Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Chương 31
- "Q
ueenie, bạn nói hay lắm".
Nisha không biết từ lúc nào đã bước vào lớp. Cô mỉm cười nắm chặt tay Kỉ Hoa Ninh, mình hoàn toàn đồng ý với bạn, một câu nói "bạn" đơn giản làm cho hai con người ở những quốc gia cách xa nhau nghìn trùng xích lại gần nhau. Cả hai trong lòng đều vui vẻ, cho dù không nói ra. Thế nhưng Ada vẫn chưa chịu buông tha.
- "Cậu cướp bạn trai của Kathy lại còn cố ngụy biện nữa".
Kỉ Hoa Ninh bất giác mỉm cười.
- "Tôi cướp bạn trai của Kathy khi nào, thậm chí tôi chẳng biết bạn trai của cô ấy là ai?".
- "Chính là anh ta", Ada chỉ tay vào Chris: "Là Kathy nói với tôi".
Uông – Hiển – Quân! Ngạc nhiên quá đỗi, Kỉ Hoa Ninh quay đầu nhìn Chris. Anh chàng hào hoa phong nhã này như vừa bị kéo tụt xuống nước.
- "Mình và Kathy không hề có quan hệ gì!".
Anh quay sang Ada.
- "Trước khi trách người khác phải hỏi cho thật kỹ. Tôi và Kathy chỉ là bạn bè, cậu không nên có những lời nói gây tổn thương Queenie, cậu xin lỗi cậu ấy đi!".
- "Chris, cậu...".
Ada hậm hực và bực tức không thốt nên lời. Bị người khác nói như vậy, trong lòng chắc chắn thấy khó chịu rồi, giọng Kỉ Hoa Ninh hạ xuống.
- "Được rồi, Chris chỉ là hiểu nhầm thôi mà". "Cậu đừng giả bộ ngây ngô nữa, đừng có mơ tôi xin lỗi cậu".
Nói đến đây Ada giậm chân bước đi. Kỉ Hoa Ninh chú ý tới lời khiêu khích của Mary, rốt cuộc ra sao, bất giác hơi mất tự nhiên.
Cho tới lúc thầy giáo tới lớp, mọi người mới biết được căn nguyên của sự việc. Đó là do Kỉ Hoa Ninh và Susan tình cờ cùng chọn một nhà hàng để tiến hành điều tra, các thông số và kết quả báo cáo đưa ra mới giống nhau đến vậy. Hơn nữa, báo cáo của Hoa Ninh còn gửi sớm hơn Susan hai ngày, thì không thể xảy ra việc cô đạo văn của bạn được. Sau việc đó Susan đã xin lỗi Kỉ Hoa Ninh và cô mới biết được Susan không có ý định làm phức tạp chuyện đó, tất cả đều do Mary xúi bẩy mới dẫn đến những ầm ĩ không đáng có.
- "Thật không ngờ đều là người Trung Quốc mà cô ta lại có thể làm điều đó với bạn". Nisha thở dài.
- "Chính đều là những người Trung Quốc", Queenie hoàn toàn ngạc nhiên nhưng cô im lặng bỏ qua, đó là thói đời ghen ghét. Mary tuy là người Trung Quốc nhưng lại không dùng tên Trung Quốc của mình, chỉ thích dùng tên tiếng Anh.
- "Cô ta không biết tự hào về tổ quốc của mình".
Chris nhăn mày khó chịu.
- "Còn nói nữa, đều tại do cậu đào hoa quá đi".
Kỉ Hoa Ninh vung "bàn tay sắt" lao đến phía Chris khiến anh lùi lại ba... bốn bước và luôn miệng kêu: "Oan uổng quá đại nhân ơi! Người tốt bị oan!".
Kỉ Hoa Ninh và Nisha bật cười lớn.
- "Nói lại thì Queenie chưa ọi người biết tên Trung Quốc của bạn là gì?".
Nisha nhẹ nhàng hỏi. "Tên tiếng Trung của mình là Kỉ – Hoa – Ninh". Ba chữ Kỉ Hoa Ninh được đọc lên từng chữ rõ ràng thành tiếng.
- "Mình không để mọi người gọi bằng cái tên đó, chỉ là vì đang ở nước khác, nhập gia phải tùy tục thôi".
- "Được rồi, từ nay về sau mình sẽ gọi bạn là Tiểu Ninh nhé". Chris tuy lớn lên ở nước Anh, nhưng rất hiểu văn hóa Trung Quốc, đối với tiếng Trung còn có vài phần say mê.
- "Không cần!".
Kỉ Hoa Ninh vừa dứt lời đã vội bước đi, hai người kinh ngạc, như đã biết mình lỡ lời, cô quay đầu lại.
- "Mình, ý mình không phải, cứ tiếp tục gọi là Queenie, mình đã quen rồi. Nhưng gọi là Hoa Ninh cũng được".
Dõi theo bóng dáng không mấy tự tin của cô, cô vừa mất đi sự chế ngự cảm xúc bản thân khiến Chris buồn không lên tiếng. Queenie không thích bộc lộ cảm xúc thật trước mặt người ngoài. Ada nhất định đã nói sai nhưng cũng có gì đó động chạm đến cô. Cậu cũng đã từng có lần nhìn thấy khuôn mặt bi ai của cô. Rốt cuộc là có gì đó đang tích tụ trong trái tim cô, nơi sâu thẳm không ai chạm vào được ư?
Kỉ Hoa Ninh trấn tĩnh trở lại. Nếu như không phải Ada nói ra câu đó, cô tự cho là mình đã quên hết những năm tháng, cái thời cô là "Tiểu Ninh". Ba năm trước đây đầy ắp kỷ niệm giờ chỉ còn là dĩ vãng. Nhưng cô đã thực sự quên hết, vết thương lành miệng cũng cần phải có thời gian. Nếu bong vẩy quá sớm thì sẽ nhìn thấy cả màu thịt bên trong, thật dễ gây tổn thương trở lại.
"Lâm Tĩnh Lam, có người tìm cậu này", một giọng nói khàn khàn như vịt đực cất lên trước mặt cậu, chau mày chau mặt thông báo.
Cậu ngước đầu lên, một cô gái dáng yêu kiều, tay ôm cặp sách đứng lối cửa ra vào, khuôn mặt nhu mì nhìn cậu, cô mặc chiếc áo màu trắng sạch sẽ có vẻ hơi rộng, tóc xòa ngang vai.