Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Chương 32: Xác Người Không Tim ( Phần Tám )
N
ó cứ nghĩ sẽ thu nhận được điều gì từ trên khuôn mặt đó, ai ngờ nó chỉ nhận được một vẻ thản nhiên. Em gái Duy Hùng bình thản trả lời nó từng câu hỏi, vô cùng suôn sẻ, cứ như là được chuẩn bị trước vậy. Ngay cả khi nó hỏi về quá khứ cô ta cũng không cần suy nghĩ mà ngay lập tức trả lời nó mà không tốn chút thời gian nào.
_ “ Câu hỏi cuối cùng đây,… vậy cô có liên quan cái chết của nạn nhân nữ hay không? ” _ Nó nhìn thẳng vào mắt nạn nhân sau đó hỏi.
Nó vừa đặt câu hỏi cả em gái Duy Hùng lẫn Quân đều đồng loạt nhìn nó, mỗi người mang một ánh mắt khác nhau. Em gái Duy Hung mắt hơi nheo lại, lông mày xô nhẹ vào nhau sau đó giãn ra khẽ mỉm cười, một nụ cười có phần mỉa mai lại có phần có phần trêu đùa nó:
_ “ Không phải cô đang nghi ngờ tôi đấy chứ? Vậy để tôi nói cho cô biết, tôi chẳng liên quan đến cái chết của bất cứ ai cả. Nếu đó là câu hỏi cuối cùng rồi thì mời hai người ra khỏi đây. ” _ Nói xong cô ta đi nhanh về phía cửa, mở ra ý muốn đuổi nó và Quân.
Nó và Quân cũng không có nán lại. Suốt quãng đường từ nhà Duy Hùng đi xuống chỗ để xe nó cứ như người mất hồn vậy, còn suýt vấp té mấy lần may mà Quân đều đỡ được. Hỏi thì nó đều như con robot trả lời không cảm xúc: “ Không sao ”.
Ngay khi ngồi vào trong xe rồi nó vẫn như người mất hồn không có nói gì. Vì thế Quân cũng không cho xe chạy mà đợi nó chấm dứt ra khỏi dòng suy nghĩ đã. Đợi hơn nửa tiếng cuối cùng nó cũng bảo quay về cục.
Trên đường trở về cục cảnh sát, nó có gọi vài cuộc điện thoại tìm hiểu về một số người. Nó và Quân vừa bước vào cục đã nghe thấy tiếng khóc thảm thương thậm chí còn có thể nói là gào thét, lẫn trong giọng gào thét đó là sự đau khổ, là sự tuyệt vọng làm cho ai nghe cũng cảm thấy nhói lòng. Nó và Quân tò mò đi vào sau một hồi tìm hiểu thông tin thì biết đó là bố mẹ của Trương Mỹ Linh họ mới công tác trở về. Họ đi làm tình nguyện ở một nước bên Châu Phi nên mấy ngày qua không ai liên lạc được với họ cả.
Người phụ nữ dựa vào vai chồng mình. Lúc nãy còn gào khóc nhưng bây giờ chỉ lặng lẽ rơi nước mắt trong tuyệt vọng. Đứa con mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày hỏi làm sao khi mất đi không đau cho được. Có lẽ việc tàn nhất nhất, đáng sợ nhất đối với một người mẹ có lẽ là nhìn thấy con mình chết. Cả cơ thể người phụ nữ run lên từng đợt, nước mắt cứ lặng lẽ rơi trên khuôn mặt đầy bi thương của người phụ nữ, người đàn ông thì trên gương mặt ẩn hiện một nỗi đau nhưng ông không rơi một giọt nước mắt nào chỉ thấy viền mắt đỏ lên, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì đau khổ, ánh mắt thì đầy tuyệt vọng.
Nó lặng lẽ nhìn hai người họ, trong lòng nơi mềm yếu nào đó khẽ nhói lên cảm thương cho gia đình bọn họ. Nó lặng lẽ cụp mắt đi về phía phòng họp, đi đến trước bản phân tích vẫn còn lấy từ trong tập tài liệu ra một chiếc ảnh của em Duy Hùng gắn lên.
Nó bắt đầu phân tích: Đầu tiên là Duy Hùng thứ nó cần biết bây giờ là ai mới là người phản bội tình cảm của nhau. Đó là điểm mấu chốt. Tiếp theo là bạn gái của nạn nhân nam, cô ta có vẻ là một người sâu sắc, đa cảm không giống người có hình thức gây án kiểu biến thái đó. Tiếp theo là em gái Duy Hùng cô ta làm nó có chút khả nghi nhưng cô ta giết người vì lí do gì? vì anh mình sao? Xem ra tình cảm anh em họ không tốt đến vậy. Càng nghĩ càng rối, xem ra trong vụ án này nó vẫn bỏ sót một ai đó, một điều gì đó.
