Nguyên tác: “The Money Changers”
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Chương 11
C
uộc họp Hội đồng quản trị Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ vào tuần lễ thứ ba của tháng Tư, đúng là đáng ghi nhớ vì mấy lẽ. Chương trình nghị sự gồm hai vấn đề: mở tín dụng cho Tập đoàn siêu quốc gia SuNatCo và mở rộng mạng lưới tài khoản tiết kiệm cùng với vấn đề thứ hai là việc mở thêm chi nhánh tại một số điểm đông dân.
Ngay trước khi cuộc họp bắt đầu, không khí đã khá rõ. Heyward không còn vẻ mặt khắc khổ mọi ngày mà hồ hởi tươi vui trong bộ âu phục mầu ghi sáng. Ông ta đến từ sớm để đón chào các thành viên của Hội đồng, ngay từ cửa hội trường. Lời nói của những người này chứng tỏ họ đều nhiệt liệt tán thành đề nghị của Heyward về việc làm ăn với Tập đoàn SuNatCo.
Philip Johannsen, tổng giám đốc công ty cao su Mid- Continent nói:
- Ông giỏi đấy Roscoe! Ông đã làm được việc đưa nhà băng chúng ta lên hàng đầu. Hoan hô! Hội đồng sẽ ghi nhớ công lao này của ông, ông bạn thân mến.
- Ông ủng hộ đề án của tôi chứ gì? Cảm ơn Philip, - Roscoe Heyward tươi cười nói.- nhưng xin báo trước là tôi còn nhiều đề án lý thú nữa chưa có dịp đưa ra đấy.
- Ông sẽ được ủng hộ, ông yên tâm.
Floyd LeBerre, Tổng giám đốc công ty Cáp General Cable và công ty Switchgear bước vào. Xưa nay con người có cặp lông mày rậm rì này không hề có cảm tình với Roscoe Heyward, nhưng hôm nay ông ta cũng xiết chặt tay Roscoe Heyward, sôi nổi nói:
- Tôi rất mừng thấy anh được tham gia Hội đồng Quản trị tập đoàn khổng lồ SuNatCo.- Rồi Floyd hạ giọng nói tiếp: Công ty chúng tôi lâu nay vẫn cung cấp đều động cơ cao tốc cho một trong những doanh nghiệp thành viên của tập đoàn SuNatCo đấy. Tôi muốn hôm nào tôi với anh, ta gặp nhau trao đổi về chuyện này.
- Ngay tuần sau, nếu anh thấy không có gì trở ngại. - Roscoe niềm nở nói. - Anh hãy tin ở tôi.
Floyd Le Berre về chỗ, mặt mũi tươi tỉnh.
Huân tước Harold Austin nghe lỏm thấy cuộc đối thoại đó, bèn kín đáo nháy mắt với Roscoe, nói khẽ:
- Vậy là chuyến ngao du ngắn ngày của chúng ta thành công to. Bây giờ thì anh lên như diều gặp gió cho mà xem.
Sau chuyến “đi chơi" Bahamas về, huân tước Austin càng điển trai và ăn mặc diện hơn xưa, áo vét sặc sỡ quần ống loe mầu hạt dẻ, cà vạt xanh biếc, sơ mi trắng cắt phồng.
Heyward đáp:
- Tôi không biết phải làm gì để đền ơn ông đây!
- Yên trí, rồi sẽ có dịp. - Huân tước Austin nói, vẻ mặt tin tưởng. Ông ta đến ngồi bên bàn họp.
Ngay đến Leonard Kingswood, người tổng giám đốc năng nổ của công ty Thép Northam Steel người ủng hộ Alex trong mọi cuộc họp trước đây, vậy mà hôm nay cũng niềm nở với Heyward:
- Chà, vậy là ông đã túm cổ được gã khổng lồ SuNatCo! Giỏi! Quả là một vụ làm ăn hàng đầu.
