Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Origin (2017)
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 121
Cập nhật: 2024-02-07 10:23:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
ặc vụ Fonseca và cộng sự Díaz của mình băng qua nhà vòm tối om, soi đường bằng đèn pin trên điện thoại di động của họ và lao vào đường hầm nơi Langdon và Ambra vừa biến mất.
Đi được nửa hầm, Fonseca thấy điện thoại của Ambra nằm trên sàn nhà trải thảm. Cảnh tượng khiến anh ta sững sờ.
Ambra bỏ lại điện thoại của mình sao?
Cận vệ Hoàng gia, với sự cho phép của Ambra, sử dụng một ứng dụng truy vết rất đơn giản để theo dõi vị trí của nàng mọi lúc. Chỉ có thể có một cách giải thích cho việc nàng bỏ lại điện thoại: nàng muốn thoát khỏi sự bảo vệ của họ.
Ý nghĩ này khiến Fonseca cực kỳ bồn chồn, mặc dù không bồn chồn bằng viễn cảnh phải thông báo với sếp của mình rằng hoàng hậu tương lai của Tây Ban Nha hiện đang mất tích. Chỉ huy lực lượng Cận vệ luôn bị ám ảnh và rất khó tính trong chuyện bảo vệ những mối quan tâm của hoàng tử. Tối nay, chỉ huy đích thân giao nhiệm vụ cho Fonseca với những chỉ dẫn đơn giản nhất: “Bảo vệ Ambra Vidal an toàn và không gặp rắc rối gì mọi lúc.”
Mình không thể bảo đảm an toàn cho cô ta nếu mình không biết cô ta ở đâu!
Hai đặc vụ vội vã chạy tới cuối đường hầm và đến được phòng chờ tối om, lúc này trông như một hội nghị của những bóng ma - một đám những gương mặt tái nhợt bàng hoàng được chiếu sáng nhờ những cái màn hình điện thoại di động của họ trong khi họ liên lạc với thế giới bên ngoài, kể lại những gì họ vừa chứng kiến.
“Bật đèn lên!” vài người đang la lối.
Điện thoại của Fonseca reo và anh ta bắt máy.
“Đặc vụ Fonseca, đây là an ninh bảo tàng,” một giọng nữ trẻ trung nói bằng thứ tiếng Tây Ban Nha gọn lỏn. “Chúng tôi biết anh vừa bị tắt đèn trên đó. Có vẻ như do lỗi máy tính. Chúng tôi sẽ phục hồi điện ngay thôi.”
“Tín hiệu an ninh nội bộ vẫn còn chứ?” Fonseca hỏi, biết rằng các máy quay đều được trang bị tính năng quan sát ban đêm.
“Đúng vậy.”
Fonseca nhìn lướt khắp căn phòng tối om. “Ambra Vidal vừa bước vào phòng chờ bên ngoài thính phòng chính. Cô có thấy cô ấy ở đâu không?”
“Xin đợi một lát.”
Fonseca chờ đợi, tim đập rộn lên vì cảm giác thất vọng. Anh ta vừa nhận tin báo Uber gặp khó khăn trong việc truy vết chiếc xe bỏ trốn của kẻ nổ súng.
Còn chuyện gì khác không ổn tối nay không?
Thật oan nghiệt, tối nay lại là lần đầu tiên anh ta thực hiện nhiệm vụ liên quan đến Ambra Vidal. Bình thường, là một sĩ quan cao cấp, Fonseca được phân công riêng cho Hoàng tử Julián. Thế nhưng sáng nay, sếp của anh ta kéo anh ta ra và thông báo: “Tối nay, cô Vidal sẽ chủ trì một sự kiện không như mong muốn của Hoàng tử Julián. Cậu sẽ tháp tùng cô ấy và bảo đảm cô ấy được an toàn.”
Fonseca chưa bao giờ hình dung rằng sự kiện Ambra chủ trì hóa ra lại là một cuộc tấn công tổng lực nhằm vào tôn giáo, dẫn tới một vụ ám sát công khai. Anh ta vẫn đang cố gắng hiểu việc Ambra giận dữ từ chối nhận cuộc gọi đầy quan tâm của Hoàng tử Julián.
