Số lần đọc/download: 600 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:19:24 +0700
Chương 60 - 61
Chuyện chủ nhân Thiên Ngoại Thiên trở thành môn hạ của Quan Thế Âm và làm vật cưỡi khiến cho cả Thiên Ngoại Thiên cũng bùng nổ. Trong mười con yêu ma cũng có vài con không tin. Nhưng tin tức dưa lê của Thiên Ngoại Thiên luôn luôn chính xác khiến cho đám yêu ma sau khi ôm đầu khóc lóc lại bắt đầu phân tích nguyên nhân. Tại sao Lão Đại không chịu làm chủ nhân Thiên Ngoại Thiên mà lại đi làm thần thú cho thần giới chứ?
Hội nghị thương thảo đưa ra ba kết quả:
Một, Lão Đại có nhược điểm gì đó bị Quan Thế Âm nắm được nên bị hắn ta ép bức.
Hai, thần giới dùng cách đê tiện ám toán Lão Đại khiến cho thần trí Lão Đại không tỉnh táo nên bị bọn hắn lừa.
Ba, Lão Đại si mê sắc đẹp của Quan Thế Âm. Đám người lại ồn ào tranh luận vì ba kết quả này. Lão Đại không có nhược điểm gì bị Quan Thế Âm nắm được cả. Nó đâu phải chính nhân quân tử hay trinh tiết liệt phụ, dù cho có làm mấy việc không phải con người thì cũng chẳng ngại gì bị vạch trần.
Thần giới cũng không thể nào ám toán được Lão Đại. Năm đó Nữ Bạt giao thủ nhiều lần với thần giới cũng không thấy thần giới làm gì được cô ta cả.
Cho nên cũng chỉ còn lại lí do thứ ba duy nhất...
Đám yêu ma kịch liệt tranh cãi khá lâu. Chúng cảm thấy Quan Thế Âm có thể nói là ăn hay nói khéo, lại thêm phần dung mạo quả thật... Nhưng mà xem xét đến Lão Đại của bọn họ lại là kẻ ngây thơ trong sáng, hiền lành ngay thẳng, chắc chắn là đã bị Quan Thế Âm xảo quyệt kia mê hoặc rồi.
Quần ma nhất trí đó là sự thật nên Ma Linh Thai dẫn đầu đám yêu chuẩn bị đi bắt Quan Thế Âm mang về Thiên Ngoại Thiên vì Lão Đại.
Tính tình của đám yêu ma này lúc nào cũng gấp rút nóng nảy. Nên lúc đó đã tuyên bố muốn đánh đến thế giới Tây Phương Cực Lạc và bắt sống Quan Thế Âm. Quan Thế Âm bắt đầu buồn lo. Hắn là thần cứu đời, xem như là thần thông khôn cùng. Nhưng nếu đơn thuần bàn về sức chiến đấu thì làm sao đánh lại đám yêu ma này. Còn nếu núp ở Tây Thiên thì được an toàn nhưng tính hắn lại thích đi du ngoạn khắp nơi.
Chuyện này truyền đến Tây Thiên, ánh mắt của tất cả các đức phật đều nhìn Bồ Tát trêu chọc. Như Lai lại càng mừng rỡ cười toe toét: “A di đà phật, ái đồ, không ngờ con lại có bản lĩnh đến mức này...”
Quan Thế Âm tức muốn lật bàn. Nhưng Bồ Tát rốt cuộc vẫn là Bồ Tát, lúc này Quan Thế Âm quyết định đi gặp kẻ gây họa kia. Hắn tìm được Ma Linh Thai, trước khi Ma Linh Thai ra tay hắn liền nói sầu khổ: “Yêu ma vô dụng thì cũng chỉ biết làm mấy việc tào lao. Chủ nhân nhà bọn mi đến gần bần tăng đâu phải do bần tăng mê hoặc nó.”
Ma Linh Thai rất cảnh giác: “Vậy thì tại sao?”