Không vị giám đốc nào tiếc lời khen ngợi. Jerome Patterton và Alex Vandervoort đến trong số những người cuối cùng. Vị quyền Tổng giám đốc chiếm ngay vị trí ở đầu bàn bầu dục. Đỉnh đầu nhẵn thín, bao quanh là một vòng tóc bạc trắng khiến ông ta càng có dáng vẻ một quý tộc thôn quê.
Alex cũng ngồi vào vị trí quen thuộc mọi khi, ông đặt cặp hồ sơ lên bàn, mở ra.
Patterton gõ búa điều khiển lên bàn, giải quyết một vài việc ngắn gọn rồi tuyên bố:
- Mục đầu tiên quan trọng trong chương trình nghị sự hôm nay: Hội đồng thông qua những khoản cho vay.
Ông ta nói:
- Thưa quý vị, như thường lệ, các vị đều đã có trước mặt bản đề án chi tiết do ban lãnh đạo dự thảo. Khoản tín dụng quan trọng nhất ta cần thảo luận hôm nay, như quý vị đều hiểu rõ, là khoản tín dụng chúng ta dành cho Tập đoàn siêu quốc gia Supranational, gọi tắt là SuNatCo. Cá nhân tôi thì những điều kiện Roscoe Heyward đặt ra với SuNatCo làm tôi rất hài lòng, và tôi đề nghị quý vị chấp thuận. Tôi xin nhường lời để ông ta trình bày rồi trả lời những câu quý vị hỏi thêm, bởi chính ông ta là tác giả của vụ làm ăn mới... cực kỳ quan trọng này.
- Cảm ơn, Jerome. - Roscoe Heyward nói rồi đeo kính lên mắt sau khi lau, giống như mọi khi.
Trong khi ông ta nói, giọng không nghiêm nghị gay gắt như mọi khi mà nhẹ nhàng thân tình và đầy tự tin:
- Thưa các vị, trước khi quyết định mở một tín dụng cần phải biết rõ là đối tượng vay ở thế vững chãi về tàí chính, cho dù bên vay là một doanh nghiệp cỡ ba sao như Tập đoàn siêu quốc gia SuNatCo. Trong bản phụ lục B ở hồ sơ đang nằm trước mặt các vị, các vị sẽ thấy bản kê tóm tắt tài sản cũng như số tiền lãi dự đoán của tập đoàn SuNatCo. Tôi đã tìm hiểu và lên thành bản kê, dựa trên các bản kết toán định kỳ của Tập đoàn, cũng như của các doanh nghiệp chi nhánh nằm trong tập đoàn đó. Tôi cũng sử dụng cả những số liệu do ông ủy quyền viên phụ trách tài khoản của Tập đoàn. Quý vị thấy đấy, các con số đều tuyệt hảo và khả năng rủi ro là hết sức nhỏ.
- Tôi chưa được biết danh tiếng của Inchbeck,- Wallace Sperrie, chủ một nhà máy sản xuất dụng cụ khoa học nói. - nhưng tôi biết danh tiếng của ông, ông Roscoe. Nếu ông đã chấp thuận những con số đó thì tôi xin tặng chúng bốn ngôi sao.
Rất nhiều thành viên Hội đồng hưởng ứng lời ủng hộ của Sperrie.
- Cảm ơn ông Sperrie và cảm ơn tất cả các bạn. - Heyward nở nụ cười mỉm bằng cặp môi mỏng dính. - Tôi hy vọng sự tán thành Và tin cậy của các vị sẽ còn dành cho cả những chi tiết trong bản đề án.
Đúng thế, những chi tiết cụ thể đều in trong tập hồ sơ phát cho các thành viên. Heyward đang đọc trong đó. Nội dung bao gồm: mở ngay một tín dụng trị giá năm mươi triệu đô la cho Tập đoàn công nghiệp Supranational và các chi nhánh của tập đoàn. Còn các khoản tín dụng khác bị cắt giảm sẽ lập tức được phục hồi như trước, ngay khi nào việc phục hồi đó là "khôn ngoan và có thể được". Heyward dùng cụm từ đó nhưng không nói cụ thể hơn. Ông ta kết luận:
- Tôi xin đưa ra tất cả những điều khoản này trước Hội đồng và xin bảo đảm rằng những điều khoản đó đem lại lợi nhuận cao nhất cho chúng ta.
