Số lần đọc/download: 853 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 01:10:50 +0700
Chương 30
Về đến Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam mặt mày lạnh nhạt xông vào phòng, vừa vào đã gọi: “Ánh Tuyết, mang chiếc roi của ta ra đây!”
Ánh Tuyết chạy đi tìm chiếc roi đặt vào tay Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam đón lấy dùng sức quật, chiếc roi kêu “vút” một tiếng, tạo thành hình vòng cung đẹp mắt trên không trung, sau đó đập bộp xuống dưới đất.
Nói ta là bà la sát? Hôm nay ta “la sát” cho các người xem, kẻ nào dám động vào một sợi lông trên người ta…
***
Gần tối, Cận Thiệu Khang từ phủ nha về bèn đến thẳng Tùng Hương viện thỉnh an mẫu thân.
Đến Tùng Hương viện, lại thấy Cận Yên Nhiên đang cùng mẫu thân ngồi bên cửa sổ, miệng không ngừng nói gì đó, bộ dạng của Cận Yên Nhiên hình như rất kích động. Hai người nghe có tiếng động, đồng loạt quay đầu lại, Thái phu nhân cười, nói: “Hầu gia, con về thật đúng lúc, muội muội con cứ càm ràm bên tai ta mãi, khiến ta sắp phiền chết rồi đây!”
Cận Thiệu Khang đi đến, Liễu Nguyệt đưa a hoàn vào hầu hắn ngồi xuống, đưa khăn mặt cho hắn lau tay lau mồ hôi, rồi lại dâng trà thanh nhiệt giải khát.
Cận Thiệu Khang nhấp một hớp, nhìn Cận Yên Nhiên, cười hỏi: “Yên Nhiên, không phải đang quấn lấy mẹ đòi mua đồ đấy chứ?”
Cận Yên Nhiên đi tới, ngồi xuống cạnh hắn, kéo cánh tay hắn nói: “Ca ca, theo lý mà nói, huynh vất vả cả ngày trời mới được về nghỉ ngơi, muội không nên mang chuyện trong nhà ra làm phiền huynh. Nhưng chuyện này, huynh không biết không được!”
Cận Thiệu Khang thấy muội muội nói bằng giọng nghiêm trọng như vậy bèn đặt ly trà trong tay xuống, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lông mày Cận Yên Nhiên dựng ngược, trong giọng nói còn cả sự bực tức, “Ca ca, huynh phải biết hôm nay Tưởng Nhược Lan huênh hoang thế nào…” Nói rồi đem chuyện Tưởng Nhược Lan làm Vu Thu Nguyệt bị bỏng, không những không nhận lỗi, mà còn càn quấy, nói Vu Thu Nguyệt hãm hại mình, cuối cùng còn đánh Vu Thu Nguyệt trước mặt mọi người. Cận Yên Nhiên kể lại rành mạch, thậm chí những lời ngông nghênh của Tưởng Nhược Nam cô ta cũng kể lại cho Cận Thiệu Khang nghe không sót một từ.
“Ca ca, muội chưa bao giờ gặp một người ngông cuồng vô phép vô tắc như chị ta, chị ta còn nói, chị ta có thể khiến Hoàng thượng ban hôn đấy là bản lĩnh của chị ta! Còn nói Thu Nguyệt tẩu tẩu đã tình nguyện bước chân vào Cận gia làm thiếp thì phải chấp nhận. Càng quá đáng hơn nữa là, chị ta còn nói Thu Nguyệt tẩu tẩu cố ý tự đổ trà nóng lên người mình để hãm hại chị ta, nói Thu Nguyệt tẩu tẩu là tiểu nhân, là con dao hai lưỡi. Ca ca, khắp Hoàng thành này ai không biết con gái Vu gia học rộng biết nhiều, dịu dàng hiền thục, chúng ta biết Thu Nguyệt tẩu tẩu cũng lâu như thế rồi, tẩu ấy lúc nào cũng dịu dàng như nước, thấu tình đạt lý. Thu Nguyệt tẩu tẩu sao có thể là loại người mà chị ta nói, người ta sao có thể vờ vịt giả tạo trong một thời gian dài như vậy chứ?”
