There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 059-060
hương 59: Thiết kế âm mưu
Cúc Hương viện
“Cái gì, ngươi nói tất cả chuyện này là do tiện tỳ kia ở giữa gây khó dễ” Nhị di thái thái nhìn nữ nhi Trang Minh Hỉ, giận giữ không thôi.
Trang Minh Hỉ ngồi bên cạnh Nhị di thái thái, vẻ mặt bình tĩnh, từ tốn nói: “Không sai, con chính là muốn biết chúng ta rốt cục vì sao lại thua, cho nên cố ý phái người đi đến chỗ Đại bá dò hỏi, tốn không ít bạc, rốt cục ta cũng đã biết, hóa ra việc này cùng nha đầu Tần Thiên kia có liên quan…” Nói xong, Trang Minh Hỉ liền đem hiểu biết về cổ phần danh nghĩa từ Trang Thủ Kính nói ra.
Nhị di thái thái càng nghe càng giận, lúc này đây nàng ta đã chịu đả kích lớn như vậy, thua thê thảm trước Đại phu nhân, trong lòng sớm đã lửa giận ngập trời, chỉ có điều Đại phu nhân bỗng nhiên cường ngạnh, hơn nữa mất đi sự ủng hộ của dòng họ, khiến nàng ta e ngại. Nhưng cảm giác nghẹn ứ trong lòng này, tư vị không thể giải sầu phẫn hận, giống như sóng biển mãnh liệt trào dâng, khiến nàng ta vô cùng khó chịu. Nay, nàng ta tìm được kẻ để phát tiết, liền đem tất cả lửa giận cùng phẫn hận phát tiết ở trên người Tần Thiên.
“Tiện tỳ, tiện tỳ này” Nhị di thái thái nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi, “Ta không làm gì được Giang Hoa Anh, nhưng đối với ngươi ta không tin ta thu thập không được một gia nô như ngươi”.
“Mẫu thân định làm như thế nào?” Trang Minh Hỉ nhìn Nhị di thái thái. Tần Thiên thông minh cùng can đảm đã khiến cho Trang Minh Hỉ cảnh giác. Đối với vị trí chương quản Trà Hành, bọn họ nhất định không buông tay, giống như không thể buông tha miếng thịt béo vốn đã đến miệng, như vậy, kẻ uy hiếp mục tiêu của bọn họ, đều phải bị hủy.
Chuyện lúc này, Trang Minh Hỉ thấy rất rõ ràng, nếu không có Tần Thiên, có lẽ kết cục sẽ hoàn toàn không giống như thế này, đối với Đại phu nhân, Trang Tín Ngạn, bọn họ tạm thời còn không có năng lực đối phó, nhưng Tần Thiên bất quá chỉ là một hạ nhân, tất nhiên muốn nhanh chóng xử lý.
Nhị di thái thái cười lạnh: “Ta hiện tại tốt xấu gì cũng là người quản lý hậu viện, muốn xử trí một hạ nhân có gì khó, tùy tiện tìm cớ, liền có thể làm cho nàng ta đẹp mặt “
“Nương, nàng là tâm phúc bên người của Đại nương, một chút việc nhỏ, không đủ để thu thập nàng ta” Trang Minh Hỉ quay đầu nhìn về phía mẫu thân, đôi mắt đẹp lóe ra hàn quang, “Nhổ cổ phải nhổ tận gốc, chúng ta phải làm cho dứt khoát, ngay cả phu nhân cũng không thể bảo trụ nha đầu này”.
Bởi vì Đại phu nhân thân thể còn chưa hoàn toàn khang phục, Tần Thiên cũng ở lại bên cạnh chăm sóc phu nhân nên cũng không đến Trà Hành.
Hôm nay, Tần Thiên bước ra sân chuẩn bị đến phòng thêu nhìn xem đồ của phu nhân đã làm xong chưa, mới vừa đi được một nửa đường, bỗng nhiên có vài ma ma tráng kiện khỏe mạnh chạy ra, một khắc túm lấy Tần Thiên, bịt miệng của nàng, không nói một lời đem nàng kéo dài tới Cúc Hương viện của Nhị di thái thái.