Quan Thế Âm nghịch cành dương liễu, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng: “Thử nghĩ xem, nếu nó ở lại bên cạnh bần tăng thì sẽ hầu hết có thể đến gần ai?”
Ma Linh Thai vẫn còn chưa nghĩ ra thì Quan Thế Âm đã xoay người bỏ đi, lúc gần đi còn để lại một câu: “Tâm tư của nó làm sao bọn mi có thể nhìn thấu. Hãy cẩn thận nghĩ thử xem.”
Ma Linh Thai nghi ngờ mang câu đố này về Thiên Ngoại Thiên. Một đám yêu ma cũng chẳng hiểu gì không ngừng phân tích nhiệt tình. Sau đó rút ra một kết luận vô cùng kinh hãi: Chẳng lẽ Lão Đại đến gần Quan Thế Âm chỉ là vì...
Đám yêu ma cũng rơi vào tình thế khó khăn, chiêu này của Lão Đại cũng thật quá cao. Nhưng bọn họ thật sự không có biện pháp nào để đối phó với Như Lai. Mấy đọa thần ở trong ngục cũng từng bị Như Lai giảng kinh, hôm nay nghe thấy thế thì càng hoảng hốt. Cuối cùng đám yêu ma cảm thấy rằng vấn đề mấu chốt là ở Lão Đại nhà mình, thích ai không thích vậy mà lệch qua Tây Thiên Như Lai... Điều này thật là vô cùng méo mó thẩm mĩ...
Cho nên Thiên Ngoại Thiên phái đi một đám yêu ma tính tình táo bạo, quyết định bắt về Lão Đại nhà mình rồi nói sau. Nếu như bọn chúng bắt được nó về, thì cưới cho nó vài chục cô vợ để nó nhận thức được chuyện nam nữ bình thường. Nói không chừng nó sẽ không cảm thấy Quan Thế Âm cũng chẳng có điểm gì hay cả.
Bọn chúng càng nghĩ càng có đạo lí nên nhanh chóng bắt đầu cuộc vây đuổi cương thi mắt xanh. Cương thi mắt xanh cũng nhức đầu. Nó đang vội vàng về tìm Xảo Nhi. Nhưng bọn yêu ma này lại không chịu bớt phiền phức, cứ không ngừng muốn trói nó mang về Thiên Ngoại Thiên cưới vợ. Còn nó thì lại nóng nảy nên song phương càng không ngừng giao thủ. Vết thương cũ của Mắt Xanh chưa lành hẳn, đương nhiên không phải là đối thủ của đám yêu quái lâu năm kia. Nhưng nhờ vào nó có kinh nghiệm nên đã biến thành cương thi mắt đỏ lẫn vào trong đám yêu ma, đợi mọi người giải tán rồi len lén chuồn đi...
Cương thi mắt xanh đến Liễu phủ thì đã nửa đêm. Nó đi dạo một vòng trong phủ, lần lượt tìm hết các viện, rốt cuộc cũng tìm được chỗ ở của Liễu Thủy Tiên. Đó là một đại viện rộng lớn, trong đó có một ao sen, bên bờ ao có một tòa núi giả xây từ đá Thái Hồ, xung quanh trồng rất nhiều hoa cỏ. Gió nhẹ thổi qua làm sóng hồ gợn lăn tăn và mang theo hương thơm ngát trong đêm.
Tì nữ trong viện dập dìu tới lui như cánh bướm đi qua cầu trúc và dãy hành lang gấp khúc. Cương thi mắt xanh nhìn thấy thế lại an lòng đôi chút. Xem ra mấy năm nay Liễu viên ngoại đối xử với cô không tệ.
Nhưng sao nó biết được Liễu viên ngoại đối với Liễu Thủy Tiên đâu chỉ có hai chữ “không tệ”. Phải nói rằng ông ta nâng niu cô như hòn ngọc quý trên tay, ngậm trong miệng sợ tan, thổi đi thì sợ bay.
Liễu Thủy Tiên kia cũng rất khá, vẻn vẹn mười sáu tuổi đã trổ mã duyên dáng xinh đẹp vô cùng. Lại còn chăm chỉ học cầm kì thi họa, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều là dáng vẻ của đại gia khuê tú.