Cầm mọi tài liệu của vụ án kéo về gần phía mình và bắt đầu xem xét lại từng chi tiết, đang chăm chú xem một tài liệu thì điện thoại trên bàn nó bỗng rung lên, nó có chút giật mình rồi cầm lên xem thì thấy một số lạ. Nó ấn nút nghe và chờ bên kia lên tiếng nhưng đợi vài phút cũng không thấy họ nói gì nó đành lên tiếng trước:
_ “ Ai vậy? ”.
Khi nó nói câu đó xong thì đầu dây bên kia cũng cúp máy chỉ để lại vài tiếng " tút tút " làm nó cáu điên người lên luôn. Thế quái nào bây giờ còn mấy tên rảnh rỗi không có việc gì làm thế này chứ? Vừa đặt điện thoại xuống bàn, chuẩn bị cầm tài liệu lên thì điện thoại nó một lần nữa rung lên. Nó bực mình cầm điện thoại lên, lại là số khi nãy, ấn nút nghe và quát lên:
_ “ Có gì thì nói, không thì … ” _ Nó chưa kịp nói hết câu thì đáp lại nó lại là những tiếng " tút tút ", bên kia lại một lần nữa ngắt máy, mặt nó đen lại, đã không tìm ra manh mối nào lại bị trêu tức nên hiện giờ nó chỉ muốn đánh người mà thôi. Nó mà biết tên kia là ai thì hắn đừng mong còn cái răng nào mà ăn cơm.
Đang điên tiết điện thoại nó lại một lần nữa rung nên, nhưng không phải là cuộc gọi mà là một tin nhắn với nội dung: " Đến nhà Trương Mỹ Linh, ngay ".Nó nhíu mày lại, tin nhắn này là có ý gì đây. Sau môt giây suy nghĩ nó quăng tập tài liệu xuống chụp lấy balo trên bàn chạy nhanh ra ngoài túm lấy Quân, kéo nhanh về phía chiếc xe đang đậu ngoài cục làm cho anh không kịp hiểu cái gì hết. Nó bảo Quân nhanh lái xe đến nhà Trương Mỹ Linh, Quân dù không hiểu gì nhưng cũng nhanh chống khởi động xe làm theo lời nó. Khi đến nơi, xe chưa kịp dừng hẳn, nó đã mở cửa nhảy ra rồi chạy nhanh vào thang máy, thang máy vừa mở thì nó lao ngay vào, nó còn va phải một người thanh niên hắn ta đội mũ nên nó không có nhìn rõ mặt nên nó mới không mấy để ý, cậu ta vừa đi ra nó đã nhấn thang máy đến tầng nhà của Truong Mỹ Linh rồi, may mà Quân chạy theo kịp vào. Lên đến nhà của nạn nhân, nó chạy vào trong thì đồ đạc bị quăng tung tóe khắp nơi, vậy đã có người động vào hiện trường, nó lao ngay ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới, dù khoảng cách khá xa nhưng mắt nó vốn rất tốt nó nhìn thấy người thanh niên lúc nãy bị nó đụng vào, hắn cũng nhìn thấy nó, hai ánh mắt giao nhau trong chốc lát hắn lập tức chạy còn nó thì lập tức lao nhanh xuống tầng.
Đợi thang máy không được nó lao luôn ra thang bộ chạy xuống tầng, cậu ta vừa chạy sang đường, bất chấp xe cộ nó lao sang đường để lại những tiếng mắng chửi, Quân cũng bám sát đằng sau. Nó chạy về phía hắn, hắn lại cắm đầu chạy, Quân thì cứ vừa chạy vừa hô đứng lại còn nó thì chẳng còn dư sức mà hô nữa chỉ biết liều mạng đuổi theo tên kia, khi chạy qua một chỗ bán ô, nó không do dự vớ ngay một cái ô dừng lại lấy tư thế ném mạnh chân tên kia, tên kia đang căng chân chạy gặp lực mạnh về phía ô tên kia lập tức vấp té xuống cứ phải gọi là hôn đất nhiệt tình luôn, đang chạy nhanh vậy mà. Quân liền lập tức lao đến bẻ tay hắn ra sau, chuyên nghiệp mà còng tay hắn lại, nó đi đến, chống hai tay xuống đầu gối thở hồng hộng, cảm tưởng như tim muốn bắn ra ngoài luôn vậy và tất nhiên Quân và tên kia cũng không hơn gì nó. Mọi người dân theo tính tò mò thì xúm lại xem.
