Số lần đọc/download: 1118 / 25
Cập nhật: 2017-09-24 23:52:04 +0700
Chương 31: Cấm Tự Oai
Ở cách đó không xa trên đỉnh một gốc đại thụ, Nam Nhược Hoa bạch y phiêu phiêu, vô cùng xinh đẹp đứng trên tàng cây, giống như không hề có chút trọng lượng. Trước đó khi thấy Lâm Lạc gặp nạn nàng đã dự tính ra tay, nhưng không nghĩ tới Lâm Lạc có thể dùng một loại thủ đoạn quỷ dị giết chết được đầu Tam Vĩ Huyết Lang kia!
Nàng lộ ra nét tươi cười thản nhiên tự nhủ:
- Sư phụ đã suy tính tin tức kiện đồ vật kia đang nằm trên một người của Lâm gia, xem ra chính là hắn! Nhưng người này hình như đã đạt được một nghịch thiên thần vật gì đó, mới có thể tăng trưởng cảnh giới nhanh như bay, điểm này sư phụ không cách nào suy tính đến!
- Vừa rồi không biết hắn đã dùng bí pháp gì lại có thể làm nổ tung cả một đầu hậu thiên thập tầng mãnh thú!
- Loại thủ đoạn này làm cho ta cảm thấy tim đập nhanh, rốt cục lại là bí thuật gì?
- Nhưng gọi là cơ duyên cơ duyên, nếu không phải của mình thì đừng nên cưỡng cầu, ta chỉ cần nghe theo lời sư phụ lấy đi kiện đồ vật kia là được!
…
Cả đêm trôi qua, xương cốt tổn thương của Lâm Lạc mặc dù còn chưa khỏi hẳn nhưng đã không ảnh hưởng hắn tiếp tục lên đường.
Dập tắt lửa trại, Lâm Lạc tìm tòi một phen trong hơn mười lều vải, nếu những người kia đã bỏ rơi hắn chạy trốn, vậy hắn cũng không cần khách khí, tận tình lục soát thu nhận.
Nhưng bởi vì đi tới đoanh địa của Thanh Giao cũng không cần dùng ngân lượng, Lâm Lạc ngoại trừ tìm được chút quần áo căn bản không lấy được vật gì khác.
Hắn men theo phương hướng hôm qua đám người Lâm Thiên Giang bỏ chạy đi tới, tuy rằng trong núi không đường thật dễ dàng bị lạc phương hướng, nhưng Lâm Lạc vốn còn cách doanh địa Thanh Giao không bao xa, đi một thời gian sang ngày thứ ba chạng vạng đã đi tới doanh địa thần bí kia.
Doanh địa này không lớn, phạm vi chừng trăm trượng, chung quanh không xây dựng biện pháp gì phòng ngự, mấy trăm lều trại chằng chịt phân bố bên trong. Không có biện pháp phòng ngự cũng là chuyện bình thường, thật xuất hiện mãnh thú Cương Khí cảnh, bố trí phòng ngự căn bản không hề có chút tác dụng, mà mãnh thú bình thường lại không tạo thành được thương tổn hay phá hư gì, vì vậy cũng không cần bố trí.
Bởi vì cánh tay Lâm Lạc bị gãy nên sợ ảnh hưởng khung xương lành lại, vẫn mặc bộ quần áo trước đó bị rách tung tóe, tràn đầy vết máu, cả người chật vật không chịu nổi.
Trong doanh địa vừa lúc có năm người xuất hiện, nhìn thấy Lâm Lạc đều ngẩn ra, sau đó lộ ra dáng tươi cười xem thường.
Lâm Lạc nhìn qua mấy người kia, ánh mắt thu liễm!
Bởi vì hắn phát hiện có hai nam nữ tu vi đã đạt tới hậu thiên thập tầng cảnh giới!
Cường giả Cương Khí cảnh của Lâm gia cộng lại chỉ có được mười một người, hơn nữa trẻ tuổi nhất đã qua bốn mươi. Nhưng hai nam nữ kia chỉ bất quá chừng hai mươi tuổi nhưng đã có tu vi Cương Khí cảnh, làm sao không để cho người sợ hãi.
Tuy rằng là hậu thiên thập tầng, nhưng Cương Khí cảnh chính là Cương Khí cảnh, vô luận đi gia tộc nào cũng có được địa vị tôn sùng.
Không hổ là Bạch Vân Tông có được vài Tiên Thiên cảnh cường giả, có thể bồi dưỡng ra được Cương Khí cảnh trẻ tuổi như vậy. Trong lòng Lâm Lạc càng thêm cẩn thận, nếu bị người biết hắn đã giết Chư Đại Hải, đây chính là đại tai nạn, cho dù là Lâm Hành Nam cũng không thể bảo hộ được hắn!
Hắn mới đến tự nhiên không muốn gây chuyện, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt bước đi thật nhanh.
- Đứng lại!
Một thanh niên hai mươi tuổi đột nhiên ngăn cản Lâm Lạc:
- Vô cùng lạ mặt, mới tới?
Lâm Lạc dừng chân lại, nhướng mày nói:
- Tại hạ Lâm Lạc, đến từ Bạch Dương trấn Lâm gia, bởi vì trên đường gặp phải mãnh thú tập kích nên thất lạc với tộc nhân, tới trễ hai ngày!
Thanh niên kia cười hắc hắc nói:
- Nếu là người mới ta sẽ dạy cho ngươi quy củ nơi này!
Sắc mặt hắn đột nhiên lạnh lùng chỉ vào chỗ kín, nói:
- Chui qua!
Bốn người khác đều khoanh tay trước ngực cười, tựa hồ không cảm thấy được hành vi của thanh niên kia có điều gì không ổn. Mà lúc này có rất nhiều người nghe được động tĩnh liền chạy tới vây xem.
- Nguyên lai là La Cương, hắn lại muốn khi dễ người mới!
- Không có biện pháp, ai bảo người ta là đệ tử Bạch Vân Tông, trời sinh ưu thế hơn người!
- Vì sao bộ dáng của tiểu tử kia lại chật vật như vậy?
- Di, nghe nói Lâm gia khi đi tới bị một đầu mãnh thú Cương Khí cảnh tập kích, có hai tộc nhân bị mãnh thú giết chết, chẳng lẽ hắn chạy thoát ra sao?
- Ta nhận ra tiểu tử này, chính là phế vật đại thiếu của Lâm gia, không thể tưởng được đã nhảy vào Bạo Khí cảnh, còn có thể thoát khỏi miệng của một đầu mãnh thú Cương Khí cảnh!
Nếu bọn hắn biết được Lâm Lạc chẳng những bảo vệ được tính mạng còn giết chết Tam Vĩ Huyết Lang, không biết còn giật mình như thế nào!
Lâm Lạc lạnh lùng nhìn La Cương:
- Vì cái gì?
- Không tại sao, đây là quy củ, cho các ngươi biết nơi này không phải Bạch Dương trấn, quản ngươi là công tử thiếu gia gì, đều phải thức thời cho lão tử!
La Cương dùng đầu ngón tay chỉ vào mũi Lâm Lạc.
Oanh!
Lâm Lạc một quyền oanh ra, nhanh như điện quang hỏa thạch, căn bản không cho La Cương cơ hội phản ứng, nhất thời bị đánh bay tung lên, xẹt qua một đường cong trên không trung té ngã trên mặt đất.
Ở trước mặt Lâm Lạc chỉ có hai con đường, nhất là nén giận làm cẩu, hai là khởi một trận chiến, dùng nắm tay đánh ra sự tôn kính của người khác! Nếu nơi này là Bạch Vân Tông dùng bố trí thành địa phương cho tam đại gia tộc cùng tông môn đệ tử huấn luyện, sẽ không cho phép có tình huống giết người xuất hiện!
Trước khi xuất phát Lâm Hành Nam từng nói qua, cần Lâm Lạc thể hiện ra thực lực thích hợp, doanh địa Thanh Giao lấy người mạnh là vua, kẻ yếu chỉ có thể phụ thuộc, không hề có chút tôn nghiêm!
Một quyền của Lâm Lạc cũng không phải hành động trút căm phẫn, mà là suy nghĩ kỹ mới làm!
Khiếp sợ! Tuyệt đối khiếp sợ!
Trong khoảnh khắc toàn trường lặng ngắt như tờ.
Người này thật quá kiêu ngạo! La Cương là ai? Người ta là đệ tử Bạch Vân Tông, hắn lại dám ở trên địa bàn của người ta một quyền đánh bay La Cương, đây thật không biết nên dùng là hung hăng càn quấy hay là liều lĩnh mà hình dung!
- Ta chán ghét người khác dùng ngón tay chỉ vào ta!
Lâm Lạc dùng một loại ngữ khí phi thường bình thản nói.
Ngưu bức!
Có chút người từng ở trong tiệc sinh nhật của Trầm Nguyệt Lâm gặp mặt Lâm Lạc, biết hắn có tính cách vô cùng “hung hăng càn quấy”, liền sôi nổi nghị luận.
- Người này quả nhiên hiêu trương!
- Nhưng nơi này không phải Bạch Dương trấn, hắn khẳng định phải gặp xui xẻo lớn!
- Nhưng đám người La Cương rất bá đạo, vừa rồi một quyền kia làm cho ta nhiệt huyết sôi trào!
- Ngươi, ngươi dám đánh ta?
La Cương bò lên, hắn sờ cằm trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Lâm Lạc xuống tay rất có chừng mực, chỉ một quyền đem hắn oanh bay, bằng không nếu dùng toàn lực cho dù không oanh vỡ đầu La Cương cũng đánh nát cằm của hắn!
- Ngươi không cảm thấy mình cần ăn đòn sao?
Lâm Lạc cười lạnh:
- Chó khôn còn biết không cản đường, ngươi cản trở bổn thiếu đi đường, không phải cần ăn đòn thì là gì?