Số lần đọc/download: 449 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:44 +0700
Chương 31
Ninh Tâm cả người bị áp đảo trên mặt đất, thân thể dán chặt vào nhau có thể cảm nhận được nhiệt độ lẫn nhau.
Rõ ràng là ngày hè chói chang nhưng nam sinh ở trên người Ninh Tâm lại như ngâm ở trong nước băng rất lạnh. Có thể Ninh Tâm không lạnh… nàng không những một chút không lạnh, còn cảm thấy trên người rõ ràng nhiệt độ cơ thể mình chính là một lò lửa nóng hầm hập làm cho nàng toát ra mồ hôi. Cô gái này bị nướng chín là ngoài khét trong sống, da thịt đều nhanh chí
Cảm xúc phần môi dịu dàng, lại càng làm Ninh Tâm tay chân luống cuống, tần suất tim nhảy lên dị thường làm cho nàng hít thở không thông, cô gái này trong đầu liền một ý niệm, trời ơi trời… giáng xuống đạo sét đánh con đi.
Trong lúc nhất thời mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ có hơi thở dốc lẫn nhau ở bên tai càng phát ra mãnh liệt. Nhắm mắt lại giãy giụa không thoát Ninh Tâm rốt cục nhịn không được, mở choàng mắt muốn nói chuyện vừa mở mắt đã ngây dại.
Mùa hạ nắng gắt ánh nắn chói mắt rơi vãi lên đỉnh đầu, từ góc độ Ninh Tâm nhìn sang, mắt như có hào quang nam sinh kia nhắm hai mắt lại giống như 1 thiên sứ yên bình.
Lông mi đen nhánh thon dài cuốn vểnh lên, nhắm đi che kín một đôi mắt. Môi mỏng đóng chặt hiện ra màu hồng nhàn nhạt. Mặt trắng nõn gò má như băng tuyết mang theo tái nhợt.
Namsinh như vậy làm cho người ta không tự giác liên tưởng đến ngọc lưu ly, thanh trong sáng suốt rồi lại yếu ớt khiến người ta thương tiếc.
Ninh Tâm sống đến 19 tuổi lần đầu tiên phát hiện rốt cuộc bản thân mình cũng sẽ bị sắc đẹp làm ê hoặc.
Khổng lão phu tử có nói: quá đẹp làm cho người ta không dám khi dễ.
Mắt to trừng Ninh Tâm không biết nên động tác gì bây giờ.
Đẩy! Đẩy không ra…
Không đẩy! Đè nặng rất khó chịu…
Tiến thoái lưỡng nan thì nam sinh kia thở dốc một hồi, khẽ mở mắt ra.Bốn mắt giao trong chớp mắt, hai bên con ngươi chiếu đến một con người xa lạ.
Kha Dĩ Mặc giống như phát giác được giữa hai người đang tình thế lúng túng, muốn giãy giụa chống đỡ ngồi dậ trong đầu lại là một hồi choáng váng.
“Thuốc…” Mất sức nâng lên cánh tay phải, Khã Dĩ Mặc vô lực chỉ chỉ túi quần của mình. Ninh Tâm lúc này kịp phản ứng đưa tay vào trong túi nam sinh kia móc ra một lọ thuốc toàn tiếng anh.
“Là cái này ư?” Quơ quơ lọ thuốc trong tay Ninh Tâm liếc qua xem không hiểu.
“Mấy viên.”
“Hai… 2 viên.” Kha Dĩ Mặc thở hổn hển trả lời, giãy giụa cố gắng nâng lên nửa người, Ninh Tâm có khe hở thành công lật người. Chờ Ninh Tâm bò ngồi dậy, Kha Dĩ Mặc đã duy trì không được tính táo, vô lực ngã quỵ trên mặt đất.
“Này… cố gắng 1 chút.” Ninh Tâm cuống quít đến bên cạnh nam sinh kia, giật ra cằm đem hai viên thuốc đút vào trong miệng, người đó, lại mở ra chai mới khoáng mình mua vào trong miệng hắn. Mắt thấy nam sinh kia trong miệng viên thuốc ngoan ngoãn nuốt xuống, Ninh Tâm mới có điểm an tâm.
“Bạn cảm thấy như thế nào?”
Kha Dĩ Mặc nhắm mắt lại không có lên tiếng. Đang lúc mê man ngửi thấy 1 mùi vị ngọt ngào tại quanh quẩn trong lòng, mang theo một hơi thở.
“Này, bạn có sao không?” Ninh Tâm đang lúc thấy người kia uống thuốc nhưng không có dấu hiệu chuyển biến tốt trong lòng cực nôn nóng.
Ninh Tâm sờ sờ túi nghĩ muốn gọi điện thoại tìm người lại phát hiện cái di động lần nữa bị chính mình không đếm xỉa nằm tại trong kí túc xá. Ngắm nhìn bốn phía lại nhìn không thấy một bóng người, đứng lên muốn chạy ra đi tìm người lại cúi đầu nhìn sắc mặc người kia càng tái nhợt nếu đem anh ta một mình ở nơi không người này không được….nên Ninh Tâm suy nghĩ 1 chút.