Ở đại sảnh, Tần Thiên bị mấy ma ma áp quỳ trên mặt đất không thể động đậy, toàn thân đau nhức, nàng đương nhiên biết đây là sân viên của Nhị di thái thái, cũng biết tình cảnh hiện tại của mình, trong lòng vừa sợ vừa e ngại. Bỗng nhiên có chút hối hận hành động của bản thân, biết rõ sẽ đắc tội với Nhị phòng, cũng không nên một mình đi lại trong phủ.
Nhưng tránh được nhất thời, làm sao tránh được mãi?
Đang nghĩ ngợi, trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm âm lệ:
“Tiện tỳ, ta nói rồi, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ bị ta xử lý thôi “
Tần Thiên giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhị di thái thái đang ngổi ở chính vị kia gương mặt dữ tợn. Tứ tiểu thư Trang Minh Hỉ ngồi ở một bên, thảnh thơi uống trà, coi như mọi việc đều cùng nàng ta không chút liên quan, mà Linh Nhi cùng vài nha hoàn khác đứng ở bên cạnh Nhị di thái thái, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng.
Khi ánh mắt Tần Thiên đảo qua Linh Nhi, tinh tường thấy nàng ta trong mắt chợt lóe ra vui sướng khi thấy người gặp họa, Tần Thiên sửng sốt, mình có lỗi gì với nàng ta?
“Buông nó ra, các ngươi trước đi ra ngoài” Nhị di thái thái phân phó các ma ma.
Các ma ma buông Tần Thiên ra, lấy khăn bố nhét trong miệng của nàng ra, cùng các nha hoàn khác lui xuống dưới. Trong phòng chỉ còn lại bốn người Tần Thiên, Nhị di thái thái, Linh Nhi cùng với Trang Minh Hỉ.
Nhị di thái thái hướng tới Linh Nhi ra hiệu, Linh nhi đi ra đóng cửa lại, mấy ma ma tụ tập ở bên ngoài phòng ngừa Tần Thiên chạy trốn.
“Nhị di thái thái, người vì sao bắt nô tỳ đến nơi đây, nô tỳ đã làm sai cái gì?” Tần Thiên nhìn Nhị di thái thái hỏi.
“Làm sai cái gì?” Nhị di thái thái cắn chặt răng, giơ ngón tay chỉ vào nàng, “Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta ngươi đã làm sai cái gì?”
Nàng ta cười lạnh hai tiếng, đứng lên, bỗng nhiên giống như phát điên xả loạn tóc của mình, lại đem một bên tay áo kéo lên, dùng móng tay cào lên cánh tay trắng nõn như tuyết đến mức rách da, máu tươi chảy ra, nhìn mà ghê người. Đồng thời, Nhị di thái thái trong miệng kêu to: “Giết người, giết người tiện tỳ này, ngươi cũng dám ra tay đánh chủ tử “
Tần Thiên nhìn một màn trước mặt này, sợ ngây người, trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm xấu, theo bản năng muốn rời khỏi nơi này. Nhưng cươc bộ vừa động, một bên Linh Nhi lại kêu to hướng lại đây, “Ngươi dám đánh chủ tử, ta liều mạng với ngươi “
Linh nhi tiến lên xả loạn tóc của Tần Thiên, lại xé rách quần áo của nàng, Tần Thiên sao ngoan ngoãn để cho người ta đánh? Ngày bé ở ở nông thôn chơi với một đám toàn con trai, suốt ngày đánh nhau, dùng móng vuốt đều do tính trẻ con nghịch ngợm, Tần Thiên theo thói quen trực tiếp dùng tay cào.
Tần Thiên cào lên mặt Linh Nhi một cái, Linh Nhi đau kêu một tiếng, té ngã trên đất. Tần Thiên xoay người muốn chạy ra ngoài, Linh Nhi chưa từ bỏ ý định, bò lên, cầm ghế con bên cạnh định nện xuống đầu Tần Thiên, Tần Thiên cảm giác được, xoay người tung cước đá văng Linh Nhi ra.
