That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Trình Viễn Chí Đến
ôn Vũ trong lòng cảm thấy hơi hổ thẹn, năm vạn giặc Hoàng Cân tới xâm chiếm Trác huyện không phải do “Thần mục” nhìn được. Trong “Tam quốc diễn nghĩa” có ghi lại, về nguyên tắc đây chỉ là do La Quán Trung hư cấu mà ra, nhưng buồn cười là nó lại thực sự xảy ra trong cái thế giới này.
Theo truyện “Tam quốc diễn nghĩa”, Trình Viễn Chí và phó tướng Đặng Mậu suất lĩnh năm vạn giặc Hoàng Cân xâm phạm Trác huyện, gặp phải Lưu Quan Trương, bị ba người bọn họ đánh bại chỉ trong tích tắc. Vì thế có thể thấy được thực lực bọn giặc Hoàng Cân này rất kém cỏi, trên cơ bản mà nói chỉ là đám binh lính tôm tép mà thôi.
Nhưng chẳng phải Lưu Quan Trương mấy ngày trước đã đi về phía Nam sao, sao các nàng lại không dẹp được đám giặc Hoàng Cân này, mà lại để chúng tới ngoại thành Trác huyện? Thực là quỷ quái, chắc chắn là Quan Vũ lại dẫn nhầm đường, bây giờ chắc là Lưu Quan Trương đang bị lạc ở khe suối nào đó ngồi câu cá rồi.
Tôn Vũ nghĩ thầm, bắt nạt kẻ yếu ai cũng có thể, bản thân mình đang muốn thăng quan phát tài, loại việc đánh nhau này tất nhiên phải tham gia rồi, hơn nữa cách tác chiến của quân đội phe Công Tôn Toản hắn cũng đã quen thuộc. Vì thế hắn đứng lên nói:
- Ta cũng đi, ta không muốn để người khác dấn thân làm việc nguy hiểm còn bản thân lại ngồi trong nhà hưởng phúc.
Công Tôn Toản tất nhiên là vô cùng vui vẻ, nhanh chóng dẫn đường, Tôn Vũ gói lại thịt rượu tất cả đồ ăn trên bàn lại, sau đó bảo Triệu Vân đeo vào trên lưng, hai người đi theo Công Tôn Toản đến doanh trại phía Nam.
Giặc Hoàng Cân cũng không phải là kẻ địch mạnh, điểm mạnh duy nhất là đông người, không có ưu điểm gì khác, chẳng những không có kỵ binh tốt, binh khí thiết thốn hỗn tạp, đại đa số đều là nông dân tham gia chiến trận. Trong mắt Bạch Mã Nghĩa Tòng, năm vạn giặc Hoàng Cân cũng không đáng sợ bằng hai vạn kỵ binh Ô Hoàn.
Không khí trong doanh trại thoải mái, Bạch Mã Nghĩa Tòng vừa nói chuyện phiếm vừa ngồi trên chiến mã của mình chờ đợi Công Tôn Toản chỉ huy.
Tôn Vũ vì muốn cho Triệu Vân có cơ hội luyện tập thực tế, đồng thời muốn nhân cơ hội này kiểm tra ba gông xiềng của Triệu Vân, vì thế để nàng tự mình ngồi trên một con ngựa trắng, mặc một bộ ngân giáp đặc biệt, mang nón bảo hộ, áo choàng trắng, nhìn qua giống như một binh sỹ Bạch Mã Nghĩa Tòng. Trên thực tế, trong lịch sử Triệu Vân cũng thực sự tham gia đội quân Bạch Mã Nghĩa Tòng của Công Tôn Toản, vì thế cho nên sau này Triệu Vân rất yêu mến ngân giáp và bạch mã.
- Đừng sợ!
Tôn Vũ giúp Triệu Vân mặc chặt ngân giáp, nhỏ giọng nói:
- Theo sát ta và chúa công tỷ tỷ sẽ không sao.