Nói đến đây, cô ta quay sang nhìn Thái phu nhân một cái, giọng không phục: “Mẹ rõ ràng là nhìn thấy Tưởng Nhược Lan đánh người, nhưng lại không mang gia pháp ra giáo huấn chị ta, để chị ta huênh hoang đem a hoàn rời đi. Nhìn bộ dạng đau lòng buồn bã của Thu Nguyệt tẩu tẩu, con thật không chịu nổi! Ca ca, chuyện này huynh phải đứng ra làm chủ thay Thu Nguyệt tẩu tẩu, nếu đến huynh cũng không giúp tẩu ấy, thì chẳng ai có thể giúp tẩu ấy nữa!”
Cận Yên Nhiên nói một hơi hết chuyện, thấy ca ca chỉ thoáng chau mày chứ không nổi cơn thịnh nộ như trong tưởng tượng của mình, cô ta bất giác bật hỏi: “Ca ca, huynh có nghe muội nói không đấy?”
Thái phu nhân ngồi bên cạnh, lên tiếng: “Ca ca con vừa về, còn chưa thở xong con lại mang mấy chuyện vụn vặt ấy ra làm huynh con phiền lòng, con hãy về trước đi, đừng làm phiền ca ca của con nữa. Chuyện này con không phải lo, hãy nghiêm túc học cho tốt nữ công gia chánh, những việc khác quản ít thôi!”
Cận Yên Nhiên thấy Thái phu nhân nghiêm sắc mặt, lại thấy ca ca đúng là có phần mệt mỏi, bèn đứng dậy, bĩu môi bước ra ngoài với bộ dạng rất không cam tâm tình nguyện.
Sau khi Cận Yên Nhiên đi rồi, Cận Thiệu Khang ngẩng đầu nhìn mẫu thân nói: “Mẹ, mẹ tin Tưởng Nhược Lan cố ý khiến Vu Thu Nguyệt bị bỏng không?”
Thái phu nhân điềm đạm cười: “Nếu mẹ đã chắc chắn là Nhược Lan làm, thì sẽ không dễ dàng tha cho nó, con cũng biết đấy, mẹ hận nhất là loại người suốt ngày gây sự, khiến nhà cửa không yên! Mẹ đã cho hỏi Nguyệt Đào và Đỗ Quyên, hai a hoàn mà mẹ cố ý điều đến chỗ hai đứa nó ấy. Nguyệt Đào nói, Thu Nguyệt đánh vỡ một chiếc bình hoa trong phòng, trưa hôm qua chẳng phải con đến Thu Đường viện hay sao? Buổi tối nó lại đánh vỡ một chiếc bình hoa quý nữa, không thể trùng hợp như thế chứ?”
Cận Thiệu Khang bất giác ngồi thẳng người, nhìn Thái phu nhân phía đối diện, “Vậy a hoàn bên Thu Đường viện nói thế nào?”
Thái phu nhân thấy bộ dạng sốt sắng của con trai, mỉm cười đáp: “Đỗ Quyên nói nó ở bên đấy mấy ngày, chưa từng thấy Nhược Lan có bất kỳ lời oán thán nào. Những lúc rảnh rỗi, nó không đọc sách thì sẽ chơi một kiểu cờ rất kỳ lạ với a hoàn, hoặc đi dạo khắp nơi trong phủ, ngay cả hôm qua sau khi con đột nhiên bỏ đi, Nhược Lan cũng chẳng nổi giận. Hầu gia, Nhược Lan sau khi được gả vào Hầu phủ thật sự đã thay đổi không ít. Lẽ nào… Hầu gia cho rằng nó làm bỏng Thu Nguyệt thật ư?”
Cận Thiệu Khang đưa tay lên bóp bóp mày, nghĩ đến bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chạm vào các huyệt trên đầu hắn, toàn thân lại nóng lên.