Nhị di thái thái cùng Trang Minh Hỉ không nghĩ tới Tần Thiên nhìn qua ôn nhu gầy yếu, bản tính lại hung hãn  như vậy. Nhị di thái thái một bên tiếp tục giả vờ giả vịt kêu đau, Trang Minh Hỉ lại càng hét lớn, “Người đâu mau tới, bắt lấy tiện tỳ ẩu đả chủ tử cho ta”.
Mấy ma ma từ bên ngoài nhất tề xông vào, ba chân bốn cẳng đem Tần Thiên chế trụ, năm sáu người chống lại một mình Tần Thiên, Tần Thiên làm sao là đối thủ, chỉ chốc lát liền bị họ áp chế không thể động đậy
Linh Nhi thở phì phì bò lên từ dưới đất, vọt tới trước mặt Tần Thiên, giơ tay lên giáng cho Tần Thiên một bạt tai, đánh mạnh đến mức Tần Thiên bên tai “Ong ong” rung động, gương mặt tuyết trắng lập tức sưng đỏ.
Tần Thiên căm tức nhìn Linh Nhi, “Một cái tát này, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi “
“Chết đến nơi, ngươi còn dám kiêu ngạo” Linh Nhi nghiến răng nói
Bên kia, Trang Minh Hỉ chỉ vào Tần Thiên, mở to hai mắt, “Đại Ngụy có luật lệ, phàm là nô tỳ ẩu đả chủ gia, là tội lớn nhất, nhẹ thì đem giam giữ, nặng thì tử hình.” Trang Minh Hỉ thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng trong giọng nói hàn ý thấu thẳng lòng người, “Ngươi đả thương mẫu thân ta, chúng ta phải đưa ngươi giao quan phủ, trị ngươi tử tội “
Tần Thiên nháy mắt trắng bệch, có chút không thể tin được lỗi tai của mình, các nàng đây là muốn mạng của nàng? Khinh địch như vậy, tùy tiện như vậy?
Linh Nhi ở một bên nhìn nàng cười lạnh, trong mắt vô cùng đắc ý. Tam di thái thái tuy rằng vẻ mặt thống khổ, nhưng trong mắt lóe ra tinh quang rõ ràng biểu lộ khoái ý vì đã thực hiện được mưu kế.
Tần Thiên nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, nàng biết, nàng đã bị các nàng âm mưu đặt bẫy, nàng ngay cả tranh cãi, giải thích đều có vẻ dư thừa, bởi vì nơi này sẽ không có ai làm chủ cho nàng.
“Ta muốn gặp Đại phu nhân, ta là người của Đại phu nhân, cho dù muốn giao cho quan phủ, cũng có thể tự phu nhân đưa đến đó” dưới tình thế cấp bách, Tần Thiên kêu lên.
“Không cần. Quản thúc nô tỳ vốn là việc của hậu viện, nếu phu nhân đem mọi việc giao cho ta, loại chuyện này cũng không cần phu nhân phải quan tâm” Nhị di thái thái nhìn Tần Thiên cười lạnh, lại đề cao thanh âm: “Đem tiện tỳ này giao cho quan phủ” nói xong, nàng ta đi đến trước mặt Tần Thiên, lấy tay vỗ mặt của nàng, dùng một thanh âm lạnh lẽo, một chữ rồi một chữ nói: “Ta nhất định sẽ bảo Hồ đại nhân chiếu cố ngươi thật tốt” nói xong, lại nắm cằm Tần Thiên, khiến cho nàng đối mặt với nàng ta, “Tiện tỳ, ta nói rồi, ta sẽ thu thập ngươi”
Nàng ta buông Tần Thiên ra, hướng tới mấy ma ma vẫy vẫy tay, bọn họ lĩnh mệnh đem Tần Thiên tha ra ngoài, sống chết trước mắt, Tần Thiên cố gắng vận dụng khí lực, sống chết giãy dụa, dùng chân đá, dùng miệng cắn, dùng tất cả bộ phận trên cơ thể mà phản kháng, nhưng vẫn bị kéo đi, nàng vội lên tiếng kêu to: “Cứu mạng, cứu mạng” Nhưng vừa kêu hai tiếng đã bị mấy ma ma bưng kín miệng, khiến nàng thiếu chút nữa nghẹn thở.
