Số lần đọc/download: 1178 / 7
Cập nhật: 2017-04-18 08:47:09 +0700
Chương 28 - Trung Tâm Cnn 190 Đường Marietta, Thành Phố Atlanta, Tiểu Bang Georgia Thứ Bảy, 29 Tháng 11, 10:19 Giờ Địa Phương
Đ
oạn phim kết thúc và Irene Schick lại nhấn nút ngay lập tức để xem lại. Cô đã xem đoạn phim năm lần liên tiếp, mà vẫn không tin được mắt mình. Cô cho phim chạy nhanh đến đoạn súng trường tiến công bắt đầu bắn vào đám đông và các thân xác bắt đầu đổ xuống đất.
Âm thanh bị ù đi và gần như không thể nghe hiểu được, nhưng đoạn phim thật là đáng kinh ngạc… Binh lính Trung quốc đang bắn gục dân chúng đang yên ổn biểu tình mà không có một sự khiêu khích nào cả. Máu me. Kinh hoàng. Đám đông bỏ chạy dẫm đạp lên nhau như đàn dê bò.
Các nhà hoạt động chính trị Tây Tạng đã tố cáo Trung quốc hành động hung bạo như vậy nhiều lần từ lúc những vụ bạo động năm 2008, nhưng mọi chứng cớ hiếm hoi có được đều thiếu chất lượng và tính cách thuyết phục.
Nhưng cảnh tượng đang diễn ra trên màn hình máy vi tính của cô là hàng thật rồi. Nghe thì có vẻ thiếu tế nhị, nhưng đoạn phim này giống như ‘khẩu súng nòng còn bốc khói’ trong truyền thuyết đó! Không phải chỉ có một hay hai kẻ bạo động bị bắn gục trong hoàn cảnh không chắc chắn nào đó, mà là hàng trăm người chết hay bị thương. Hay nhiều hơn thế nữa. Cô sẽ phải lập ra một tổ để nghiên cứu mỗi một khung hình trong đoạn phim này, đếm số thi thể và ghi nhận mọi chi tiết nhỏ nhặt có thể bị bỏ sót nếu không tra xét tỉ mỉ.
Theo lời của Byron Maxwell của hội Ân Xá Quốc Tế, đoạn phim được thu từ một chiếc điện thoại di động. Dựa theo chất lượng hình ảnh, có lẽ đó là một di động loại tốt. Ngay cả khi chiếu lớn trên màn ảnh LCD 25 inch của Irene, hình ảnh vẫn rõ nét và trong vắt. Còn thua xa cấp độ chuyên nghiệp, nhưng thừa để đem lên truyền hình.
Thế nào khúc phim cũng mất đi vài chi tiết và bị sai lệch chút đỉnh khi bị chuyển qua dạng A-roll, nhưng điều này cũng chỉ làm tăng thêm tính chất kịch nghệ và tạo nên cảm giác chân thật trong trí của khán giả truyền hình.
Họ sẽ đưa gã du khách đã thu phim lên một đài truyền hình địa phương của đài CNN mẹ ở tiểu bang California, hay chỉ cần phỏng vấn bằng âm thanh thôi trong khi chiếu đoạn phim của gã. Họ cũng có thể cho một phát ngôn nhân của hội Ân Xá Quốc Tế một chút thời giờ trên truyền hình, để trả ơn họ đem đến đoạn phim cho đài. Irene đã bắt đầu hoạch định đoạn phóng sự đầu tiên trong đầu. Câu chuyện này sẽ lên hàng đầu suốt nhiều ngày đó! Cô đã linh cảm thế rồi.
Cô nhấc điện thoại, bấm một loạt số và bắt đầu nói ngay khi bên kia bắt máy. “Roger à, đây là Irene. Phải bao lâu mới có thể phái Tom Gwinn hay Kelly Spencer qua Tây Tạng với cả một đội vậy?”
Ngập ngừng một chút, rồi chủ nhiệm cao cấp Roger Calloway nói. “Cô hỏi thật đấy hả?”
“Thật chứ sao không?” Irene đáp. “Chúng ta sắp phải có một nhóm giỏi nhất ngay tại Tây Tạng đó! Thật gấp đó!”
Cô lại nhìn vào cảnh thảm sát trên màn hình. “Bám chặt lấy ghế đi nhé, Roger. Tôi sắp thả một quả bom tấn vào lòng ông đó!”