Tất cả dường như rất khó hiểu, và cách hành xử kỳ lạ của cô ấy càng lúc càng tăng. Theo tất cả những biểu hiện bên ngoài, Ambra Vidal đang cố tìm cách cắt đuôi kíp an ninh của mình để có thể chạy trốn cùng một vị giáo sư người Mỹ.
Nếu Hoàng tử Julián nghe được chuyện này…
“Đặc vụ Fonseca?” Giọng nữ nhân viên an ninh trở lại. “Chúng tôi có thể nhìn thấy cô Vidal cùng với một người đàn ông rời khỏi phòng chờ. Họ di chuyển theo lối đi hẹp và vừa vào phòng trưng bày đang có triển lãm Cells của Louise Bourgeois. Ngoài cửa, rẽ phải, phòng trưng bày thứ hai bên phải.”
“Cảm ơn cô! Cứ theo dấu họ nhé!”
Fonseca và Díaz chạy qua phòng chờ và thoát ra lối đi hẹp. Tít bên dưới, họ nhìn thấy từng đám khách khứa đang di chuyển nhanh qua sảnh về phía các lối thoát hiểm.
Bên phải, đúng như bộ phận an ninh chỉ dẫn, Fonseca nhìn thấy lối vào một phòng trưng bày lớn. Tấm biển buổi triển lãm ghi: CELLS.
Phòng trưng bày rất rộng và chứa một bộ sưu tập những khối quây kín trông như những cái lồng rất lạ lùng. Mỗi lồng lại chứa một bức tượng điêu khắc màu trắng không rõ hình thù.
“Cô Vidal!” Fonseca gọi to. “Ông Langdon!”
Không nhận được lời đáp, hai đặc vụ bắt đầu tìm kiếm.
Cách vài căn phòng phía sau những đặc vụ của lực lượng Cận vệ, ngay bên ngoài thính phòng mái vòm, Langdon và Ambra đang cẩn thận leo qua cả một mê cung giàn giáo, im lặng di chuyển về phía tấm biển ghi “Exit” (Lối thoát) sáng lờ mờ phía xa.
Hành động phút chót của họ quả là như mơ - Langdon và Winston phối hợp trong một màn đánh lừa rất nhanh.
Theo ám hiệu của Langdon, Winston tắt hết đèn đóm và khiến cả nhà vòm chìm trong bóng tối. Langdon đã ghi nhớ khoảng cách giữa vị trí của họ và lối hầm đi ra, nên ước tính của ông gần như hoàn hảo. Đến cửa hầm, Ambra ném mạnh điện thoại của cô vào lối đi tối om. Sau đó, thay vì vào đường hầm, họ quay lại, vẫn ở trong nhà vòm và quay ngược trở lại men theo vách bên trong, dùng tay lần tìm dọc theo lớp vải cho tới khi họ tìm thấy vết rạch mà anh chàng đặc vụ Cận vệ đã chui ra để đuổi theo kẻ giết Edmond. Sau khi trèo qua lỗ hổng trên bức vách vải, hai người lần ra bức tường bên ngoài của căn phòng và di chuyển về phía một tấm biển sáng đèn cho biết đó là buồng cầu thang thoát hiểm.
Langdon ngạc nhiên nhớ lại việc Winston đi đến quyết định giúp đỡ họ mới nhanh chóng làm sao. “Nếu công bố của Edmond có thể kích hoạt nhờ một mật khẩu,” Winston nói, “thì chúng ta phải tìm ra và sử dụng nó ngay. Huấn thị ban đầu của tôi là hỗ trợ Edmond bằng mọi cách có thể để làm cho công bố tối nay của ông ấy thành công. Rõ ràng, tôi đã phụ ông ấy trong việc này và tôi sẽ làm bất kỳ việc gì để giúp sửa chữa thất bại đó.”
Langdon định cảm ơn máy tính, nhưng Winston đã nói tiếp mà không cần lấy hơi. Ngôn từ tuôn ra từ Winston với tốc độ nhanh phi thường, như một cuốn sách thoại đang đọc với tốc độ được tăng lên.
