Nguyên tác: You've Got It Coming
Số lần đọc/download: 1996 / 54
Cập nhật: 2018-08-03 13:40:13 +0700
Chương 30
H
arry ở lại hội quán đến quá hai giờ chiều. Khi Joan đã đi, hắn trở lên sân thượng và ngồi nhìn đờ đẫn ra sân gôn, trí óc mê mụ, còn ý nghĩ thì đắng cay.
Nhưng hắn không trách Joan vì đã bỏ hắn mà đi. Nàng đã làm một việc hợp lẽ. Một thiếu nữ ở địa vị của nàng không thể cùng đi với hắn một khi đã biết sự thật. Hắn còn phục nàng vì đã can đảm bước đi. Hắn biết nàng yêu hắn, và đi đến quyết định này không phải là việc dễ dàng cho nàng. Khi ngồi nghĩ ngợi như thế, hắn chợt nhận ra những đau khổ mà Glorie đã phải chịu đựng trong đời. Bây giờ hắn hiểu được khi bị mất một người yêu quí nghĩa là sao, mà điều này không chỉ xảy ra một lần với Glorie.
Glorie đã chết. Có thể đêm nay hắn cũng chết. Hắn ngạc nhiên thấy rằng hắn chẳng quan tâm gì đến chuyện sống hay chết nữa. Hắn biết mình phải hạ Borg để tự cứu mình, nhưng lại tự hỏi phải chăng cứ để Borg kết thúc giùm mình mọi chuyện thì lại tốt hơn là sống nốt quãng đời còn lại với cái chết của Glorie ám ảnh lương tâm.
Rồi hắn sẽ làm gì một khi hạ được Borg? Hắn có được năm chục ngàn, cũng là một mớ kha khá đó chứ. Hắn chẳng còn hào hứng gì với chuyện lập hãng máy bay nữa, phải nghĩ đến chuyện gì khác thôi. Có lẽ có ý định đi châu Âu lại hóa ra hay, đi chơi vòng vòng London, Paris, Roma cũng là giải pháp tốt. Nếu hạ được Borg, sang tới châu Âu là mất tăm, an toàn hơn.
Cả giờ đồng hồ suy đi nghĩ lại, hắn dẹp bớt tư tưởng chán nản và thấy không lý gì mà lại chịu thua. Trên đời này còn cả đống đàn bà mà. Hắn vẫn còn cơ may được sung sướng nếu xóa sổ được Borg.
Hắn vào hội quán và nhờ bồi bàn gọi giùm một chiếc taxi. Trong khi chờ đợi, hắn làm một miếng săng uých với một ly rượu và khi taxi tới, hắn bảo chở ra nhà băng.
Borg, đang ngủ thiu thiu trên xe, thấy được chiếc taxi tới. Y bèn lái theo vào tận trung tâm thành phố. Y nhìn Harry vào ngân hàng rồi trở ra với cái vali to phồng. Y cũng thấy Harry nói gì với tài xế taxi rồi đi bộ tới ngân hàng Californian cách đó vài chục thước. Chiếc taxi bò theo Harry và đậu chờ ở bên ngoài.
Biết Borg luôn theo đuôi, Harry phải giả bộ đi rút thêm mười ngàn đô mà hắn đã được Joan cho mượn. Hắn loanh quanh trong ngân hàng một lát, hỏi thăm thủ tục ở một trương mục. Khi thấy mình ở đâu đủ lâu để Borg không nghi ngờ, hắn nói với nhân viên nhà băng là sẽ trở lại và đi ra. Hắn bảo taxi chở hắn đến bãi đậu nơi hắn đã bỏ chiếc Buick lại.
Borg cứ tò tò đi theo hắn, không buồn giấu mặt. Khi Harry trả tiền taxi, Borg đậu xe lại ngay bên cạnh và ló đầu ra. Hai người nhìn nhau, không ai nói một lời cho đến khi chiếc taxi chạy đi, lúc đó Borg mới nói.
“Một ngày bận rộn hả, nhóc?”
“Ờ,” Harry đáp, tay siết chặt quai vali.
Mặc dù hắn hiểu ở nơi đông người này mình khá an toàn, nhưng cũng không dám ỷ y, hắn còn tiếc là đã không nhét súng theo.
