Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Phượng Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 88 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
hương 32
Đến buổi tối, cuối cùng Tô Mộ Tuyết cũng gặp được Tô Thanh Hiệp. Thất tịch, nơi nơi đều hoà thuận vui vẻ, chỉ có Tô Mộ Tuyết giống ngoại nhân. Trong lòng hận không xuể, nhưng mà trên mặt vẫn là dịu dàng ý cười.
Tô Mộ Tịch trước hết buông bát đũa: “Cha mẹ, ngày mai Tịch nhi cùng Thành hoàng tử, còn có tiểu công chúa phải về cung.” Nàng không đi, Tô Mộ Tuyết sao có thể có đường sống để phát huy. Một quy tắc khác, nàng không tiến cung Tô Mộ Tuyết lấy cớ gì để gặp mặt Hiên Viên Hạo Dạ?
Tô Thanh Hiệp lập tức buồn bực hỏi: “Tịch nhi, không phải mới hơn mười ngày sao? Sao lại hồi cung, không tốt chỗ nào ở nhà cứ nói với cha.” Nha đầu kia, mới trở về vài ngày, một năm hắn cũng không gặp được nàng vài lần.
Vương Hương Tú cũng lập tức nói: “Đúng vậy, Tịch nhi…”
Tô Mộ Tịch còn chưa kịp đáp lời, Tô Mộ Tuyết liền cười nhẹ ra tiếng, giả bộ trêu ghẹo nói: “Cha mẹ, tỷ tỷ sợ là ở quen trong hoàng cung, Tô phủ lại không như ý như trong cung, vẫn là để tỷ tỷ hồi cung đi thôi.” Nói xong, người trong phòng đều đồng loạt lãnh mặt nhìn nàng chằm chằm.
Tô Mộ Tịch đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, khẽ cười một tiếng: “Tuyết Nhi, tỷ tỷ là dạng người gì cha mẹ còn không rõ sao? Về sau không thể nói như thế nữa.” Trách cứ nhìn nàng ta một cái, Tô Mộ Tịch mới quay đầu cười nói với Tô Thanh Hiệp và Vương Hương Tú: “Cha mẹ, giờ đã là tháng sáu, tháng bảy đại ca sẽ đại hôn, ta làm muội muội đương nhiên phải chuẩn bị đại lễ nha!”
Tô Thanh Hiệp nghĩ nghĩ không nói chuyện, Vương Hương Tú kéo tay Tô Mộ Tịch trách cứ nói: “Nha đầu con kìa, mấy năm nay Hoàng Thượng hoàng hậu nương nương thưởng cho con, con đều chuyển về nhà còn thiếu sao! hôn lễ của Diệp nhi, con đừng chuyển đồ Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương thưởng đến, rất kỳ cục.”
Hiên Viên Hạo Y thu hồi tầm mắt khỏi người Tô Mộ Tuyết, tiếp nhận nói: “Tô phu nhân, phụ hoàng mẫu hậu nói thưởng cho Tịch tỷ tỷ chính là của Tịch tỷ tỷ, nàng muốn xử lý như thế nào đều có thể.”
“Vâng, thần phụ biết.” Vương Hương Tú cười gật gật đầu, thấy nữ nhi ở trong cung thật tốt, so với ai bà càng vui vẻ. Cùng Tô Thanh Hiệp trao đổi một ánh mắt, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Cận Băng Tâm vẫn quy củ đứng ở bên người Tô Mộ Tuyết tự nhiên xem hỗ động của Vương Hương Tú và Tô Thanh Hiệp vào trong mắt, bàn tay mềm hung hăng nhéo cùng nhau. Từ khi nàng vào cửa lão gia sẽ không liếc nhìn nàng một cái, Rõ ràng nàng đẹp hơn Vương Hương Tú hiện tại không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng nàng và lão gia mới là từ nhỏ lớn lên, vì sao giờ ngay cả hạ nhân nàng cũng không phải? Ngay cả một ánh mắt hắn cũng không ình.
Ngày hôm sau, người một nhà tiễn Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch bọn họ tới cửa, Tô Mộ Tịch đang chuẩn bị lên xe ngựa. Tô Mộ Tuyết chạy lên phía trước vài bước, hỏi: “Tỷ tỷ, Tuyết Nhi mới gặp tỷ không mấy ngày, thật nhiều chuyện chưa kịp hỏi, có thể tiến hoàng cung tìm tỷ sao?”
Tô Mộ Tịch cười gật gật đầu: “Đương nhiên có thể.” Trong lòng cười lạnh, là chờ không kịp muốn gặp Hiên Viên Hạo Dạ đi! Cũng thế, không sợ ngươi tới chỉ sợ ngươi không đến. Nhưng mà, cũng quá dễ dàng trúng chiêu, điểm ấy định lực cũng không có, kiếp trước nàng vậy mà lại thua trong tay người như vậy.
Ngồi trên xe ngựa, Hiên Viên Hạo Y nhìn Tô Mộ Tịch nói: “Tịch tỷ tỷ, muội muội này của tỷ không đơn giản.” Hiên Viên Hạo Y từ nhỏ đã được hoàng đế mang theo bên người lớn lên, ánh mắt nhìn người cũng là cực chuẩn. Lời nói buổi sáng hôm qua thỉnh an cùng hôm nay dùng bữa, cũng đủ để Hiên Viên Hạo Y nhìn ra một chút.
Tô Mộ Tịch gật gật đầu, không phải Tô Mộ Tuyết không đơn giản, mà là Cận Băng Tâm sau lưng nàng quả thật không đơn giản: “Tiểu công chúa, người có tin lúc đại ca của ta thành thân, hoàng thành phu nhân đều sẽ nhớ kỹ Tô gia có nhị tiểu thư hay không.”
Hiên Viên Hạo Y nhíu mày: “Nàng có năng lực lớn như vậy.” Tô phu nhân nhìn bộ dáng Tô Mộ Tuyết, không giống như nhìn nữ nhi của mình, sẽ mang nàng tiến vào vòng luẩn quẩn của hoàng thành phu nhân sao?
Nhìn ra Hiên Viên Hạo Y suy nghĩ cái gì, nàng thản nhiên nói: “Ta để mẫu thân mang.” Nàng không trèo lên ột chút, ngã xuống làm sao có thể đau? Càng nhiều người biết Tô Mộ Tuyết, đối với kế hoạch của nàng càng có lợi.
Hiên Viên Hạo Y không thèm nhắc lại, Tịch tỷ tỷ dám thỉnh cầu Tô phu nhân như vậy trong lòng tất nhiên đã có chủ ý. Nhìn hoàng huynh ngốc ngốc ngồi một bên, lắc lắc đầu xem ra nàng phải mau lớn lên một chút mới được. Bằng không, để cho Hiên Viên Hạo Dạ kế thừa ngôi vị hoàng đế không biết sẽ ra sao nữa.
Trở lại hoàng cung, Tô Mộ Tịch thỉnh an hoàng hậu nương nương, liền bị Quý công công gọi lại tới ngự thư phòng. Đi tới cửa, Quý công công liền để mình Tô Mộ Tịch đi vào. Tô Mộ Tịch vấn an, Hiên Viên Vinh Hi ngẩng đầu lên: “Tịch nhi, đứng lên đi!”
“Tịch nhi tạ qua phụ hoàng, không biết phụ hoàng tìm Tịch nhi đến có gì phân phó?” Tô Mộ Tịch đã đoán được tám phần là vì chuyện để hắn kéo chuyện tứ hôn.
“Nha đầu ngươi a, còn ở trước mặt trẫm thừa nước đục thả câu, nói mau, để trẫm kéo dài thì ngươi có biện pháp gì không cho Dạ nhi cùng Quân gia kết thân?” từ tối hôm qua Hiên Viên Vinh Hi vẫn nghĩ đến bây giờ cũng nghĩ không ra được.
Nghe đến đó, Tô Mộ Tịch lập tức quỳ xuống: “Hoàng Thượng, nếu Tịch nhi ngăn cản hai nhà hôn sự làm tổn hại danh dự của Dạ hoàng tử, Hoàng Thượng có thể tha thứ hay không.” Tô Mộ Tịch nghĩ nghĩ, lời này vẫn nên nói trước thì tốt hơn. Hiên Viên Hạo Dạ cho dù trăm ngàn chỗ không tốt, nhưng hắn cũng là con thân sinh của Hoàng Thượng.
“Cái gì?” Hiên Viên Vinh Hi giật mình, lập tức bình tĩnh trở lại hỏi: “Ngươi tính làm như thế nào?” Hiên Viên Vinh Hi nói xong, nhắm mắt lại, chỉ cần không thương tổn đến tánh mạng Dạ nhi có lẽ là có thể. Đứa nhỏ kia quá âm trầm, ngày thường đối xử không tốt với Thành nhi, thêm quan hệ của mẫu phi hắn và Nguyệt nhi. Nếu hắn mất, Dạ nhi khẳng định dung không được Nguyệt nhi cùng hai hài tử. Cho nên, hắn không muốn để Dạ nhi kế vị, nhưng mà không biết hắn có thể đợi đến khi đứa nhỏ của Thành nhi cùng Tịch nhi sinh ra hay không.
“Ngày đại hôn của đại ca ta, ta sẽ làm cho Quân gia sẽ không nhắc lại khởi tứ hôn chuyện.” Tô Mộ Tịch không muốn nhiều lời, của nàng mục đích rất đơn giản, Hiên Viên Hạo Dạ không thể kế vị Hoàng Thượng hẳn là hiểu được.
“Đi làm đi!” Hiên Viên Vinh Hi vẫy vẫy tay, làm cho Tô Mộ Tịch đi xuống.
“Vâng.” Tô Mộ Tịch đứng dậy, vừa đi vài bước Hiên Viên Vinh Hi thanh âm truyền đến: “Tịch nhi, về sau nếu trẫm mất, Dạ nhi không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, vô luận như thế nào, cũng lưu cho hắn một cái tánh mạng.” ngay cả khi nữ nhân có muôn vàn lỗi, Dạ nhi cũng là đứa nhỏ của hắn.
Tô Mộ Tịch cười lạnh một tiếng, nàng chỉ biết Hoàng Thượng sẽ nói lời này. Sống, có đôi khi còn không bằng chết! Gật gật đầu: “Hoàng Thượng, Tịch nhi biết.” Hiên Viên Hạo Dạ, nếu có ngày ngươi muốn chết ta cũng sẽ không đáp ứng.
Tô Mộ Tịch mới đi Quý công công liền vào, phóng canh hạt sen ướp lạnh lên bàn, lo lắng hỏi: “Hoàng Thượng, như vậy được không? Tô tiểu thư có thể không?” Hoàng Thượng cho Tô Mộ Tịch nhiều quyền lợi lắm, thêm Tô thừa tướng, đến lúc đó có thể ổn chứ?
Hiên Viên Vinh Hi nâng tay ngăn cản: “Quý Lễ, ngươi đi theo trẫm đã bao nhiêu năm, trẫm có thể làm chuyện không nắm chắc sao. Tịch nhi nha đầu kia là thật tâm đối tốt với Thành nhi, phẩm tính của Tô gia trẫm biết.” hỉ nộ ái ố của con mình, hắn nhìn rất rõ ràng.
“Là lão nô lắm miệng, vẫn là Hoàng Thượng anh minh.” Quý công công thả lỏng còn không quên vuốt mông rồng.
“Tốt lắm, nghiên mặc cho trẫm. Còn có, nhớ kỹ những người muốn trẫm sớm lập thái tử, trẫm phải hảo hảo thu thập bọn họ, trẫm còn chưa ôm tôn tử đâu, đã ngóng trông trẫm sớm chết a.”
“Vâng, lão nô nhất định sẽ nhớ kỹ.” Thấy hoàng hậu nương nương đến đây, Quý công công lên tiếng liền lui xuống. Hiên Viên Vinh Hi phê duyệt xong chồng tấu chương, mới phát hiện người nghiên mặc cho hắn là Lâm Ánh Nguyệt. Kéo tay Lâm Ánh Nguyệt qua, cười trách cứ nói: “Đến đây sao không gọi ta một tiếng, nàng có biết ta mà phê tấu chương thì cái gì cũng không biết.”
“Giúp Vinh Hi làm việc, Nguyệt nhi thực vui vẻ, vừa mới gặp Tịch nhi kia nha đầu.”
“Ừ, vì chuyện Dạ nhi cùng Quân gia cầu tứ hôn.”
“Giao cho nha đầu kia làm đi! Nàng nói làm sao? Có làm tổn thương đến Dạ nhi hay không?” mặc dù Lâm Ánh Nguyệt không thích Hiên Viên Hạo Dạ, nhưng cũng không hy vọng hắn chịu tổn thương gì.
“Không có việc gì, nhưng ta còn ngóng trông nàng sớm đến tuổi cập kê, ta còn chờ ôm tôn tử đâu.” mặt Hiên Viên Vinh Hi đầy ý cười nhìn thấy Lâm Ánh Nguyệt dường như chuyện gì không vui đều quên.
“Không phải vậy sao.” mặc dù Lâm Ánh Nguyệt nói như vậy, nhưng trong lòng cũng hy vọng Nhưng không biết, đến lúc đó đứa con ngốc ngếch của nàng có biết cái gì gọi là động phòng hay không.
Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương nghĩ đến chuyện động phòng này, Hiên Viên Hạo Thành đọc được bốn chuyện vui trong đời: hạn hán lâu gặp trời mưa, tha hương ngộ cố tri, đêm động phòng hoa chúc, kim bảng đề danh. Hắn suy nghĩ thật lâu, cái khác đều đã biết, Nhưng mà đêm động phòng hoa chúc là có ý gì? Có phải là hai người có thể cùng ngủ mỗi ngày hay không? Nhưng mà, mỗi ngày cùng ngủ phải làm gì?
Lúc này, vừa vặn nhìn thấy Tô Mộ Tịch theo ngự thư phòng đã trở lại. Việc chạy đi qua, hỏi: “Tịch nhi, Tịch nhi, đêm động phòng hoa chúc là có ý tứ gì? Có phải hai người cùng ngủ hay không, nhưng mà hai người cùng ngủ phải làm gì?”
Tô Mộ Tịch đỏ mặt, nhìn tiểu cung nữ tiểu thái giám hai bên nghẹn cười, bi phẫn lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành hồi Đông điện, vào nội điện: “Về sau không được hỏi người khác vấn đề này, bằng không Tịch nhi sẽ không để ý huynh.”
Cúi đầu, trạc ngón tay: “Nhưng mà, Thành nhi thực muốn biết, Thành nhi không có hỏi người khác, Thành nhi hỏi Tịch nhi mà, Tịch nhi nàng nói đi! Bằng không buổi tối Thành nhi lại ngủ không được.” Thanh âm uất ức lại vô tội, hắn thực muốn biết a. Nhân sinh tứ chuyện vui mừng, khẳng định là chuyện thực vui vẻ, nhưng hai người ngủ chung có gì vui vẻ sao?
Tô Mộ Tịch lúc này khóc cũng không phải, cười cũng không được, chỉ có thể trả lời: “Ngủ chung cái gì cũng không làm.” Nói xong, đỏ mặt rời khỏi, người này sao có thể đột nhiên hỏi cái này? Có phải ai dạy hắn cái gì hay không?
Hiên Viên Hạo Thành vô tội nhìn Tô Mộ Tịch rời đi, hai người ngủ chung thật sự cái gì cũng không làm sao? Ăn quà vặt cũng không thể? Nếu mỗi ngày hắn có thể ngủ cùng Tịch nhi, hắn rất muốn ăn miệng Tịch nhi.
Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Nhân Trọng Sinh Chi Ngốc Phu Nhân - Phượng Vân