Nhắc đến lại nói, kể tử khi Liễu viên ngoại sinh được đứa con gái này thì việc làm ăn cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ trong vòng mười năm đã trở thành phú hộ ở Quý Châu. Ông ta lại càng cho rằng đứa con gái này đã mang đến tiền tài cho ông. Lại thêm giấc mộng năm đó khiến ông vô cùng yêu thương cô. Đến bà sáu cũng được mẹ quý nhờ con, ngay cả bà cả trong Liễu phủ cũng phải nhường bà sáu dăm ba phần.
Mấy năm nay người đến Liễu phủ cầu hôn với Liễu Thủy Tiên không sao đếm hết. Thế nhưng Liễu viên ngoại vẫn ghi nhớ một lòng lời Bồ Tát nói năm đó. Ông đoán chừng mạng của Liễu Thủy Tiên chắc chắn là đại phú đại quý, nên ông tuyệt đối không nhìn lấy những kẻ đến nhà cầu thân kia.
Cho đến sau này, cả nhà Bình Nam Vương đi ngang qua Quý Châu được các châu phủ mở tiệc chiêu đãi. Lúc ấy Liễu viên ngoại cũng đã là nhà giàu có nhất nhì Quý Châu. Trong trường hợp này, người lui đến chắc chắn đều là quan to quyền quý, nên ông sửa soạn cho con gái mình thật kĩ rồi dẫn theo đến yến tiệc.
Ai cũng biết thế tử Bình Nam Vương vừa gặp Liễu Thủy Tiên đã như bị hút mất hồn khẳng định nếu không phải cô thì sẽ không cưới ai khác. Mới đầu phủ Bình Nam Vương cũng không đồng ý. Thời đó rất nặng về gia phong, tuy Liễu phủ là nhà giàu có, nhưng cũng chỉ xuất thân là thương nhân. Còn Liễu Thủy Tiên lại là con thứ, làm trắc phi trong Bình Nam Vương phủ đã là được cất nhắc, làm sao có thể cưới làm chính thất được chứ.
Cũng do thế tử Bình Nam Vương cắn răng kiên trì, thậm chí ban đêm còn len lén vượt tường muốn gặp Liễu Thủy Tiên bị Liễu gia bắt được, thiếu chút nữa đã đánh thế trận một trận ra trò. Việc này càng khiến Liễu viên ngoại càng thương yêu Liễu Thủy Tiên, ngay cả mấy đứa con gái khác trong phủ và con trai trưởng cũng không được bằng một phần ngàn của cô.
Khi cương thi mắt xanh đến thì Liễu Thủy Tiên đang thêu áo cưới. Liễu viên ngoại đặc biệt mời thợ thêu nổi danh nhất quý châu dạy cho cô nên kĩ thuật thêu của cô đẹp mắt vô cùng. Bà sáu cũng ở trong phòng cô, người làm mẹ biết con mình sắp gã đi thì luôn mang tâm tình phức tạp.
Sợ chồng không tốt thì con gái phải chịu khổ. Còn chồng tốt thì lại lo con gái mình bị người khác bắt nạt.
Liễu Thủy Tiên rất thân thiết với mẹ mình. Mười sáu năm qua trên dưới Liễu phủ đối với cô rất tốt. Nhất là từ khi định hôn sự với phủ Bình Nam Vương, mọi người đều nghĩ rằng cô là thế tử phi tương lai của Bình Nam Vương nên lại càng không dám qua loa. Từ nhỏ đến lớn cô đều được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng chịu đựng bất cứ mưa gió nào.
Bà sáu lệnh cho tì nữ mang vào một hộp trang sức đặt lên bàn. Liễu Thủy Tiên cũng gác giá thêu qua xem. Bà sáu mỉm cười cầm lấy chiếc trâm vàng tua rua cài lên tóc cô, sau đó lại thở dài: “Bình Nam Vương phủ kia là dòng dõi hoàng thất, thật không tầm thường như những nhà khác. Sau này gả qua đó có thể sẽ không được như ở nhà mình...”