Sợ hãi trong lòng dần dần lan rộng, như là một loại hàn ý lạnh thấu xương, nhanh chóng xâm nhập toàn bộ tứ chi của nàng, làm cho nàng kìm lòng không được mà lạnh run. Nàng biết, chỉ cần nàng bị đưa vào quan phủ, chẳng khác nào không còn một nửa tánh mạng, mặc dù Đại phu nhân sau đó có thể cứu nàng ra, nhưng bị chịu khổ chịu tra tấn thì không thể tránh khỏi.
Nàng không thể tưởng tượng được kết quả sau đó.
Nàng biết Nhị di thái thái bọn họ lợi hại, lại không nghĩ rằng các nàng ta lại ác độc như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là vận mệnh của nàng?
Thời điểm Tần Thiên đang vô cùng hoảng sợ, bỗng nhiên một thanh âm uy nghiêm truyền đến từ cách đó không xa: “Dừng tay, buông nàng ra cho ta”
Thanh âm này giống như một lực lượng kỳ dị, làm cho Tần Thiên lập tức phấn chấn. Nàng thừa dịp các ma ma đang kinh ngạc, sống chết lắc đầu giãy giụa, hướng tới phía thanh âm vừa phát ra nhìn lại, đúng là Đại phu nhân cùng Nguyệt Nương các nha hoàn, ma ma khác đang đi vào Cúc Hương viện.
“Phu nhân, phu nhân” Tần Thiên lớn tiếng kêu
Lúc này, Tần Thiên cảm thấy Đại phu nhân giống như thần linh trên trời, làm cho nàng cảm kích, làm cho nàng tin cậy.
Một cảm giác ủy khuất cũng dâng lên trong lòng, hốc mắt bỗng chốc ẩm ướt.
Mấy ma ma nhìn thấy Đại phu nhân tay chân hoảng loạn, vội vàng buông Tần Thiên ra, Nguyệt Nương lập tức đi tới, đem Tần Thiên kéo đến bên cạnh Đại phu nhân, Đại phu nhân nhìn Tần Thiên bị đánh đỏ mặt, nhìn nàng tóc tai, quần áo hỗn độn, trên mặt lập tức biểu lộ thương tiếc, bà vỗ nhẹ má sưng đỏ của Tần Thiên, ôn nhu nói: “Đứa nhỏ, đừng khóc, phu nhân giúp ngươi làm chủ, có phu nhân ở đây, ai cũng đừng hòng thương tổn ngươi “
Nghe được câu này của Đại phu nhân tràn ngập che chở, Tần Thiên rốt cuộc nhịn không được, lệ chảy xuống.
Nàng ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, bất tri bất giác bỗng nhiên nhớ tới người mẹ đã mất, nếu mẹ còn sống, nhất định cũng sẽ giống như phu nhân che chở, bảo hộ nàng.
Đại phu nhân nhìn Tần Thiên đứng trước mặt, lệ lóng lánh trong mắt, tràn ngập một loại tin cậy, một loại không muốn xa rời, điều này làm cho bà nhớ tới nữ nhi Minh Hồng của bà, Minh Hồng lúc đó bị ủy khuất chẳng phải cũng nước mắt lưng tròng nhìn mình như vậy, giọng mềm nhũn kêu mẫu thân.
Đại phu nhân trong lòng đau xót, bất tri bất giác cũng đỏ hốc mắt. Đừng nói Tần Thiên đối với bà trung thành và tận tâm, thông minh nhu thuận, mỗi lần bà gặp phải việc khó khăn đều là nàng ra mặt, lần này Tần Thiên bị hại cũng bởi vì mình, mà chỉ cần ánh mắt này của Tần Thiên nhìn bà, bà cũng không thể để cho người khác khi phụ nàng.
Đại phu nhân nắm tay Tần Thiên, bàn tay ấm áp giống như đang an ủi, làm cho tâm Tần Thiên vốn kinh hoàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Đại phu nhân xoay người, giận tái mặt, nhìn về phía người của Nhị phòng, lạnh lùng nói: “Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là vì chuyện gì mà đánh chửi nha đầu trong viện ta như thế?”
