Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 33, Trương Yến, Phi Yến
T
rong lòng hắn âm thầm toát mồ hôi, tuy nhiên những người khác lại hâm mộ hắn vô cùng. Bạch Mã Nghĩa Tòng hoan hô vang trời, có người hô lớn:
- Tôn tướng quân uy vũ!
- Võ tướng kỹ của Tôn tướng quân thần uy vô địch
- Tổ hợp võ tướng kỹ của Tôn tướng quân quá hùng mạnh
Một vạn danh binh Bạch Mã Nghĩa Tòng đều nhìn hắn với ánh mắt sùng bái sáng như sao.
Lúc này Nghiêm Cương đang đánh nhau với Đặng Mậu, thấy chủ tướng mất mạng, Đặng Mậu hoảng hốt, Nghiêm Cương nhân cơ hội dùng thương đâm luôn vào ngực Đặng Mậu, khiến nàng ngã xuống đất chết luôn.
Công Tôn Toản mừng rỡ, vung song thiết mâu lên, đang định lãnh đạo Bạch Mã Nghĩa Tòng xung phong tiến lên.
Đúng lúc này, Công Tôn Việt đi ra khỏi hàng ngũ nói:
- Tỷ tỷ, trận này hãy để ta, chỉ cần võ tướng kỹ của ta cũng đủ.
Công Tôn Toản nghĩ một chút sau đó gật đầu nói:
- Tốt, nhị muội đi đi. Tỷ tỷ giúp ngươi áp trận.
Công Tôn Việt quay lại trừng mắt thị uy với Tôn Vũ nói:
- Nam nhân kia, ngươi chớ đắc ý, xem Công Tôn Việt ta có kém ngươi không.
Nàng vung quân kỳ lên, mang theo Bạch Mã Nghĩa Tòng xông lên phía trước, một tay vung thiết thương, toàn thân nàng phát ra hồng quang, đỉnh đầu hiện lên hai chữ màu hồng “Bạch Mã”.
Ánh sáng hồng chiếu sáng vạn trượng, “Bạch Mã” của Công Tôn Việt bao trùm toàn quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, khiến toàn quân như được tăng thêm sức lực. Sĩ khí Bạch Mã Nghĩa Tòng dâng cao, cùng nhau hô to xông lên phía trước.
Ồ! Tôn Vũ kinh ngạc. Công Tôn Toản “Bạch Mã” là lam sắc võ tướng kỹ cao cấp, không nghĩ tới Công Tôn Việt cũng là “Bạch Mã”, chỉ khác là võ tướng kỹ của nàng là hồng sắc.
Lúc nãy thấy Trình Viễn Chí và Đặng Mậu đều dùng võ tướng kỹ “Sơn tặc” Tôn Vũ đã thấy kỳ lạ, không thể tin được trên thế giới này lại có võ tướng kỹ giống nhau, lúc này lại thấy Công Tôn Việt dùng “Bạch Mã”, hắn lại càng thấy thú vị.
Hắn vô cùng tò mò liền quay sang hỏi Công Tôn Toản:
- Bá Khuê, tại sao nhị tiểu thư cũng là “Bạch Mã” nhưng lại là hồng sắc trung cấp võ tướng kỹ? Ta còn tưởng rằng kỹ năng ngự binh này nhất định đều là lam sắc chứ.
Công Tôn Toản cười lắc đầu nói:
- Võ tướng kỹ giống nhau nhưng đẳng cấp khác nhau có rất nhiều, mấu chốt là kỹ năng của bản thân, thể chất và thiên phú cũng là yếu tố quyết định. Ví dụ như cùng là “Thương Tướng” nhưng nếu như có khí lực lớn “Thương Tướng” mới có thể thành lam sắc, nhưng như Nghiêm tướng quân chỉ có hồng sắc mà thôi.
Tôn Vũ “a” một tiếng nghĩ thầm: Nếu giải thích theo trò chơi Tam quốc chí thì người có sức mạnh nhiều thì dùng lam sắc “Thương Tướng”, người có sức mạnh yếu hơn thì dùng hồng sắc “Thương Tướng”. Cũng có thể hiểu là uy lực võ tướng kỹ cùng với tốt chất thân thể của bản thân có quan hệ rất lớn.
