Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
O CHO TÔI SAO, ĐỎ? Không cần đâu. Em đã thấy tôi sử dụng nắm đấm giỏi thế nào rồi. Sam cao gần bằng tôi, và cũng khá nhanh, nhưng cũng chỉ cần một cú là có thể đánh gục hắn thôi, hắn quá gầy.”
Sắc hồng rồi cũng trở lại má nàng. Nắm đấm, không phải súng. Nàng lẽ ra phải nhớ Hunter đang đặt tay lên báng súng từ lúc trước, nên có thể đó chỉ là thói quen của anh thôi. Và nàng thấy ngượng vì anh nghĩ nàng sợ hãi và đoán là vì nàng lo cho anh. Nàng ít nhất cũng phải sửa lưng anh.
“Tôi không lo. Tôi chỉ không thích kiểu bạo lực đó.” Rồi nàng gay gắt, “Nếu anh không định kết hôn với em gái của Sam Warren thì anh nên báo trước cho cha anh ta chứ.”
Spoiler
Anh đảo mắt nhìn nàng rồi cười. “Phải, có lẽ tôi nên như thế.”
Ôi lạy Chúa, anh sẽ làm điều đó vì một lý do khác, bởi vì anh đang mê nàng! Điều đó sẽ không kết thúc mối thù mà chỉ kết thúc sự hòa bình thôi!
“Tôi xin lỗi,” nàng vội nói. “Tôi không có quyền đưa ra lời đề nghị như thế. Mà nếu hợp lý thì anh nên giữ hòa khí với anh em nhà Warren trước khi làm điều gì hấp tấp.”
Anh khịt mũi. “Chẳng có chuyện đó đâu. Nhưng em đúng, đây không phải chuyện của em, nên vì sao em lại nói về chuyện đó vậy?”
Nàng sững người. “Đúng vậy. Chúng ta nên nói về việc thiếu một số đồ cần thiết trong nhà. Có lẽ sẽ cần thêm vài móc treo trong phòng tắm để các anh có thể treo áo khoác tắm lên?”
Anh cười lúc cúc. “Tôi chẳng có cái nào cả.”
“Vậy đi mua một cái đi.”
“Để phải thay đổi thói quen của chúng tôi ư? Để làm gì?”
Chẳng lẽ nàng lại vô lý đến thế khi chỉ yêu cầu một điều nhỏ như vậy thôi sao? Ôi trời, đúng vậy, vì một lần nữa nàng lại đang cư xử như Tiffany, không phải Jennifer. Jennifer sẽ không bao giờ yêu cầu ông chủ phải thay đổi cả!
Nàng ép mình xuống nước. “Vậy tôi chỉ cần ra ngoài khi các anh vào tắm và ở đó cho đến khi các anh xong.”
“Sao chuyện này lại là vấn đề với em thế?”
“Anh đùa sao? Đó không còn là không đứng đắn nữa, mà còn rất khiếm nhã khi khoe thân trần –“
“Tôi không khỏa thân. Em đang phàn nàn về một cái ngực trần sao? Khi mà một người đàn ông không bao giờ lưỡng lự khi giật phăng áo ra trong một ngày trời nóng?”
“Ở nơi tôi đến—“
“Không phải ở đây. Là do nụ hôn, phải không? Đó mới là cái làm em nổi giận. Làm em nghĩ em đã phản bội anh chàng đang ở xa của em? Hay vì em nhận ra em đã lựa chọn sai lầm và nghĩ đến một lựa chọn khác tốt hơn - ở đây?”
Nàng không định trả lời câu hỏi đó, nàng có cảm giác anh cũng chỉ đang trêu chọc nàng thôi, khi anh đổi chiến thuật và hít hà làn khói bay lên từ bếp và nói, “Tôi có cần ăn tối trong thị trấn nữa không đấy?”
“Vẫn chưa xong,” nàng lầm bầm nói dối.
Cuối cùng thì Hunter cũng quay đi.