“Nếu tôi có thể truy cập vào bài thuyết trình của Edmond,” Winston nói, “tôi sẽ làm ngay lập tức, nhưng như ngài đã nghe rồi, nó được lưu trong một máy chủ an ninh ở bên ngoài. Có vẻ như tất cả những gì chúng ta cần để công bố phát hiện của ông ấy cho thế giới là cái điện thoại thửa riêng và mật khẩu của ông ấy. Tôi đã tìm kiếm toàn bộ các tài liệu đã được xuất bản để tìm một câu thơ bốn mươi bảy mẫu tự, và rất tiếc là số lượng khả năng lên tới vài trăm nghìn, nếu không nói còn hơn nữa, tùy thuộc vào cách ngắt nghỉ các đoạn thơ. Hơn nữa, vì các giao diện của Edmond nói chung đều chặn người dùng sau một vài lần thử mật khẩu không đúng, nên không thể dùng giải pháp bạo lực phá*. Việc này khiến chúng ta chỉ còn một lựa chọn: chúng ta phải tìm mật khẩu của ông ấy bằng một cách khác. Tôi tán thành với cô Vidal rằng hai người phải ngay lập tức lọt vào nhà Edmond ở Barcelona. Về lý thì nếu ông ấy có một câu thơ yêu thích ông ấy sẽ có một cuốn sách với bài thơ đó, và thậm chí có khi còn làm nổi bật câu thơ yêu thích của mình bằng cách nào đó. Do đó, tôi tính toán có khả năng rất cao là Edmond muốn các vị tới Barcelona, tìm mật khẩu của mình và sử dụng nó để thực hiện công bố của ông ấy như kế hoạch. Thêm nữa, giờ tôi xác định rằng cuộc gọi điện thoại vào phút chót đề nghị cho Đô đốc Ávila vào danh sách khách mời thực tế xuất phát từ Hoàng cung ở Madrid, như cô Vidal kể. Vì lý do này, tôi quyết định chúng ta không thể tin các đặc vụ Cận vệ Hoàng gia và tôi sẽ nghĩ ra cách đánh lạc hướng họ và giúp các vị trốn thoát.”
Thật phi thường, có vẻ như Winston đã tìm được cách làm việc đó.
Lúc này, Langdon và Ambra đã tới được lối thoát khẩn cấp, nơi Langdon khẽ khàng mở cửa, đẩy Ambra đi qua và khép cửa lại sau lưng.
“Tốt lắm,” giọng Winston lại vang lên trong đầu Langdon. “Các vị đang ở trong buồng cầu thang.”
“Còn các đặc vụ Cận vệ?” Langdon hỏi.
“Cách xa lắm,” Winston đáp. “Hiện tôi đang ở trên mạng điện thoại cùng họ, giả vờ là một nhân viên an ninh của bảo tàng và hướng dẫn họ đi tới một phòng trưng bày ở tận đầu kia của tòa nhà.”
Siêu hạng, Langdon nghĩ, gật đầu trấn an Ambra. “Mọi việc đều ổn.”
“Hãy theo cầu thang xuống tầng trệt,” Winston nói, “và ra khỏi bảo tàng. Xin lưu ý, một khi các vị ra khỏi tòa nhà, tai nghe bảo tàng của ngài sẽ không kết nối với tôi nữa.”
Chết tiệt. Langdon còn chưa nghĩ ra chuyện đó. “Winston,” ông vội nói, “anh có biết rằng Edmond đã chia sẻ phát hiện của mình với một số lãnh đạo tôn giáo vào tuần trước không?”
“Chuyện đó không chắc lắm,” Winston đáp, “mặc dù phần giới thiệu của ông ấy tối nay chắc chắn ám chỉ rằng công việc của ông ấy có những hàm ẩn tôn giáo rất sâu sắc, vì thế có lẽ ông ấy muốn thảo luận những phát hiện của mình với những nhà lãnh đạo trong lĩnh vực đó?”
