Số lần đọc/download: 2512 / 47
Cập nhật: 2015-12-11 12:25:07 +0700
Chương 30
H
ình ảnh mẹ già Cathy kiên cường năm xưa như đang hiện về, người đã cứu sống anh qua cơn khát. Sau khi bị địch bắt tra tấn dã man nhưng mẹ không bao giờ hé một điều về những người lính tình nguyện của anh.
Tra tấn hay ép cung đối với phụ nữ khmer là không thể, chiến tranh dai dẳng đã chứng minh rõ như vậy. Anh cảm thấy tội lỗi với cách hành xử kiểu này. Nhìn chiếc máy tính lặng câm góc nhà, anh tin rằng nó mới chứa đựng những điều bí ẩn nhất.
Anh xích lại chiếc máy tính xách tay màu đen đang chạy môt chương trình gì đó như bản đồ vệ tinh kèm thiết bị dẫn đường GPS trên những chiếc xe Taxi, anh lờ mờ đoán ra chúng đang làm gì.
Ba năm trước thử việc tại văn phòng hãng Mai Linh anh đã được làm quen sơ qua hệ thống điều hành xe bằng GPS của họ. Nếu hồi đó anh có bằng đại học, chắc giờ này anh không có mặt ở đây.
Hà Phan nhìn lên chiếc màn hình thấy một chấm đỏ duy nhất đang di chuyển với tốc độ rất nhanh về phía khách sạn Monoreach. Một âm thanh rèn rẹt chợt kêu lên đâu đó dưới gầm chiếc bàn đang nằm kềnh trên nhà. Anh giật mình khi thấy một máy bộ đàm đang bật, như vậy mọi âm thanh đã bị thu và phát về trung tâm nào đó. Hà Phan lài chuồn.
- Thủ lĩnh! Dừng tay lại. Nhầm rồi! - Cô gái bất thần chuồi người như cá quả về chiếc bộ đàm hét lên những điều anh không hiểu nổi.
- Câm ngay! - Anh lao vào đá văng bộ đàm rồi đè sập cô ta xuống nền nhà:
- Nhầm cái gì? nói mau.
Đôi môi hồng vụt tắt. Thay vì tra khảo những điều vô ích, anh lao về chiếc siêu máy tính IBM. Tấm bản đồ Sisophon đang hiển thị tòa nhà Monoreach rõ mồn một. Chấm đỏ đang di chuyển nhanh về phía khách sạn. Gã thủ lĩnh trong chiếc SUV? Anh biết tên đó sẽ trở lại, nhưng không ngờ nhanh hơn dự đoán. Ngay lúc đó chiếc điện thoại anh rung lên. Anh nhận ra số lạ rồi cầm lên.
- Ai?
- Duch đây! - Giọng gã xe ôm đầy vẻ hốt hoảng. Hóa ra gã đã nhớ số anh.
- Nói đi!
- Đối tượng đang về khách sạn. Chú ý!
- Tôi biết rồi.
Anh dập ngay máy cuống cuồng xếp chiếc máy tính vào vali.
Một hình ảnh trên màn hình đập vào mắt anh, vệt đỏ đột ngột vụt tắt.
Hà Phan vạch rê- đô nhìn qua cửa sổ, chếc SUV đang lao vào cổng tòa nhà.
Một hồi chuông réo lên. Anh nhìn về cô gái đang cựa quậy trên sàn, điện thoại cô ta đang reo. Thay vì tẩu thoát, anh tiến sát cô ta. Anh đã bỏ lỡ cơ hội nhận biết kẻ đầu sỏ khi chiếc iphone đang nằm trong tay mình. Nán lại là nguy hiểm nhưng lần này là cơ hội cuối cùng.
Nữ sát thủ lật sấp như muốn đè tịt làn âm thanh réo rắt vang lên ngoài ý muốn.
- Muốn nghe chứ gì, để tôi giúp.
Anh lao tới lật ngửa cô ta rồi móc chiếc điện thoại trong túi ngực cố không động vào một tấc da.
Tiếng chuông dồn dập trên tay, anh nhìn lên màn hình và nhận ra đúng cùng một loại mã số trên chiếc Iphone. Lần này thì bật lên đi nào.
Cô gái tái mặt nhìn anh. Không nghi ngờ gì nữa, đây là tên đã gọi vào Iphone lúc nãy. Anh nhét chiếc máy vào tay cô ta.
- Nghe máy.
Không để cho cô gái chần chừ rồi tắt máy, Anh rút khẩu Glock dí vào thái dương.
- Bật máy lên, coi như ta không có mặt ở đây!
Nữ sát thủ sợ hãi làm theo. Qua tiếng loa bé xíu vang ra từ tai cô ta, anh nhận ra một giọng nói không lẫn vào đâu được. Anh bàng hoàng rụng rời chân tay. Căn phòng đảo điên. Giọng giáo sư Samdech Pen Niouk.
- Chamnang - kar!
- Nho – ông...
Nghe qua chất giọng cô gái, người kia tinh quái nhận ra sự bất thường. Tiếng loa khẽ vang:
- Có ai ở đấy?
Nòng khẩu glock lún sâu thêm. Cô gái run run đáp:
- Không có ai.
- Đừng giấu tôi, có ai đó đang ép cô. Ai?
Hà Phan không hi vọng khai thác được gì từ cuộc đối thoại này. Anh quyết lộ diện. Anh tước máy rồi dí môi sát mic:
- Đúng... thưa giáo sư! Tôi đang nghe ông nói đây!
Đầu dây bên kia câm bặt, rồi một giọng khàn khàn rít lên kinh sợ:
- Nguyễn Hà Phan, sao anh lại có mặt ở đây?
Không nhầm vào đâu được, chính giáo sư Samdech. Khi giọng ông ta vang lên là núi niềm tim của anh sụp đổ. Hà Phan giật chiếc Nokia khỏi tay cô gái rồi đứng lên giữa phòng.
- Thưa giáo sư! Bọn sát thủ này buộc tôi phải đến đây. Samdech! ngài hãy cho tôi biết tại sao chúng đòi giết tôi?
- Đừng hiểu nhầm, anh giết anh?
- Giáo sư đừng giả vờ nữa, ít nhất ông biết tại sao.
- Anh hãy bình tĩnh mà nghe đây, tôi đã khuyên anh đừng xuất hiện ở hang H bởi vì không có gì đảm bảo an toàn cho anh trong lúc toán bắt cóc đang điên cuồng chống trả bất cứ ai lại gần chúng.
Hà Phan gắt lên:
- Vậy tôi hỏi Giáo sư. Ông quan hệ với ít nhất hai kẻ truy sát tôi, nếu ông không chỉ huy chúng thì là gì? Ông nói đi!
Giọng Hà Phan cuồng nộ bao nhiêu thì Samdech lại bình thản bấy nhiêu.
- Anh hãy bĩnh tĩnh. Tôi vừa mới móc nối liên lạc được với tên đầu sỏ và đang thương lượng để chúng phóng thích Tôn Thất Sắc. Còn hai tên sát thủ này được bọn chúng phái đi giết anh và tôi đang thuyết phục chúng hạ vũ khí. Nguyễn Hà Phan, anh hãy nghe đây. – Giọng Samdech dằn lên đầy hăm dọa. - Tôn Thất Sắc sẽ an toàn khi tôi ra tay bảo lãnh chứ không phải những hành động ngông dại của anh. Hãy đưa máy cho cô gái kia.
Hà Phan căm phẫn nhìn vào chuỗi kí tự trên tay, dù ông ta có nói gì đi chăng nữa cũng thật khó bào chữa. Nếu đúng ông ta phái sát thủ theo anh thì chẳng có gì ngạc nhiên khi ông ta luôn muốn biết lộ trình của anh.
Có tiếng bước chân rung động hành lang, anh vội trả máy cho cô gái. Cô ta vừa cầm lên thì một giọng nói lọt đến tai anh:
- Bòm ph-lanh a com-puti-or.
Thế là đã rõ, anh suýt nữa bỏ quên chiếc IBM quý giá. Cánh cửa phòng bật tung, tên thủ lĩnh chĩa súng xộc vào. Khi đó Hà Phan đã tuột xuống tầng một theo đường ống nước cửa sau.
Hà Phan chạy ra cổng chính rồi băng qua đường tìm lại gã xe ôm nhưng ngó trước nhìn sau không thấy gã đâu. Anh ta luôn bám theo đối tượng mà gã đàn ông thì đã lên phòng. Cú điện thoại của anh ta cách đây mấy phút ít nhiều cứu anh khỏi hiểm nguy.
Hà Phan không thể gọi cho anh ta mà chỉ chờ anh ta gọi lại. Liếc mắt thấy quán bia đông người, anh vội mỉm cười bắt chiếc xe ôm khác vì hai tên đồ tể chắc chắn sẽ truy đuổi anh.
Lạ thay, không có một bóng xe ôm tay tuk- tuk nào đứng gần. Anh ngước mắt phía xa xa thấy một đám đông xúm lại trên đường, có lẽ gánh xe ôm đã đổ xô về đó.
Anh chạy rất nhanh về phía đó thì nhận ra một vụ tai nạn mới vừa xảy ra. Dân chúng vẻ rất phẫn nộ vây quanh một người bị nạn. Anh xen qua đám đông và kinh hãi nhận ra nạn nhân đang sóng soài trên vũng máu chính là Duch. Chiếc Iphone nát vụn trên tay.
Không ai trong đám đông kia biết rằng, vụ tai nạn thương tâm trên là hoàn toàn có chủ ý.
Số là, đoán Pu-vek đã bị sát hại, Tea Sech liền truy theo chiếc Iphone của hắn. Do đã gắn chip GPS, bọn chúng dễ dàng dò ra kẻ nào đang cầm chiếc máy.
Sau khi lân la ngoài bệnh viện Sisophon, hai tên sát thủ tin rằng con mồi của chúng chưa đi kịp đi xa. Với sự trợ giúp đắc lực cửa phần mềm quản lí các mục tiêu tích hợp GPS cài trong chiếc iphone. Nhóm sát thủ dễ dàng xác định vị trí con mồi lúc ẩn lúc hiện bệnh viện về khách sạn Monoreach. Chúng ngạc nhiên phát hiện một điều thú vị rằng, con mồi hình như luôn lảng vảng quanh chiếc SUV của chúng.
Với khám phá này chúng dễ dàng cho con mồi vào bẫy. Chúng lái xe về khách sạn giả vờ nghỉ ngơi. Sau khi bàn bạc kĩ với nhau, cô gái cùng chiếc máy tính quan trọng ở lại trong phòng vừa an toàn vừa tạo nghi binh.
Tên thủ lĩnh lại xuống lấy xe đi ra ngoài nhằm lôi con mồi đến chỗ vắng để xử lí. Không ngoài dự đoán, trên chiếc IBM trong phòng 307, chấm sáng di chuyển theo chiếc SUV ngay tức thì.
Tên thủ lĩnh đi lòng vòng cho con mồi đuổi chán chê mệt lả rồi bắt đầu quay lại. Khi đi đến đoạn vắng gần khách sạn, hắn phanh lại đợi chiếc xe máy vọt lên một quãng.
Cô gái báo vị trí và tọa độ chính xác cho tên thủ lĩnh bằng máy bộ đàm. Tên sát thủ nhận thấy hình dạng con mồi đúng với những gì “bề trên” mô tả. Quan trọng nhất, trước sau gã Dream không có một ai khớp với toạ độ được báo. Đây chính là kẻ đang sở hữu trái phép chiếc Iphone- Kẻ giết hại Pu-vek.
Đích thị hắn.
Căn cho chiếc Dream nằm giữa tim xe, hắn đạp mạnh ga. Chiếc SUV 350 mã lực chồm lên như một mãnh thú nuốt chửng con mồi xấu số.
Chiếc xe dập mạnh gầm rồi nghiến qua vật cản mềm, khi đó máy bộ đàm bên cạnh reo vang. Hắn bật lên thì nhận ra giọng Chuyên gia báo “Dừng lại, nhầm rồi...”
Mọi thứ đã quá muộn. Hắn nhấn ga lao thật nhanh về khách sạn. Linh cảm điều gì đó không ổn, hắn đạp tung cửa và một cảnh tượng đập vào mắt hắn. Cô gái bị trói gô bất động trên sàn “vali thông tin” biến mất. Tea Sech chết lặng người hồi lâu và hiểu ra rằng, đối thủ hắn cao tay hơn hắn nhiều.
o O o
Hà Phan rẽ đám đông rồi quỳ xuống trước người vì anh mà phải bỏ mạng, một nỗi ân hận nhói lên trong lòng.
“Giết nhầm”. Tiếng cô gái hét lên man dại lại văng vẳng bên tai. Anh rùng mình nhìn lại chiếc Iphone nát vụn tẩm máu trên tay Duch. Anh không thể tha thứ cho sự sơ suất chết người này, dù nói sao đi chăng nữa thì cái chết của Duch là do anh gây nên. Nỗi đau thân xác chưa nguôi, một nỗi đau khác lại nhói lên trong lòng như muốn đè khụy anh xuống đất. Anh định làm cái gì đó như vuốt mắt hay cởi mảnh áo rách của mình đắp lên cho Duch thì có tiếng xe gầm rú phía sau.
Anh ngửng lên nhận ra chiếc Mercury Mountaineer màu đen lao như điên cuồng về đám đông. Nhóm người hiếu kì hét toáng xô đẩy nhau bỏ
Nhận ra tên sát thủ đã đuổi theo, Hà Phan vùng dậy xách va li lao như tên bắn trên phố. Một viên đạn réo bên mang tai, anh chuồi lên vỉa hè rồi nấp vội sau một cột đèn đường. Chiếc SUV theo đà vút qua và một tiếng nổ nữa vang lên. Một viên đạn rít qua cột điện rồi xuyên qua tủ kính kim hoàn bên đường. Chiếc xe Mercury uy lực lao như xé gió bỗng phanh két trên phố. Một gã đàn ông nhảy xuống truy hô.
- Cướp cướp! Bắt cướp!
Hà Phan quay ngoắt lại vừa chạy vừa nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình. Tóc tai bù xù, tay xách một chiếc va li láng bóng trông chẳng ăn khớp với bộ trang phục bụi bặm của mình. Thử hỏi rằng, nếu anh không giống tên đầu trộm đuôi cướp thì giống loại gì. Mà kể ra hành động của anh có khác gì bọn cướp đâu. Có điều anh đi cướp của bọn cướp.
Anh đi cướp tài sản của chúng, còn bọn chúng thì đi cướp mạng sống của anh, và suy cho cùng chẳng ai lương thiện gì. Điều an ủi là mục đích của anh cao cả hơn.
Tên giết người khoác áo choàng đen nhảy ra từ chiếc SUV tay cầm súng hệt một thám tử, hắn giống một nhà chức trách đang thực thi luật pháp. Tiếng truy hô của hắn có hiệu lực ngay tức thì. Người đi đường bắt đầu rượt đuổi theo anh. Khốn nạn rồi.
Hà Phan sợ nhất là sức mạnh quần chúng, anh cũng hãi nhất tính a dua bầy đàn làm liều mà bất luận đúng sai. Người Khmer hiền lành chất phác nhưng lại không dễ tính với phường bất lương. Là lính tình nguyện từng bao năm sống trong sự đùm bọc che chở của dân bản xứ, trái tim anh thấm đẫm tình cảm và lòng nhân ái của họ. Họ sẵn sàng nhịn từng lá rau giọt nước cho bộ đội lúc cơ hàn, nhưng một khi ai đó làm họ nổi giận sẽ nhận được sự trừng phạt hà khắc.
Đất nước phật giáo này không có chỗ cho thói côn đồ gian trá, chính anh đã từng tận mắt chứng kiến một tên trộm lẻn vào phum hái dừa bị dân bản túm được và chặt phăng bàn tay ngay tại chỗ.
Không ngờ tên sát thủ lại tung ra đòn hiểm độc này. Trong phút chốc anh đã đối mặt với một rừng cuồng nộ như muốn ăn tươi nuốt sống sau lưng. Anh chạy đến đâu thì người ta nhào ra đến đó, khu phố bỗng chốc náo loạn. Anh không muốn để con Glock trong túi phải vào cuộc. Một cuộc đấu súng đau đớn có thể hóa giải nhưng sẽ làm cho anh dấn sâu thêm tội lỗi. Mà hai ngày ở đây, tội lỗi anh đầy mình.
Tẩu thoát an toàn là thượng sách. Hà Phan lao như điên dại trên hè phố mà không phát hiện ra một hẻm vắng nào.
Lúc này toán truy đuổi sát sạt phía sau và sắp tóm được “tên cướp”. Cực chẳng đã “tên cướp” rút ngay khẩu Glock bắn chỉ thiên. Một tiếng đổ đanh gọn vang lên. Kì diệu thay, đám đông phía sau khiếp đảm tan tác.
Chớp thời cơ, anh bứt lên khá xa, vượt qua dãy cửa hàng sửa xe bên đường rồi ập vào một siêu thị chen chúc người.
Bước vào siêu thị lớn 3 tầng, một rừng người tấp nập mua bán mà không hề hay biết gì đang diễn ra ngoài phố.
Anh hãm bước chân run rẩy rồi dừng lại trước một gian thời trang đắt tiền hiệu Gucci. Liếc thấy không ai để ý, anh thả vội khẩu Glock vào túi một chiếc áo Vest trêo trên móc rồi luồn nhanh chếc vali vào gầm quầy trước khi cô bán hàng nhìn ra. Cô ta đưa ánh mắt sắc lẹm kèm theo lời mời lả lớt vị khách mới vào.
- Xem hàng em đi anh, mốt mới nhất đấy.
Hà Phan ậm ừ chăm chú nhìn chiếc áo vest màu ghi bắt mắt rồi gỡ xuống khoác nhanh lên người và quay lưng ra ngoài. Phía cổng siêu thị bất ngờ nhốn nháo hẳn lên. Một người đàn ông lực lưỡng cầm súng xộc vào, theo sau là ba dân quân hăm hở chạy rầm rập vào trong. Họ ngó quanh rồi leo lên tầng trên. Hà Phan liếc ra ngoài cổng đã thấy hai ba dân phòng đứng ách ngang cửa. Tiếng loa phóng thanh từ ngoài hắt vào:
- Bà con chú ý! ai thấy người đàn ông xách va li, áo xám trạc 30-35 tuổi thì báo cho chúng tôi sẽ có thưởng. Dân quân đã bao vây tòa nhà và sẽ bảo vệ cho bà con. Hãy bình tĩnh tránh xô đẩy không cần thiết!
Tiếng xì xào rộ lên lên:
- Kẻ cướp vừa vào đây đấy.
Hà Phan giả vờ ngạc nhiên ngó quanh. Cô gái bán hàng có cặp mi giả cong dài, ăn mặc khêu gợi với váy ngắn, áo hở ngực đang nắn nót thỏi son lên đôi môi mọng đầy. Khi thấy vị khách lạ đột ngột xuất hiện, dù hắn nhanh tay đến mấy cũng không khỏi qua được đôi mắt sắc lẹm của cô. Ả ta thấy chiếc va li đáng ngờ được hắn nhét vào gầm quầy. Lại đang nhộn nhạo có tin trộm cướp trà trộn vào đây ẩn nấp. Chuyện này xảy ra ở đây không phải là hiếm, nhưng không dại gì chỉ mặt đặt tên hắn quá sớm. Đã lỡ vào hàng của cô ít ai phải bỏ đi tay không. Cứ để hắn giải tỏa cơn khát hàng hiệu rồi vào nhà đá thì đã sao. Kẻ cắp thì mới tiêu tiền không tiếc.
Liếc mắt thấy vị khách có vẻ hài lòng khi ướm thử chiếc áo Vest màu ghi, cô ta mới nhẹ nhàng đặt thỏi son và chếc gương vào túi rồi ngúng nguẩy bước ra:
- Dáng anh cao, vai rộng, da trắng, áo này hợp với anh đấy!
Hà Phan cố nặn ra một nụ cười.
- B
- Em lấy rẻ nhé, 150 đô thôi.
- Tôi đồng ý!
Cô gái uốn đôi môi cong mượt cười mỉm. Đúng là tiêu tiền thiên hạ có khác.
- À, anh lấy thêm đôi giày Ý này mới đồng bộ. giày anh há mõm rồi kia kìa?
- Thôi để lần sau, tôi có việc đi ngay. Anh móc túi lấy ra 150 đô la rồi cúi xuống kéo chiếc vali đi ra. Thấy vị khách có ý bỏ đi thật, lúc này cô mới đổi giọng?
- Này, vali gì đấy?
- Không phải việc của cô.
- Này, nghe thông báo chưa hả. Xách va li, áo xám thì báo cho...
- Áo xám đâu? Áo ghi đấy chứ?
- Thế áo gì đây hả? - Cô gái xấn sát cầm tà áo vest phanh ra chỉ vào trong nhưng vội nhận thấy túi áo mà cô vừa bán nặng trĩu đến khác thường. Cô ta cúi nhìn rồi kinh hãi há hốc miệng. Nhanh như cắt, Hà Phan vung tay bịt vội miệng cô ta rồi ém thái dương bồng bềnh tóc sát miệng nhắc khẽ:
- Nín ngay! Cô sẽ phải hối tiếc đấy.
Cô gái mặt tái mét, miệng lí nhí van xin. Có tiếng chân rầm rập từ trên cầu thang. Liếc thấy toán người từ tầng hai lao xuống, Hà Phan buông tay gỡ một chiếc túi hiệu Gucci lớn màu hồng thả xuống đất rồi rít lên chỉ đủ cô ta nghe thấy:
- Nhét vali vào đây và đi theo tôi.
- Cô gái run rẩy cúi xuống banh miệng túi nhét va li vào rồi khoác lên vai. Anh ngoàng cánh tay đau qua eo cô ta, tay kia giấu trong túi áo nắm chắc khẩu súng. Đôi bạn tình ung dung bước ra ngoài. Hai tên dân phòng dám lục soát bất cứ ai mà chúng nghi ngờ, nhưng khi gặp một đôi tình nhân sang trọng đi mua sắm về thì chúng đã dễ dàng bỏ qua.
Qua cổng một quãng, Hà Phan lấy lại va- li rồi buông tay:
- Tạm biệt cô em! khi nào cướp đủ tiền anh sẽ quay lại lấy nốt đôi giày Ý đấy. Dứt lời anh nhảy lên một chiếc Tuk - tuk.
- Đến ngay ngân hàng Acleda. Nhanh lên!
Chiếc xe ba bánh vù lên trong làn bụi mịt mù qua những con phố vùng biên. Không thể để vuột mất vật chứng quý báu này, anh cần cấp báo cho Trần Phách tiếp ứng. Chắc chắn chúng sẽ điên cuồng đuổi theo.
Hà Phan cho rằng khám xét chiếc máy tính “sát thủ” này sẽ rất cần thiết. Đằng sau hành động giết người đều có một mục đích. Tên sát thủ là ai, kẻ nào cầm đầu, và quan trọng nhất là manh mối của các con tin.
Ngồi trên chiếc Tuk-tuk lao vèo vèo trong gió, hai tay anh ôm chặt vali trước ngực như sợ bị ai cướp mất. Có tiếng động cơ gầm rít phía sau.