_ “ Các … người…người là ai? ” _ Tên kia dù mệt nhưng vẫn đặt một câu hỏi hết hỏi một câu rất chi là nai tơ.
Nó nghe xong câu hắn hỏi chỉ muốn đạp cho thằng cha này một chận thôi, thế quái nào lại có cái thằng đầu có tóc mà không có óc này tồn tại được nhỉ, chẳng nhẽ người bình thường cầm còng số tám đi chơi. Nếu không phải vậy thì chỉ có thể là tên đó đang giả nai, nhưng cách giả nai quá ngu mà thôi.
_ “ Tôi là cảnh sát ”.
Nó nói đồng thời lấy ra thẻ cảnh sát của mình. Mọi người xung quanh kéo lại xem càng đông, tên kia mặt từ đỏ bừng trở nên tái mét, miệng lắp bắp nói:
_ “ Tôi đã … đã mắc … mắc …tội gì … mà …mà đòi bắt tôi ”.
_ “ Gì thì về đồn rồi biết ”.
Nó nói rồi ra hiệu cho Quân kéo hắn đi, nó cũng không có hứng thú đứng trước mặt bàn dân thiên hạ để họ xem kịch thế này.
Kéo hắn về đồn, mọi người nhìn nó. Nhưng thấy mặt nó không có vẻ lưu mạnh như mọi ngày, hơn nữa mọi người ai cũng bận tối mắt tối mũi với công việc của mình nên cũng chẳng hề bận tâm lắm.
Nó và Quân kéo hắn vào phòng lấy khẩu cung. Nó cho hắn ngồi xuống ghế bật chiếc đèn trên bàn, Quân thì ngồi ghế đối diện hắn còn nó thì lấy lại bộ dạng lưu manh ngồi luôn lên bàn, nhìn hắn chăm chú còn tên kia thì cứ tránh ánh mắt của nó.
_ “ Sao anh lại đột nhập vào ngôi nhà đó? ” _ Nó hỏi
_ “ Đột nhập gì cơ? tôi không hiểu cô đang nói gì cả ”.
_ “ Anh không đột nhập thế tại sao tôi đuổi anh lại chạy ”.
_ “ Tôi … Tôi tưởng chủ nợ thuê người đòi tiền ”.
Nó nheo mắt lại, lừa đứa trẻ lên ba sao? Liệu có thằng chủ nợ nào đi thuê đứa xã hội đen như vậy không? mặt nó thì búng ra sữa còn mặt tên Quân thì thư sinh chẳng có tí tính sát thương với người khác gì cả nào.
_ " Anh nói xem, anh nợ ai nào? Tôi sẽ cho người đi tìm hiểu. Nếu không phải thì anh coi như khép vào tôi không hợp tác đó và anh nên nhớ đó là hiện trường một vụ án giết người, anh nên suy nghĩ cho kĩ " _ Nó nói, đi ra ngoài và trở lại với ba lon nước. Nó mở còng cho anh ta và đưa cho anh ta một lon nước. Anh ta vừa cầm vào nó đã lấy lại đưa cho Quân và nói:
_ " Mang đi đối chứng với dấu vân tay trên lon với dấu vân tay tìm được ở đồ đạc nhà nạn nhân. " _ Nó nói và đưa cho Quân, thực chất chẳng có dấu vân tay gì hết chỉ là nó bịa đại ra thôi. Nhưng Quân vẫn rất ăn ý mà hiểu được, cầm lon nước đi ra ngoài, vừa chạm tay vào cửa hắn đã vội lên tiếng:
_ " Tôi nói, tôi chỉ vào đó để ăn trộm thôi, tôi không có liên quan gì với vụ án trong đó hết ".
Nó và Quân đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay trở lại vị trí hỏi hắn thêm vài câu nhưng vẫn là câu trả lời đó, hắn và đó để ăn trộm. Nó và Quân để hắn trong phòng giam và đi ra ngoài.
_ " Em tin không? " _ Quân hỏi.
_ " Ngu gì mà tin " _ Nó nói, sau đó bỏ đi, nó còn một thắc mắc người gọi cho nó là ai, đáng nghi thật nhưng chắc không phải hung thủ vì ngu gì tự nhiên lại lộ mặt ra, vậy rốt cuộc người đó là ai.
Đang suy nghĩ điện thoại trong túi nó sáng lên, lại là số đó...