Bà muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống không nói nữa, cầm lên chiếc thoa hình hoa sen thử cài lên tóc Liễu Thủy Tiên. Cương thi mắt xanh đứng ngoài cửa sổ chỉ nghe thấy tiếng nói của Liễu Thủy Tiên vô cùng nhẹ nhàng, không hề có thái độ ngang ngược kiêu ngạo: “Mẹ hãy an tâm, chút tiến thối này Thủy Tiên sẽ dè dặt.”
Trong phòng hai mẹ con lại hàn huyền một số việc vặt vãnh, sau đó bà sáu mới đứng dậy rời đi. Lại có tì nữ đi vào trải giường, bưng nước cho Liễu Thủy Tiên rửa mặt súc miệng, loay hoay trong chốc lát mới lui ra ngoài.
Khí trời mùa hè nóng bức, sau khi hầu Liễu Thủy Tiên ngủ xong người hầu gái cũng dập tắt ánh nến. Trong phòng tối xuống trong nhất thời chỉ còn lại bích Dạ Quang tỏa ra màu cam nhạt.
Cương thi mắt xanh đứng ở ngoài ngây ngô rất lâu, khi nghe được bên trong không còn tiếng động gì nữa mới lặng lẽ đi vào. Tất nhiên là nó nhảy vào từ cửa sổ, đứng trước giường hồi lâu, chỉ thấy sau tấm rèm mỏng thêu hoa cỏ màu xanh có một bóng người nằm nghiêng trên giường. Vì trời nóng nên trên người chỉ đắp một lớp chăn mỏng càng tôn lên dáng vóc yểu điệu của cô.
Cương thi mắt xanh hơi kích động. Nó nhẹ nhàng vén màn lụa, ngồi xuống mép giường. Mái tóc đen dài như mây của cô đang trải trên gối ngọc. Nó cầm một lọn lên nhẹ nhạng thưởng thức, chỉ cảm thấy mềm mịn như tơ. Trong nhất thời nó không tìm ra được điểm tương tự của người trước mặt và Xảo Nhi trong trí nhớ của nó. Nó hơi hoang mang, nhưng cũng có sự mừng rỡ khó kiềm nén. Dù là như thế nào, cuối cùng nó cũng đã tìm được cô. Nó cúi người sát lên gương mặt cô. Thình lình Liễu Thủy Tiên mở mắt choàng tỉnh, đôi mắt cô nhìn nó rất lâu, rồi đột nhiên thét lên khiến cả phủ Liễu viên ngoại đều thức giấc.
61. Cương thi cướp vợ
Mới đầu Liễu Thủy Tiên vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, nên dụi dụi mắt tỉnh táo lại. Quả thật có người đàn ông đang ngồi trên giường cô. Ánh sáng trong phòng không rõ, cô chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài màu bạc và đôi mắt màu xanh của hắn. Còn cương thi mắt xanh thì không biết gì, nên ngẩng đầu (tự cho rằng) mỉm cười dịu dàng với cô, hiện ra cặp nanh dài hai tấc.
“Xảo Nhi.” Nó khẽ khàng gọi cô. Liễu Thủy Tiên hét lên thật to khiến cho tất cả hộ viện trong phủ Liễu viên ngoại đều chạy đến. Một đám gia đinh áo xanh vây quanh phòng của Liễu Thủy Tiên. Bà sáu thương con nên đẩy cửa phòng ra trước. Cương thi mắt xanh ôm cô vào lòng theo bản năng. Liễu Thủy Tiên cố gắng giãy giụa. Liễu viên ngoại ngoài cửa đã tức muốn nổ phổi: “Dâm tặc to gan dám hại đến sự trong sạch của con gái ta!”
Liễu Thủy Tiên kêu lên một tiếng “Cha ơi” và càng giãy giụa dữ dội hơn. Cương thi mắt xanh không rõ tại sao cô lại sợ hãi đến thế, hình như cô đã quên mất nó rồi.