“Lấy được tiền chưa?” Borg nheo mắt nhìn cái vali.
“Rồi.”
“Cô nàng bỏ đi rồi hả, nhóc?”
“Ờ.”
“Mày vừa tới ngân hàng của nó hả?”
“Phải.”
“Con nhỏ coi bộ không vui hả?” Borg gật gù hài lòng. “Nó không muốn cho mày mượn tiền sao?”
“Đâu có gì mà vui vẻ.” Giọng hắn khô và đanh.
“Thôi, đừng lo. Hẹn gặp tối nay mười giờ. Đừng âm mưu giở trò nghe.”
“Mong rằng ông cũng vậy.” Hắn nói và quay lưng đi lại xe của mình.
Borg nhìn theo, mắt nheo lại, rồi y gài số cho xe chạy. Tới lúc Harry mang được xe ra khỏi bãi đậu thì Borg đã biến mất.
Trở về motel, Harry vào văn phòng quản lý, xin gửi chiếc vali trong tủ sắt. Khi đi bộ về phòng, hắn thấy xe của Borg đậu ngoài phòng của y, hắn đoán thằng mập đó rình sau cửa sổ buông rèm kín.
Hắn vào phòng, khóa cửa lại rồi mở tủ có giấu cái hộp. Hắn hài lòng vì mọi sự còn nguyên như cũ, không có vẻ lục lọi. Hắn khóa tủ lại rồi lấy khăn tắm biển, hắn rời phòng và thả bộ xuống bãi cát.
Hắn bơi lội, tắm nắng cả hai giờ đồng hồ trên bãi, hắn muốn đầu óc thư giãn không nghĩ gì chuyện sắp tới cả. Trở lại motel, hắn ghé quầy rượu, loanh quanh nửa giờ với mấy cốc rượu và tờ báo buổi chiều. Đến bảy giờ hắn mới về phòng, hắn thấy chiếc xe của Borg đã biến mất. Hắn vào phòng tắm lại, cạo râu và thay bộ đồ sẫm màu. Lấy khăn gói kỹ những đồ nghề thợ mộc, hắn không muốn Borg thấy, hắn mang qua nhà hàng trả lại. Hắn ăn tối rồi trở về văn phòng quản lý lấy lại cái vali.
Đã tám rưỡi, trời đã tối. Hắn vào phòng khóa cửa lại, bật đèn lên kéo sáo cửa sổ kín mít. Hắn lấy cái hộp ra và đặt trên bàn. Hắn cảm thấy ruột mình thắt lại, lạnh ngắt. Cho đến lúc này, hắn đã không nghĩ gì tới chuyện sắp tới, nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trong hộp thì toàn bộ viễn cảnh khủng khiếp làm hắn rời rã. Hắn sẽ phải tới bãi biển đó một mình, với Borg đã đợi sẵn. Một trong hai sẽ được sống còn, một trong hai phải chết. Borg có nhiều lợi thế của dân chuyên nghiệp. Còn Harry chỉ mong vào yếu tố bất ngờ và hy vọng rằng Borg sẽ không ra tay cho đến khi y biết chắc là hắn có mang theo đủ tiền.
Hắn rót rượu uống để ổn định thần kinh, lấy tờ báo buổi chiều đã mua, xé làm hai. Hắn vò thành hai cục và nhét vào hộp. Hắn mở vali ra lấy một cộc tiền trăm đô, hắn rút một tờ luồn vào hộp che kín cái lỗ trước nòng súng, rồi chia tiền thành hai cọc đặt trên nắp hộp, lấy dây thun buộc kỹ lại. Hắn lui ra xem xét, trông nó giống như một đống tiền giấy trăm đô được cột lại chắc chắn, thật đúng như ý hắn. Không thấy dấu vết khẩu súng đâu cả. Cầm hộp lên, hắn tập dượt thử để chắc là mình có thể mau lẹ thò ngón tay vào lỗ đáy hộp để siết cò.
