Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Chương 31
S
ự rời đi của Nghiêm Khuynh không khiến Vưu Khả Ý đau khổ buồn bã gì cả.
Anh không chấp nhận cô, nhưng ít ra cũng không chối bỏ tình cảm của cô dành cho anh nữa. Tất cả sự do dự và bất an của Nghiêm Khuynh đều bắt nguồn từ những gì mà anh đã từng trải qua trong cuộc sống và sự tự ti nhút nhát trong anh, nhận ra điều đó lại khiến Vưu Khả Ý được an ủi hơn nhiều.
Trắng và đen không thể ở bên nhau ư?
Anh không xứng với cô sao?
Cô hớt hơ hớt hải chạy về nhà, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Khỉ gió, uổng cho anh là một đại ca xã hội đen thế mà lại chẳng có gan yêu đương, đúng là phí bao nhiêu năm lăn lộn trên đường!
Cô về nhà liền bắt đầu lục tung mọi thứ để tìm đồ, lúc đang tìm giữa chừng thì Lục Đồng về, nhìn thấy tình hình lộn xộn trong phòng mà hoa mắt.
“Cậu, cậu bị người ta đuổi giết phải chạy trốn à? Đang tìm gì đó?” Lục Đồng tỏ ra sợ hãi.
Vưu Khả Ý không để ý tới bạn, giải thích qua loa: “Tìm CD, cái CD đã mua nhiều năm trước rồi.”
Lục Đồng không tin, giữ chặt tay cô, “Này, cậu nói thật với tớ đi! Nếu bị người ta đuổi giết, là bạn thân, nhất định phải nói với tớ một tiếng!”
“Nói với cậu một tiếng để làm gì?” Vưu Khả Ý liếc mắt xem thường.
“Nói với tớ một tiếng để tớ ra ngoài dán chữ thật bự, nói rõ rằng tớ và cậu không có quan hệ gì cả, muốn giết thì giết một mình cậu là được, nhất định đừng đụng vào tớ–”
Còn chưa nói hết thì Lục Đồng đã bị Vưu Khả Ý đạp một cú, “Tranh thủ cậu chưa bị người ta giết chết thì tớ phải đạp cậu chết trước, trừ hại cho dân!”
Lục Đồng kêu la gào hét mấy câu, cuối cùng cũng ôm mông đứng dậy, “Tớ nói, có phải ban nãy cậu điên rồi đúng không? Tự dưng múa xong lại phủi mông chạy lấy người, cậu có biết khuôn mặt của mấy giáo viên già khó coi thế nào không? Sắp phải thực tập rồi, bao nhiêu người muốn lợi đụng cơ hội này để chen chúc lăn lộn cho họ quen mặt, sau này có thể được đề cử vào vị trí tốt, còn cậu thì ngược lại, thậm chí còn lười nghe nhận xét, chạy đi như sắp cháy mông tới nơi—”
“Tớ có việc.” Vưu Khả Ý vẫn đang tìm kiếm.
“Việc gì mà gấp như vậy? Thậm chí còn không có thời gian nghe nhận xét?” Lục Đồng muốn nhéo tai Vưu Khả Ý, thế nhưng lúc chỉ còn cách vài cm thì bỗng dưng Vưu Khả Ý nhảy cỡn lên, khiến Lục Đồng giật hết cả mình.
“Tìm thấy rồi!”
“Tìm thấy thứ gì thế?” Lục Đồng ghé đầu tới xem, kết quả Vưu Khả Ý đã bật dậy, vội vàng tông cửa chạy đi. Cô đuổi theo tới cửa, “Này! Con bé này, cậu lại không đổi giày mà đã ra ra vào vào trong nhà rồi! Tớ nói cậu biết sau này cậu phải giữ cái sàn nhà này cho tớ nếu không…”
Nhưng mặc kệ Lục Đồng muốn la ó chuyện gì, Vưu Khả Ý đã không nghe thấy nữa rồi.
***
Nghiêm Khuynh hút rất nhiều thuốc.
Sàn nhà đầy tàn thuốc và đầu lọc như một đống hỗn độn, còn anh ngồi trên ghế gỗ, nhắm mắt. Cửa sổ sát trần đã được tấm rèm màu xanh đậm che kín, trong phòng tối đen như mực, càng cảm thấy nặng nề.