Công Tôn Toản bước vào trong quân, phía trong có một thiếu nữ bước ra, cô gái này khoảng chừng 18 tuổi, cũng mang một bộ ngân giáp áo choàng trắng, dáng vẻ có chút hao hao giống với Công Tôn Toản, nhưng vẻ mặt nghiêm túc hơn so với Công Tôn Toản, nhìn qua không giống một cô gái dịu dàng đáng yêu, đây chính xác là một nữ tướng quân. Nàng chắp tay nói với Công Tôn Toản:
- Đại tỷ, ở đây ta đã chuẩn bị xong xuôi.
Hóa ra nàng chính là nhị muội của Công Tôn Toản, Công Tôn Việt.
Điền Dự đứng bên cạnh cũng nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, võ tướng kỹ “Phá Lỗ” của mạt tướng không có hiệu quả với giặc Hoàng Cân, lần này ta sẽ không đi theo chúa công, chúc chúa công sớm khải hoàn trở về.
Công Tôn Toản khẽ mỉm cười nói:
- Không sao, ngươi ở lại thủ thành. Đối phó với giặc Hoàng Cân mà không thắng được vậy Công Tôn gia chúng ta sao còn mặt mũi tại Hà Bắc nữa?
Không lâu sau, một vạn binh Bạch Mã Nghĩa Tòng chỉnh tề xếp thành “phương trận”, tiếng ngựa hí, áo choàng trắng bay phấp phới trong gió.
Lần trước đối phó với quân Ô Hoàn chỉ điều động năm nghìn binh Bạch Mã Nghĩa Tòng, nguyên nhân chủ yếu là do Công Tôn Toản từ Bắc Bình cấp tốc tới ứng cứu Trác huyện, do thời gian quá gấp nên không thể tập kết thêm nhiều binh sỹ. Còn lần này vì Công Tôn Toản dưỡng thương tại Trác huyện, đại quân Bạch Mã Nghĩa Tòng từ Bắc Bình đã sớm tới đày đủ
Vì thế cũng dễ dàng tập kết một vạn quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, đội kỵ binh hùng mạnh lại thêm võ tướng kỹ “Bạch Mã” của Công Tôn Toản, thật sự quá dễ dàng để tiêu diệt năm vạn giặc Hoàng Cân, bởi vậy mà lần này mọi người ra trận đều có cảm giác thoải mái.
Công Tôn Toản khẽ vung roi ngựa lên, “Thương Tướng” Nghiêm Cương suất lĩnh 2000 binh tiên phong đi về phía Nam. Đi sau là Công Tôn Toản, Công Tôn Việt, Tôn Vũ, Triệu Vân và 8000 binh lính khác cùng nhau lên đường.
Đại quân nhàn nhã hành trận, Công Tôn Toản tò mò cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Tôn Vũ, chắp tay nói:
- Vị này có phải là Tôn Vũ tiên sinh không?
Tôn Vũ nghiêng đầu, thấy Công Tôn Việt đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm. Cô gái này có dung mạo rất giống với Công Tôn Toản, cũng rất xinh đẹp. Nhưng hai hàng lông mày có vẻ uy nghiêm, bộ dạng cứng quèo nghiêm túc.
Loại phụ nữ này không nên chọc tới, Tôn Vũ nhanh chóng nói:
- Đúng vậy. Tôn Vũ bái kiến nhị chúa công.
Công Tôn Việt hừ hừ hai tiếng nói:
- Làm gì có nhị chúa công. Gọi ta là nhị tiểu thư. Ta nghe nói ngươi có rất nhiều võ tướng kỹ khác nhau, có thật không?
Tôn Vũ cười khổ nói:
- Đúng vậy, ta có “Tốc ký”, “Thần mục”, “Cự lực”, “Tất trung” … đúng là khá nhiều.
Công Tôn Việt lắc đầu nói:
- Những thứ này không quan trọng, chỉ là hồng sắc võ tướng kỹ mà thôi, không đáng nói. Ta hiếu kỳ chính là khi ở Quản Tử thành sao ngươi có thể dùng lam sắc võ tướng kỹ “Bạch Mã” giống như tỷ tỷ của ta
Tôn Vũ cười khổ nói:
- Đó không phải là thật, lúc đó ta chỉ thả ra lam quang, hiện hai chữ “Bạch Mã” ra mà thôi, chứ không có bất kỳ uy lực nào.