Để hộp trên bàn, hắn khóa vali lại. Hắn cũng muốn đem theo vali để đừng làm Borg nghi ngờ, nhưng hắn lại quyết định rằng không mang theo, nếu để có gì không xong, tiền cũng không rơi vào tay Borg. Không chắc Borg có còn theo dõi hắn nữa không, hắn không đem gửi vali ở tủ sắt quản lý nữa. Mang tới đó, nếu Borg thấy là y biết ngay hắn đang tính giở trò.
Lật nệm giường lên, hắn đặt vali vào đó rồi đậy lại. Đã đến lúc lên đường. Hắn đội mũ, mồi thuốc, cầm cái hộp lên và rời phòng, khóa cửa lại.
Hắn lên xe, cái hộp để bên cạnh, chạy nhanh khỏi thành phố ra xa lộ 27.
Trời đã tối mù khi hắn tới bờ kênh Tamiami. Xa lộ rộng rãi đầy những xe cộ hướng về Miami, có lẽ hắn là xe duy nhất rời Miami, những ánh đèn pha ngược chiều loa lóa làm hắn khó chịu.
Kim đồng hồ dạ quang trên táp-lô xe chỉ chín giờ hai mươi khi hắn tới khu rừng nơi hắn và Glorie đã ngừng lại và là nơi anh tài xế xe tải hỏi thăm về cái trạm xăng.
Harry lại nghĩ về Glorie. Hắn nhận ra rằng hắn, nếu khôn ngoan, thì đã không bỏ rơi cô. Cô là người cùng loại với hắn trong khi Joan thì ở một tầng lớp khác, cao hơn. Không một việc làm gì của hắn lại khiến Glorie choáng váng cả. Nếu bây giờ còn sống, Glorie chắc chắn sẽ đi cùng hắn để đối phó với Borg. Không bao giờ cô để hắn đi những chuyện nguy hiểm một mình.
Hắn đến ngã tư rẽ vào Collier City, hắn quẹo trái. Năm phút nữa là mười giờ. Hắn thấy tim đập mạnh và bàn tay lạnh ngắt. Xe chạy độ năm phút là thấy những dãy vỏ sò chất đống hai bên đường. Qua khỏi chỗ đó, hắn đậu lại, tắt đèn xe và nhìn chăm chăm qua lớp kiếng ra bãi cát trống và mặt biển lấp lóa ánh trăng.
Trăng trôi giữa trời quang mây như một cái đĩa bạc sáng lòa. Ánh trăng soi tỏ bãi cát đến độ Harry nhìn rõ từng mảng bọt trên mặt biển và từng nếp cát uốn lượn.
Không thấy bóng dáng Borg đâu cả.
Harry ra khỏi xe, cái hộp kẹp dưới nách. Hắn đi theo con đường cho tới khi nhìn được cả bãi cát dài vắng ngắt đó. Hắn có thể nhìn thấy những mảng rong quăng rải rác đánh dấu nơi chôn Glorie. Hắn vội ngoảnh mặt đi, một cơn run rẩy kinh hoàng trùm lấy hắn.
Khi đứng đó lắng nghe, hắn tưởng như có tiếng động gì thật nhẹ gần đó, thật nhẹ đến độ hắn không dám nghĩ là có thật. Hắn cứng người, thần kinh rúng động. Một cách chậm chạp, hắn xoay người sang bên phải.
Borg ở đó, một bóng đen dềnh dàng đứng dựa vào một gốc cây, cách hắn chỉ chục mét. Harry đứng bất động, nhìn y trừng trừng.
“Có mang theo tiền không, nhóc?” Borg nói khào khào.
“Có đây,” Hắn đáp. “Cái mỏ lết đâu?”
“Cũng có đây,” Borg giơ tay phải lên và bước ra khỏi bóng cây. Ánh trăng soi rõ khẩu P.38 trên tay y, nòng súng chỉa vào Harry. “Coi đây, nhóc. Đừng giở trò. Cho tao xem tiền.”
Tới lúc rồi, Harry nhủ thầm, miệng hắn khô ran, tim đập loan xạ đến độ hắn thấy người nghẹn thở. Hắn đã đoán đúng. Borg sẽ không giết hắn cho đến khi yên chí là có đủ tiền.
“Có đủ đây.” Hắn nói khàn khàn, và đưa tay phải cầm lấy cái hộp kẹp dưới nách. Ngón cái và ngón út kẹp hai thành hộp, ngón trỏ liền luồn vào lỗ ở đáy hộp và vòng lấy cò súng.