Thế nhưng dù anh tự nhủ với mình phải tỉnh táo lại bao nhiêu lần, trong đầu như có con ngựa thoát cương, những suy nghĩ lao nhanh vun vút, hoàn toàn không thể dừng lại.
Sau đó, anh nghe thấy có tiếng gõ cửa, cả người cứng đờ.
Tiếng gõ cửa kia từng tiếng, từng tiếng một, nhẹ nhàng và có nhịp điệu, không khó để đoán người đến là ai.
Anh mở mắt, ngồi trên ghế một chốc, người kia chỉ gõ cửa vài cái thôi, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Vẫn không thể khống chế được trái tim, anh từ từ đi tới cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo. Thế nhưng bên ngoài chẳng có ai, trống không.
Cạch, cửa mở ra.
Có một đĩa nhạc được đặt trên đất ngay trước cửa, lại không thấy ai hết.
Anh cúi người nhặt cái CD kia lên, sau đó đọc được ba chữ: Đen và trắng.
Đứng tần ngần tại chỗ một lúc lâu, anh cầm CD quay vào nhà.
Lúc dọn tới đây, những đồ dùng gia dụng trong nhà đều do các anh em mang tới, Lục Khải có tặng một cái laptop, thế nhưng Nghiêm Khuynh rất ít dùng, vẫn luôn cất nó vào trong ngăn kéo không lấy ra.
Lúc này đây, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn mang máy tính ra, cắm điện.
Anh cũng không hâm mộ thần tượng ai, khi còn trẻ, cơm ăn còn chưa đủ no, nói gì tới xem phim nghe nhạc. Lớn hơn một chút thì bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội, bôn ba kiếm ăn, không có thời gian cũng chẳng lòng dạ nào mà đi làm những chuyện gió trăng hoa tuyết này, thế nên anh không biết cô gái ở bìa CD là ai, càng chưa từng nghe bài hát này.
Động tác của anh lạ lẫm, không thành thạo, bỏ CD vào laptop, sau đó ấn đại mấy lần, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng piano vang lên.
Cô gái ấy đã dùng âm thanh trong trẻo mượt mà hát rằng:
Đôi lúc em cảm thấy rất mệt mỏi
Cũng có khi sẽ không tự giác lại làm liên lụy anh
Thi thoảng anh sẽ nói chúng ta không xứng với nhau.
Nhưng chỉ cần có thể được dựa vào nhau, em sẽ chẳng màng bất cứ điều gì đâu
Ai bảo trắng và đen không xứng với nhau?
Trên thế giới không có chuyện gì là tuyệt đối cả
Từng có người hát rằng ánh sáng trắng ban ngày không hiểu màn đêm đen huyền
Nhưng có anh hiểu được vẻ đẹp của em.
Liên lụy sao?
Anh nhớ tới ba vết dao chịu thay cô, đau thấu tim, thế nhưng lại chưa từng nghĩ cô đã liên lụy mình. Cuộc đời anh, hiếm khi nào làm gì cho ai đó, hiếm khi nào có ai lưu dấu trong sinh mệnh này. Với anh mà nói, nó như một món quà mà cô tặng cho.
Dựa vào nhau ư?
Nghiêm Khuynh nhớ đến lần để cô dựa vào vai mình trong thang máy, cô nghiêng đầu hỏi anh ăn kẹo bạc hà hiệu gì. Trông Nghiêm Khuynh có vẻ bình tĩnh ung dung lấy hộp sắt nhìn hiệu của nó như vậy, thật ra Vưu Khả Ý không biết chẳng qua hành động đó của anh chỉ là muốn dời lực chú ý, muốn hai mắt của mình rời khỏi cánh môi đỏ hồng trơn bóng của cô mà thôi.
Đen và trắng.
Cũng như trộn lẫn sự đơn thuần ngây thơ của cô và sự phức tạp tối tăm của anh, anh cho rằng nó là hai màu sắc trái ngược, cô lại dõng dạc bảo rằng là sự kết hợp của cô dâu và chú rể.
Có rất nhiều hình ảnh thoáng qua trong đầu, đột nhiên Nghiêm Khuynh bật cười, từng tiếng từng tiếng có vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại không kiềm được.
Bài hát được lặp đi lặp lại nhiều lần, anh cũng cười ngây ngô theo, có một cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện đang lên men trong lồng ngực, anh không biết đó là cảm động hay vui sướng, là trút được gánh nặng hay bối rối không biết nên làm gì.
Sau đó, như có linh cảm, anh đi tới kéo rèm cửa sổ bên giường, nhìn thấy cô gái vẫn đang mặc váy trắng kia.
Vưu Khả Ý đứng trước cửa sổ, mắt trông ngóng như một đứa trẻ nhìn qua bên này, lại như một thiếu nữ đang chờ người yêu trở về. Trên mặt cô là vẻ thấp thỏm cùng chờ mong, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy anh kéo rèm cửa sổ, cô cong khóe môi, như trút được gánh nặng.
Cô hà hơi lên kính thủy tinh, sau đó vẽ một trái tim.
Lúc cô cười, mắt cong cong, nhưng vầng trăng lưỡi liềm, còn cô lại hồn nhiên ngây thơ ghé vào kính thủy tinh, chỉ vào trái tim kia, cười với anh như một đứa trẻ.
Nghiêm Khuynh gần như đã nghĩ mình vừa nhìn thấy một thiên thần.
Anh cũng không biết vì sao lại có một cô gái như thế tồn tại trên thế giới phức tạp này. Thoạt nhìn cô yếu đuối mỏng manh, dễ bị tổn thương hơn bất kì ai, thế nhưng lại có dũng khí hơn kẻ hô đánh gọi giết như anh.
Yêu là yêu, không yêu là không yêu, cô đã làm chuyện mình cho là đúng một cách chấp nhất, đơn giản như thế. Dùng trái tim đơn thuần sưởi ấm linh hồn lạnh giá nhiều năm của anh.
Từ trong laptop, giọng nữ vẫn tiếp tục hát:
Cũng như phím trắng và đen trên piano mới có thể đàn hát lời cảm ơn dâng trào em dành cho anh
Và có lẽ chính màu đen vĩnh viễn không biết rằng, trong thế giới rực rỡ sắc này,
Chỉ khi có anh, em mới được tồn tại.
Anh đã tranh đấu thật lâu, đã dằn vặt thật sâu.
Mỗi một lần đẩy Vưu Khả Ý ra, Nghiêm Khuynh khổ sở hơn bất kì ai khác, bởi vì rõ ràng từ tận đáy lòng anh chỉ có một niềm khao khát vô hạn với cô mà thôi.
Đôi lúc sẽ hỏi mình, vì sao lại lí trí đến như vậy? Để cô đi vào thế giới của anh, có gì không tốt chứ? Thế nhưng với Vưu Khả Ý mà nói, nó lại là lựa chọn tồi tệ nhất, anh biết chắc mình sẽ làm hại cô. Sự trân trọng của anh dành cho Vưu Khả Ý đã khiến Nghiêm Khuynh rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng lúc này đây, anh cứ nhìn cô gái được ánh nắng bao phủ đối diện, cuối cùng cũng giương khóe môi.
Bắt chước cô bộ dạng hà hơi trên cửa kính, lần đầu tiên, anh như một đứa trẻ, làm chuyện mà có lẽ cả đời chưa làm bao giờ – Vẽ một trái tim lên cửa thủy tinh.
Và điều khác biệt là, trong trái tim ấy còn có thêm một trái tim nhỏ nữa, như để miêu tả chân thật nhất về họ lúc này.
Anh nhìn qua hai trái tim đang chồng lên nhau, thấy thiên sứ mặc váy trắng của mình đang cười như một đứa con nít vừa được cho kẹo, rồi bỗng dưng mở to hai mắt. Cô thậm chí còn hả miệng hoan hô, chạy vòng quanh tại chỗ một cách ngớ ngẩn.
Ý cười bên môi càng đậm, mà càng cười, hốc mắt anh càng nóng dần.
Cuộc đời của anh chỉ là một trận đánh cược, thế nên kể cả tình yêu cũng trở thành thứ muốn mà không thể cầu.
Anh chỉ là một gã côn đồ, một kẻ không biết ngày sau ra sao. Anh cũng không biết một ngày nào đó liệu Vưu Khả Ý có hối hận hay không. Nếu hối hận, nếu rời bỏ anh, có lẽ thứ để lại cho anh chính là nỗi cô độc khó mà chịu đựng sau khi đã được nếm trải hạnh phúc.
Nhưng anh đã mất khả năng kháng cự rồi, chỉ đành đầu hàng, không trốn tránh nữa.
Hãy để anh được mạo hiểm một lần đi.
Tiền cược là trái tim này, cho dù có mất đi, anh chỉ còn hai bàn tay trắng.
Nhưng nếu thắng thì sao? Dù cho cơ hội chỉ có một phần ngàn thì anh đã không sống uổng đời này.
***
Lúc Nghiêm Khuynh đóng máy tính, xoay người nhìn Vưu Khả Ý ở đối diện lần nữa, muốn ra ngoài tìm cô thì di động reo lên.
Ở đầu kia điện thoại, Lục Khải gân cổ cao giọng báo cho anh biết, bọn họ đã bắt được thứ ăn cây táo rào cây sung trên địa bàn của mình rồi, chính thứ nội gián này đã thông báo cho Lão Phương biết động tĩnh của bọn họ, thế nên khoảng thời gian vừa qua mới xui xẻo đến vậy. Xui xẻo khắp nơi thì thôi, lại phải vào cục cảnh sát nhiều lần.
Chuyện này rất khẩn cấp, vì hôm nay, tên đó còn dám tự tiện buôn bán ma túy trên địa bàn của bọn họ. Lục Khải vừa bắt được hắn thì cảnh sát đã ập tới sau lưng. Nếu không phải Lục Khải kịp mang giấu những thứ đó đi thì e rằng địa bàn của Nghiêm Khuynh bây giờ đã bị cảnh sát bao vây, chính bản thân anh cũng bị mời tới cục cảnh sát uống trà nước.
Lục Khải cáu gắt, ở đầu bên kia hỏi: “Anh Nghiêm, xử lý đứa ăn cây táo rào cây sung này thế nào đây ạ?”
Nghiêm Khuynh trầm mặc một lát, lời ít ý nhiều: “Anh sẽ tới ngay, đến đó rồi nói sau.”
“Được.”
Trước khi cúp điện thoại, vì hiểu rõ tính của Lục Khải, anh còn bình tĩnh dặn thêm một câu: “Đánh thì đánh, nhớ giữ lại mạng.”
Sự thay đổi như vậy xảy ra quá bất ngờ. Mới một giây trước anh còn đang đắm chìm trong ánh nắng mà Vưu Khả Ý mang lại, ấm áp và vui vẻ thì ngay sau đó, bỗng dưng anh phải trở về thế giới bẩn thỉu tối tăm của mình.
Nghiêm Khuynh tần ngần nhìn màn hình điện thoại một lát, sau đó quay đầu nhìn Vưu Khả Ý.
Ở đối diện, cô đã thấy hết quá trình anh nhận điện thoại, chỉ hoang mang nhìn anh. Thấy Nghiêm Khuynh quay đầu lại, cô nở nụ cười ngọt ngào.
Dừng một chút, anh khoác áo măng tô đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Vưu Khả Ý.
“Alo?” Có thể dễ dàng nhận thấy giọng nói của cô đã bị tâm trạng vui sướng ảnh hưởng rất nhiều, nhẹ nhàng êm tai, lại tựa chim hoàng oanh tháng ba.
Nghiêm Khuynh nói: “Bên Lục Khải xảy ra chút chuyện, hơi gấp, bây giờ anh phải qua đó.”
Đầu bên kia trầm mặc mấy giây, sau đó là tiếng ngân buồn hiu: “À…” Rồi như vừa nhận ra biểu hiện mất mát của mình quá rõ ràng, Vưu Khả Ý lập tức bổ sung một câu, “Vậy anh đi đi, đi đi, không sao đâu.”
Cô cố gắng khiến giọng nói của mình không có vẻ khác thường.
Nghiêm Khuynh không nhịn được mà cong khóe môi, im lặng nở nụ cười. Anh bước ra khỏi cửa thang máy, trầm ổn bảo: “Vưu Khả Ý, chờ anh về.”
Giờ khắc này, có rất nhiều chi tiết khi ở bên nhau lướt qua trước mắt, nụ cười của cô, nước mắt của cô, sự đáng yêu của cô, sự dũng cảm của cô.
Mặt trời mùa đông rất dễ chịu, chiếu lên người cảm thấy ấm áp thư thái, tưởng chừng như mỗi tia nắng đều bị bàn tay của thời gian bóp nát, tất cả những thứ rơi đầy trên đất đều là những kí ức vụn vặt có liên quan đến cô.
Đột nhiên anh không sợ gì nữa, vì trái tim đã có phương hướng rồi, thế nên sẽ theo đó mà tiến.
(*) Link vietsub bài hát nằm ở trên.