Công Tôn Việt nhếch miệng nói:
- Việc đó cũng quá kỳ lạ rồi. Sao ngươi làm được như thế? Rõ ràng ngươi không có võ tướng kỹ “Bạch Mã” nhưng sao lại có thể phóng ra hai chữ giống như vậy.
- Việc này ư …
Tôn Vũ buồn bực nói:
- Kỳ thật lúc đó ta cũng không giải thích được, cứ tự nhiên mà xuất ra thôi.
Công Tôn Việt bực bội định mở miệng nói gì đó, nhưng sau nàng lại nhịn xuống hừ lạnh một tiếng.
Tôn Vũ như một đứa trẻ hiếu kỳ liền nhân cơ hội hỏi:
- Nhị tiểu thư chắc cũng có võ tướng kỹ, ngươi dùng võ tướng kỹ gì vậy?
- Không nói cho ngươi biết.
Công Tôn Việt đột nhiên tức giận, hừ một tiếng xoay ngựa bỏ đi.
Ngất, nữ nhân thật kỳ quái, chỉ là hỏi ngươi dùng võ tướng kỹ gì thôi? Ngươi bây giờ giấu ta không nói, khi nào đánh nhau với giặc Hoàng Cân, ngươi cũng không thể không dùng tới? Tôn Vũ buồn bực nghĩ.
Quân đội hành quân một ngày, đi không ngừng nghỉ, cũng không quá nôn nóng, không lâu sau liền nhìn thấy một ngọn núi nhỏ trước mắt. Trên núi có vài cây to, cũng có vài tảng đá lộn xộn, nhìn qua vô cùng yên ắng.
Trên núi có lố nhố bóng người, cả ngọn núi nhỏ có rất nhiều người hoặc đang ngồi hoặc đang nằm, tổng cộng có khoảng mấy vạn người. Những người này đều mặc quần áo thô, tóc rối bù, trên trán quấn một dải khăn màu vàng, mấy vạn người, mấy vạn khăn vàng, khiến cho cả ngọn núi đều có màu vàng.
Nghiêm Cương dẫn đội quân tiên phong dừng ở phía trước không đi tiếp. Phía sau Công Tôn Toản thống lĩnh đại quân cũng đã đến. Thấy Công Tôn Toản đến, Nghiêm Cương thúc ngựa quay lại nói:
- Chúa công, phía trước là núi Đại Hưng, đây là nơi giặc Hoàng Cân tạm dựng làm cơ sở, chúng ta đột kích thôi.
Công Tôn Toản cười nói:
- Muốn đánh thì đánh thôi, đánh sớm tiêu diệt sớm, bảo vệ dân chúng Trác huyện an cư lạc nghiệp.
Tôn Vũ thả NM01 ra đi trinh sát, không lâu sau NM01 trở về báo tin:
- Quân địch tổng cộng có 48249 người, soái kỳ trong quân có một chữ “Trình”, xem ra đúng là đội quân của Trình Viễn Chí trong “Tam quốc diễn nghĩa.”
Tôn Vũ nhẹ gật đầu, Trình Viễn Chí là người thật đen đủi, trong “Tam quốc diễn nghĩa” bị chết rất sớm, hắn đưa quân tới đánh Trác huyện, đụng phải Lưu Quan Trương. Trình Viễn Chí lệnh cho phó tướng Đặng Mậu xuất chiến, Đặng Mậu bị Trương Phi dùng một mâu đâm chết. Sau đó Trình Viễn Chí tự mình ra trận, lại bị Quan Vũ dùng một đao chém chết, thực là nhóm nhân vật tôm tép làm đệm cho người khác, bắt nạt bọn họ thật khiến người khác thấy nhàm chán.
Tuy nhiên trong thế giới này Lưu Quan Trương không đáng tin, hiện tại không biết đã lạc đường đi đâu lại để Trình Viễn Chí tự tung tự tác nơi này.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++