Chương 60: Nha hoàn bên người
Đại phu nhân chỉ một ma ma đứng gần đó, trầm giọng nói: “Ngươi nói đi”
Ma ma co rúm lại một chút, cúi đầu, run giọng nói: “Phu nhân, chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc…” Nói xong nhìn lén Nhị di thái thái.
Đại phu nhân đi tới xem xét, mắt lạnh nhìn Nhị di thái thái.
Nhị di thái thái cũng không kích động, ôm cánh tay bị thương lảo đảo đi đến trước mặt Đại phu nhân, vẻ mặt cầu xin nói: “Đại tỷ, Tần Thiên thân là một hạ nhân, dám đánh ta thành như vậy, chẳng lẽ không giao cho quan phủ?” Nói xong, cố ý dùng sức đè ép cánh tay, máu tươi đỏ thẫm liền thấm ra ngoài, “Người xem xem, người xem xem, nàng quả thực chính là muốn mạng của ta, gia nô ác độc như vậy còn giữ lại làm gì?”
Nàng ta vừa dứt lời, Tần Thiên lập tức nói: “Phu nhân, không phải ta làm, là chính nàng tự cào mình. Ta vô duyên vô cớ làm sao có thể đi đả thương nàng, ta không điên cũng không ngốc “
“Câm miệng, ngươi là hạ nhân, nhưng lại dám kiêu ngạo như vậy” Nhị di thái thái thấy nàng thầm mắng chính mình điên ngốc, hé ra mặt tức giận đến đỏ bừng.
So sánh với Nhị di thái thái nóng nảy, Trang Minh Hỉ thì bình tĩnh hơn, nàng tiến lên hướng tới Đại phu nhân làm lễ, sau đó nói: “Nương cũng là tức giận quá nên nói năng lỗ mãng, thỉnh Đại nương thứ lỗi. Bất quá…” Trang Minh Hỉ dừng lời xoay mặt nhìn Tần Thiên, gương mặt minh diễm lạnh lùng vô tình, “Chúng ta nơi này không chỉ có một hai người nhìn thấy Tần Thiên ấu đả nương của con, nếu Đại nương không tin, hoàn toàn có thể giao cho quan phủ, để quan lão gia đến thẩm tra xử lí “
Nói xong, Trang Minh Hỉ đánh mắt về phía Linh Nhi và một vài nha hoàn, Linh Nhi lập tức quỳ xuống, lời thề son sắt nói tận mắt nhìn thấy Tần Thiên đánh người.
Tần Thiên thấy Trang Minh Hỉ luôn mồm nói giao cho quan phủ, đơn giản là ỷ thế có người nhà trong nha môn, vừa đến quan phủ sẽ có kết cục gì, rốt cuộc có đánh hay không căn bản không còn trọng yếu.
Trong lòng không khỏi lại khẩn trương, kìm lòng không được nắm chặt tay phu nhân.
Đại phu nhân cảm giác được, vỗ nhẹ nhẹ tay nàng, như vỗ về an ủi.
Nhị di thái thái nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng: “Đại tỷ, ta biết ngươi là đương gia chủ mẫu, lời ngươi nói, chúng ta đều phải nghe theo. Nhưng mà việc như thế này, cần phải công bằng liêm chính, cũng không nên thiên vị bao che tội danh, phải biết rằng, nô tỳ ấu đả chủ tử là tội lớn không phải ngươi muốn thì có thể bao che được, chỉ cần ta nói với Hồ đại nhân, ngay cả ngươi cũng trốn không thoát can hệ “
Nhị di thái thái nhìn thẳng Đại phu nhân, trong mắt tràn ngập khiêu khích.
“Không sai, nô tỳ ấu đả chủ tử là tội rất lớn, không cần ngươi nói, ta cũng sẽ giao cho quan phủ” Đại phu nhân nói tới đây, Nhị di thái thái lộ ra một tia cười đắc ý, đang định nói vài lời châm chọc, lại nghe Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói, “Nhưng mà Tần Thiên nào có ấu đả chủ tử?”
