Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 31
D
i ra khỏi nhà tôi ngay”.
Anna chậm chạp quay người lại và nhìn Viktor không hiểu.
“Trời ơi, bây giờ ông làm cho tôi sợ chết khiếp đi được, ông bác sĩ ạ. Ông bị cái gì thế?”
“Lẽ ra tôi phải đặt câu hỏi đó cho cô. Từ nhiều ngày nay tôi cứ ngạc nhiến là tại sao trà của tôi lại có vị lạ như thế. Và từ khi cô ở trên hòn đảo này thì tôi mỗi lúc một ốm nặng hơn. Và bây giờ thì tôi biết tại sao”.
“Lạ chưa, bác sĩ Larenz, hãy ngồi xuống đây với tôi đã nào. Ông cứ như đang phát điên lên ấy”.
“Tôi chắc hẳn là có lý do cho việc này. Cô pha cái gì vào trà của tôi đó?”
“Xin lỗi?”
“Cái gì?”, Larenz gào lên. Giọng nói của ông thé lên và mỗi một từ đều làm đau cái họng bị viêm của ông.
“Ông đừng xử sự buồn cười thế”, cô ấy bình thản trả lời ông.
“CÁI GÌ ĐÓ?”, ông hét lên.
“Paracetamol”.
“Para...?”
“Vâng. Thuốc chống cảm lạnh. Đây này. Ông biết đấy. Từ vụ việc với Charlotte tôi lúc nào cũng mang theo người một ít”. Cô mở chiếc ví xách tay đắt tiền màu xám đen ra.
“Tôi thấy ông ốm nặng nên muốn làm điều tốt cho ông ấy mà. Tất nhiên là tôi sẽ nói cho ông biết, trước khi ông uống ngụm đầu tiên. Lạ chưa, ông nghĩ là tôi muốn bỏ thuốc độc đấy à?”
Viktor không còn biết ông nghĩ gì và không nghĩ gì.
Sindbad biến mất. Ông bị sốt, tiêu chảy và lạnh run người. Tất cả đều là triệu chứng của một cơn cảm lạnh. Hay là bị bỏ thuốc độc. Thuốc của ông không giúp được cho ông.
Và có hai người đã nhiều lần cảnh báo ông về Anna.
Hãy cẩn thận đấy. Cô ta nguy hiểm.
“Ông nghĩ rằng tôi muốn tự tử cùng ngay bây giờ hay sao?”, Anna muốn biết. “Đây này. Tôi cũng đã bỏ cho tôi một ít vào trà vì hôm nay tôi cũng không được khỏe cho lắm. Và tôi đã uống một ngụm to rồi đấy”.
Viktor vẫn sửng sốt nhìn Anna và trong cơn nóng giận của mình, ông không tìm được từ ngữ nào thích đáng.
“Tôi không biết tôi phải nghĩ gì”, ông quát to. “Tôi cũng không biết đêm qua cô có đột nhập vào chỗ tôi hay không. Tôi chẳng biết tại sao cô lại hỏi mua vũ khí trong cửa hàng tạp hóa trên đảo và rồi mua một con dao lạng thịt và dây câu cá. Và tôi không biết cả hai chúng ta có món nợ nào còn phải thanh toán”.
Viktor tự nhận thấy từ ngữ của ông chắc phải rối tung cho một người ngoài cuộc, mặc dù ông chỉ đưa ra những câu hỏi chính đáng. “Trời ơi là trời, tôi còn chẳng hề biết cô là ai!”
“Và tôi không biết ông đang muốn gì ở tôi, bác sĩ Larenz ạ. Ông nói gì thế? Đó là món nợ gì?”
“Không biết. Món nợ mà tôi được cho là cần phải trả giá và là món nợ mà cô kể cho Michael Burg nghe”.
“Ông có sốt không?”
Vâng, tôi có, ông nghĩ thầm. Và tôi vừa tìm thấy nguyên nhân cho vỉệc đó.
“Tôi chẳng trao đổi với Burg đến một từ khi ông ấy mang tôi từ Sylt sang”. Bây giờ cô ấy cũng to tiếng. “Tôi thật sự không biết là ông đang nói gì”.
Anna đứng dậy và vuốt phẳng chiếc quần ống rộng của cô.
Lại một lời nói dối nữa. Hoặc là của Anna hoặc là của Halberstaedt.
“Nhưng nếu ông nghĩ về tôi như thế thì tôi không tin rằng cuộc điều trị của chúng ta còn có ý nghĩa nữa”.
Lần đầu tiên, Viktor thấy bệnh nhân cửa ông bực tức.
Cô với tay lấy áo bành tô và ví xách tay và bước nhanh qua chỗ ông. Thế nhưng vừa đến hành lang thì cô ấy quay trở lại. Và taíớc khi Viktor có thể làm điều gì đó để ngăn cản, cô ấy đã làm việc tồi tệ nhất mà cô ấy có thể để làm hại cho ông.
Cô ấy cầm lấy cái phong bì màu nâu trên bàn làm việc và quẳng nó vào lò sưởi và nó bốc cháy ngay lập tức.
“Không”.
Viktor muốn lao tới, nhưng bây giờ ông còn không đủ sức để có thể bước đi một bước duy nhất.
“Những cuộc nói chuyện của chúng ta chấm dứt rồi, nên cái này hẳn cũng không còn có giá trị cho ông nữa”.
“Đợi đã!”, ông gọi với theo cô ấy, nhưng Anna không quay lại và đóng sầm cửa nhà phía sau mình.
Cô ấy đã đi mất. Và biến mất cùng với cô là hy vọng của ông, một lần biết được sự thật về Josy. Nó đã biến thành khói trong những ngọn lửa và đang chậm chạp thoát đi qua ống khói của lò sưởi.