Bọn gia đinh cầm gậy gộc xông lên. Cương thi mắt xanh không muốn ra tay với bọn họ. Lại sợ trong lúc hỗn loạn sẽ làm bị thương Xảo Nhi nên chỉ đành buông một tay đang ôm Liễu Thủy Tiên ra để ngăn cản lại. Còn Liễu Thủy Tiên thì nhanh chóng tránh thoát lập tức nhào ngực của cha minh, không dám nhìn nó thêm lần nào. Cương thi mắt xanh gọi cô hết lần này đến lần khác: “Xảo Nhi, Xảo Nhi!”
Cô chỉ núp phía sau Liễu viên ngoại, thế nào cũng không chịu nhìn nó.
Những gậy gộc kia đánh vào người nó cũng không thể gây nên thương tích gì. Cương thi mắt xanh cũng không muốn đả thương con người. Nó thấy rằng lần này khó có thể giải thích nên chỉ đành nhẹ giọng nói: “Em đã uống canh Mạnh Bà nên tạm thời quên mất anh. Đừng sợ, lần sau anh sẽ đến thăm em, anh sẽ chờ em nhớ lại.”
Tiếng nói vừa dứt nó đã biến mất. Bọn gia đinh đang vây đánh trong nháy mắt mất đi mục tiêu. Tất cả mọi người kinh ngạc đứng tại chỗ. Một hồi lâu Liêu viên ngoại mới kịp ngớ ra. Có yêu quái!
Liễu viên ngoại cũng không dám để lộ chuyện yêu quái xông vào Liễu phủ. Vì Bình Nam Vương phủ phía bên kia là dòng dõi hoàng thân quốc thích, họ vốn ghét bỏ thân phân thương nhân của Liễu phủ. Nếu như họ biết được chuyện liên quan đến sự trong sạch của Liễu Thủy Tiên thì hôn sự này e rằng không thể tiếp tục.
Liễu viên ngoại lập tức dùng bạc bịt miệng mấy kẻ tôi tớ trong nhà. Nhưng trên dưới người ở Liễu phủ đều bàng hoàng. Yêu quái kia có nanh rất dài, cũng không biết là lão yêu ở bãi tha ma nào, hôm nay yêu thích cửu tiểu thư chỉ e là khó mà từ bỏ ý đồ.
Liễu viên ngoại làm sao không hiểu được đạo lí này. Ông ta liền tìm đạo sĩ đến đây hàng yêu trừ họa. Khi đó hai đạo quan nổi danh một là Quan Thiên Uyển, một là Thúy Vi Sơn. Ông ta đánh giá kĩ càng rốt cuộc vẫn đi mời Thúy Vi Sơn. Mặc dù giá cả của bọn họ hơi cao, nhưng dù sao vẫn là danh môn đại phái, sẽ giữ kín bí mật, dịch vụ hậu mãi đến nơi đến chốn.
Mắt Xanh lại vào phòng Liễu Thủy Tiên lần nữa. Khi đó bà sáu đang ở cạnh con gái, bà cũng biết yêu quái này khẳng định sẽ đến nữa. Hiện nay tất cả người trong phủ đều hoảng sợ, không ai dám đến phòng của Liễu Thủy Tiên. Ngay cả bà cả cũng chỉ thăm hỏi sơ sài rồi đi ngay, vì sợ gặp phải yêu quái kia. Bà sáu cũng chỉ là phụ nữ bé gan, đương nhiên cũng sợ hãi chuyện yêu ma. Nhưng Liễu Thủy Tiên là con gái của bà, dù bà có sợ cũng phải bảo vệ cho cô.
Lúc này Mắt xanh đi vào, bà cũng quên mất chân mình đã bó từ nhỏ rất khó hành động, chỉ cố gắng che chở cho Liễu Thủy Tiên ở phía sau. Vẻ sợ hãi trong mắt hết sức rõ ràng, nhưng không hề có ý thối lui: “Đại tiên, tôi cầu xin người đừng làm hại con gái của tôi. Người muốn gì tôi cũng cho hết, xin người hay bỏ qua cho con gái tôi đi!”