Từ đó có thể suy ra: quân sư kỹ cũng bị ảnh hưởng bởi trí lực quân sư, hơn nữa quân sư kỹ của mỗi người cũng khác nhau, uy lực cũng không giống nhau. Ngự binh kỹ nhất định có liên quan đến năng lực chỉ huy, Công Tôn Toản có năng lực chỉ huy cao cho nên “Bạch Mã” của nàng mới là lam sắc cao cấp, còn Công Tôn Việt năng lực chỉ huy thấp, cho nên “Bạch Mã” chỉ là hồng sắc trung cấp.
Nghĩ tới đây Tôn Vũ nhìn thoáng qua phía trước thấy Công Tôn Việt mang theo binh lính liều chết xông lên: người này nhìn qua tuy hung dữ nhưng năng lực chỉ huy còn không bằng cô gái ngoan Công Tôn Toản nhà ta … Nàng chỉ có “Bạch Mã” hồng sắc, đáng đời, ha ha ha.
Có những người lại vô cùng lợi hại, ví dụ như Trương Phi, cho dù không cần võ tướng kỹ, bản thân cũng đã có uy lực khủng bố vô cùng.
Tôn Vũ lo lắng nhìn thoáng qua nhóc tỳ Triệu Vân ở phía sau, người này thể chất kém như vậy, tương lai làm sao có thể xuất ra võ tướng kỹ lợi hại được đây?
Lúc này Công Tôn Việt đã đánh vào bên trong hàng ngũ quân phản loạn Hoàng Cân, dưới sự trợ giúp của “Bạch Mã”, đội quân Công Tôn phóng ngựa xông lên, khiến cho giặc Hoàng Cân liên tục phải lui về. Công Tôn Việt trong lòng thầm đắc ý, vừa đánh vừa cười lớn.
Tôn Vũ nhìn giặc Hoàng Cân lui về phía sau, trong lòng đột nhiên có dự cảm bất thường.
Theo “Tam quốc diễn nghĩa”, sau khi Trình Viễn Chí và Đặng Mậu chết, đội quân phản loạn liền tán loạn, nhưng hiện tại thủ lĩnh Hoàng Cân mặc dù đã chết nhưng đội quân lại không tán loạn chút nào, chỉ là bị uy lực của “Bạch Mã” làm cho tạm lui về phía sau mà thôi.
Rất kỳ lạ đây.
Tôn Vũ nhanh chóng ghé sát vào bên người Công Tôn Toản, hạ giọng nói:
- Bá Khuê, tình huống có vẻ không ổn, nhìn quân địch mặc dù bại nhưng không loạn, ta nghi ngờ Trình Viễn Chí không phải là đại thủ lĩnh của bọn họ, trong đám giặc Hoàng Cân này nhất định có đại tướng khác.
Công Tôn Toản cũng âm thầm kinh ngạc, bây giờ nàng mới chú ý nhìn kỹ quân địch tiến lui, một đội quân khăn vàng lấy thế núi làm hậu thuẫn, đội hình chỉnh tề lui về phía sau, vừa chống cự lại đội quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, vừa chậm rãi tạo thành một đội hình công kích ngược lại.
Đây rõ ràng không phải là chạy tán loạn lui về phía sau, mà là chiến lược lui binh.
Công Tôn Toản nhanh chóng túm lấy một lính liên lạc nói:
- Mau chóng báo cho nhị tiểu thư, kêu nàng lập tức lui binh, giặc Hoàng Cân đang chuẩn bị bắt đầu phản công, mau gọi nhị tiểu thư điều chỉnh lại đội ngũ để tiến công.
Lính liên lạc vội vàng chuyển báo những lời đó cho Công Tôn Việt, nhưng Công Tôn Việt lại là người kiêu ngạo, không thèm để ý, nàng cười to nói:
- Phản công? Đừng đùa, ta có “Bạch Mã”, bọn người quê mùa này dựa vào cái gì mà đòi phản công.
Vì thế Công Tôn Việt không tuân theo quân lệnh mà tiếp tục suất lĩnh Bạch Mã Nghĩa Tòng chiến đấu cùng giặc Hoàng Cân.