Nhị di thái thái giật mình, “Nơi này nhiều ánh mắt thấy Tần Thiên đánh ta như vậy”
“Ngươi thì tính là chủ tử gì chứ?” Đại phu nhân lạnh lùng nói. < Thích câu này, hố hố  ) >
“Cái gì?” Nhị di thái thái như không thể tin lỗ tai chính mình.
Đại phu nhân trừng mắt nhìn nàng ta, cười nói: “Ngươi chỉ là một thiếp thất, làm sao được tính là chủ tử ở Trang phủ, nữ chủ nhân chân chính chỉ có một mà thôi, đó là ta Giang Hoa Anh. Được xưng là chủ tử cũng chỉ có tám người, bao gồm ta, Tín Ngạn, Tín Xuyên, Tín Trung, Minh Lan, Minh Hỉ, Nghiên Hạnh, Bích Quân, mà ngươi, Lý Tú Mai, ngươi đâu được tính là chủ tử”.
“Cái gì, ngươi nói cái gì” Nhị di thái thái trên mặt huyết sắc như bị rút hết, nàng ta nhìn nhìn trái phải, một đám nha hoàn, ma ma đều giống như đang nhìn chính mình chê cười, nàng ta cảm thấy chưa bao giờ phải chịu đựng khuất nhục như vậy.
Nàng ta chỉ tay vào Đại phu nhân, đầu ngón tay nhịn không được run run, “Ngươi đã nói cho ta cùng ngồi cùng ăn…”
“Không sai…” Đại phu nhân đánh gãylời nàng, bà nhìn Nhị di thái thái, chậm rãi nói: “Ta có nói những lời này, về đãi ngộ, ngươi có thể cùng ta cùng ngồi cùng ăn, tỷ như, ngươi có thể cùng ta bốn mùa may bộ đồ mới, có được nhiều hạ nhân và bạc hàng tháng giống ta, nhưng có một số việc, ngươi không thể so sánh cùng ta, giống như việc ta là chính thất được kiệu tám người khiêng vào cửa, mà ngươi là từ cửa sau đi vào, giống như ta cùng với lão gia bái thiên địa, mà ngươi chỉ có thể dập đầu trước ta, cũng giống như tên của ta có thể ghi vào gia phả của Trang thị, nhiều thế hệ lưu truyền, mà tên của ngươi chỉ có thể biến mất ở trên đời, càng giống như ta vĩnh viễn là chủ tử, mà ngươi vĩnh viễn đều không có khả năng trở thành chủ tử. Lý Tú Mai, vì sao đến bây giờ, ngươi vẫn không thể hiểu điểm này “
“Ngươi… Ngươi…” Nhị di thái thái một trận đầu váng mắt hoa, từ mặt đỏ chuyển sang trắng bệch, từ trắng bệch lại chuyển sang xanh mét, lời nói này của Đại phu nhân so với việc đánh nàng ta vài cái tát làm cho nàng ta càng khó chịu hơn, bởi vì bà nói là sự thật, nàng ta cực lực xem nhẹ nhưng vốn không có cách nào thoát khỏi sự thật này.
Nàng ta thân mình quơ quơ, ngã về một bên, Trang Minh Hỉ vội vàng đi tới, nâng đỡ mẫu thân. Loại kết quả này nàng ta cũng không dự đoán được, bởi vì dù sao mẫu thân vẫn là Nhị di thái thái, chưa bao giờ nàng ta cảm thấy Nhị di thái thái không phải là chủ tử của Trang phủ.
Trang Minh Hỉ nhìn thoáng qua mẫu thân chịu đả kích sâu sắc, lại nhìn thoáng qua sắc mặt trầm tĩnh của Đại phu nhân, nhất thời cũng không biết nên làm gì.
“Cho nên mặc kệ Tần Thiên có đánh ngươi hay không, đều không có xúc phạm luật lệ” Đại phu nhân tiếp tục nói.
Nhưng lúc này, Tần Thiên bỗng nhiên lên tiếng, “Phu nhân, ta có thể chứng minh, ta không có đánh Nhị di thái thái”.