Liễu Thủy Tiên ôm lấy bà sáu lui về sau từng bước, cho đến khi chạm đến giường không thể lui được nữa. Cô mấp máy khóe môi, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Mẹ, không liên quan đến mẹ, mẹ lui ra sau đi.” Cô đẩy bà sáu lui ra phía giường, rồi chuyển sang đối mặt với cương thi mắt xanh. Người cô khẽ run rẩy, nhưng giọng nói lại trấn tĩnh dị thường: “Anh là ai, anh muốn gì?”
Cương thi mắt xanh quan sát cô. Gương mặt cô đã không còn giống với trong kí ức của nó. Nhưng có một chỗ khiến nó rất tin cô chính là Xảo Nhi. Đó chính là ánh mắt của cô, ánh mắt tinh khiết nhưng lại cương nghị. Rõ ràng hiện tại cô rất sợ, giống hệt như lúc ban đầu nhìn thấy nó vậy.
Lúc đầu cô nhìn thấy nó, cũng là vừa sợ hãi vừa muốn chạy trốn.
“Anh là Hống.” Giọng nói nó cũng cực nhỏ nhẹ sợ làm cô hoảng sợ: “Xảo Nhi, anh đến dẫn em về nhà.”
Nhưng Liễu Thủy Tiên trước mặt chỉ lắc đầu: “Tôi họ Liễu, tôi tên là Liễu Thủy Tiên, không phải là Xảo Nhi. Liễu phủ này chính là nhà của tôi.”
Cương thi mắt xanh bước đến một bước. Đột nhiên cửa phòng bật mở ra, mấy dây ống mực gắt gao cuốn lấy nó. Nó hơi quay đầu đã nhìn thấy mười mấy tên đạo sĩ đã bố trí xong Thất Tinh Trận vây nó lại. Nội thương nó rất nặng, bế quan chữa thương hơn mười năm cũng chưa hồi phục, chỉ là tạm thời khống chế được thương tích. Nhưng dù là vậy, mười mấy tên đạo sĩ này cũng không là gì trong mắt nó.
Nó hơi nôn nóng giật phăng dây ống mực trên người, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Liễu Thủy Tiên: “Đi theo anh, Xảo Nhi.”
Liễu Thủy Tiên chậm rãi lắc đầu, thần sắc kiên quyết: “Tôi là người, sao có thể sống chung với yêu quái như anh.”
Cương thi mắt xanh quăng mười mấy tên đạo sĩ ra ngoài, cất bước đi đến, vẻ mặt khó xử biện luận: “Anh đã có nhiệt độ, có tim đập và mạch đập. Anh và em giống nhau, sao lại là yêu quái?”
Nó đưa tay lôi Liễu Thủy Tiên. Liễu Thủy Tiên liều mình vùng vẫy. Mười mấy tên đạo sĩ kia thử hết tất cả biện pháp, cảm thấy vô cùng mất thể diện. Đối với Thúy Vi Sơn đây chỉ là yêu quái bình thường, nên người đến cũng không phải đệ tử tinh anh. Họ không lường trước nó lại chẳng hề sợ pháp bảo của đạo gia.
May là Mắt Xanh không có tâm tình so đo với họ: “Theo anh về thôi Xảo Nhi. Đừng giận dỗi nữa, anh cõng em đi hái táo, chúng ta đi nhặt vỏ ốc trên bờ biển được không?”
Ánh mắt của nó vô cùng đau thương. Liễu Thủy Tiên nghiêng người né tránh tay của nó: “Tôi thật sự không phải là Xảo Nhi. Anh nhận lầm người rồi.”
Ngày đó, đạo trưởng Thúy Vi Sơn không thể phục ma. Còn cương thi mắt xanh cũng không thể mang Liễu Thủy Tiên đi. Thúy Vi Sơn lại truyền đến tin tức, nói rằng chưởng môn có lệnh phái đệ tử tinh nhuệ đến đây lần nữa.