Anh nói về chuyện đi ăn ở ngoài cũng làm nàng thấy tổn thương. Nồi súp đã khá sệt và nàng đã hy vọng rất nhiều. Vậy sao anh vẫn nói rằng nó không ngon chứ? Nàng sợ nên chưa dám nếm, nhưng nàng hít hà như anh đã làm. Rồi thở dài. Chẳng có mùi gì cả. Đó là lý do vì sao anh nói thế.
Trong công thức nhắc đến hai loại gia vị, nhưng nàng hoàn toàn không biết gì về phụ gia nên nàng nghĩ là an toàn hơn là không cho chúng vào. Nàng quyết định sẽ thêm vào một loại, nên nàng bỏ vào một nắm ớt. Nàng lấy can đảm nếm súp và cắn vào cái gì đó làm nàng chảy nước mắt. Rất là cay, quá cay! Nàng mất khá nhiều thời gian để vớt hết mớ tiêu nàng mới cho vào.
Cole xuất hiện ở cửa để báo đã muộn. “Bữa tối vẫn chưa xong sao?”
Bánh mỳ! Nàng đã quên béng nó trong lò nướng. Không dám nhìn, nàng liếc qua khi mở cửa lò, rồi thở hắt ra nhẹ nhõm. Bánh trông khá ổn. Vỏ bánh hơi sẫm hơn nhưng còn lại vẫn ổn. Nàng lấy ra 6 ổ bánh và bỏ 3 ổ vào giỏ để bày lên ăn tối, cắt theo một khoanh bơ.
Những người đàn ông trong nhà đã ngồi đó chờ, cả 4 người, Hunter và hai em trai, ông Zachary, và kể cả Degan. Nàng đặt các bát súp lên bàn nhưng bước chậm lại khi nghe thấy chuyện họ đang nói đến.
“Và cha tin lão Frank sao”? John hỏi cha.
“Có. Cha nói rồi, đó không phải là cách của chúng.”
“Vậy lão nói gì khi cha nói cô Fleming đang làm việc cho chúng ta?” Cole hỏi, mắt cậu nhìn sang Tiffany. Cậu đang nhe ra cười. Hai anh cậu cũng vậy. Họ đều đang thích thú tận hưởng trò chơi khăm với ba nàng... với sự trợ giúp của nàng.
Nhưng ông Zachary làm họ ngạc nhiên. “Ta quyết định chờ. Ta có thể thấy hắn lúng túng khi ta hỏi chuyện người quản gia mới. Ta phải cố nín cười khi lão lầm bầm là cô ta vẫn chưa đến. Ta đang định hỏi vì sao thì hắn nói chuyến đi của con gái hắn bị hoãn lại. Hắn thậm chí còn không cố giấu được thất vọng. Ta gần như thấy tiếc cho hắn. Có vẻ cô ta bị bong gân trên đường từ New York đến đây, và vẫn đang ở Chicago để chờ chân lành lại.”
Tiffany không thể không nhìn xuống cổ chân nàng và lúc lắc nó. Nhưng ông Zachary vẫn chưa nói xong. “Nhưng việc đó có thể cho Frank thời gian để tìm một quản gia khác trước con gái hắn đến nơi, và hắn sẽ cố làm thế khi ta cho hắn biết quá sớm rằng chúng ta đã bắt cóc cô quản gia hắn đã thuê. Ta cần đợi gần đến ngày con gái hắn đến để thú nhận.”
Tiffany ngạc nhiên thấy mình cảm thấy hơi tội lỗi vì đã lừa dối mọi người, rồi John cạnh khóe nói, “Cô nàng này mỏng manh thế, một cái cổ chân bong gân cũng cản đường cô ta đi đến đây được.”
Điều đó làm nàng khó chịu. Nàng còn bực bội hơn khi Hunter nói, “Chậm trễ càng tốt cho anh, nhưng em trông mong gì vào một tiểu thư miền Đông chứ? Một cái đinh cũng có thể làm cô ta ngất được đấy.”