Heyward ngả người ra lưng ghế. Jerome Patterton tuyên bố:
- Sang phần chất vấn và thảo luận.
- Thú thật, tôi thấy không phải hỏi thêm và thảo luận gì nữa. - Wallace Sperrie nói.- Ở đây mọi thứ đều rõ như ban ngày. Tôi đánh giá rằng bản tường trình đặt trước mắt mỗi chúng ta là cả một văn bản tuyệt vời của một nhà hoạt động ngân hàng tài ba. Tôi đề nghị Hội đồng chấp thuận.
- Đồng ý. - Rất nhiều tiếng nói vang lên.
Patterton nói:
- Tôi cũng đồng ý. Vậy chúng ta đã bỏ phiếu được chưa? Ông ta đã giơ búa hy vọng sẽ bỏ qua được phần thảo luận.
- Chưa đâu. - Alex bình thản nói, buông chiếc bút chì rơi xuống bàn. - Tôi còn đang đắn đo và thấy cần phát biểu vài nhận xét.
Patterton chán nản đặt búa xuống bàn, thở dài.
Alex đã nhã nhặn nói qua một số ý với Patterton từ trước, nhưng ông này thấy bây giờ hầu hết Hội đồng đều tán thành bản đề án, nên hy vọng Alex sẽ thôi không đưa ý kiến ra nữa.
Alex nói tiếp:
- Tôi rất lấy làm tiếc, trước mặt tất cả các thành viên trong Hội đồng mà lại bày tỏ sự bất đồng giữa tôi và Jerome cũng như Roscoe. Tuy nhiên trách nhiệm không cho phép tôi ngồi im mà buộc tôi phải nói lên rằng tôi phản đối đề án đó.
- Có chuyện gì không ổn hẳn, Alex? Cô bồ của cậu không thích SuNatCo phải không?
Người nói vừa rồi là Forrest Richardson, do thừa kế của gia đình một hãng đồ hộp lớn, nên đã là thành viên Hội đồng quản trị của Ngân hàng Thương mại số Một này từ lâu. Chính ông ta phát biểu câu móc máy kia.
Alex tức đỏ mặt lên. Chắc chắn các thành viên của Hội đồng chưa quên vai trò của Margot, trong vụ đấu tranh làm tê liệt chi nhánh trung tâm của nhà băng cách đây ba tháng. Alex đã định lên tiếng yêu cầu các đại biểu không đụng đến đời tư trong cuộc họp, nhưng ông ghìm lại, chỉ bình thản nói:
- Cô Bracken và tôi rất hiếm khi nói chuyện với nhau về công việc nhà băng. Và tôi cam đoan hai chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau về vấn đề hôm nay chúng ta thảo luận.
Một thành viên khác của Hội đồng hỏi:
- Vậy thì cái gì chủ yếu làm cậu không thích trong bản đề án này?
- Tất cả.
Tiếng ồ phản đối vang lên khắp các hàng ghế.
Chắc trong biên bản sẽ phải ghi lúc này là "phòng họp náo động hẳn lên". Các khuôn mặt đều hầm hầm quay nhìn Alex. Jerome Patterton cố lấy giọng điềm tĩnh nói:
- Vậy ông trình bày ý kiến của ông đi, Alex.
- Vâng, tôi xin nói.
Alex mở tập hồ sơ ông mang theo đến đây, rút ra một tờ duy nhất:
- Trước hết, tôi không tán thành trị giá khoản tín dụng chúng ta dành cho một đối tượng duy nhất. Đây là một việc làm không những nguy hiểm, chứa đầy rủi ro mà còn vi phạm điều 23A trong bộ luật về Dự trữ tiền tệ.
Roscoe Heyward bật dậy:
- Tôi không đồng ý với chữ: "vi phạm"!
- Đồng ý hay không thì thực chất vẫn là thế. - Alex bình thản nói.
