Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 30:Rất Đáng Tiếc!
“Đ
ể có tiền mừng cho hôn sự của Diệp Thành Lâm, Hàn Đông chỉ có thể bí quá hoá liều.”
Sau khi bà chủ đồng ý, hai người thương lượng vấn đề thù lao.
Hàn Đông nói: “Tôi chỉ kéo khách chứ không tiếp khách.”
Mặt bà chủ lập tức sụ xuống: “Một lần tiếp được 300, chia 5:5. Kéo khách chỉ có thể tính theo ngày, một ngày 100, sao?”
Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, kéo được một người trích phần trăm 10, trên 100 thì trích phần trăm 20.”
Trên 100? Bà chủ cảm thấy Hàn Đông đang mơ sảng, tuy rằng bà rất đánh giá cao Hàn Đông, nhưng với quy mô của cái tiệm này thì… Bữa nào đắt khách cũng chỉ khoảng hai mươi mấy người, bây giờ lại là mùa ế, công nhân đều vội vàng về nhà ăn tết với vợ hết cả rồi, đi đâu kéo được nhiều người như vậy?
“Cô nên suy nghĩ kỹ, một ngày nhiều khi kéo còn không được 10 người.”
Hàn Đông xác định nói: “Tôi mời được bao nhiêu người thì lấy bấy nhiêu.”
“Được, vậy cứ như cô nói đi.”
Vì thế, Hàn Đông bắt một cái ghế để trước cửa, bắt chéo hai chân ngồi đó, hai mắt lại không nhìn trên đường, cúi đầu nghịch di động chơi trò chơi.
“Cô như vậy làm sao kéo được khách?” Bà chủ có chút nóng nảy: “Cô phải đi trên đường, chủ động mời gọi người ta.”
“Không cần.” Hàn Đông đầu cũng không nâng: “Trong vòng 10 phút nếu không có ai, tôi cho bà 10 tệ.”
Quả nhiên, không đến năm phút đồng hồ, một ông trung niên đầu hói đi tới, cười híp mắt nói chuyện với Hàn Đông: “Tiểu thư, chỗ này có mát xa đúng không?”
Hàn Đông chỉ ngón tay vào trong, bà chủ lập tức nhiệt tình chào đón: “Nào, nào, mời ngài vào.”
Có một số người kỳ lạ như thế, không có chút bộ dáng nào của con gái, mặt cũng không xinh, nhưng trang điểm lên lại vô cùng kinh diễm. Hơn nữa, Hàn Đông còn sở hữu hai cái đùi đẹp cấp đế vương, tùy tiện lắc lắc hai cái, cũng có thể câu được một người, không ai chạy thoát nỗi.
Cục diện nhiều ngày ế ẩm liên tục được phá vỡ, đắt khách tới không thể ngăn cản.
Trong tiệm chỉ có bảy tám đứa, không đầy một lát đã không đáp ứng nổi. Khoa trương một chút là, trận thế xếp hàng kia so với nhà vệ sinh công cộng trong mùa du lịch mồng một tháng năm còn đông đúc hơn.
“Tôi nói này người anh em, anh xong chưa vậy? Chúng tôi đã chờ rất lâu rồi!”
“Đúng đó, tôi chờ cả tiếng đồng hồ rồi!”
“Còn không tôi lôi đầu anh ra đấy!”
Ngoại trừ đám đàn ông ‘kinh tế có hạn’ thường xuyên đến nơi này, mà còn có mấy vị đại gia lúc bình thường không thèm tiêu phí tiền của cho loại tiệm rẻ mạt này, vào cửa đã nói thẳng: “Tôi muốn cái người trước cửa kia.”
Nếu vào ngày bình thường mà có loại khách quý này, bà chủ khẳng định sẽ vội vàng nịnh bợ, mặc cho mấy người muốn chọn ai thì chọn, không hài lòng ngài cứ trực tiếp ném ra ngoài! Nhưng hôm nay thì khác, nói thẳng ra một câu.
“Cô ấy chỉ mời khách chứ không tiếp khách.”
“Tôi ra hai ngàn!”
Ông có ra hai vạn bà cũng không thèm! Lỡ đâu độ mẫn cảm của ông thấp, vào trong phòng tốn hết hai tiếng, tôi phải tổn thất bao nhiêu khách hả?
