We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Stanley
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
IFFANY THỬ nướng bánh mỳ từ buổi sáng và làm bữa trưa cho cả nhà, dù hầu như không có ai ở nhà để mà ăn. Nàng gần như không nhớ phải làm gì vì quá mải nghĩ ngợi lo lắng về chuyện đang xảy ra giữa nhà nàng và nhà Callahan. Những người kia vẫn chưa quay về, hoặc đã về nhưng đang ở ngoài bãi chăn thả. Nàng muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Các anh em nàng có ổn không? Có ai bị thương không? Nàng ước gì có thể lao đến trang trại của cha nàng để mà biết. Nhưng tất cả những gì nàng có thể làm giờ đây là hy vọng không ai bị bắn trước khi có bất kỳ câu trả lời nào.
Nàng đã đủ căng thẳng rồi, chiều hôm đó lại còn gần như nổ tung lên vì cô hầu ở tầng trên. Nàng chỉ muốn chắc chắn bà Luella đang làm tốt, nhưng lúc Tiffany nhắc đến chuyện dọn giường hàng ngày, bà Luella vùng vằng. “Tôi bỏ việc!”
Spoiler
“Chờ đã!” Tiffany vội vã chạy theo người hầu ra khỏi phòng đang dọn.
“Sao nào?” Luealla quay phắt lại. Người đàn bà thấp lùn, trắng trẻo gần gấp đôi tuổi Tiffany nhảy dựng lên. “Đã mất cả ngày để lau giường rồi. Nguyên một ngày đấy! Rồi còn phải giặt giũ nữa. Tôi phải lau dọn tất cả các phòng, dọn tất cả các giường, và trông nom bà Callahan. Cô sẽ không giao thêm việc cho tôi được đâu!”
Lạy Chúa, người đàn bà đó đang liệt kê công việc của ba người. Tiffany chưa từng nghe nói có người hầu nào chịu làm một lúc hai việc, chứ đừng nói đến ba!
Tiffany thông cảm với bà, “Cháu đồng ý. Cháu không biết.”
Nhưng lẽ ra nàng nên biết trước. Nàng đã biết rằng có rất ít người giúp việc ở đây. Nếu không vì như thế thì nàng đã không thể giả mạo như thế này.
Nhưng lời đáp của nàng làm người hầu phòng nhìn nàng nghi ngờ. “Em tôi đã kể cho tôi nghe về những quản gia như cô. Nó nói những người như các cô nhận lương chỉ để chỉ trỏ sai việc suốt cả ngày.”
Tiffany phải bặm môi nén cười. “Không đúng vậy đâu, không chút nào. Nhưng cô cũng biết đấy, ở đây không có nhiều người để quản lý nên cháu cũng được giao thêm nhiều việc khác, giống như cô thôi.”
Rồi nàng vừa tự nhắc mình rằng nàng sẽ có thêm nhiều thời gian hơn, vì nàng đã có phụ bếp. Ngoài việc thi thoảng cưỡi ngựa đi dạo, nàng đã nghĩ đến chuyện đi câu cá cho bữa tối, để có thể nấu vài món ngoài thịt bò. Những người chăn bò có thể không mong đợi món nào khác ngoài thịt bò vì công việc của họ là nuôi bò lấy thịt. Nhưng nàng thì có. Chỉ có điều cưỡi ngựa và câu cá không thể là thói quen hàng ngày được.
Nàng bốc đồng nhận lời làm đỡ việc cho người phụ nữ đang phải làm một lúc quá nhiều việc đến thế này. Nàng không thể lau bụi, vì cả làn bụi mỏng nhất cũng làm nàng hắt hơi, nhưng dọn giường, sắp xếp đồ đạc, thậm chí mang quần áo bẩn xuống nhà giặt thì có nặng nhọc gì cho cam? Thế nên nàng nói nàng nhận những việc đó. Để lại người hầu phòng đứng nhìn theo ngờ vực.
Luella thừa nhận, “Pearl không bao giờ chịu giặt giũ với tôi khi nó còn ở đây,” nhưng rồi bà ghê tởm nói thêm, “và trong lúc đó thì chỉ lo giữ cho móng tay mình sạch sẽ đẹp đẽ.”
Hai người này cũng tỵ nạnh nhau sao? Tiffany tự hỏi. Hay bà chỉ đang cảnh báo nàng về những loại rắc rối sẽ gặp phải khi người hầu ở tầng dưới quay lại làm?