- Sai! Chúng tôi nêu rõ trong đề án là chúng ta không mở tín dụng cho một mình Tập đoàn SuNatCo, mà cho mấy chi nhánh của họ, cụ thể là Công ty lọc đầu Hepplewhite, Công ty bất động sản Horizon, công ty Affretpents Atlas, hãng Caribbean Finance và Hãng Boulangeries Internationales.
Heyward giơ cao tập hồ sơ bìa xanh, nói tiếp:
- Việc phân bố khoản tín dụng đó cho nhiều đối tượng được ghi rõ trong này.
- Tất cả các doanh nghiệp đó nằm dưới quyền kiểm soát của SuNatCo.
- Nhưng đều là những doanh nghiệp lâu năm và vẫn đang tồn tại.
- Vậy tại sao cho đến ngày hôm nay, khi nói đến khoản tín dụng này, chúng ta chỉ nói đến tập đoàn SuNatCo?
- Để đơn giản, cho gọn mỗi khi nói, có vậy thôi?- Heyward giận dữ hét lên.
Alex đáp:
- Khi tiền tệ của chúng ta nằm trong két của tập đoàn thì họ tha hồ sử dụng, muốn chuyển khoản đi đâu tuỳ ý thích của George Quartermain.
- Khoan đã.- Huân tước Austin đập mạnh tay xuống bàn gào lên: - George Quartermain là bạn thân của tôi, tôi không cho phép ai được kết tội ông ta làm điều gì không chính đáng.
- Đây không phải là kết tội, cũng không phải chuyện không chính đáng. - Alex đáp. - Tôi chỉ nêu ra thủ pháp mà các tập đoàn công nghiệp lớn hay sử dụng. Tập đoàn SuNatCo thường xuyên chuyển khoản những món tiền lớn, từ chi nhánh nàv sang chi nhánh khác trong phạm vi tập đoàn. Điều này chứng tỏ là thật ra chúng ta mở tín dụng chỉ cho một đối tượng.
- Thôi được. - Huân tước Austin nói với Alex. Rồi ông ta quay sang các thành viên khác của Hội đồng: - Tôi xin nhắc lại, tôi biết rõ George Quartermain cũng như biết rõ tập đoàn SuNatCo. Như các vị đã biết, chính tôi tổ chức cuộc gặp giữa Roscoe Heyward với George Quartermain tại đảo Bahamas, để hai người bàn chuyện mở tín dụng tại nhà băng chúng ta cho Tập đoàn SuNatCo. Tôi đánh giá rằng đây là vụ làm ăn có lợi nhất cho nhà băng chúng ta. Về tất cả mọi phương diện.
Mọi người im lặng một lát. Philip Johannsen lên tiếng.
- Xin hỏi Alex một câu, phải chăng ông bực tức thấy không phải ông mà là Roscoe được mời đi đánh gôn ở đảo Bahamas?
- Không phải. Ý kiến tôi nêu lên hoàn toàn không dính dáng đến chuyện cá nhân.
Một thành viên khác lên tiếng:
- Có đấy!
- Thôi đi xin các vị! - Patterton gõ búa xuống bàn nói.
Alex đoán trước được kiểu suy nghĩ đó. Ông vẫn giữ được bình thản, và nói tiếp:
Tôi xin nhắc lại ý kiến của tôi cho rằng, việc mở tín dụng này chỉ dành cho một đối tượng là điều hết sức hệ trọng. Còn nếu bảo không phải một đối tượng duy nhất, thì đấy chỉ là cách nói giả dối để đánh lừa pháp luật mà thôi. Tất cả chúng ta ngồi xung quanh cái bàn này đều thừa biết là như thế.
Alex đưa mắt nhìn toàn bộ cử toạ với thái độ thách thức.
Heyward nói:
- Tôi không tán thành! Và tôi cam đoan rằng cách nhìn nhận của Alex không những chỉ sai mà còn dựa trên một định kiến.