Cương thi mắt xanh ngồi bên giường Liễu Thủy Tiên. Nó tu hành đã nhiều năm, nhưng lại cực ít giao thiệp với loài người, nên biết rất ít về nhân tình thế sự. Xảo Nhi lại hết sức vô tư, thường ngày nó chẳng bao có suy nghĩ dụ dỗ cô. Nên lúc này đương nhiên nó cũng không biết làm sao để dụ dỗ Liễu Thủy Tiên. Nó làm phép giữ yên Liễu Thủy Tiên lại, khiến cô không thể cử động và không thể nói chuyện.
Nó không đành lòng nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Liễu Thủy Tiên, nhưng nó không giải bỏ thuật pháp. Nó nhớ trước đây thật lâu ở Vong Xuyên, cô đã nó cho nó biết mười năm sau Xảo Nhi cũng sẽ quên mất nó khiến trong lòng nó hơi khó chịu: “Đừng sợ, nếu như em đã quên mất, anh sẽ nhắc cho em nhớ lại. Kiếp trước em là Xảo Nhi, sống ở Quan Thiên Uyển, là một nữ đạo sĩ có tu vi rất cao. Anh là Hống, là một cương thi.”
Nó nói liên miên về đủ chuyện kiếp trước bên tai cô. Nhưng ánh mắt Liễu Thủy Tiên càng lúc càng sợ hãi. Nó hơi luống cuống: “Đừng sợ Xảo Nhi, anh sẽ không làm hại em.” Tu vi của đạo sĩ Thúy Vi Sơn cũng không cao. Nhưng vì được Phàn Thiếu Hoàng truyền cho không ít trận pháp và thuật pháp nên bọn họ luôn luôn đối đầu với chư yêu. Cương thi mắt xanh cũng bị giảm tu vi, tuy trước đó nó cũng chẳng buồn ngó ngàng đến mười mấy tên đạo sĩ này. Nhưng khi trận phép đã bố trí xong, chắc chắn rất khó phá được.
Khi nó xông phá cấm chế ma đạo đã bị thương tích rất nặng, muốn hoàn toàn khôi phục ít nhất cũng phải trăm năm. Nhưng nó không kịp đợi, chỉ hơn mười năm đã đến đây tìm Xảo Nhi. Lúc này tu vi của bản thân chỉ còn một phần trăm, đánh nhau chắc chắn sẽ thua thiệt. Vết thương cũ của nó chưa lành, lại thêm vết thương mới, đến khi phá được trận thì đã để lại một vũng máu tươi trong khuê phòng của Liễu Thủy Tiên.
Chuyện yêu quái quấn lấy cửu tiểu thư Liễu gia vẫn bị truyền ra ngoài. Bình Nam Vương phủ mấy lần phái người đến thăm hỏi đều bị Liễu viên ngoại nói vòng vo. Rốt cuộc một ngày kia đích thân thế tử Bình Nam Vương đến phủ.
Từ sau khi đính hôn, hắn và Liễu Thủy Tiên cực ít gặp mặt. Lần này nghe bọn thuộc hạ ngầm báo, nói rằng Liễu viên ngoại đã mời đạo sĩ Thúy Vi Sơn đến phủ vài lần, lại thêm lời đồn đãi mấy ngày nay khiến cho lòng dạ hắn vô cùng bất an.
Hai người đã đính hôn rồi cũng không nên gặp mặt đơn lẻ, nhưng thân phận hắn thì khác. Tất nhiên Liễu viên ngoại ước gì mau sớm gả Liễu Thủy Tiên vào vương phủ để tránh đêm dài lắm mộng. Liễu Thủy Tiên cùng với bà cả gặp mặt hắn. Hai người gặp nhau không được mấy lần, thêm lại có hôn sự trước nên song phương đều hơi e thẹn.
Thế tử Bình Nam Vương cũng không quên mất mục đích đến đây: “Những ngày qua anh có cảm giác tinh thần mình không được yên. Hay là... anh xin cha mình mau chóng cưới em về được không?”
