One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29: Mới Tới
inh ra và lớn lên ở huyện Giang Ninh, Hứa Lập cũng nghe qua về xã Nhị Đạo, hầu hết điều hắn nghe là xã Nhị Đạo này không có gì hay, chỉ có cái xấu. Nhất là nói xã Nhị Đạo rất nghèo, nhiều rừng núi, người dân ở đây đất cũng không nhiều, mỗi đầu người không đầy mẫu coi như là ít nhất ở huyện Giang Ninh. Người dân không có đất thì làm giàu như thế nào được? Người ra ngoài làm ăn cũng rất ít. Tuy nhiên vì ngay từ đầu biết xã Nhị Đạo nghèo nên Hứa Lập mới chọn nơi này, những người có tiền có của có mời họ đến xã Nhị Đạo sợ rằng bọn họ cũng không tới.
Chiếc xe dừng ngay cửa trụ sở xã Nhị Đạo Hứa Lập có chút sửng sốt, đây là xã nghèo nhất huyện sao? Nhưng sao trụ sở ủy ban xã lại không thua kém trụ sở uyện ủy một chút nào, một tòa nhà bốn tầng mới tinh nằm trước mặt, tường vây cửa sổ đều cho thấy mới đưa vào sử dụng có vài năm mà thôi, bên trong còn có cả khuôn viên rộng trồng hoa.
Hứa Lập chưa kịp lấy lại tinh thần thì có hơn mười người trong trụ sở đi ra, đi đầu là một người hơn bốn mươi tuổi, người cao to, nhìn đi nhìn lại cũng không giống một cán bộ Đảng mà giống một tên mổ lợn. Nhưng hắn đi cùng những người trước mặt thì không nhìn cũng biết người này là bí thư Phó, Phó Đắc Bưu.
Tiểu Mã ngồi trên không đợi xe dừng đã đẩy cửa xe đi xuống mở cửa cho trưởng phòng Lý, Hứa Lập cũng xuống cửa bên.
Phó Đắc Bưu không đợi đến gần đã nói:
- Trưởng phòng Lý, ông đã mấy năm không tới xã Nhị Đạo chúng tôi rồi, hôm nay nếu không có tiểu Hứa sợ rằng có mời ông cũng không tới. Trưa nay nếu không chuốc ông say thì tôi quyết không thể để ông rời khỏi xã Nhị Đạo.
Phó Đắc Bưu không nói thì thôi một khi đã mở miệng thì hơn hẳn người khác một bậc, đây không phải là một tên mổ lợn mà chính là một tên thổ phỉ.
Lý Thành Cường cười nói:
- Tôi có lòng mới đem tới nơi nghèo nàn này một người tài mà ông còn định chuốc say tôi, vậy thì đừng trách tôi đưa tiểu Hứa quay về, phòng nhân sự thiếu người tài thế này lắm.
- Được, được, được, nơi ông đừng nói xã Nhị Đạo chúng tôi như hang ổ thổ phỉ vậy chứ, Tiểu Hứa sợ chạy thì sao?
Phó Đắc Bưu nói xong đi đến vỗ vai Hứa Lập nói:
- Uh, không sai, cơ thể rắn chắc xem ra cậu là người biết chịu khổ, cậu tốt hơn thằng con trai nhà tôi nhiều, người yếu xìu, tôi chỉ hơi vỗ cái mà người khụy hẳn xuống.
Hứa Lập cũng cảm thấy Phó Đắc Bưu này đập khá mạnh, nếu là người bình thường thì không đau lâu mới là lạ nhưng Hứa Lập căn bản không thấy gì là quá lớn.
- Gần 11h rồi, chúng ta không đến phòng họp mà đi đến phòng ăn luôn đi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Phó Đắc Bưu nắm bả vai Hứa Lập đi thẳng vào trụ sở ủy ban.
Hứa Lập biết việc này không đúng quy định dù sao còn có trưởng phòng phòng nhân sự huyện ở đằng kia. Hứa Lập nhìn trưởng phòng Lý nhưng thấy Lý Thành Cường mỉm cười chứ không có gì bất mãn. Thấy Hứa Lập nhìn mình, Lý Thành Cường nói:
- Đi thôi tiểu Hứa, cậu đừng nghĩ gì, lão Phó là người thẳng tính, sau này ở đây cậu sẽ biết.
Tất cả mọi người tiến vào phòng ăn của ủy ban, Lý Thành Cường ngồi vị trí chính giữa, bên trái là Phó Đắc Bưu, bên phải là Hứa Lập, những người khác đều theo thứ tự cấp bậc ngồi xuống.
- Tiểu Từ, nói phòng ăn bắt đầu mang món lên, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Tiểu Hứa cậu có thể uống không, nếu không được tôi không ép.
Phó Đắc Bưu ngoài miệng nói không ép nhưng chén rượu đã sớm đặt trước mặt Hứa Lập, y mở chai rượu xong rót cho Lý Thành Cường đầu tiên.
- Cũng tạm được, ngày đi học tôi cũng theo bạn học uống rượu nhưng tửu lượng có hạn, bí thư Phó mong ngài hạ thủ lưu tình.
- Ôi, lão Phó này, tôi biết đến xã Nhị Đạo nếu không uống rượu cam đoan ông không cho ta đi. Trong cơ quan ai nói lão Phó ông rất biết điều nhưng chỉ có nhiệt tình là không ai bằng, không có tửu lượng thì đừng đến xã Nhị Đạo, cứ tới xã Nhị Đạo nhất định không say không cho về. Vì thế bọn họ bình thường đâu dám tới chỗ ông.
Lý Thành Cường cười mắng.
- Được rồi, xã Nhị Đạo tôi cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu rượu, những tên không dám tới đều là ẻo lả, mặt trắng chứ tôi không có rượu sao được. Phải không Tiểu Hứa.
Phó Đắc Bưu cầm bình rượu trong tay rót cho Hứa Lập một chén đầy.
Tất cả mọi người từ lãnh đạo đến cán bộ đều phụ họa Phó Đắc Bưu, tự rót đầy cho mình. Văn hóa rượu của Trung Quốc được phát huy tối đa ở xã Nhị Đạo, ai mà không uống được nửa lít rượu thì Phó Đắc Bưu không thèm nhìn y.
Nhân lúc đợi món ăn đưa lên, Phó Đắc Bưu giới thiệu tất cả mọi người ngồi đây một lần. Chủ tịch xã Nhị Đạo Từ Đắc Hậu, phó bí thư - chủ nhiệm ủy ban kỷ luật – Trương Tiến, phó chủ tịch xã Kế Xuân Mai, phó chủ tịch xã Tống Ninh, chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Vương Trung, cháng văn phòng ủy ban Sử Kiến Khánh, nhân viên văn phòng Từ Cương.
Giới thiệu xong thì thức ăn đã được mang lên, Phó Đắc Bưu cầm chén rượu nói:
- Nào, chúng ta cầm chén rượu lên hoan nghênh trưởng phòng Lý đến xã Nhị Đạo chúng ta làm việc, mặt khác hoan nghênh tiểu Hứa gia nhập xã Nhị Đạo.
Nói xong Phó Đắc Bưu uống cạn chén.
Những người khác kể cả Lý Thành Cường cũng uống theo, Hứa Lập cũng không ngoại lệ.
Tiếp theo Lý Thành Cường được mỗi người mời một chén chẳng qua lúc này không uống hết một chén nếu không ngay cả Tửu Tiên, Tửu qủy cũng không chịu được. Khi món ăn mang tới hết thì mỗi người cũng uống tầm ba chén vào bụng.
- Ừ, Tiểu Hứa được đó, có tửu lượng, sau này ở xã Nhị Đạo chúng tôi hy vọng vào cậu.
Phó Đắc Bưu có rượu vào cũng nói không ít.
- Tiểu Hứa, cậu biết không, Phó Đắc Bưu tôi không có học văn hóa, tiểu học cũng không học xong khiến không ít người ở xã, thị trấn trong huyện cười tôi, nói tôi là thẳng nửa mù chữ. Từ đó cũng liên lụy tới xã, họ gọi xã Nhị Đạo là xã mù chữ, xã thổ phỉ. Hôm nay Hứa Lập tới đây tôi xem có ai dám chê cười chúng ta. Được rồi, hôm nay ở đây cũng không có người ngoài, tất cả đều là thành viên Đảng ủy xã, tôi liền nói với cậu một chút về công việc sau này của cậu ở xã.
Lý Thành Cường ngồi bên nói:
- Lão Phó, tiểu Hứa là sinh viên đại học Bắc Kinh, trên đường tới đây chúng tôi đã nói không ít chuyện, nói thật là so với tiểu Hứa tôi thật không thể sánh bằng. Tiểu Hứa làm việc ở xã Nhị Đạo, các ông cũng không được bạc đãi người ta.
- Ông cứ yên tâm, Phó Đắc Bưu tôi văn hóa ít nhưng cũng biết tầm quan trọng của văn hóa. Đám nông dân như chúng tôi không làm được gì, tương lại phải trông cậy vào lớp trẻ như tiểu Hứa. Tiểu Hứa cậu mới tới Nhị Đạo, không quá quen tình hình của Nhị Đạo nên tôi cũng không biết phân công cậu cụ thể làm gì. Như vậy đi, trước hết cậu làm trợ lý chủ tịch xã, một mặt làm quen với tình hình, mặt khác giúp chúng tôi đề ra kế hoạch, cậu thấy thế nào?
Trọng Sinh Vi Quan Trọng Sinh Vi Quan - Túy Tử Mộng Sinh