“Giờ cháu sẽ dọn phòng mà lúc trước cô đang làm dở,” Tiffany đề nghị, “Trong buổi sáng cháu có thể dọn giường ở phía bên này dãy nhà.”
Luella cười rãng rỡ. “Hunter có ga trải giường sạch đấy. Tôi đã mang vào rồi. Tôi thật sự rất cảm kích, cô Fleming.”
Phòng của Hunter sao? Nhưng Luella đã chạy đi trước khi Tiffany rút lại lời đề nghị. Nàng nghiêm mặt. Vào phòng của anh không phải là một ý hay. Nhưng khi anh không ở trong đó thì cũng chẳng hại gì.
Căn phòng rất nam tính. Có một giá súng trường treo trên một mặt tường. 3 bức tranh phong cảnh miền Tây treo ở mặt tường khác, một đàn bò, một chàng cao bồi đang cố cưỡi lên một con bò tót, một nhóm cao bồi ngồi xung quanh lửa trại. Chiếc rương gỗ uốn cong khá đẹp nằm cạnh chân giường. Ở trên nắp tủ chỉ có một tấm khăn trải giường nên nàng đoán ở bên trong còn thêm nên mở tủ ra. Nàng đã nhầm. Trong rương chất đầy đồ đạc chăn thả, dây thừng, roi, đinh thúc ngựa, mấy nòng súng phụ, và một bao súng đẹp hơn nhiều cái nàng vẫn thấy Hunter đeo.
Hai cái mũ vành rộng một chiếc màu đen, một chiếc màu kem treo trên móc cạnh tủ quần áo màu gỗ mun. Nàng cưỡng lại ý muốn mở tủ quần áo của anh. Một chiếc ghế tựa màu nâu dựa lưng vào tường bên dưới cửa sổ, mặt ghế đã sờn rách; nhưng trông có vẻ rất thoải mái. Nàng tưởng tượng Hunter ngồi trong chiếc ghế đó đọc sách và thậm chí còn ngủ gà gật. Anh có nằm ngủ ở đây không? Từ bé đến giờ anh có luôn ở phòng này không? Nếu đúng vậy thì trong phòng không còn sót lại dấu vết gì của tuổi thơ anh hết.
Nàng nhận ra hai cái thùng cỡ vừa mà anh em John và Cole đến nhà ga lấy về trong ngày nàng đáp tàu đến đây nằm ở góc phòng. Đó là thứ là Hunter đã đặt mua về sao? Vậy sao anh vẫn chưa mở ra? Nhưng nàng đã rình mò đủ rồi, quá nhiều. Nàng không nên tò mò về người đàn ông này nữa.
Luella đã trải xong tấm ga lót. Nàng túm lấy vỏ ga. Chiếc khăn phủ giường tự đan khá đẹp, màu nâu xanh, mỏng mát, hợp với mùa hè, và có vẻ bền. Nàng không biết có phải Mary tự đan không, nên định bụng sẽ hỏi bà trong lần gặp tới.
Nàng đang giũ khăn và trải giường thì nghe tiếng Hunter, “Tôi đang tự hỏi em đang ở đâu. Nhưng không ngờ lại thấy em đợi tôi trong phòng mình.”
Tiffany nhảy dựng lên. Anh làm nàng giật mình rơi cả tấm ga, làm nó tuột xuống cạnh giường và trượt xuống sàn. Đủ rõ ràng để thấy nàng đang làm gì ở đây, nên đó chỉ là tự anh nói vậy thôi. Nàng liếc ra sau, định nói việc nàng ở đây chẳng liên quan gì đến anh. Thay vào đó nàng tắc nghẹn và lập tức quay mặt đi. Anh đứng ở cửa mà không mặc gì, chỉ quấn một chiếc khăn tắm!
“Chúa ơi, sao anh không mặc đồ vào đi?!”
“Tôi bị ngã bệt xuống, dính đầy bùn nên phải đi tắm luôn. Sáng nay trời mưa khá to. Phải mất vài ngày thì mới khô bùn được.”
Nàng vẫn chưa ra ngoài nên chưa biết – anh bị lấm bùn trong lúc đánh nhau với các em nàng sao? “Có chuyện gì ở nhà Warren vậy?”