Liễu Thủy Tiên đỏ mặt không dám nhìn hắn. Cũng là bà cả bên cạnh đáp lời: “Hôn nhân đại sự từ xưa chính là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối. Nếu thế tử thật có lòng này, xin kêu Bình Nam Vương Gia đến thương lượng với lão gia nhà chúng tôi đi.”
Thế tử Bình Nam Vương chỉ nhìn Liễu Thủy Tiên. Bà cả thấy hai người như có lời muốn nói nên mượn danh nghĩa thúc giục trà bánh để tạm rời khỏi. Liễu Thủy Tiên đỏ mặt, chỉ cảm thấy đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Thế tử Bình Nam Vương thấy thái độ e thẹn của cô thì càng vui mừng: “Thủy Tiên...” Hắn nhẹ giọng gọi cô: “Em có đồng ý không?”
Liễu Thủy Tiên cúi đầu xoắn chặt chiếc khăn tay, vẫn hơi băn khoăn: “Thế tử, những chuyện gần đây người nghe thấy sợ rằng là thật. Em...”
Nhưng thế tử Bình Nam Vương đã đứng dậy: “Gọi anh là Tử Hiên. Anh không cần biết con yêu quái đó là gì, anh sẽ đi mời quốc sư. Đường đường là Bình Nam Vương phủ vốn sẽ không sợ nó.”
Ngày tiếp theo, Bình Nam Vương phủ quả có phái người đến thương nghị, dự định chọn ngày hoàng đạo gần đây để tiến hành hôn lễ thật náo nhiệt cho Liễu Thủy Tiên và thế tử.
Phần lớn thời gian cương thi mắt xanh đều sống trong Liễu phủ, vết thương cũ chưa lành thì đã thêm vết thương mới. Đạo sĩ Thúy Vi Sơn bày trận quanh phòng của Liễu Thủy Tiên. Tuy nó không dám xông vào lần nữa, nhưng cũng không nỡ đi. Nó thường xuyên đi dạo xung quanh phòng Liễu Thủy Tiên và tha thiết nhìn vào đôi bàn tay mịn màng của cô. Có đôi khi cô thêu đồ cưới, có đôi khi tâm sự với bà sáu và có đôi khi đánh đàn. Tất nhiên nó hiểu được chuyện xảy ra trong Liễu phủ, cũng biết Liễu Thủy Tiên và thế tử Bình Nam Vương đã định ra ngày cưới. Nó đặc biệt đi tìm người coi ngày hỏi, ông ta cho nó biết thời gian không đến mười ngày nữa.
Cuối cùng nó cũng phải gấp rút. Hôm đó, nó lại xông vào phòng của cửu tiểu thư phủ Liễu viên ngoại lần nữa, cõng Liễu Thủy Tiên đang thêu đồ cưới đi. Mười mấy tên đạo sĩ liều mình đánh nó trở lại nguyên hình, dĩ nhiên là một con cương thi. Mái tóc dài của nó như những cây cỏ khô héo rối loạn, vóc người gầy gò, mặt xanh nanh vàng, vô cùng đáng sợ.
Nó không để ý đến Liễu Thủy Tiên đang la thét giãy giụa, cõng cô xông phá pháp trận của bọn đạo sĩ nghênh ngang rời đi. Trận pháp của Phàn Thiếu Hoàng truyền lại không thể coi thường, nó cả thân đẫm máu xông ra ngoài, cũng may là không hút máu người.
Rốt cuộc chuyện này khiến Thúy Vi Sơn chú trọng. Chưởng môn hạ lệnh cả Thúy Vi Sơn lập tức dốc hết sức lực truy bắt con đại cương thi không rõ lai lịch này và phải tìm về cửu tiểu thư của Liễu gia!
Vì thế từ chưởng môn Thúy Vi Sơn cho đến chúng đồ đề đều khó hiểu. Từ xưa đến nay chỉ nghe nói qua cương thi cắn người, cương thi uống máu, chứ chưa nghe nói cương thi cướp vợ bao giờ.