Len Kingswood trước nay vẫn ngồi yên, bây giờ lên tiếng để giàn hoà:
- Alex ạ, tôi công nhận điều anh nói có phần đúng.Tuy nhiên vấn đề chúng ta đang bàn thật ra chẳng là chuyện gì đặc biệt. Các nhà băng lớn và những vụ làm ăn lớn xưa nay vẫn được tiến hành theo kiểu này.
Câu phát biểu của Tổng giám đốc công ty Thép Northam biểu lộ một sự thay đổi thời tiết. Mới hồi tháng Mười hai năm ngoái, ông ta còn là người hăng hái ủng hộ Alex trong cuộc họp chọn người thay Ben Rosselli. Bây giờ ông ta đột nhiên thay đổi. Ông ta vẫn đang nói tiếp:
- Thú thật là nếu như kiểu chuyển tiền này bất hợp pháp thì công ty của tôi cũng đã có lần phạm pháp.
Biết rằng nói ra câu này thì mất một người bạn, nhưng Alex vẫn phải nói, tuy ông rất lấy làm tiếc:
- Tôi buộc phải nói, Len, rằng dù là chuyện người ta vẫn hay làm thì như thế không có nghĩa là làm đúng. Tôi nói thêm là chúng ta còn giơ sườn ra cho một sự lên án nữa, đó là tội "đối lập lợi ích", sau khi Roscoe tham gia Hội đồng quản trị Tập đoàn SuNatCo.
Kingswood mín chặt môi, không nói gì nữa.
Nhưng Philip Johannsen thì nói bằng giọng gay gắt:
- Câu Alex vừa nói thì có là thằng mất trí mới không thấy anh ta ghen và tìm cách chặn đường Roscoe.
Heyward không nhịn được, nở thột nụ cười mãn nguyện.
Nét mặt đanh lại, Alex thầm nghĩ, phải chăng đây là lần cuối cùng ông tham dự cuộc họp Hội đồng quản trị nhà băng. Tuy nhiên không vì thế mà ông không nói tiếp:
- Lãnh đạo các nhà băng không chịu nghe gì hết. Khắp nơi, tại Quốc hội, trong các khách hàng của chúng ta, trên báo chí, người ta liên tiếp lên án chúng ta vi phạm điều luật nghiêm cấm "đối lập lợi ích" theo kiểu một thành viên Hội đồng quản trị này lại tham gia Hội đồng quản trị một nơi khác. Các Hội đồng quản trị đổi lẫn ủy viên cho nhau. Lương tâm chúng ta buộc chúng ta phải nhìn thẳng vào sự thật là họ lên án chúng ta là đúng. Kiểu "tôi ở Hội đồng quản trị của anh và anh ở Hội đồng quản trị của tôi". Cuối cùng không còn biết anh ta phục vụ lợi ích bên nào nữa? Một khi Roscoe tham gia Hội đồng quản trị SuNatCo thì ông ta coi trọng lợi ích bên nào hơn? Nhà băng chúng ta hay tập đoàn SuNatCo? Lỡ ông ta vì lợi ích của SuNatCo mà làm hại lợi ích của nhà băng chúng ta thì sao? Các cổ đông của Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ có quyền được biết điều đó. Cũng như các nhà luật pháp và công chúng cần được biết. Chuyện còn có thể nguy hại hơn nữa: nếu chúng ta không đưa ra được những câu trả lời có sức thuyết phục, nếu chúng ta tảng lờ không nghe thấy những câu hỏi ấy thì cuối cùng pháp luật sẽ ra tay. Họ sẽ ban hành những điều luật nghiệt ngã hơn nữa để ngăn chặn các nhà băng, vì chúng ta đáng bị đối xử như thế.
Fonest Richardson nói:
- Nói như ông thì một nửa số người ngồi tại đây vi phạm điều nghiêm cấm “đối lập lợi ích”.
- Đúng thế. Và đã đến lúc nhà băng chung ta cần nhìn nhận vấn đề này một cách nghiêm túc và tránh vi phạm lần nữa.
Richardson lầu bầu:
- Đấy chỉ là ý kiến của riêng ông, trong khi mọi người lại có ý kiến khác.
Nhà máy đồ hộp của Richardson là một con nợ lớn của nhà băng này, mọi người đều biết. Ông ta ngồi dự những cuộc họp ở đây, bàn chuyện cho nhà máy ông ta vay tiền và tất nhiên ông ta đấu tranh vì quyền lợi của nhà máy đồ hộp, cho dù quyền lợi ấy đi ngược với quyền lợi của nhà băng.
Thấy mọi người ngày càng khó chịu với mình, Alex vẫn không xuống thang. Ông nói tiếp:
- Còn một số điều khoản nữa trong bản dự thảo này cũng làm tôi lo lắng. Để có tiền mở tín dụng cho SuNatCo, chúng ta phải cắt giảm các khoản cho vay có thế chấp và những khoản cho vay nhỏ. Mà hai loại đó lại là phần chúng ta có nghĩa vụ phải làm vì quyền lợi của đông đảo dân chúng.
Chủ toạ Patterton bực tức nói:
- Chúng tôi đã nói rồi và đã chỉ ra trong bản đề án, là chúng ta chỉ tạm thời cắt giảm hai loại tín dụng đó thôi.
- Quả có thế. Nhưng không nói rõ "tạm” có nghĩa là trong bao lâu. Bản đề án cũng không đề cập đến phần tín dụng dành cho các doanh nghiệp khách hàng quen, bởi nếu chúng ta cắt giảm cả họ nữa thì nhà băng sẽ rất thiệt. Còn một khu vực nữa mà chúng ta chưa nói đến trong đề án này, đó là việc mua trái phiếu của chính quyền bang.
Alex giở hồ sơ, lấy ra mảnh giấy thứ hai. Ông nói tiếp:
- Trong vòng sáu tháng tới, các trường học và các quận sẽ xin vay tiền của nhà nước. Nếu nhà băng chúng ta không tham gia, sẽ có một nửa số trái phiếu bị ế.
Ông nghiêm khắc hỏi:
- Hội đồng chúng ta liệu có từ bỏ nhanh chóng đến như vậy không những truyền thống mà ba đời Rosselli đã tuân theo, trong lúc ông Ben Rosselli mới qua đời chưa lâu.
Lần đầu tiên từ khi bắt đầu cuộc họp, các thành viên Hội đồng đưa mắt nhìn nhau e ngại. Ngay khi mới ra đời, sáng lập viện nhà băng, cố Tổng giám đốc Giovanni Rosselli đã coi trọng việc mua trái phiếu của nhà nước, để giúp đỡ các tổ chức trong bang đang cần tiền. Những khoản mua trái phiếu này, thực chất là cho vay, đã tránh cho nhiều cơ sở không bị sụp đổ và vẫn hoạt động được bình thường. Đến đời con của Giovanni, Lerenzo Rosselli, ông cũng vẫn ttiếp tục giữ cái truyền thống đó.
Những khoản cho vay này chỉ đem lại lợi nhuận trung bình, nhưng không bao giờ lỗ. Nhưng mặt khác chúng lại đóng góp phần quan trọng vào sự nghiệp chung.
Kingwood đưa ý kiến:
- Ông nên xem lại vấn đề này, ông Patterton.
Tiếng lao xao có có vẻ tán thành.
Heyward vội vã nói.
- Cho tôi nói một câu.
Chủ toạ Jerome Patterton gật đầu và Roscoe Heyward nói:
- Hội đồng đã có ý kiến như vậy, tôi tin rằng chúng ta hoàn toàn có thể xem lại vấn đề này và trích ra một khoản để mua trái phiếu của thành phố, mà vẫn không ảnh hưởng đến thoả thuận của chúng ta với tập đoàn SuNatCo. Tôi đề nghị Hội đồng ủy nhiệm cho ông Jerome Patterton và tôi nghiên cứu kỹ để có những sửa đổi căn cứ trên yêu cầu của Hội đồng.