Hắn khẽ cười: “Mặc dù con không thích cô ta, nhưng tính cách của cô ta con cũng hiểu. Cô ta là người nóng nảy thẳng thắn, thô lỗ bộc trực, đâu nhu mì tới mức phải giở thủ đoạn mờ ám? Mẹ chưa từng thấy bộ dạng cô ta vung roi đánh người đâu, vừa dứt khoát lại vừa tàn độc. Nếu cô ta thật sự muốn dùng nước nóng để hủy hoại dung nhan của Vu Thu Nguyệt, thì e rằng khuôn mặt của Thu Nguyệt sớm đã bị hủy từ lâu rồi! Đâu thể chỉ bị thương nhẹ như thế!”
“Con người ta thật không dễ thỏa mãn…” Thái phu nhân khẽ thở dài, “Trước kia chúng ta đã đặt quá nhiều hy vọng vào nó, kết quả để nó vào nhà với thân phận của thiếp thất, lòng nó e rằng đang muốn tranh giành rồi!”
Cận Thiệu Khang đương nhiên hiểu mẫu thân đang nói tới ai, hắn cũng khẽ lắc đầu: “Nhìn thì cứ tưởng là một cô gái rất dịu dàng ôn hòa…”
“Vu đại nhân có bốn thiếp thất, trong nhà e rằng chẳng mấy lúc được bình yên. Thu Nguyệt lớn lên trong hoàn cảnh ấy, có tâm tư như vậy cũng là bình thường thôi. Mấy di nương bên phụ thân con, có người nào hiền lành nhu mì đâu? Cũng may ta trường thọ hơn bọn họ, còn trấn áp được họ, nếu không, chuyện giống ngày hôm nay sao thiếu được?” Nói đến đây, Thái phu nhân cười khẽ: “Trong số các tiểu thư chưa xuất giá ở Hoàng thành, chỉ có Yên Nhiên là đơn thuần nhất thôi! Trách là trách ta đã bảo bọc nó quá kĩ…” Đoạn lại thở dài.
Mặc dù Cận Thiệu Khang cũng biết tâm tư của những tiểu thư danh giá đó, nhưng hễ nghĩ tới sự dịu dàng đại lượng mà Vu Thu Nguyệt đã thể hiện trước đó, trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút thất vọng. Thì ra, người con gái nhìn mỹ lệ thoát tục như không muốn tranh chấp gì với đời ấy, thực ra lại là đệ nhất giả tạo.
Chỉ có Tưởng Nhược Lan, vì hắn mà luôn nhẫn nại, luôn nỗ lực, còn hắn lại chưa từng nhìn nàng bằng ánh mắt ôn hòa, nàng cũng không lời oán thán, thật khiến người ta bất ngờ… Nhưng, sự bất ngờ mà nàng mang tới cho hắn đâu chỉ có chút ấy đâu?
Nghĩ đến đây, tim hắn lại nóng bừng cả lên.
“Có đúng cô ta đã tát Vu Thu Nguyệt một cái trước mặt mẫu thân không ạ?”
Thái phu nhân cười khổ, đáp: “Lại còn không nữa? Khi ấy ta tức tới mức suýt nữa thì không kìm được, sau này nghĩ, với tính cách của nó mà nhịn tới bây giờ mới phát tác, cũng thật chẳng dễ dàng gì! Con không nhìn thấy bộ dạng hung hăng khi ấy của nó đâu, thật khiến ta cũng sững cả người lại!”
Cận Thiệu Khang tưởng tượng hai mắt nàng sáng rực, bộ dạng hùng hùng hổ hổ, đột nhiên lại thấy nuối tiếc vì bỏ lỡ cảnh hay như thế.
“Nhưng nổi giận một chút cũng không phải là không tốt, ít nhất là trấn áp được đám người dưới, theo ta thấy thì Vu Thu Nguyệt sẽ không dám trêu vào nó nữa! Sau này Thu Nguyệt chỉ cần ngoan ngoãn, sinh con dưỡng cái cho con, người con dâu này cũng không tồi đâu!” Thái phu nhân điềm đạm, “Có điều, Hầu gia, việc Thu Nguyệt có dã tâm như thế không tránh khỏi trách nhiệm của con, con lạnh lùng với chính thất, đương nhiên sẽ khiến thiếp thất đắc ý, điểm này, con không bằng cha mình!”
