Nguyên tác: Happiness
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2024-09-06 13:25:29 +0700
Chương 32 Những Điều Muốn Nói Cùng Nàng
T
ôi và mẹ vừa có một trận cãi vã vô cùng lớn, tôi khóc rất to, sưng ngập mặt trong cả một đêm dài, dượng tôi đứng về phía tôi và cố phân tích cho tôi hiểu để tôi và mẹ không có một cuộc tranh luận quá dài. Càng ngày tôi càng hiểu rằng, dù tôi và mẹ tôi có trao đổi bao nhiêu chăng nữa thì chúng tôi cũng không có lấy một cuộc truyện trò đúng nghĩa. Tôi và mẹ tôi quá khác nhau trong quan điểm về những việc diễn ra trong cuộc sống. Tôi lái xe, không về nhà trong mấy đêm liên, tôi mang hết tất cả đồ đạc chất lên xe và chuẩn bị cho một cuộc sống lãng du không trở về với mẹ và dượng nữa.
Những lúc ấy tôi cảm thấy cô đơn kinh khủng, vì dường như sự cô đơn của chàng trai 40 tuổi – không vợ, không con trong căn nhà của mẹ và cha dường làm tôi thấy mình cô độc đến vô vọng mà không có cách nào giải phóng được. Tôi nghĩ về những đêm ở Bỉ khi trong màn đêm và những giấc mơ tôi thường tưởng tượng cùng nàng ái ân, còn ở căn nhà của mẹ tôi chẳng thấy mình chìm vào những giấc ngủ, tôi thường thức dậy lúc 2h sáng và trằn trọc băn khoăn cho đến khi thiếp đi. Những ngày làm việc vô giờ giấc của tôi thường khiến tôi dậy rất sớm, có đôi lúc tôi cảm thấy mình như bị bệnh và tôi chỉ muốn được ở nhà cho tới tận khuya ngày hôm sau. Thật lạ lùng là tôi lái xe và bật bản nhạc lên một cách vô cùng khoan khoái, vì ngày hôm qua thôi mẹ tôi đã mắng tôi đã xua đuổi tôi tại căn nhà mà bà từng dìu dặt tôi qua bao năm tháng tuổi thơ. Mẹ tôi đã nói về tôi bằng những lời nói buồn bã nhất, rằng tôi vô dụng, rằng tôi chẳng có gì để mẹ tự hào như là thằng Văn ở bên kia phố, nó học chuyên toán cùng tôi và trở thành một Lập Trình Viên lương cao ngất ngưởng dù ở Việt Nam, còn tôi thì bao năm du học về vẫn chỉ là một nhân viên văn phòng mức lương hưởng theo dự án và thậm chí chẳng có nổi tấm bằng đại học ra hồn. Tôi muốn giải thích với mẹ làm sao, rằng từ lúc mẹ bệnh tôi đã lo lắng làm sao và tôi đã bỏ ra ngoài làm, và tôi phải cố lắm mới lấy được các chứng chỉ hành nghề để trở thành một kiến trúc sư. Nhưng tôi không nói được, chỉ im lặng nghe mẹ mắng, rồi cuối cùng mẹ tát tôi một cái đau điếng người.
====
Tôi trở về nhà sau một ngày dài ở công ty Kiến Trúc. Hôm nay tôi gặp được một giáo sư đầu ngành của tôi, ông mời tôi gặp mặt ở văn phòng kiến trúc riêng của ông vì ông biết tôi qua một nghiên cứu tôi mới được xuất bản trong năm trước và nó gần với ngành của ông. Tôi cảm thấy rất mừng vui vì sự nỗ lực của tôi đã nhận được những công nhận xứng đáng. Tôi bị cuốn hút bởi sự rõ ràng, dứt khoát và cách ông nói chuyện khiến tôi vô cùng tin rằng, một ngày nào đó tôi có thể hợp tác với ông không xa trong vài dự án tới của tôi. Cách ông nói chuyện khiến tôi tin vào tương lai của tôi vô cùng – đó không chỉ là sự tự tin mà còn một vẻ đẹp vững vàng từ người đàn ông hiền từ nhất. Rằng chỉ cần tôi thực sự hiền và chân thật, tôi nhất định sẽ có thể đứng vững trong ngành nghề mà tôi đã lựa chọn. Một buổi chiều, ít nhiều mang lại cho tôi những niềm tin và tình yêu với kiến trúc trong tôi càng lớn. Tôi trở về nhà trong nhiều tâm trạng. Tôi đã muốn gọi điện cho nàng làm sao, để nói về những biến chuyển của tôi gần đây, nói về công việc của tôi, về vị giáo sư và về việc tôi muốn làm việc trong ngành kiến trúc và sẽ phát triển sự nghiệp học thuật của tôi ở đây với tất cả niềm tin rằng một ngày tôi sẽ trở nên bản lĩnh hơn để có thể đứng cạnh nàng – người tôi yêu tha thiết.
Nhưng tôi không biết làm sao để liên lạc được với nàng, bởi vì bằng tất cả sự dứt khoát mạch lạc nàng đã nói với tôi rằng, đừng bao giờ liên lạc. Và điều đó có nghĩa là tôi càng cố tình thì tôi sẽ nhận về sự hờ hững của nàng mà thôi. Tôi viết một tin nhắn qua mạng xã hội và hỏi nàng:
-Em đang làm gì thế?
Tôi hồi hộp chờ đợi một tin nhắn của nàng, tôi đoán, có lẽ nàng nàng đang soạn giảng? Có lẽ nào nàng đang dạy con học hay nàng đang làm gì? Hay nàng đang vẽ những bức tranh có những bông hoa hoạ tiết xinh đẹp? Tôi tò mò muốn biết làm sao, cái ý nghĩ muốn biết nàng đang làm gì của tôi nó lớn tới mức khiến tôi không thể nào không nhắn tin vậy, tôi không thấy nàng trả lời, tôi nhắn thêm một tin nhắn:
-Anh nhớ em rất nhiều, H ạ, thực sự là nhớ lắm.
Tôi thấy một tin nhắn đáp lại nhanh chóng:
-Anh là ai vậy?
Tôi thoáng chút thất vọng, vậy là H k nhớ tôi, vì tôi k hề thay đổi số điện thoại và số này tôi từng gọi cho H rồi. Tôi không biết nói gì, thì một hồi sau, một tin nhắn dài hơn:
-Tôi không biết anh là ai, nhưng đề nghị anh không nhắn tin cho vợ tôi.
Tôi im lặng. Tôi không ngạc nhiên. Tôi biết và tôi biết chứ nàng đang ở cạnh người đàn ông của nàng. Tôi biết điều đó nhưng tôi vẫn nhắn những tin nhắn sai lầm đó. Tôi lặng lẽ tắt màn hình điện thoại, không biết nói gì hơn, Tôi đi tắm rồi ngủ một giấc với đầy những giấc mơ.