Các thành viên Hội đồng nói to lên lời tán thành, vài người chỉ gật đầu. Alex Vandervoort nói tiếp:
- Lời cam kết vừa rồi quá mơ hồ và các vị còn chưa nói đến các khoản ký gửi và các khoản tín dụng nhỏ.
Không ai trả lời.
Một lát sau chủ toạ Jerome Patterton nói:
- Tôi thấy hình như mọi người đã phát biểu hết, chúng ta có thể sang phần bỏ phiếu được rồi chứ?
- Tôi chưa nói hết. - Alex Vandervoort nói.
Chủ toạ Jerome Patterton và Roscoe Heyward đưa mắt nhìn nhau vẻ chịu đựng và uất ức.
Alex nói:
- Tôi đã trình bày một hiện tượng "đối lập lợi ích". Bây giờ tôi xin nêu một hiện tượng "đối lập lợi ích" khác còn nặng hơn: Từ lúc bắt đầu cuộc thương lượng với tập đoàn SuNatCo cho đến chiều hôm qua, phòng quản lý kinh doanh đã mua...
Alex nhìn vào sổ, nói:
- …một trăm hai mươi ba ngàn tổ phiếu của SuNatCo. Cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó nhờ việc ta mua số cổ phiếu kia bằng tiền khách hàng giao phó cho chúng ta, trị giá cổ phiếu của SuNatCo đã tăng bẩy điểm rưỡi trên thị trường Chứng khoán. Tôi nghĩ rằng tất cả những chuyện đó đều đã được dự kiến trước và đó là một trong những điều khoản của bản thoả thuận.
Chủ tọa Jerome Patterton, Roscoe Heyward và nhiều người khác la lên phản đối, át tiếng Alex.
Roscoe Heyward lại giận dữ bật lên:
- Ông cố tình bóp méo mọi thứ?
Alex nói:
- Việc mua những cổ phần đó là có thật và người ta đã mua. Tôi không bóp méo gì hết.
- Nhưng cách ông nhận định về chuyện đó hoàn toàn sai. Mua cổ phần của SuNatCo là cách đầu tư tốt nhất tiền các khách hàng giao phó chúng ta quản lý.
- Tại sao việc đầu tư đó "đột nhiên" lại trở thành tốt đến thế?
Chủ toạ Patterton lúc này lại chen vào. Ông ta giận dữ nói:
- Alex? Hoạt động của Phòng quản lý kinh doanh không nằm trong chương trình nghị sự cuộc họp hôm nay.
- Đúng thế. - Johannsen nói.
- Tôi cũng tán thành ý kiến ông Patterton. - Huân tước Austin và nhiều người khác đồng thanh. Alex vẫn chưa chịu:
- Dù có trong chương trình nghị sự hay không thì tôi thấy có bổn phận phải nhắc Hội đồng. Những việc đó rất có thể phạm pháp và các thành viên của Hội đồng sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Khoảng sáu bẩy người cùng một lúc la lên phản đối.
Alex biết rằng ông đã đụng vào đúng tim gan mọi người. Họ thừa biết những việc Alex vừa nêu lên là nguy hiểm, nhưng họ cố tình lờ đi, coi như không biết. Bây giờ Alex thẳng thắn đưa ra khiến họ rất khó chịu. Chà, bây giờ thì các vị đừng bảo là các vị không biết, Alex. thầm nghĩ. Ông nói rất to át tiếng la ó, để kết luận:
- Tôi đã cảnh giác Hội đồng là nếu Hội đồng chuẩn y những mưu mẹo lắt léo trong vụ thoả thuận này, rồi các vì sẽ phải hối hận.
Ông chống tay vào lưng ghế nói tiếp:
- Tôi phát biểu xong.
Chủ toạ Jerome Patterton đập búa liên tiếp lên bàn để giữ trật tự. Tiếng ồn ào giảm dần. Mặt ông ta tái nhợt khi ông ta nói:
- Nếu không ai có ý kiến gì nữa, chúng ta sang phần bỏ phiếu.
Lát sau, Hội đồng nhất trí thông qua, chỉ có một phiếu chống là của Alex Vandervoort.