Kỵ binh Bạch Mã Nghĩa Tòng vừa có trang bị hoàn mỹ, lại được “Bạch Mã” phụ trợ, trong khi giặc Hoàng Cân đều chỉ là bộ binh, lại chỉ có trang bị lạc hậu, không có ngự binh kỹ. Ai mạnh ai yếu vừa nhìn liền biết, Công Tôn Việt thúc quân tiến lên, giết vô số giặc Hoàng Cân, khiến chúng liên tục lui về phía sau, khổ không thể tả.
Nghiêm Cương dùng “Thương Tướng” vừa khua thương lên liền giết vài chục người, nàng đang vô cùng vui vẻ đột nhiên nhìn thấy một người cưỡi ngựa từ trên núi chạy xuống, trên lưng ngựa là một nữ tử xinh đẹp uyển chuyển. Nhìn tướng mạo khoảng chừng mười tám tuổi, tuy nhiên dáng người lại thấp hơn người thường chỉ đến vai, trên tay cầm một cây thương ngắn, vừa vặn phối hợp với thân hình của nàng.
Dung mạo của nàng rất đẹp, nhất là vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái, hoạt bát đáng yêu. Tóc dài rối tung, trên trán cũng buộc một chiếc khăn vàng.
Nữ tử xinh đẹp đó hét lớn:
- Chư quân Hoàng Cân chớ loạn, thủ lĩnh Hắc sơn Trương Yến tới đây.
Trong quân phản loạn Hoàng Cân quả nhiên còn có đại tướng, Công Tôn Toản, Tôn Vũ hai người đều kinh ngạc. Công Tôn Toản kinh ngạc là vì tin tình báo của mình không đủ chuẩn xác, còn Tôn Vũ kinh ngạc là vì sự kiện này hoàn toàn khác với “Tam quốc diễn nghĩa”.
NM01 như thường lệ thông báo cho Tôn Vũ:
- Trương Yến, tên thật là Trử Yến, là người Thường Sơn Chân Đinh, vốn là thuộc cấp của Trương Ngưu Giác trong cuộc khởi nghĩa Hắc Sơn, sau khi Trương Ngưu Giác chết liền trở thành thủ lĩnh quân Hắc Sơn. Thân thủ nhanh nhẹn, dũng mãnh hơn người, cho nên có tên hiệu là “Phi Yến”, đã từng đánh nhau với Viên Thiệu, Lữ Bố, sau đó đầu hàng Tào Tháo, được phong làm Bình Nan trung lang tướng.
Tôn Vũ âm thầm thở dài: nơi đây dù sao cũng không phải là tam quốc trong thế giới của ta, có nhiều thứ chỉ hơi giống mà thôi. Trương Yến đã xuất hiện ở đây, vậy trên đỉnh núi còn có ai?
Lúc này Công Tôn Việt cười lạnh một tiếng nói:
- Nghiêm tướng quân, đi chặt đầu Trương Yến về đây, ta xem giặc Hoàng Cân còn có thể phái ra bao nhiêu đại tướng.
Nghiêm Cương đáp một tiếng, thúc ngựa đi về phía Trương Yến, xuất ra “Thương Tướng”, một thiết thương uốn lượn như con du long, bay thẳng đến trước mặt Trương Yến.
Trương Yến cười lạnh một tiếng, trên người hồng quang tỏa ra, đỉnh đầu hiện ra hai chữ “Phi Yến”, sau đó giơ song thương chĩa thẳng về hướng Nghiêm Cương. Nghiêm Cương múa thương như hoa rơi, nhưng thân hình Trương Yến cũng vô cùng nhanh nhẹn, giống như con chim yến bay lên bay xuống trong không trung, cho dù Nghiêm Cương dùng sức thế nào cũng không thể động đến chéo áo của Trương Yến.
Hóa ra “Phi Yến” là một loại võ tướng kỹ có tác dụng làm người nhanh nhẹn hơn, một khi sử dụng, thân thể Trương Yến sẽ nhẹ như bay, cả người trở nên nhanh nhẹn không ngờ, tay cầm song thương lại giống như linh dương có gạc, Nghiêm Cương căn bản không theo kịp động tác của nàng.
Khi đang đánh đến đoạn kịch liệt, song thương của Trương yến chụm lại, cùng lúc đâm vào vai Nghiêm Cương. Nghiêm Cương bị thương, đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng ghìm ngựa chạy trở về.