“Có thể gắng đứng lên hay không?” Ninh Tâm cúi người vào sát nam sinh kia.
“Tôi dìu bạn đi ra ngoài nếu đi đến đường lớn có thể gặp được người chứ ở nơi này là không được.”
Nửa tỉnh nửa mê Kha Dĩ Mặc khẽ mở mắt ra, khẽ gật đầu một cái. Ninh Tâm vội vàng đem một tay nam sinh kia đặt tại trên vai mình, cố gắng dùng hết sức lực có thể để dìu lên.
Gặp qua 1 bé búp bê sau lưng là 1 gấu lớn chưa?
Ninh Tâm hiện tại chính là thế, nam sinh này mặc dù không phải là cấp bậc gấu lớn nhưng 2 người có thể nhích từng milimet đi ra khỏi rừng cây tư thế thật sự là nghiêng trái, lượn phải.
Ta khiêng… ta kéo… ta ….ta kéo!
Chờ Ninh Tâm nam sinh kia đến chỗ có đám người thì cô gái này cảm thấy toàn thân xương cốt đều muốn bãi công.
Dìu người là một công việc dùng nhiều thể lực, là nam nhân mà mình phải dìu càng phải dùng thể lực.
Cô nương Ninh Tâ, xinh xắn lanh lợi đem người kéo đến cũng bất chấp hình tượng thế nào, dè dặt mở to miệng liền trực tiếp hét to.
“Cứu mạng… có ai không… ai tới giúp tôi với!”
Ấnh mắt của mọi người tập trung … tập trung sau đám người bắt đầu dao động, xôn xao 1 đoàn người hướng Ninh Tâm nhào tới.
“Mau tới đây nhanh, Dĩ Mặc té xỉu.”
“Gọi 120, nhanh lên!”
“Xe cứu thương…ta gọi xe cứu thương…”
“Gọi cô y tế tới đây mau.”
“Đến ngươi giữ tay, ta chống lưng cho Dĩ Mặc.”
“Kha học trưởng không sao chứ…”
1 đám người mồm bảy miệng tám trong nháy mắt đem Ninh Tâm cô nương chen ra bên ngoài. Nhìn nhìn phía trước đống người vây chặt Ninh Tâm sờ sờ cái mũi nhỏ cảm giác mình có thể lui được rồi.
Sau đó, cô gái này trong một vùng hỗn loạn lặng lẽ rời đi, nhẹ nhàng đi… đúng như nàng nhẹ nhàng đến… phất phất tay không mang đi một đám mây…
Chờ Ninh Tâm cô nương tìm về trận bóng rổ thì Tạ Vũ cùng Trần Diêu đã ngồi đó.
Xem vị trí cũ của mình, giờ phút này đang bị Tạ Vũ cùng anh họ không chút khách khí bá chiếm, Ninh Tâm cô nương đưa ánh mắt dời về phía ghế còn sót lại ngồi bên cạnh, có 1 vị trai đẹp đang cười tươi như hoa nhìn nàng.
“Ninh Tâm bạn chạy đi đâu thế? Mua thứ gì mà lâu như vậy sao?” Trần Diêu không chút khách khí quở trách, Ninh Tâm vội vàng cúi đầu nhận tội.
“Thực xin lỗi mình lạc đường.”
“Điện thoại di động đâu? Gọi điện cho chúng ta để cho chúng ta đi đón chứ!”
Ninh Tâm cúi đầu thấp hơn. “Điện thoại nhét ở ký túc xá.”
Thời tiết hanh khô, dễ dàng nóng giận đúng hay không!
Trần Diêu cô nương trực tiếp một cái vỗ vào Ninh Tâm, mặt rất đáng sợ.
“Di động của bà là làm cảnh hả? Là đồ chơi đúng không? Không mang theo ra cửa đến chức năng cơ bản nhất của di động là nghe gọi cùng bị bà tước đoạt nó hả, thế thì còn mua di động làm gì?”
Không nói không sao… càng nói càng nổi giận nghĩ đến chuyện cái di động Ninh Tâm, Trần Diêu lửa giận đằng đằng đi lên.
Gặp qua kẻ nào di động không biết làm gì không? Không thấy nghe hay gọi
Bạn gặp qua chủ nhân nào cả ngày lẫn đêm vứt bỏ di động chưa?
Gặp qua kẻ nào, gọi 10 cuộc, 9 cuộc không có ai nghe…
Được rồi, di động của Ninh Tâm thật không may khi có 1 chủ nhân như thế.
Không gọi… đó là bởi vì quanh năm suốt tháng cô nương này gọi điện thoại chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay. Cô gái này cảm thấy thực đang không có tiết kiệm tiền gọi chứ….ít ra phải dung tỏng lúc cần chứ.
Điện thoại di động cả ngày bị vứt bỏ, khi đi học luôn bảo trì việc hết sức chuyên chú hai lỗ tai không nghe thấy tiếng điện thoại di động cứ một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Điện thoại di động đó là chỉ có thể còn sống tại ký túc xá mà thôi.