“Phải, tôi nghĩ vậy. Tuy nhiên, một người trong số họ là Giám mục Valdespino từ Madrid.”
“Hay đấy. Tôi thấy rất nhiều tài liệu tham khảo trên mạng có nói rằng ông ấy là cố vấn rất thân cận của vua Tây Ban Nha.”
“Phải, và còn một chuyện nữa,” Langdon nói. “Anh có biết rằng Edmond đã nhận được một thư thoại hăm dọa từ Valdespino sau cuộc gặp của họ không?”
“Tôi không biết. Chắc việc đó thực hiện trên đường dây riêng.”
“Edmond đã bật cho tôi nghe. Valdespino yêu cầu cậu ấy hủy buổi thuyết trình của mình và cũng cảnh báo rằng các giáo sĩ mà Edmond đã tham vấn đều đang cân nhắc về một công bố đi trước nhằm phá cậu ấy bằng cách nào đó trước khi cậu ấy công khai.” Langdon xuống cầu thang, để Ambra đi nhanh phía trước. Ông hạ giọng. “Anh có tìm thấy liên hệ nào giữa Valdespino và Đô đốc Ávila không?”
Winston ngừng vài giây. “Tôi không thấy có liên hệ trực tiếp nào, nhưng như thế không có nghĩa là không có. Nó chỉ có nghĩa là không có bằng chứng thôi.”
Họ đã xuống đến tầng trệt.
“Giáo sư, nếu tôi có thể…” Winston nói. “Từ các sự kiện tối nay, lô-gic cho thấy có những thế lực rất lớn định bưng bít phát hiện của Edmond. Xin nhớ rằng bài thuyết trình của ông ấy có nêu tên ngài là người có hiểu biết sâu giúp truyền cảm hứng cho đột phá của ông ấy, cho nên những kẻ thù của ông ấy có thể coi ngài là một đối tượng nguy hiểm chưa giải quyết được.”
Langdon chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này và cảm thấy một mối nguy hiểm đột ngột khi ông xuống đến mặt đất. Ambra đã ở đó, gắng sức mở cánh cửa kim loại.
“Khi các vị thoát ra,” Winston nói, “các vị sẽ thấy mình ở trong một ngõ nhỏ. Di chuyển sang mé trái vòng qua tòa nhà và đi thẳng xuống phía sông. Từ đó, tôi sẽ sắp xếp phương tiện đi lại cho các vị tới địa điểm chúng ta đã thảo luận.”
BIO-EC346, Langdon nghĩ và giục Winston đưa họ tới đó. Nơi Edmond và mình dự định gặp nhau sau sự kiện. Cuối cùng, Langdon cũng đã giải mã được mật mã, nhận ra rằng BIO-EC346 hoàn toàn không phải một câu lạc bộ khoa học bí mật nào đó. Nó là cái gì đó trần tục hơn nhiều. Tuy nhiên, ông hy vọng nó sẽ là chìa khóa cho họ thoát khỏi Bilbao.
Nếu bọn ta có thể đến được đó mà không bị phát hiện…, ông nghĩ thầm, biết rằng sớm muộn gì khắp nơi cũng sẽ bị chặn đường. Bọn ta cần di chuyển nhanh.
Khi Langdon và Ambra bước qua ngưỡng cửa để hòa vào trời khuya lành lạnh, Langdon giật mình khi thấy thứ trông giống như những hột tràng hạt vương khắp mặt đất. Ông không có thời gian thắc mắc tại sao. Winston vẫn đang nói.
“Một khi các vị tới bờ sông,” giọng máy tính nói như ra lệnh, “đi thẳng tới cầu đi bộ bên dưới Cầu La Salve Bridge và đợi cho tới khi…”
Tai nghe của Langdon đột ngột toàn tín hiệu nhiễu đinh tai.
“Winston?” Langdon hét to. “Đợi cho tới khi… sao cơ?!”
Nhưng tiếng Winston đã tắt và cánh cửa kim loại vừa đóng sập sau lưng họ.
Nguồn Cội Nguồn Cội - Dan Brown Nguồn Cội