Tần Thiên tiến lên từng bước, giơ hai tay ra, “Phu nhân, bởi vì lúc trước ta học ở phòng chế trà, móng tay vốn đã bị giũa ngắn, ta làm sao có thể gây ra vết thương như vậy trên người Nhị di thái thái được”
Thời điểm Nhị di thái thái vươn tay chỉ vào Đại phu nhân, Tần Thiên ở một bên bỗng nhiên nghĩ ra sơ hở này, mặc kệ Nhị di thái thái có phải là chủ tử hay không, nếu chứng thật mình đánh nàng, kiểu gì mình cũng sẽ bị phạt. Nếu như vậy chứng minh bản thân trong sạch vẫn là tốt nhất.
Nhị di thái thái cùng Trang Minh Hỉ nhìn thấy móng tay trụi lủi của Tần Thiên, lại cũng không thể nói gì hơn, sắc mặt cực kì khó coi.
“Ngươi nghĩ rằng ta vốn đối xử thoải mái với hạ nhân trong viện như ngươi sao, bọn nha hoàn đều có thể sơn sửa móng tay?” Đại phu nhân ánh mắt nhìn qua móng tay phiếm hồng của Linh Nhi. Linh Nhi vội vàng thu tay lui vào trong tay áo.
Nhị di thái thái cúi đầu, không lên tiếng.
Đại phu nhân tiến lên từng bước, nhìn bốn phía chung quanh, bỗng nhiên đề cao thanh âm: “Vừa rồi là ai đem Tần Thiên kéo vào đây “
Mấy ma ma hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, hướng về phía Đại phu nhân dập đầu, hô: “Phu nhân bớt giận “
Đại phu nhân chỉ vào bọn họ cả giận nói: “Ta trong viện chỉ là một kẻ tàng hình mặc cho các ngươi hành sự sao? Đều là các nô tài bọn ngươi gây sóng gió, khiến cho trong phủ chướng khí mù mịt, hôm nay quyết không thể tha thứ các ngươi” nói xong gọi gia đinh tiến vào, đem mấy ma ma tha xuống, mỗi người đánh mười đại bản.
“Về sau nếu ai còn dám vì lời xúi giục mà động vào người của ta, ta sẽ trực tiếp bán kẻ đó ra ngoài” Đại phu nhân hùng hổ nhả lời.
Các nô tài bên cạnh nghe mấy ma ma bên ngoài thanh âm quỷ khóc bàn tru, một đám đều bị dọa đến ngây người.
Tần Thiên biết, Đại phu nhân sợ Nhị di thái thái sẽ lại gây phiền toái cho nàng nên mới làm như vậy, chỉ cần nô tài trong phủ không dám nghe theo mệnh lệnh của Nhị di thái thái, Nhị di thái thái chẳng lẽ còn có thể tự mình đến bắt nàng đi? Lần sau đi lại có người đi cùng, như vậy càng không cần phải lo lắng.
Đại phu nhân vì nàng suy nghĩ như vậy, Tần Thiên như thế nào không cảm kích, không cảm động?
“Về phần Tú Mai ngươi làm ra loại sự tình này, vô cớ khắt khe hạ nhân, phạt ngươi ba tháng tiền tiêu vặt, lần sau lại gây huyên náo khiến gia đình không yên, thì cũng không phải xử phạt nhẹ nhàng như vậy đâu” Đại phu nhân nhìn mẫu tử Nhị di thái thái, nghiêm khắc nói.
Nhị di thái thái mặt trắng bệch không nói nên lời, Trang Minh Hỉ cúi đầu đáp: “Vâng”
Đại phu nhân ừ một tiếng, sau đó kéo Tần Thiên, “Tần Thiên, chúng ta đi “
Tần Thiên vừa đi thì dừng lại, bỗng nhiên lên tiếng, “Phu nhân, người khác thiếu nợ ta, ta muốn đòi lại” nói xong quay đầu nhìn về phía Linh Nhi.
Linh nưNhi sắc mặt trắng nhợt, co rúm người vội lui hai bước.