Nàng nhìn chằm chằm vào anh, không tin nổi. Anh không chú ý vì ông Zachary nói với anh, “Tử tế đi con trai. Frank nói cô ta rất mong được gặp con. Còn mang theo chiếc váy cưới rất đẹp nữa. Ta sợ phải nói chuyện đó với mẹ con. Bà ấy sẽ rất thất vọng vì con chưa may một bộ đồ nào cho ra hồn cho đám cưới cả.”
Tiffany gần như đập cái rổ bánh mỳ xuống bàn, nàng quá giận dữ. Ba nàng đang nói dối về nàng ư? Rose không bao giờ nói với ông ta rằng nàng mong được gặp Hunter trong khi mọi chuyện hoàn toàn không đúng như thế. Làm sao ông ta dám nói dối về nàng chứ! Đúng là nàng có một chiếc váy cưới. Nàng không muốn làm gì với nó hết, nhưng Rose vẫn cứ may nó cho nàng. Nàng đã từ chối mang nó theo và bảo Anna lôi nó ra. Quá tệ. Nếu nàng mang theo thì giờ bọn cướp đã có nó rồi. Nàng quay về bếp để mang xoong súp lên, đặt muôi vào để họ tự múc. May cho họ là nàng không tự đổ nó lên đầu họ.
Ai đó gọi nàng “Này,” trước khi nàng bước đi. Nàng quay lại và thấy John đang cầm một ổ bánh mỳ để chỉ cho nàng phần cứng đen bên dưới. Hunter vẫn còn rúc rích cười khi gõ gõ vào một ổ bánh mỳ khác. Nghe tiếng đanh như đá.
Nàng liếc sang ông Zachary buộc tội. “Tôi đã nói trước tôi không phải đầu bếp mà!”
“Cô là phụ nữ, mọi phụ nữ đều biết nấu ăn,” ông nói theo kiểu –thực-tế-là-thế. “Cô chỉ lo lắng quá thôi. Cũng dễ hiểu. Lần tới cô sẽ làm tốt hơn.”
Nàng ấp úng. Đây đã là bữa thứ hai rồi. Bằng cách nào đó nàng đã không khóc òa lên, nhưng nỗi buồn giờ đã quện vào với sự phẫn nộ. Nàng vội vã chạy vào bếp để lấy súp lên. Chiếc xoong nặng đến nỗi nàng suýt làm rơi nó trước khi đặt được lên bàn ăn. Hunter vẫn đang nhe ra cười. Anh khoái chí với thất bại của nàng đến thế sao? Đó là lúc nàng thấy tự giận mình vì nghĩ có thể học nấu ăn. Nàng không có kinh nghiệm, cũng không có kỹ năng. Nàng lớn lên và chỉ được dạy cách ăn mặc hợp thời, giao tiếp đứng đắn với những người ở cùng tầng lớp với nàng, và cư xử như một tiểu thư. Cảm thấy tức tối và thất bại, nàng nhặt một ổ bánh mỳ lên và đập mạnh xuống bàn. Phải mất ba lần như thế nữa thì ổ bánh mới nứt ra. Rồi nàng cắt phần bánh mềm bên trong và bỏ vào nồi súp.
“Tôi có ý này,” Cole nói. “Đừng cho hết bánh vào. Để cho chúng tôi vài miếng để ăn với bơ đi.”
“Đừng có làm cô ấy nản lòng,” Degan nói. “Cứ đọc tiếp cuốn sách dạy nấu ăn đi. Rồi cô sẽ tìm ra cách thôi.”
Anh ta có lẽ có thể đã nói thêm, “Vì cô là phụ nữ mà.” Nàng không nghi ngờ gì là anh ta đang nghĩ như thế. Nhưng có lô gic quái nào chứ? Và nàng nhận ra rằng giận dữ và tránh xa thói quen ăn ở bàn sẽ chỉ để lại cho nàng một chút bánh mỳ để ăn thôi!
Khi nàng quay về bếp, ông Zachary nói, “Đây mới chỉ là một món thôi phải không? Cô còn món gì khác cho chúng ta không?”
Món đầu tiên ư? Và lúc đó nàng òa lên khóc.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey