Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8438 / 128
Cập nhật: 2015-08-03 13:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
òn nhắm mắt giả vờ ngủ à? Dậy mau!
- Tắt đèn pin đi đã! – Tôi nói.
Tôi chớp chớp mắt, vẫn chưa hết bị lóa, chả nhìn thấy cái gì cả. Nhưng tôi đã kịp nhận ra giọng Tú khỉ. Sao nó lại có thể ở đây nhỉ, vào cái lúc nửa đêm như thế này? Đúng là Tú khỉ thật, ánh đèn pin chiếu xuống mờ mờ hắt ngược lên, mắt tôi đã nhìn trở lại được, tôi nhận ra khuôn mặt Tú khỉ ở cửa lều, một tay nó cầm khẩu súng săn, tay kia đưa lên môi suỵt ra dấu im lặng.
- Mày quay lại lúc nào? – Tôi thì thào – Mày làm tao sợ vãi cả đái rồi đấy.
- Tao vừa về, tao không yên tâm nên quay lại luôn.
- Lão thày cúng sao rồi?
- Sống rồi, đưa lên tuyến trên, nói chuyện sau, giờ thì chuồn đã.
- Sao phải chuồn?
- Đề phòng thằng Toàn gạch không thừa đâu, chuồn đã, nói chuyện sau.
- Đi đâu giờ này?
- Cứ đi theo tao! Suỵt! Nhẹ nhàng thôi, không chúng nó tỉnh dậy bây giờ.
Tôi chui ra khỏi cái kén ấm áp, mặc lại quần áo khoác, cố gắng không gây ra tiếng động. Tôi chui ra khỏi lều, xỏ giày, lò dò theo sau lưng Tú khỉ, nó vạch vải bạt lên, cả hai thằng nằm xuống chui qua đó, nền cát ẩm lạnh buốt, nhưng còn hơn là phải trèo qua đám lều bạt ngổn ngang kia. Tú khỉ vẫn lăm lăm khẩu súng, tay kia cầm cái đèn pin nó vừa chụp một cái khăn vào, hai thằng dò dẫm rời bãi cát, tiến vào con đường nhỏ.
- Mày kiếm đâu ra khẩu súng thế?
- Của Hà trọc.
- Á! Thằng ấy lắm trò nhỉ?
- Ừ, nó chỉ thiếu nhõn tên lửa vác vai là chưa có thôi.
- Nó đâu?
- Đợi trong xe.
- Xe đâu?
- Ở chỗ gần nhà ông Văn.
- Sao bọn mày lên tận đấy mà tao không nghe thấy tiếng xe?
- Mày nghĩ tao ngu đến độ để chúng nó nghe thấy xe chạy qua à?
- Mày làm thế nào vậy? Buộc giẻ ống xả như cái đèn pin này á?
- Thế còn tiếng động cơ thì sao? Tiếng ống xả kêu 1 thì tiếng động cơ kêu 10, mày chả biết đéo gì về xe cộ cả.
- Thế thì tao chịu rồi đấy.
- Rất đơn giản, bọn tao để số không cho xe trôi theo dốc từ từ qua chỗ này, hết đoạn dốc này thì xuống xe tháo dây cáp ở cái tời mũi xe buộc vào gốc cây phía trước, dùng tời điện kéo chậm từng đoạn, cứ thế, đến lúc đủ xa thì mới nổ máy lại bò lên gần nhà ông Văn. Đây này, nhìn cái gốc cây này, thấy vết xước không? Chỗ tao buộc cáp ban nãy đấy.
- Đúng là lũ quái đản! – Tôi thốt lên.
- Còn mày là thằng ngu, tao tưởng mày phải tự biết mò lên nhà ông Văn xin ngủ nhờ rồi chứ, ai lại ở cùng hang cọp thế?
- Có mày ngu ấy, chiều nay mày chả tí ăn đạn thằng Toàn gạch còn gì.
- Còn mày thì sao? Thế không phải chiều nay mày cũng chìa lưng ra che nòng súng cho ông Văn à?
- Sao mày biết?
- Cái đéo gì tao chả biết.
- Mày gọi ông Văn rồi à?
- Chưa.
- Thế sao biết?
- Bí mật.
- Bí cái con khỉ.
- Mày ngu lắm em ạ, lên ngủ nhờ nhà ông Văn khéo giờ đã chén mẹ em Vân rồi ấy.
- Mẹ em ấy chết lâu rồi, đừng có lôi mẹ em ấy ra đây.
- Mày, đúng là đồ… cứ vặn vẹo chữ nghĩa, đéo khá lên được.
- Đúng là đồ làm sao? Đừng có giỡn chuyện đấy, tao đéo thích đùa kiểu đấy đâu.
- Mày chả thích em ấy ra mặt, thèm rỏ dãi ra lại còn sĩ, hay là lại e thẹn?
- Thẹn cái con khỉ.
Tú khỉ cười khùng khục sau lưng tôi. Tôi đi trước, cố gắng căng mắt và đặt chân lên cái quầng sáng yếu ớt từ ánh đèn pin mà Tú khỉ rọi từ phía sau. Xung quanh là đêm tối mịt mùng. Tiếng nước réo phía dòng sông, tiếng gió lùa qua vách núi âm u, thi thoảng xen lẫn tiếng chim ăn đêm xa gần. Trời rất lạnh, lại sương giá, buốt hết cả óc, ngón tay tôi như có hàng ngàn mũi kim đâm vào đau nhức.
Đến gần nhà ông Văn, Tú khỉ bỏ cái vải che đèn pin ra. Nó đi chậm lại quan sát, khi đến chỗ con suối nhỏ chảy ngang qua đường, tự dưng nó dừng lại lia đèn pin vào hẻm núi. Có ánh đèn pin trong đó nháy nháy đáp trả, rồi lát sau thấy Hà trọc lội ra.
- Xe đâu?
- Giấu trong đấy chứ đâu, nước không quá đầu gối, lần trước đến đây tao đã lội vào xem rồi. Nhớ lần tao sửa hộ ông Văn cái máy phát điện không?
- À, ra thế, con ma xó!
- Nước lạnh thấy mồ! – Hà trọc xuýt xoa, nó đã ra đến nơi.
- Sao phải giấu xe trong đấy làm gì? – Tôi vẫn thắc mắc.
- Sân nhà ông Văn có lùi xe vào được đâu – Tú khỉ nói – Mà để ngoài đường chẳng may bọn biên phòng đi tuần nó lại hạch sách cho à?
Bọn này công nhận quái đản, chúng cho xe lùi theo con suối vào trong khe núi đó thì chẳng một ai có thể phát hiện ra.
- Ừ thôi được rồi, thế bây giờ tính sao? – Tôi hỏi.
- Còn sao nữa? Vào xin ngủ nhờ nhà ông Văn chứ sao.
- Giờ này á?
- Thế mày muốn chết cóng ngoài này à?
- Phiền người ta quá!
- Sau này làm con rể ông ấy còn phiền nữa.
- Thôi không nói nhiều, vào thì vào luôn đi.
- Ưu tiên cho mày ngủ với em Vân đấy, có nhận không, hay để tao?
- Câm mồm!
- Ừ thì câm, mày cứ như bà cô già khó tính ấy nhở!
Cả ba thằng lục tục kéo vào trước sân nhà ông Văn, trong nhà tối om, kín bưng.
- Bố Văn ơi, mở cửa cho bọn con với!
- Ai đấy?
- Con Tú béo với Đăng cuội đây.
- Đợi tí.
Một lát sau ông Văn bật đèn, mở cửa, chả hỏi han chúng tôi hay tỏ ra ngạc nhiên gì, mặc dù lúc đó đã rất muộn.
- Bọn con ngủ nhờ bố đêm nay nhá? – Tú khỉ nói.
- Ờ, được rồi, ngồi uống tí nước đã.
- Lạnh quá, con xin chén rượu đi – Tú khỉ tự nhiên như không.
Ông Văn lôi cái can rượu hôm trước ra, mỗi người tợp một chén. Có tí rượu vào ấm ruột gan hẳn, hơi ấm lan tỏa từ trong ra rất dễ chịu. Chúng tôi ngồi kể lại chuyện xảy ra ban chiều xảy ra với lão thày cúng. Ông Văn lắng nghe, gật gù, chẳng bình luận gì. Tôi kể lại cả những chuyện xảy ra sau khi Tú khỉ và Hà trọc đưa lão thày cúng vào viện.
- Thằng Toàn gạch nó không dám bắn đâu, nhưng cẩn thận vẫn hơn! – Tú khỉ nói – Cái loại mới giàu lên như nó còn tham sống sợ chết lắm, sĩ diện, máu gái, ăn tục nói phét thành thần, chỉ giỏi chém gió dọa ma, gặp anh thì cho tắt điện ngay.
- Mua súng thì dễ, nhưng bắn người thì khó lắm anh ơi – Hà trọc đế thêm – Em mua khẩu này mấy năm rồi mà chỉ dám vác đi bắn cò bắn cuốc thôi, chưa bao giờ dám vác ra dọa ai cả.
- Dọa mà không dám bắn thì chết nhục – Tú khỉ nói.
- Thế mới lo! – Tôi nói.
- Lo mà mày còn thản nhiên ngủ ở đấy hả? – Tú khỉ vặc.
- Thì còn ngủ đâu nữa?
- Mày lên đây nói với bố Văn một câu thì đã sao?
- Nó nói phải đấy – Ông Văn tiếp, cứ lên đây mà ngủ.
- Con ngại phiền bố với em.
- Mày cứ vẽ chuyện! – Ông Văn nói – Tao có tiếc hai thằng mày cái gì bao giờ. Thôi đi ngủ đi!
Ông Văn gọi cô con gái bê thêm chăn gối ra. Tôi nghe tiếng cô ấy dạ nhỏ từ buồng trong, tự dưng trống ngực đập rộn. Hẳn là cô ấy đã tỉnh giấc và lắng nghe mọi chuyện từ nãy giờ. Tôi hình dung đến hơi ấm và mùi hương thơm cơ thể cô ấy ngay gần đó, cảm thấy một cơn choáng váng lướt qua.
Có tiếng động trong buồng, rồi lát sau cô ấy ôm cái chăn bước ra, trong bộ đồ ngủ giản dị, mái tóc xõa vai. Em chào các anh, cô ấy nói khẽ. Bỗng dưng cả bọn ba thằng tôi sượng sùng im thin thít, tự cảm thấy mình xấu xí thô kệch và vô duyên lạ thường, thậm chí chẳng mở mồm ra nói được câu gì nữa.
Cô ấy lúi húi dọn dẹp lại cái phản gỗ rộng mà ông Văn vẫn nằm ngủ, trải thêm lớp đệm bông, kê thêm mấy cái gối, dáng vẻ đầy nữ tính. Tôi thoáng thấy Tú khỉ nháy mắt với tôi. Thằng đểu, nó cũng đang nghĩ đến cái điều mà tôi đang nghĩ. Tôi chỉ muốn giết chết nó ngay lập tức. Cả thằng Hà trọc cũng đang há hốc mồm ra nhìn cô gái như bị thôi miên, nó hoàn toàn bất ngờ khi bỗng đâu xuất hiện một cô gái xinh đẹp nhường ấy.
- Thôi ba thằng mày ngủ đi! – Ông Văn nói.
- Vâng, thế bố ngủ đâu? – Tú khỉ hỏi, rõ vô duyên.
- Thì ngủ với nó chứ sao, lấy chồng đến nơi rồi nhưng cứ hôm nào mưa gió sấm chớp là nó vẫn đòi rúc vào ngủ với tao suốt đấy.
- Bố này! – Cô ấy nũng nịu – Ai lại nói ra thế? Người ta nghe thấy cười chết. Bố muốn con ế à?
- Lại chả ế nhăn ra rồi còn gì! – Ông Văn cười khà khà.
- Ế thì cứ bảo anh một câu nhá – Tú khỉ được thể – Mà ở quê anh mưa gió sấm chớp quanh năm luôn ấy.
- Thế thì em sợ lắm! – Cô ấy nói, rồi bỗng quay sang nhìn tôi cười.
ÔngVăn chốt cửa. Cô ấy cũng quay vào buồng, ba thằng tôi leo lên giường, khoan khoái chui vào trong cái chăn bông dày ấm áp. Ông Văn tắt đèn.
- Ngủ luôn, cấm thằng nào nói thêm một câu nào đấy! – Tôi thì thào.
- Hí hí hí! – Tú khỉ cười rinh rích.
- Im ngay! – Tôi lại thì thào.
Tú khỉ im bặt, nhưng rồi sau đấy người nó cứ rung lên từng cơn vì nhịn cười. Tôi phải thúc cho nó một cùi chỏ vào mạng sườn, mãi rồi nó cũng chịu nằm yên. Tôi bắt đầu để cho đầu óc mình lang thang vô định. Trong bóng tối, trí tưởng tượng tha hồ mò mẫm, nó đi loanh quanh một hồi, rồi cuối cùng lẻn vào căn buồng kia, nơi có một cơ thể ấm rực và thơm tho đang vùi sau trong chăn, rất gần, có thể cô ấy cũng đang nghĩ đến tôi, biết đâu đấy.
Tôi đoán là cả hai thằng ôn vật nằm bên cạnh cũng đang sung sướng nghĩ đến những điều tương tự, thậm chí có khi chúng còn để trí tưởng tượng đi xa hơn nữa ấy. Chẳng điều gì có thể ngăn chúng tưởng tượng ra những màn nóng bỏng với cô gái hấp dẫn như thế, lòng vả cũng như lòng sung mà thôi. Tôi phát ốm lên bởi ý nghĩ ấy.
Thế nhưng chỉ một lát sau, Tú khỉ đã bắt đầu kéo bễ, dường như nó đã ngủ. Cả Hà trọc cũng vậy, chúng nó đã trải qua một ngày dài quá mệt nhọc và vất vả.
Tôi còn thao thức thêm một lúc nữa, rồi cuối cùng giấc ngủ cũng đến.
Săn Cá Thần Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang Săn Cá Thần