It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Winny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 473 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:16:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Học Sinh Cá Biệt – Chương 31
hương 31: Sóng gió sắp đến (P2)
-          Con không nên tiếp tục có quan hệ với Đỗ Gia và Đinh Gia nữa.- Baba thở dài.
Tôi mở to mắt không hiểu. Baba tôi mím chặt môi như sắp khóc, giọng rưng rức:
-          Con không phải là con của ba, con là con gái Lâm Gia.
Lần này tôi còn ngạc nhiên hơn nữa, tôi nghe những tiếng sấm vang vọng trong đầu mình. Là con cháu Lâm Gia, Lâm Gia là gia đình Tuyết Lan? Tôi lắc đầu nguầy nguậy, Baba đang đùa với tôi chứ gì! Sao tôi có thể có quan hệ với gia đình đó. Mắt ba tôi rơi lệ:
-          Lúc nhỏ, con bị tai nạn mất trí nhớ. Ba là người đã lái xe đụng con, vì ba sợ gia đình họ sẽ làm khó dễ ba nên ba không dám nói cho họ biết. Con tên là Tuyết Lan. Hôm qua, bà Đỗ có đến tìm ba và nói rõ mọi chuyện. Ba xin con hãy tha thứ cho ba!- Ba tôi khóc thành tiếng.
Tôi rấm rứt khóc, bà Đỗ đúng là người rất hiểu biết, bà ta có thể tìm đến tận nhà tôi mà uy hiếp ba tôi. Baba nói tiếp:
-          Bà ta nói 1 là con phải về với Lâm Gia và có quyền qua lại với thằng Nam và thằng Tuấn. Còn 2 là con phải đi xa, tách rời họ. Nếu con trở về Lâm Gia thì sẽ chẳng có quan hệ gì với ba nữa!
Tôi lắc đầu và khóc, khóc nhiều lắm. Tại sao giới thượng lưu họ lại phải bắt buộc người khác làm điều người khác không muốn chứ! Chẳng phải baba tốt với tôi lắm sao? Baba đã cho tôi ăn học đàng hoàng khôn lớn. Lâm Gia đã cho tôi được cái gì chứ! Tôi đã nghe lời đồn đại về Tuyết Lan, nhỏ chỉ là con cờ. Giờ thì tôi là con cờ trên thương trường đó sao???
Tôi nuốt nước mắt vào trong nói với ba:
-          Con sẽ đi với ba!
Mắt tôi ngẫng đầu nhìn tôi, giọng ông có chút vui hơn lúc nãy:
-          Có phải là con đi không? Được! Ba sẽ thu dọn đồ đạc. Bà Đỗ đã cho chúng ta 1 số tiền, bà ta nói là sẽ mua lại căn nhà này của chúng ta.
Tôi chỉ lẳng lặng gật đầu rồi sắp xếp hành lí. Tôi nhìn vào chiếc điện thoại, phím 1 là số của hắn, tôi có nên thông báo cho hắn biết không? Tại sao lúc này tôi chỉ nghĩ đến hắn, còn Nam và Thiên, tôi xem họ là cái gì? Tôi nín thở, cố nuốt những tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, tôi đã có tình cảm với hắn. Tôi nên nhận ra sớm để dễ từ bỏ hơn nhưng giờ thì có lẽ đã lâu.
Tôi nhìn căn phòng mình 1 lượt, chẳng có gì nhiều, chỉ toàn sách vở và vài bộ đồ. Tôi chưa kịp lưu số của Thiên nên tôi mở máy tính này lần cuối. Nick Thiên vẫn im ỉm màu xám không online. Tôi gửi tin nhắn cho Thiên với dòng tin ngắn gọn như thế này: Tạm biệt, nhớ bảo trọng nhé!
Tôi nghe lòng mình quặng thắt, hà cớ gì mà lại phải hành hạ cuộc sống của gia đình tôi. Ba tôi đã có tuổi, từ nhỏ ông là cô nhi, trả trách khi tôi hỏi bà con đâu thì ông chỉ lắc đầu. Cha con tôi cứ nương tựa nhau mà sống. Tôi yêu ông hơn bất cứ thứ gì vì tôi biết, ông xem tôi như con gái ruột của ông mà.
Tôi xuống dưới nhà, mỉm cười với ông. Ông đã sắp xếp xong hành lí. Tôi sẽ chuyển trường nơi mình sẽ sống. Mọi thứ đến quá nhanh, chỉ trong 2 tuần. Tôi chẳng có duyên với hắn và Nam rồi.
Tôi và ba bước lên chiếc xe buýt, tôi chẳng biết, số phận của mình sẽ đi về đâu! Tôi giở điện thoại ra nhắn tin cho hắn tin cuối cùng. Tôi đã theo quyết định là chọn ba nên sẽ phải từ bỏ hắn. Tin nhắn của tôi như thế này: Tạm biệt nhé chó đốm, hãy giữ gìn sức khỏe. Gửi lời tạm biệt của tôi đến với Nam và nhóc Trung nhé! Tôi đóng điện thoại lại, mở sim ra và quăng qua cửa sổ. Tôi khóc, ba vỗ vỗ vai tôi. Tôi ngước lên nhìn ba. Tôi phải cảm ơn ba chứ nhỉ? Nhờ ba tôi mới sống được tới giờ phút này. Chiếc xe buýt lăn trên con đường dài bất tận. Nó rồi sẽ về đâu???
Tôi thiu thiu ngủ thiếp đi trên vai ba, ít nhất tôi vẫn còn người thân bên cạnh, các bạn nhỉ?
…………………………………………………………………………………………..
Tại Đỗ Gia:
Người đàn bà xinh đẹp khẽ nở nụ cười nói với người đàn ông bên cạnh:
-          Anh thấy không? Em biết đó là Tuyết Lan cơ mà! Tôi nghiệp con bé, mất tích lâu như thế! Ông tài xế ấy cũng giỏi anh nhỉ? Chúng ta tìm mãi chẳng ra!
Người đàn ông khẽ gật đầu rồi cười:
-          Để xem, bọn nhóc có thể vượt qua thử thách này không? Tình cảm đâu phải lúc nào cũng là đường tráng nhựa.
Người đàn bà gật đầu nắm lấy tay người đàn ông:
- Cũng giống như chúng ta, trải qua sóng gió rồi mới có nhau.
Học Sinh Cá Biệt Học Sinh Cá Biệt - Winny