng lại vô giá.
De Angelis xem xét tấm ảnh tỉ mỉ hơn. Đó là tấm ảnh mà Reilly đã đưa cho ông vào lần gặp mặt đầu tiên, khi anh chàng đặc vụ đang nghi vấn về tầm quan trọng của máy mã hóa trục quay đa hộp số. Đó là một cảnh tượng vẫn làm tim ông đập rộn. Thậm chí tấm ảnh in đầy hạt này còn gợi lại cảm giác phấn khích mà ông đã cảm nhận, khi lần đầu chứng kiến khoảnh khắc trong đoạn phim giám sát mà ông đã xem tại Federal Plaza.
Các hiệp sĩ trong trang phục áo giáp sáng loáng, cướp phá một viện bảo tàng tại Manhattan vào thế kỷ hai mốt.
Quả là táo bạo, de Angelis nghĩ. Thật phi thường.
Tấm ảnh cho thấy tên cưỡi ngựa, người mà giờ đây de Angelis biết là tên kị sĩ thứ tư, đang cầm chiếc máy mã hóa lên. Ông nhìn chằm chằm cái mũ sắt của tên kỵ sĩ, cố xuyên qua lớp giấy mục kia để sục xạo vào trong đầu óc hắn. Hình ảnh chỉ xem được ba phần tư, chụp từ góc bên trái phía sau. Các tủ kính trưng bày bể nát vương vãi xung quanh tên hiệp sĩ. Và góc trên bên trái tấm ảnh là khuôn mặt một phụ nữ ló ra sau một cái tủ.
Một nữ khảo cổ gia nghe lỏm được tên kỵ sĩ thứ tư nói điều gì đó bằng tiếng Latinh, de Angelis nghĩ. Hẳn cô ta phải ở khá gần mới có thể nghe được, rồi nhìn đăm đăm vào tấm hình, ông biết chắc chắn đó là cô ta.
Ông nhìn kỹ gương mặt người phụ nữ: căng thẳng vì sợ hãi, như đông cứng lại. Vô cùng khiếp hãi.
Chắc chắn là cô ta.
De Angelis đặt tấm hình và con ngựa nạm ngọc xuống giường, bên cạnh mặt dây chuyền mà lúc này ông mới cầm lên. Nó được làm bằng bạc khảm hồng ngọc, một món quà của Tiểu vương xứ Hyderabad. Đáng giá tiền chuộc một vị hoàng tử, đó là chuyện đã từng xảy ra. Trong lúc xoay xoay mặt dây chuyền, de Angelis chợt cảm thấy cáu kỉnh và cái ngõ cụt mà ông đang đâm đầu vào.
Con mồi của ông đã che đậy dấu vết vô cùng khéo léo: ông không ngờ một con người táo bạo mà lại khéo léo như vậy. Đám tiểu tốt của gã đầu đảng, lũ người hèn mọn tuyệt vọng mà de Angelis đã lần ra, đã tra vấn và trừ khử một cách dễ dàng, tỏ ra là một lũ vô dụng
Bản thân gã kia vẫn lẩn trốn được ông.
De Angelis cần một chiến thuật mới. Một sự can thiệp thiêng liêng giả tạo nào đó.
Và giờ là cái chuyện này. Một sự phiền hà.
Một nỗi bối rối.
De Angelis nhìn khuôn mặt cô gái lần nữa. Ông cầm điện thoại lên và nhấn một số gọi nhanh. Sau đó là hai hồi chuông ngắn, một giọng nói khàn khàn, khó chịu trả lời.
“Ai đấy?”
“Chính xác thì anh đã đưa số điện thoại này cho bao nhiêu người?” Đức Cha trả lời cộc lốc.
Gã đàn ông thở ra nghe thấy rõ. “Rất vui nhận được tin ngài, thưa ngài.”
De Angelis biết giờ gã kia đang dập tắt điếu thuốc, trong khi theo bản năng, lấy một điếu khác để thay thế. Ông luôn thấy thói quen đó là đáng ghét, nhưng các tài năng khác của gã cũng bù đắp lại rất nhiều cho tật xấu kia.
“Tôi cần anh giúp một việc.” Trong khi nói, de Angelis cau mày. Ông hy vọng là sẽ không cần phải dính líu đến bất kỳ người nào khác. Vị cha cố lại nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Tess. “Tôi cần anh truy cập cơ sở dữ liệu của FBI về vụ cướp ở Viện Bảo tàng Metropolitan,” rồi nói thêm, “kín đáo đấy.”
Gã đàn ông trả lời ngay.
“Không thành vấn đề. Đấy là một trong những đặc quyền của cuộc chiến chống khủng bố. Tất cả chúng ta đều theo phương thức cùng chăm lo, cùng chia sẻ. Cứ cho tôi biết những gì Cha cần.”