Về phần 10 cuộc 9 cuộc không thông được rồi cái này không trách Ninh Tâm của chúng ta…thật sự không trách… muốn trách thì trách điện thoại di động chết tiệt bình thường đều là trạng thái bất động chỉ có buổi chiều bạn mới có thể nghe thấy tiếng chuông kêu gọi cô nương đáng yêu của chúng ta.
Vốn là nghe đối thoại của Trần Diêu cô nương cùng Ninh Tâm Hồ Sảng cùng Đường Minh không hiểu ra sao… chờ Tạ Vũ giải thích nguyên do trong đó NInh Tâm xấu hổ đã không còn đất dung thân.
“Trần Diêu mình sẽ thay đổi….nhất định sẽ đổi. Mình hôm nay trở về sẽ đem nó khai thông.” Ninh Tâm vẻ mặt thành thật, Trần Diêu vỗ trán lặng yên, Hồ Sảng công tử đã không khách khí cười mở miệng.
“Ninh Tâm em thật là một cô gái kì quái.”
“Đâu chỉ kỳ quái chính là 1 kỳ tích.” Trần Diêu nói rồi đem Ninh Tâm ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hồ Sảng, vừa vẫn không quên đem túi đồ ăn Ninh Tâm mua nhét vào.
“Cậu liền ngoan ngoãn ăn cái gì đi, biết cậu không chịu đói được”
“Ừ.” Ninh Tâm thật biết điều nghe lời gật đầu, tiện đà ôm túi vùi đầu đau khổ ăn.
Trận bóng đã bắt đầu, Trần Diêu lực chú ý trong nháy mắt đã bị hấp dẫn. Ninh Tâm cảm thấy toàn bộ thế giới cũng bắt đầu an bình.
Chocolate ta ăn!
Kẹo mút ta cắn!
Trái táo ta gặm!
Ninh Tâm ăn là phi thường cao hứng cơ hồ đã quên mình đang xem trận đấu. Tiếng người huyên náo, tiếng reo hò, thanh âm cổ vũ… đan xen lẫn lộn. Trong 1 hoàn cảnh ầm ỹ như vậy có người nhỏ nhẹ dịu dàng tại bên tai Ninh Tâm nói:
“Ninh Tâm em có bạn trai chưa?
Đang gặm táo Ninh Tâm sững sờ, quay đầu nhìn về phía vẻ mặt đang cười của Hồ Sảng trừng mắt nhìn lắc đầu.
“Vậy em có đồng ý làm bạn gái của anh được không?” Hồ Sảng giảm thấp xuống thanh âm, tiến tới bên tai Ninh Tâm cười yếu ớt.
Nhìn người trước mắt đột nhiên tới cô nương này táo trong tay rơi….lăn.
Nhìn xem vẻ mặt ngạc nhiên Ninh Tâm Hồ Sảng có chút vui vẻ.
“Em suy nghĩ một chút được không?”
Thở nào…. Thở nào. Ninh Tâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, cố gắng suy tư một vấn đề.
Hôm nay ra cửa hình như không có nghiên cứu lịch, như thế nào lại xúi que vậy tròi?
U mê bị người ta đoạt đi “nụ hôn đầu tiên “, lại được người ta thổ lộ. Hôm nay đáng nhẽ ra không nên xuất hành, để phòng hoa đào đúng không?
“Anh có thể cho em 1 chút thời gian cân nhắc hoặc là em cũng có thể cho anh một cái cơ hội để cho làm quen 1 thời gian.” Hồ Sảng thấy Ninh Tâm không nói một lời, cảm thấy không thể cứ như vậy im ắng chứ, vội vàng đề nghị.
Ninh Tâm nắm chặt các ngón tay cảm thấy giờ phút này rất thất vọng, đầy phiền muộn.
Lúc trước đến trường học mẹ đã từng chỉ vài chiêu. Nếu như có một ngày gặp được người ta thổ lộ có thể là mình không muốn lui tới ứng phó ra sao?
“Xin lỗi, cám ơn ý tốt của anh, nhưng anh không phải mẫu người em thích. Hi vọng anh có thể tìm được một cô gái thích hợp hơn với anh.”
Trừng mắt
Hồ Sảng công tử không thể tin.
Hắn! Hắn! Hắn…bị cự tuyệt?
Trong nháy mắt!
Ninh Tâm cô nương vắt hết óc nhớ lại rất đúng nguyên văn mẹ dặn dò đi. Nghe nói đây là cách cự tuyệt làm cho hắn ta biết khó mà lui, cũng sẽ không làm thương trái tim của hắn.
Nhưng là… Ninh Tâm liếc qua Hồ Sảng trong nháy mắt mặt hắn âm trầm thì rụt cổ một cái lần nữa khẳng định lựa chọn hôm nay ra cửa thật sự là đen kinh dị!…….
Liên: đó đó, 1 ngày 2 kẻ đẹp trai tiếp xúc, ko sướng mới lạ.. nhưng tiếc là anh bị từ chối rồi… ai bảo anh quá nóng vội….nghe nah nhàn rỗi mà sao ko nhàn vậy …