Cận Thiệu Khang có chút bối rối, hắn quay đầu đi chỗ khác, một lúc sau mới nói: “Mẫu thân, cô ta ép con như thế, khiến con trở thành trò cười cho người khác, nếu con để cô ta được như ý…” Nói tới đây lại đột nhiên im bặt, vẻ mặt ngượng ngùng.
Thái phu nhân đã hiểu tâm tư của con trai, bà cười đáp: “Hầu gia, thật không ngờ con lại trẻ con như vậy!”
***
Cẩm Tú viện.
Vu Thu Nguyệt mặc một chiếc áo bằng lụa trắng như tuyết, loại vải thượng hạng khiến các đường nét trên cơ thể cô ta mập mờ khêu gợi, mái tóc dài đen nhánh buông lơi, không đeo bất kỳ loại trang sức nào, nhưng chỉ càng làm nổi bật vẻ đẹp kiều diễm của cô ta lên mà thôi.
Cô ta nằm nghiêng trên giường với tư thế gợi cảm nhất, kéo vạt váy dài tạo thành một hình dáng rất đẹp, mắt nhắm hờ, đợi Cận Thiệu Khang đến. Cô ta muốn dùng hình tượng mềm yếu khơi dậy lòng thương xót của hắn. Tưởng Nhược Lan đánh người trước mặt Thái phu nhân nhưng không bị trừng phạt, xem ra Thái phu nhân đã bắt đầu nghi ngờ cô ta rồi, lúc này cô ta phải túm chặt Hầu gia mới được!
Đúng lúc này, tiếng cửa bị đẩy ra, ngay sau đó, Lệ Châu bộ dạng sợ sệt bước vào. Vu Thu Nguyệt mở mắt, thấy là Lệ Châu, bèn hỏi: “Hầu gia đâu?”
Lệ Châu cúi đầu, rúm ró đáp: “Hầu gia… Hầu gia dùng cơm với Thái phu nhân ở Tùng Hương viện xong đã về Sở Thiên các…”
“Cái gì?” Vu Thu Nguyệt kinh ngạc ngồi dậy, đuôi váy cuộn thành một đống nhàu nhĩ, nhìn vô cùng nhếch nhác. Nhưng giờ cô ta chẳng còn tâm trạng mà để ý tới chuyện đó nữa, đôi mắt xinh đẹp mở to, trong đôi mắt ấy tràn ngập sự sợ hãi.
Tại sao Hầu gia không đến thăm ta? Chàng không thể không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì! Rõ ràng chàng biết là ta bị thương, tại sao không đến thăm? Lẽ nào… Sắc mặt cô ta càng lúc càng trắng, lẽ nào, chàng cũng tin lời mụ đàn bà kia, bắt đầu nghi ngờ ta rồi ư?
Lệ Châu đứng cạnh thấy cô ta run lẩy bẩy, không kìm được cất tiếng hỏi: “Di nương, người sao thế?”
Vu Thu Nguyệt trong lúc tâm trạng buồn phiền, cầm gối trúc trên giường ném xuống đất, Lệ Châu sợ hãi mềm nhũn hai chân, quỳ mọp xuống, nước mắt tuôn như mưa.
Vu Thu Nguyệt chỉ cô ta mà mắng: “Ngươi còn dám khóc, nhất định là ngươi đã để lộ ra điều gì đó khiến Thái phu nhân không tin ta nữa! Ngươi còn muốn mưu cầu cho đại ca ngươi, ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”
Lệ Châu kinh hãi bò tới trước mặt Vu Thu Nguyệt ôm chân cô ta: “Di nương, rõ ràng người đã hứa với nô tỳ, người nói chỉ cần nô tỳ giúp người…”
“Câm miệng!” Vu Thu Nguyệt giơ chân đá Lệ Châu ra, khẽ gầm lên: “Ngươi còn dám nhắc đến chuyện này, ta sẽ bán ngươi vào ổ chứa!”
Lệ Châu nằm mọp dưới đất mà khóc, không dám nói thêm lời nào nữa.
***
Thu Đường viện.
Tưởng Nhược Nam vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu Thái phu nhân mang gia pháp ra xử lý nàng, nàng sẽ quyết không chịu khuất phục! Nhưng đợi tới tận khi mặt trời khuất núi cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Ánh Tuyết đến trước mặt nàng nói: “Phu nhân, có lẽ không sao rồi!”
Tưởng Nhược Nam cũng biết sẽ không sao, chỉ là nàng không hiểu, chuyện cứ thế này là xong ư? Bỏ qua chuyện bị bỏng không nói, nhưng nàng rõ ràng đã cho Vu Thu Nguyệt một cái bạt tai, cho dù Thái phu nhân không so đo với nàng, thì “con khỉ” kia, nàng đánh bảo bối của hắn, hắn cũng bỏ qua? Bụng dạ đám người cổ đại này thật lắt léo, nàng không sao mà đoán định được.
Mặc kệ, chỉ cần các ngươi không tới làm khó ta, thì ta cũng chẳng truy cứu lý do nữa.
Trong lòng nàng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyện hôm nay, hoàn toàn do nhất thời tức giận mà nên, nghĩ kĩ lại, nếu nàng thật sự đánh người, Thái phu nhân phái người tới bắt nàng chấp hành gia pháp thì hậu quả thật khó lường! Xấu tốt gì âm mưu của Vu Thu Nguyệt nàng cũng không có chứng cứ, nhưng việc nàng đánh Vu Thu Nguyệt lại không ít người chứng kiến!
Giờ nàng thân đã là con dâu Cận gia, nàng còn có thể đi đâu nữa? Lại chẳng có ai chống lưng, nếu khiến Thái phu nhân nổi giận, sau này nàng phải sống thế nào đây?
Chuyện cứ lặng lẽ qua như thế cũng tốt. Ít nhất Vu Thu Nguyệt thấy nàng cho cô ta một cái bạt tai, mà Thái phu nhân lại không trừng phạt nàng, sau này chắc không còn to gan mà hỗn xược nữa.
Trong Hầu phủ này, chỉ cần Vu Thu Nguyệt không gây phiền phức cho nàng, “con khỉ” kia không đến tìm nàng, thì cũng không đến nỗi khó sống lắm. Chỉ là cả đời đừng mong gì được yêu nữa…
Haiz… Thật nuối tiếc, nàng còn chưa được nếm mùi của tình yêu…
Thánh chỉ ban hôn đáng chết!
Cả đêm Tưởng Nhược Nam trằn trọc, vẫn cảm thấy nên ôm cho chặt gốc cây đại thụ là Thái phu nhân thì hơn. Vì vậy, sáng sớm hôm sau, nàng lại tới thỉnh an Thái phu nhân như thường lệ.
Khi nàng vào phòng Thái phu nhân, thấy Thái phu nhân đang chải đầu, nàng ngượng ngùng gọi một tiếng “mẫu thân” rồi cúi gằm đầu xuống, thể hiện rằng mình đang xấu hổ.
Thái phu nhân thấy nàng đến, trong lòng vẫn rất vui, nhưng lại giận nàng hôm qua đã hỗn trước mặt bà, cố ý lạnh mặt, phớt lờ nàng.
Tưởng Nhược Nam ngước mắt len lén nhìn sắc mặt của mẹ chồng, rồi lại gọi: “Mẫu thân, hôm qua là con đã thô lỗ, mong mẫu thân trách phạt!”
Lúc này Thái phu nhân mới quay đầu lại, nhìn nàng nói: “Con cũng biết mình lỗ mãng sao? Giờ con đã là nhất phẩm Cáo mệnh rồi, tính cách nóng nảy đó phải sửa đi, nếu không, không phải lỗi của con, cũng sẽ thành lỗi của con đấy!”
Tim Tưởng Nhược Nam đập mạnh một cái, nói như vậy thì, Thái phu nhân thật sự tin nàng rồi!
Nàng thấy nhẹ nhõm hơn, vội vàng đi đến cạnh Thái phu nhân, vừa hay Liễu Nguyệt cũng đã chải đầu xong cho bà, nhường vị trí phía sau Thái phu nhân cho nàng. Tưởng Nhược Nam nhảy vào lấp chỗ trống, vừa bóp vai cho Thái phu nhân, vừa nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, khi ấy con có nghĩ được gì nhiều đâu, con cũng biết Hầu gia thích cô ta, vì vậy con đâu muốn làm khó, đến viện tử của cô ta con cũng chưa từng bước chân vào. Nhưng quy tắc là quy tắc, con bảo cô ta tới thỉnh an thì có gì là sai, vậy mà cô ta lại giở trò để hãm hại con, sao con có thể nhịn được, nhất thời nóng nảy, nên mới đánh cô ta, chứ con không có ý bất kính với mẫu thân!”
Thái phu nhân được Tưởng Nhược Nam bóp vai toàn thân rất dễ chịu, lại thấy nàng nhỏ nhẹ nhận lỗi với mình, cơn giận trong lòng cũng đã tiêu tan phần nào. Bà quay lại, nhìn Tưởng Nhược Nam cười, đáp: “Con biết sai thì tốt!” Rồi lại chau mày, “Về phần Vu Thu Nguyệt…”
Tưởng Nhược Nam vội nói tiếp: “Con đang định cầu xin Thái phu nhân, Vu di nương đang bị thương, cô ta lại là người mà Hầu gia thích, chuyện lần này cho qua đi ạ.” Chuyện lần này căn bản không thể nói rõ, cô ta lại là người mà Hầu gia thương yêu, thân mang thương tích, có lẽ Thái phu nhân cũng sẽ không trừng phạt cô ta. Nếu đã như vậy, chi bằng nàng hãy làm một hành động thuận nước đẩy thuyền, tiện cũng thể hiện sự độ lượng của mình cho Thái phu nhân hiểu.
Thái phu nhân nhìn nàng bằng ánh mắt ngạc nhiên, bà còn tưởng Tưởng Nhược Lan sẽ cầu xin bà trừng phạt Vu Thu Nguyệt, không ngờ nàng lại hiểu chuyện như thế! Có thể thấy nàng thật sự yêu con trai bà, vì vậy mới nhũn nhặn cầu toàn, lấy lòng con trai bà như thế.
Thái phu nhân bất giác thấy thương xót nàng.
Thực ra, bà cũng không định nghiêm trị Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt là con gái của chính thất Vu gia, lại đang bị thương, nếu dùng gia pháp, ngộ nhỡ cô ta không chịu được mà xảy ra chuyện gì, thì bà cũng không biết ăn nói với Vu gia thế nào.
“Cũng không thể cứ thế bỏ qua được, cần phải để con bé biết mà tiết chế hơn, thế này đi, ta bắt nó chép một trăm lần kinh Phật, rồi trừ một tháng bạc của nó vậy.”
Một kiểu trừng phạt thật… vô thưởng vô phạt, Tưởng Nhược Nam lẩm bẩm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cười rất tươi: “Đa tạ mẫu thân.”
Thái phu nhân cười vỗ vỗ tay nàng, rồi bảo nàng cùng dùng bữa sáng với mình.
Đang ăn, Liễu Nguyệt đột nhiên vào bẩm báo: “Thái phu nhân, trong cung có người đến.”
Thái phu nhân ngẩng đầu lên, “Là ai thế?”
Lúc này, một người phụ nữ bận cung trang bằng lụa màu nâu tiến vào. Bước chân nho nhã, khí độ ung dung.
Tưởng Nhược Nam nhìn người phụ nữ, từ từ đứng lên, vào giây phút ấy, nàng như nhìn thấy mùa xuân.
“Diệp cô cô!”