Đại phu nhân đem mọi sự để vào trong mắt, bà biết Tần Thiên là người có chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô lý, lập tức nói: “Thiếu nợ phải trả, là chuyện thiên kinh địa nghĩa “
Tần Thiên đi bước một tới trước mặt Linh Nhi, Linh Nhi hoảng sợ nhìn nàng, lạnh run,
“Phu nhân, nàng thiếu ta, không phải bạc, mà là một cái cái tát”. Nói xong, Tần Thiên giơ tay lên, hướng tới mặt Linh Nhi tát mạnh một cái.
“Ta nói rồi, một cái tát này ta sẽ trả lại cho ngươi” Tần Thiên nhìn nàng lạnh lùng nói. Linh Nhi bụm mặt, khóc thành tiếng, trong ánh mắt hiện lên một tia oán hận.
Tần Thiên vốn không phải là người so đo, có điều thời điểm Linh Nhi đánh nàng quá mức ác độc, Tần Thiên có thể không trách các ma ma, nhưng không cách nào tha thứ nàng ta.
Tần Thiên xoay người, không hề để ý tới Linh Nhi, đi theo Đại phu nhân rời khỏi Cúc Hương viện.
Trang Minh Hỉ giúp đỡ mẫu thân vào phòng, Nhị di thái thái gục ở trên giường, đau đớn khóc thành tiếng, tay nàng ta đánh mạnh xuống gối, cắn răng giọng căm hận nói: “Giang Hoa Anh, Tần Thiên, hôm nay ta bị sỉ nhục, ngày khác ta nhất định đòi lại gấp mười lần”.
Bên này, Tần Thiên đi theo Đại phu nhân trở về Thanh Âm viện, Đại phu nhân bảo Nguyệt Nương lấy dược bôi mặt cho Tần Thiên, Tần Thiên lại hướng Đại phu nhân hành lễ, “Tạ phu nhân bảo hộ, nếu không phải nhờ phu nhân, Tần Thiên hôm nay còn không biết sẽ có kết cục gì”
Đại phu nhân đi đến bên cạnh Tần Thiên, ôn nhu nâng nàng dậy nói: “Cũng bởi vì ta mới khiến ngươi bị tổn hại như vậy…”
Nguyệt Nương cầm thuốc mỡ quay lại, cười nói với Tần Thiên: “Phu nhân thật sự lo lắng ngươi, bà sợ sự tình như hôm nay rồi thể nào cũng phát sinh, cho nên mới bảo ta để ý coi chừng ngươi, hôm nay nếu không phải ta sai Đan Nhi đi theo sau ngươi thấy được tất cả, phu nhân cũng không thể đúng lúc đuổi tới”.
Đại phu nhân thản nhiên nói: “Nháo loạn một hồi như vậy, về sau trong phủ mọi người sẽ có điểm cố kỵ, cũng sẽ không có người dám giúp đỡ Nhị phòng thương tổn ngươi “. Nói xong tiếp nhận thuốc mỡ từ tay Nguyệt Nương, kéo tay Tần Thiên ngồi xuống ghế dài, ôn nhu cẩn thận giúp Tần Thiên bôi thuốc.
“Phu nhân, nô tỳ tự bôi là được rồi” Tần Thiên định cầm lấy hộp thuốc mỡ.
Đại phu nhân nhìn nàng một cái, cười cười, “Đừng nhúc nhích.”
Tần Thiên bỗng nhiên lại luyến tiếc cự tuyệt sự ôn nhu này, nàng lẳng lặng ngồi ở một chỗ, tùy ý để Đại phu nhân bôi thuốc cho nàng.
Thuốc mỡ bôi lên mặt có cảm giác mát lạnh, khuôn mặt sưng đỏ vốn đang nóng ran cũng đỡ hơn nhiều. Tần Thiên nhìn Đại phu nhân gương mặt ôn nhu trầm tĩnh, cảm thụ được ngón tay mềm nhẹ của Đại phu nhân, trong lòng như có dòng nước ấm yên lặng chảy qua.
“Phu nhân thật giống như nương của nô tỳ…” Tần Thiên mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng.
Trong trí nhớ khuôn mặt ôn nhu của mẹ cùng phu nhân thật giống nhau.
Đại phu nhân cười cười, “Hài tử ngốc…”
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân