Số lần đọc/download: 603 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:26:03 +0700
Chương 30
C
ông trình trung tâm mua sắm bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị, có lời đồn đại nói rằng Mộ thị cũng là một cổ đông, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là lời đồn đại.Mà suy đoán về nhân vật thần bí ngày càng nhiều hơn.Có người nói thật ra nhân vật thần bí gì gì đó không phải chính là Tổng công ty của Tiêu thị hay sao, chứng cớ chính là bà Tiêu, Vạn Tú Hồng đặc biệt từ Mỹ trở về ủng hộ sự nghiệp của con trai.
Nhưng trong vòng luẩn quẩn lại có tin tức bất đồng: quan hệ của Tiêu Thần và Mộ Tình cùng chuyện liên minh kinh tế có nguy cơ đổ vỡ, nguyên nhân mọi người tự hiểu.Dĩ nhiên là trong đó có dính líu đến chuyện tình cảm cẩu huyết vô hạn.
Mặc khác, gần đây thị trường chứng khoán thành phố B hơi khác thường, lượng giao dịch giống như guồng xe, chợt cao chợt thấp, tốc độ còn nhanh muốn chết.Một số người thận trọng đã bắt đầu thu tay lại, cho rằng nhất định có nhà cái đứng đằng sau điều khiển, chỉ có một số ít người mạo hiểm vung tiền tiếp tục đầu tư, thậm chí còn lớn hơn....
Xem ra lại sắp có chuyện xảy ra.
Mấy ngày hôm nay Tiêu Thần đều tự nhốt mình trong phòng, bất kể bà Tiêu có nói điều gì đều không có cách khiến anh ra ngoài, tình hình như vậy đã kéo dài ba ngày rồi.Bà Tiêu lo lắng muốn chết, thậm chí bà còn nghĩ tới chuyện tìm người đập cửa, lo sợ con trai ở bên trong làm điều gì ngốc nghếch.Lại nói ngày hôm đó từ khi trở về, sắc mặt Tiêu Thần không tốt, anh hỏi bà Tiêu về chuyện tình năm năm trước, dĩ nhiên bao gồm cả cái mạng mà Niệm An nhắc tới, bà Tiêu ban đầu có đánh chết cũng không chịu mở miệng, nhưng sau khi con trai ngốc nghếch của bà nói muốn tự sát để uy hiếp bà, bà buộc phải nói ra: “Đúng, là mẹ cho người tới tìm bà nội cô ta, nói với bà ta rằng quản cháu gái của mình cho tốt, không được để cho cô ta tới quyến rũ con.Nhưng thật sự mẹ không làm gì cả, con cũng biết mẹ là người bộc trực, bảo mẹ ra tay giết người là không thể nào.Con đừng tin Thẩm Niệm An, cô ta muốn đổ tất cả mọi chuyện lên người mẹ, để cho con hận mẹ....”
Sau khi nghe xong, Tiêu Thần đến bệnh viện kia kiểm tra, sau khi trở về thì vào phòng sau đó không ra ngoài nữa.
Bà Tiêu không còn kế sách, không thể không tìm trợ thủ tới giúp.
Từ Na dẫn theo con gái Mộ Tình tới căn hộ của Tiêu Thần, cô ta an ủi bà Tiêu, bảo Mộ Tình tới phòng Tiêu Thần trò chuyện một chút.
Hai người lớn nói vài lời rồi rời khỏi căn hộ.
Mộ Tình đứng ở ngoài cửa, cô gõ cửa phòng một cái, nhẹ giọng hỏi thăm: “Thần, anh có ở trong đó không?”
Không thấy trả lời. Cô thở dài một cái: “Anh yên tâm, em tới không phải là muốn khuyên nhủ anh.Chỉ là muốn nói cho anh biết, nếu anh muốn thoát khỏi bà Tiêu, em có thể giúp anh.Nhân lúc bây giờ mẹ em đã đưa bà Tiêu ra ngoài rồi, anh có thể nắm chặt thời gian này.”
Bên trong vẫn không có tiếng động nào.Mộ Tình chợt cảm thấy hơi lo lắng: nghe bà Tiêu nói, đã ba ngày anh đã chưa ăn cơm, bên trong có thể đã xảy ra chuyện gì không? Cô nhớ lại phương pháp mà mẹ cô nói với cô, vì vậy tìm người mở khóa tới sau đó phá cửa....Lúc cô thấy tình hình trong phòng, trong nháy mắt có một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Ngày hôm đó sau khi trở về, Niệm An nằm trong ngực Lão Mộ khóc một hồi.Tô Tô và Lão Thẩm ở bên cạnh nhìn cũng rất đau lòng.Nhưng hôm sau, Niệm An đã khôi phục được trạng thái bình thường, thậm chí cô còn mở thư điện tử ra.Trong hòm mail đều là email công việc, trước đây là tài liệu giảng dạy, sau này chuyển thành tài liệu của hạng mục trung tâm thương mại.Chủ yếu đều là của Tiêu Thần, cô kích vào hộp thư đến, nhìn nhìn, chợt phát hiện trong đó có một email mới với tiêu đề là “Ở Đại Long Hòe, anh chờ em.” Thời gian gửi là lúc trời vừa rạng sáng, tới giờ đã được khoảng nửa ngày.
Cô mở ra xem nội dung: anh tìm được chân tướng sự cố năm đó, có lẽ không giống như em nghĩ, em nhất định phải tới đây một chuyến!
Tiêu Thần
Chân tướng? Niệm An nhìn chằm chằm vào thư điện tử thật lâu, đến khi Lão Mộ đi vào, cô theo phản xạ đóng hộp thư lại. Cô nói cô muốn nghỉ ngơi, đuổi Lão Mộ ra ngoài. Cô ngồi trên ghế thật lâu, cuối cùng mặc quần áo tử tế rồi mở cửa đi ra ngoài....
Từ Na và bà Tiêu uống trà chiều ở khách sạn.Bà Tiêu mặt mày ủ rũ, nói với Từ Na: “Em nói xem chị làm như vậy có phải quá đáng lắm không? Nếu A Thần xảy ra vấn đề gì, chị phải làm thế nào mới phải.Nó là sinh mạng của chị, ông già nhà chị bây giờ cả ngày ra ngoài lêu lổng, không quan tâm đến hai mẹ con chị, nếu A Thần xảy ra chuyện gì, chị thật sự không sống nổi....” Bà ta lấy tay che mặt, nghẹn giọng nức nở, xem ra đúng là bị hành động của con trai hù dọa.
Từ Na im lặng cười lạnh: người đàn bà vô dụng, cả đời bị đàn ông đùa giỡn.Cô ta nhấp một ngụm cà phê đoan trang nói: “Chị Tiêu, chị yên tâm. A Thần là một thằng bé chín chắn hiểu chuyện, nó cũng chỉ nhất thời bị mê hoặc, chờ nó hiểu rõ là được rồi.Chỉ trách Tình Tình nhà em không có phúc khí, nếu con bé có thể giữ được lòng của A Thần, sự việc cũng không bề bộn như vậy.”
Nghe đến đây, khóe mắt bà Tiêu lóe lên một tia độc ác: “Cũng không thể trách con bé, con bé và A Thần nhà chị còn quá trẻ, sao có thể đấu lại con tiện nhân đó?” Dường như bà ta nghĩ tới điều gì, chợt nói: “Đúng rồi, người bên kia có động tĩnh gì không?”
Từ Na để ly cà phê xuống, nhướng mày: “Yên tâm! Đã sắp xếp người ở Đại Long Hòe đâu vào đấy rồi, chỉ cần cô ta tới nhất định sẽ cho cô ta một bài học.”
Bà Tiêu nhìn Từ Na thật sâu một cái: “Em đúng là thật sự lợi hại, nếu không phải là em, chị còn không nghĩ tới dùng tài khoản của A Thần để gửi thư điện tử cho con tiện nhân kia, căn bản không nghĩ tới cách này.”
Đối với dáng vẻ vừa hâm mộ vừa khinh bỉ trong ánh mắt của bà Tiêu, Từ Na cũng không thèm để ý, cô ta khẽ mỉm cười, dáng vẻ tự nhiên: “Chị Tiêu là người nhân hậu, tất nhiên sẽ không bận tâm những chuyện lục đục đấu đá như thế.Em thì không như vậy, những năm này một mình lăn lộn trong xã hội, nếu không phải học được, thật sự lăn lộn ngoài đời không nổi.”
Nói xong hai người cùng cười.
Cho đến khi thời gian không còn sớm, bà Tiêu trái lo phải nghĩ lại nói ra một câu: “Giáo huấn một chút là được rồi, đừng làm tai nạn chết người.”
Từ Na gật đầu: “Em cũng có chừng mực, nếu xảy ra tai nạn chết người thì chúng ta cũng không tốt.”
Ngồi trong phòng Tiêu Thần, đầu Mộ Tình rối loạn.Mấy hôm trước mẹ cô và bà Tiêu nói chuyện điện thoại có nhắc tới vài điểm quan trọng, cô nghe có linh cảm không tốt.Cuối cùng cô hỏi rốt cuộc định là chuyện gì, Từ Na nói: “Con yêu, những chuyện này con không cần phải lo, con chỉ cần nhớ cuối cùng Tiêu Thần của con là được rồi.” Một câu nói này khiến cô không phản đối được.Đúng thật sự chưa từng có người đàn ông nào có thể cự tuyệt cô nhiều lần như vậy, một người ăn sung mặc sướng như cô mới đầu chỉ vì giận dỗi cho nên mới nhất định phải làm bạn gái Tiêu Thần.Nhưng càng ở gần anh mới phát hiện ra, khí phách của anh khiến cô động lòng, nỗi ưu thương của anh khiến cô đau lòng, anh càng cự tuyệt càng khiến cô đau lòng muốn chết.Cô chưa từng yêu ai, nhưng cô biết, đây chính là yêu.Mẹ nói với cô, nếu yêu sẽ phải lấy được, cho dù không chiếm được cùng không để người khác đoạt đi.
Nhưng ngày đó ở quán bar, ánh mắt chán ghét của Tiêu Thần khiến cô kinh hoảng, cô chưa từng có cảm giác như vậy, cô cảm thấy đây không phải là mong muốn của cô.Dù ngày trước có ở Mỹ, trong mắt bạn bè hai người là một cặp, cho dù cô không biết xấu hổ tự nhận là bạn gái của Tiêu Thần....Cô đều chưa từng thấy qua vẻ mặt đó của anh.
Đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của Tiêu Thần, phòng của anh rất đơn giản, một giường lớn, một cái bàn, một giá sách còn có một tủ treo quần áo, trên giường còn để mấy khung ảnh, là ảnh tốt nghiệp, trong đó có anh, cũng có Thẩm Niệm An. Trên bàn cũng có một khung ảnh, trong khung là một người con gái, một cô gái đang ngủ dưới ánh mặt trời, hình chụp rất khá, người con gái được ánh sáng bao phủ rất rực rỡ, rất xinh đẹp.Trên bàn còn có nhật ký của Tiêu Thần, chữ viết của anh rất mạnh mẽ, rất có lực, bình thường chỉ có lác đác vài chữ.
Mộ Tình tiện tay lật một tờ: ngày 26 tháng 8, cô ấy biến mất, mình không biết tại sao, chỉ biết hiện giờ mình phát điên lên rồi.Không biết có phải là bởi vì mấy hôm trước mình đã quá nặng lời hay không? Thật sự, nếu như cô ấy không muốn, mình sẽ không đưa cô ấy đi gặp ba mình nữa.Là mình quá nóng vội, suy nghĩ quá vội vàng muốn cho cô ấy một danh phận, để cô ấy danh chính ngôn thuận trở thành vợ của mình....
Cô lật từng tờ, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống.Cô đang chứng kiến một câu chuyện cũ, từ lúc quen biết nhau đến khi chia tay nhau, rồi năm năm sau gặp lại, không thể không nói cô đã bị người đàn ông nặng tình này làm cảm động, cô có thể đấu với Thẩm Niệm An, có thể đấu với tất cả những người phụ nữ mong muốn có được Tiêu Thần, nhưng sao cô có thể đấu với tấm chân tình của Tiêu Thần? Cho dù đấu thắng cũng còn ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ tới đây, cô nhẹ nhàng đóng cửa.
Lão Mộ cũng chỉ là đi tới phòng Lão Thẩm trò chuyện lát, khi trở lại đã không thấy Niệm An đâu.Anh hỏi nhân viên, nghe nói mười phút trước, cô đi về phía đông, phía đông rộng lớn như vậy, cô định đi đâu? Lão Thẩm và Tô Tô phái người đi tìm, lấy mọi quan hệ giúp một tay tìm Niệm An.Những bạn bè của Lão Mộ cũng hành động, nhưng một thành phố lớn như vậy, một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi có hơn trăm vạn, muốn tìm có thể dễ dàng tìm thấy sao?
Trong giờ phút cấp bách này, Lão Mộ nhận được một cú điện thoại, lại là Từ Na gọi tới, cô ta nói: “Anh rể, em phải trở về Mỹ rồi, cùng em tới mộ chị gái cúi đầu một lần nhé!”
Lão Mộ suy nghĩ một chút: “Từ Na, hiện giờ anh có việc quan trọng, em tới chỗ chị em trước đi, đến lúc anh hết bận sẽ tới mộ cô ấy nhận tội.Đúng rồi, em lên đường thuận buồm xuôi gió, anh sẽ để trợ lý Trần tiễn em một đoạn.”
Từ Na ở đầu bên kia điện thoại nhếch môi nở nụ cười: “Được.” Cúp điện thoại, cô ta nghĩ: nếu như anh đồng ý đưa mình tới mộ, không phải là mình phải hủy chuyện đã sắp xếp ở Đại Long Hòe hay sao? Đáp án dĩ nhiên là, không thể nào.Mà gọi điện thoại cũng chỉ vì nhàm chán gọi điện một chút, giúp lựa chọn của cô ta càng thêm kiên định mà thôi.
Lúc này Tiêu Thần đang ở chỗ nào? Anh đang trên đường đến khách sạn Hân Thành.Cũng trên đường này, anh nhận được một số điện thoại xa lạ, nhận xong mới biết là Mộ Tình gọi tới.
“Thần, bây giờ anh đang ở đâu? Đến Đại B đi, Thẩm....” Lời nói của Mộ Tình bị cắt ngang.
Tiêu Thần cười: “Đừng quấy rối, mấy ngày nay bà Tiêu đã nói dối tôi vô số lần những câu như vậy, mấy người cho rằng tôi sẽ mắc câu sao? Bà Tiêu có phải đang ở chỗ đó chờ tôi mắc câu?”
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy.
Trong khách sạn Hân Thành có hai người đàn ông đối mặt với nhau, Lão Mộ cùng Tiêu Thần, Lão Mộ liên lạc với bạn bè, muốn họ giúp một tay tìm Niệm An, đang chuẩn bị ra cửa, đụng phải Tiêu Thần cũng đang vội vàng chạy tới.
Tiêu Thần mở miệng hỏi: “Niệm An đâu?”
Lão Mộ lướt qua anh: “Cậu tìm cô ấy làm gì?”
“Đây là chuyện của tôi và cô ấy, chưa tới lượt anh nhúng tay vào.” Nói xong Tiêu Thần đẩy Lão Mộ ra, đi vào trong khách sạn.Còn chưa đi được hai bước, cánh tay của anh đã bị vặn lại, vẻ mặt Lão Mộ không vui: “Tôi không cho phép có người không ngừng mang tổn thương đến cho người phụ nữ của tôi.”
Giọng nói không lớn, nhưng dường như nặng tựa ngàn cân.
Tiêu Thần không tự chủ bị chấn động, anh hất tay: “Anh yên tâm, hôm nay mẹ tôi không có ở đây, bà ấy không biết tôi ở chỗ này.”
Lão Mộ cười: “Cái này tôi đương nhiên biết, cho dù bà ta có đến cũng không vào được khách sạn nửa bước!”
Tiêu Thần lần này cũng không nổi giận, anh gật đầu với Lão Mộ.Suy nghĩ một phen, vẫn lên tiếng: “Tôi tìm hiểu tình hình năm đó, chuyện bà nội của Niệm An khiến người ta đau lòng, nhưng có lẽ thật sự không phải là lỗi của mẹ tôi.”
Lão Mộ giận tái mặt: “Lời này của cậu có ý gì?” Trong ánh mắt anh nỗi hoài nghi, đúng thật là Tiêu Thần nói như vậy là muốn giúp mẹ cậu ta gỡ bỏ hiềm khích, nhưng cậu ta nghiêm túc chạy tới đây như vậy, chẳng lẽ chỉ đơn giản là giải thích như vậy? Rốt cuộc cậu ta đã tìm hiểu được cái gì?
Hai người đàn ông tìm một chỗ cùng ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện.
Tiêu Thần nói chuyện xong, anh nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng đủ thành khẩn, chắc Mộ Hữu Thành cũng không phải người không hiểu chuyện, sẽ để cho anh đi gặp Niệm An.Nhưng anh không ngờ Mộ Hữu Thành sẽ nói: “Niệm An không ở chỗ này, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu, đang phái người đi tìm cô ấy.”
Tiêu Thần phủi đất từ trên ghế đứng lên, níu lấy cổ áo của Mộ Hữu Thành vung tay định đấm, nhưng quả đấm của anh bị Lão Mộ bắt được, sau đó hất ra.
Lão Mộ nhìn anh, mặt không chút thay đổi: “Anh bạn trẻ đừng xúc động, cậu nên biết nắm đấm không giải quyết được vấn đề.”
Vừa nói xong, điện thoại anh đổ chuông.Anh nghĩ có lẽ bạn bè của anh đã tìm được Niệm An, vì vậy nhanh chóng nhận. Chỉ là anh không ngờ, điện thoại không phải từ bạn anh, cũng không phải người của Lão Thẩm, mà là của bệnh viện.
Niệm An xảy ra chuyện.
Cùng lúc đó, Từ Na cũng nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong điện thoại, cô lạnh lùng đứng yên tại chỗ, sau ba giây không nói lời nào, cô không chắc chắn hỏi lại lần nữa: “Anh có chắc không?”
Dự báo thời tiết thành phố B vang lên khắp mọi ngõ ngách: mùa xuân nhiều mưa, buổi chiều có thể có sấm sét, mọi người ra đường nên cẩn thận....