Ba ngày sau, Hàn Đông đếm tiền. Lúc trước ngồi coi bói cũng kiếm được chút chút, gom lại cũng được một vạn. Cứ theo đà này, hắn chỉ cần giả gái thêm hai ngày là đủ tiền trả nợ.
Nghĩ như vậy, Hàn Đông thở phào một hơi. Nhắm mắt lại lắng nghe tiếng hít thở đều đều ở phòng đối diện, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.
…
Mấy ngày gần đây của Lương Cảnh không được thuận buồm xuôi gió lắm, ở chỗ Vương Trung Đỉnh thì bị cho ăn canh ‘bế môn’ không tiếp khách, bộ phim nhựa đầu tiên làm giám chế chỉ được tiếng tầm thường, sự nghiệp bắt đầu trì trệ. Hơn nữa quan hệ của hắn với người trong công ty rất căng thẳng, chỉ cần sẩy chân một cái sẽ có người cỡi lên đầu.
Trên xe, tổng biên kịch của bộ phim nhựa đang giải thích với Lương Cảnh: “Tôi nào dám đưa ra cái ý kiến kia? Mà cũng không phải muốn là có thể tùy tiện thêm vào một đoạn diễn, nếu thêm thì phải sửa hai phần ba kịch bản, mất bao nhiêu công sức!”
Lương Cảnh vẻ mặt sầu lo hút thuốc: “Tôi biết anh không dính dáng đến, tôi chỉ muốn anh nói chuyện với Vương tổng sửa chửa như vậy sẽ không ổn. Từ trước đến nay Vương tổng vẫn luôn tôn trọng những người tri thức như các anh, lời anh nói so với tôi có trọng lượng hơn.”
“Vấn đề là…” Tổng biên kịch do dự nửa ngày mới mở miệng, “Tôi cảm thấy ý của Vương tổng cũng tốt lắm! Như vậy xung đột mâu thuẫn càng mạnh, cao trào hơn, hấp dẫn hơn. Nếu không… tổng giám Lương anh thử tìm thêm lần nữa đi?”
Lương Cảnh cố nén không phát giận tại chỗ, tìm cái gì mà tìm? Ông mày bây giờ ngay cả tư cách tìm cũng không có!
Hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Vương Trung Đỉnh càng làm khó dễ hắn, tâm lý muốn kháng mệnh của hắn lại càng mãnh liệt.
Đang đi đột nhiên kẹt xe, Tiểu Văn mở cửa sổ xuống xem xét tình huống bên ngoài, hình như một tiệm phía trước có quá nhiều xe đỗ lại gây tắc nghẽn giao thông, hiện tại cảnh sát giao thông đang giải tán bớt.
“Tiệm gì mà đông khách dữ vậy?” Tiểu Văn vừa chậm rãi cho xe lăn bánh vừa tò mò nhìn ra ngoài, rốt cục tìm ra ngọn nguồn gây ra kẹt xe…
Kít ——
Đột nhiên phanh lại, khiến Lương Cảnh và tổng biên kịch không hề phòng bị đập mạnh về phía trước.
“Cậu làm gì đấy hả?” Lương Cảnh gầm lên.
Tiểu Văn xấu hổ: “Thiếu chút nữa… đã tông vào đuôi xe.”
“Cậu không lo lái xe đi còn nhìn cái quỷ gì?”
Tiểu Văn vội chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Chân cô kia thật dài!!”
Nhắc tới chân dài Lương Cảnh lại sinh khí, nghiêm mặt trả về một câu: “Trong khoảng thời gian này cậu nhìn chân dài còn chưa đủ sao?”
“Thật sự rất dài, so với Lý Thượng còn dài hơn.”
Tiểu Văn vừa nói như thế, Lương Cảnh mới liếc mắt một cái, thái độ như tôi sẽ rất hân hạnh nếu được ngài nhận cái liếc mắt này, kết quả liếc một cái hai mắt liền bị đóng đinh.
Có cảm giác như đã từng gặp qua ở đâu rồi…
“Không phải kịch bản mới thêm một phần giả gái sao? Anh có thể nghĩ đến cô ta một chút!” Tiểu Văn cực kỳ hứng thú nhắc nhở.
Lương Cảnh nghiêng mặt nhìn hắn một cái: “Não cậu bị úng nước hả? Trong kịch bản là nam giả nữ, không phải nữ giả nam!”
“À quên.”
Lương Cảnh thu hồi ánh mắt lại, thúc giục Tiểu Văn: “Lo lái xe đi!”
Tiểu Văn không khỏi cảm thán: “Haizz… Thật đáng tiếc!”
Lúc Hàn Đông đang vùi đầu chơi trò chơi trong điện thoại, đột nhiên có một bàn tay thò lên cổ hắn, muốn túm lấy cái khăn lụa hắn dùng để che hầu kết.
“Cô em, cổ của em đẹp như vậy, che đi rất đáng tiếc.”
Hàn Đông chụp lấy cổ tay gã đàn ông, nhả ra hai chữ: “Tôi lạnh.”
“Lực tay không nhỏ nhỉ!” Gã bắt đầu đùa giỡn mấy ngón tay trong găng tay của Hàn Đông: “Anh thích nhất con gái có ngón tay đẹp, vừa mịn màng lại vừa dài, tựa như chân của em vậy.”
Nói xong liền khom người giả vờ xem Hàn Đông chơi game, trên thực tế lại đang giở trò với hai cái đùi đẹp mê người mà gã đã thèm nhỏ dãi nhiều ngày.
Hàn Đông phiền muốn chết, đ* mẹ! Còn lưu manh hơn cả ông mày!
“Cô em, anh vì em đã đến đây ba ngày liên tiếp, nếu em không tiếp khách thì ít ra cũng làm cái gì khác đi!”
Hàn Đông vén mí mắt lên nhìn gã: “Vậy anh muốn làm gì?”
“Vào trong uống trà với anh, tâm sự một chút anh cũng thỏa mãn.”
Hàn Đông trực tiếp hét giá: “Năm nghìn!”
Không ngờ ngày hôm nay còn gặp được đại gia, hắn không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng! Đương nhiên, Hàn Đông thân là lưu manh, lòng dạ tựa như gương, phản chiếu hết thảy, rõ ràng mục đích của gã này không chỉ muốn uống trà nói chuyện phiếm. Chẳng qua vì năm nghìn, để có tiền mừng cho hôn sự của Diệp Thành Lâm, Hàn Đông chỉ có thể bí quá hoá liều.
Quả nhiên, sau khi đóng cửa lại gã liền lộ ra bộ mặt thật.
Ban đầu là nói chuyện phiếm với Hàn Đông, ngẫu nhiên ăn chút đậu hủ, nhưng cũng trong phạm vi Hàn Đông có thể chịu được. Sau đó nói chuyện không còn thỏa mãn được gã, liền nằm úp sấp trên giường bảo Hàn Đông đấm bóp cho.
“Chỗ của em là tiệm spa, đấm bóp lưng một chút chắc là được đúng không?” Nói xong liền vung ra hai ngàn: “Đây là tiền boa.”
Hàn Đông vì hai ngàn đồng đành kiên trì hầu hạ gã, nhưng gã vẫn chưa thấy đủ, cái chân thối thâm ý cọ cọ lên đùi Hàn Đông, cọ lên bắp đùi suýt tý nữa đã cọ đến mảnh đất nguy hiểm rồi.
“Cô em, còn loại phục vụ nào khác không?”
Hàn Đông nhìn cái ví gã cầm lắc lắc trước mặt hỏi: “Anh muốn loại phục vụ nào?”
Gã liền lộ ra vẻ mặt thèm muốn ghê tởm: “Loại nào đủ kích thích, đủ sung sướng, có thể khiến anh cả đời khó quên.”
“Vậy trước tiên anh đưa năm nghìn đi đã, ai biết phục vụ xong rồi anh lại ăn quỵt thì sao.”
Gã cười cười ngắt má Hàn Đông một cái: “Bé con, thật tính toán chi ly mà!” Nói xong liền đưa tiền cho Hàn Đông, bộ dáng khẩn cấp lắm rồi.
“Xem cho kỹ nha!” Hàn Đông xé khăn lụa, lột áo, kéo dây thắt lưng…
Không khí cả phòng như bị đông lạnh.
Môi gã đàn ông co rúm lại rồi run rẩy như cái máy phát điện cao thế.
Cuối cùng, Hàn Đông móc cặp vú giả ra đập vào mặt gã, giọng điệu vừa vui vẻ vừa trêu tức nói: “Đủ kích thích chưa? Đủ sung sướng chưa? Đủ cho mày cả đời khó quên chưa?”
“…”