Borg đột ngột bật sáng cây đèn pin y cầm trong tay. Ánh sáng làm lóa mắt Harry, nhưng nhờ nheo mắt lại hắn vẫn thấy rõ cái bóng kềnh càng của Borg khi y di chuyển sang trái một chút.
“Đưa coi.” Y nói.
Harry xoay người đối diện với Borg, hắn đưa cái hộp để nòng súng chĩa thẳng vào y.
Harry nghe hơi thở khò khè của Borg ngừng lại ánh đèn pha rọi ngay cái hộp trên tay hắn.
Harry trực giác được là Borg sẽ nhận ra ngay cái hộp là đồ trá hình. Mắt y nhìn thấy cái hộp và báo về bộ não một lời cảnh báo. Harry biết mình chỉ có một tích tắc phù du này thôi, trước khi bộ não ra lệnh cho Borg siết cò súng.
Harry liền bóp cò khẩu súng trong hộp. Súng nổ ngay lúc khẩu súng của Borg khai hỏa. Hai tiếng nổ hầu như đồng loạt.
Viên đạn dumdum của Harry bắn thẳng vào mé dưới trái tim Borg, đẩy y bật lại và sụm xuống như một con bò bị dập đầu. Súng trên tay y tiếp tục nổ, một phát, hai phát, những đầu đạn rít lên bay vụt vào trời đêm thanh vắng.
Một tích tắc sau khi siết cò, Harry cảm thấy bỏng rát cả cánh tay phải. Cái hộp tuột khỏi bàn tay tê dại và hắn lùi lại, tay trái đưa lên ôm chặt lấy bắp tay phải.
Hắn cố gắng đứng vững được và nhìn Borg gục quị một đống dưới đất. Rồi chậm chạp, loạng choạng, hắn bước tới gần, nhặt cây đèn pin lên và rọi vào khuôn mặt Borg.
Hắn đứng đó nhìn xác Borg trong khi máu chảy dài xuống tới đầu ngón tay và nhỏ xuống đất, rồi yên tâm là Borg đã chết, hắn quay đi, ôm chặt bắp tay. Cảm thấy máu đã ra ướt đầm áo khoác. Hắn liền thấy đầu óc lãng đãng và muốn gục, hắn hiểu phải cầm máu lại ngay. Hắn chợt nhớ lại Joe Frank, nhớ lại cảnh gã bị bắn trúng tay và đã chảy máu thế nào. Hắn cố gắng cởi áo khoác, công việc này làm hắn kiệt lực đến độ phải ngồi bệt xuống cát. Rồi hắn cũng sắn tay áo lên được. Đạn bắn vào phần mềm của cánh tay và máu chảy khủng khiếp. Hắn lấy khăn tay buộc quanh vết thương và siết thật chặt bằng cách dùng miệng cắn một đầu khăn. Hắn ngồi nghỉ vài phút, đầu gục xuống cánh tay trái.
Thế là mình đã hạ được Borg, hắn nhủ thầm. Một việc gay go, nhưng hắn đã làm được. Borg có mang cái mỏ lết theo không? Harry thấy khó có chuyện đó lắm, nhưng cũng phải coi cho chắc.
Hắn lồm cồm đứng dậy, cầm đèn pin và bước tới chỗ Borg. Hắn quì xuống đưa tay rờ khắp cái xác cồng kềnh đó, nhưng không thấy cái mỏ lết. Cầm cái hộp lên, hắn đi vào rừng cây. Lát sau, hắn tìm được chỗ Borg lái xe, nhưng trong đó cũng không có luôn. Y đã gởi cho cảnh sát hay còn để lại trong phòng? Harry có lẽ y còn bỏ trong phòng ở motel, như thế hợp lý hơn.
Hắn đi loạng choạng ra ngoài đường, rồi ngừng lại, quay mặt nhìn nơi hắn đã chôn Glorie.
“Vĩnh biệt, Glorie,” Hắn thì thầm. “Anh không muốn bỏ em nằm lại đây, nhưng anh không thể làm gì khác hơn được.”
Rồi hắn quay đi, bước về phía chiếc xe.