“Không biết. Lúc mới ra thì đã gặp Degan đi từ thị trấn về. Cha quyết định chỉ mang theo gã chó vệ sỹ đó đi theo thôi, và bắt chúng tôi quay về để kiểm tra đàn gia súc. Nếu nhà Warren chính là kẻ gây chiến thì trộm cướp bò là một kiểu tấn công khác.”
“Anh có bị mất con bò nào không?”
“Có vẻ không. Chúng tôi phải đợi đến bữa tối mới biết cha có biết thêm gì không. Nếu em không làm cháy bếp, cũng không phải người nhà Warren, thì chỉ còn lại những gã hàng xóm đến từ miền Đông thôi.”
“Một lần nữa, chúng ta lại suy nghĩ giống nhau. Tôi thấy khá là lạ đấy.”
“Ngạc nhiên và châm chọc cùng lúc sao, Đỏ?” Anh cười lục cục, nhưng rồi tò mò thêm, “Lần đầu tiên em đồng ý với tôi là khi nào vậy?”
Sao nghe giọng anh như đang rất gần nàng vậy? Hồi hộp, nàng nói. “Bỏ đi, tôi muốn biết sao anh không nói với cha anh như thế từ sáng đi? Sau tất cả những chuyện tôi nghe kể và những gì tôi chứng kiến ngày hôm qua, đám thợ mỏ chắc chắn là nghi can đầu tiên tôi nghĩ đến, chứ không phải là thứ hai. Vì không chỉ gã chủ mỏ, mà tất cả những người đến đây đào vàng đều được lợi nếu đuổi được gia đình anh đi. Cha anh không biết điều đó sao?”
“Cha tôi biết, nhưng ủy ban đã ra quy định ở đây. Họ sẽ phải đi ngay khi đường hầm mỏng manh bị tắc lại, cũng không còn lâu nữa đâu. Có vẻ dù họ đủ giận dữ để khơi mào chuyện gì đó, thì họ cũng chẳng được lợi lộc gì.”
“Nhưng đủ giận dữ để khiến gia đình anh lao đến nhà Warren sáng nay, phải không?”
Anh khúc khích. “Chính xác.”
“Có nhiều nghi vấn để xem xét. Đó là lý do anh nên cử người canh gác vào buổi tối.”
“Tôi cũng định thế,” anh nói. “Nhưng em không cần lo lắng về chuyện đó đâu.”
Sau nỗi lo lắng đeo đẳng nàng suốt ngày hôm nay, câu nói đó chỉ làm nàng điên tiết hơn. “Đừng có ngớ ngẩn thế chứ. Tôi làm việc ở đây. Nên những gì xảy ra ở đây đều ảnh hưởng đến tôi.”
“Tôi đã nói sẽ không để chuyện gì xảy ra với em mà. Em không nghĩ là tôi nói thật sao?”
“Điều tôi nghĩ là anh lo cho tôi quá nhiều. Tôi không phải của anh để mà bảo vệ, Hunter.”
“Em có muốn không?”
Anh nói khẽ đến mức nàng không chắc mình có nghe nhầm không. Nhưng cuối cùng nàng cũng nhớ ra vì sao nàng phải tránh nhìn vào anh và thậm chí còn đỏ mặt hơn, ngượng ngùng nghĩ mình đang ở trong phòng với một người đàn ông ở trần! Lẽ ra nàng phải ra khỏi phòng ngay từ lúc đầu. Nàng lẽ ra phải đợi cho đến khi anh mặc xong quần áo thì mới đặt câu hỏi với anh. Anh hẳn đã nghĩ nàng không ngại chuyện anh không mặc quần áo.
Muộn màng, nàng nói. “Chỉ còn vài phút nữa là tôi sẽ xong, nếu anh đợi được.”
“Đợi gì cơ?”
“Chờ tôi ở bên ngoài cho đến khi tôi làm xong.”
“Em có nhiều quan điểm dở hơi thật đấy, Đỏ. Đây là phòng tôi. Và tôi cần lấy quần áo.”
Nàng quay lại. “Vậy tôi sẽ quay lại sau để--“
Nàng bỏ lửng, không thể nói hết câu. Anh đang đứng ngay trước mặt nàng, quá gần, nàng đã đâm vào anh nếu nàng không lùi lại theo phản xạ. Quá nhanh. Nàng đụng phải cái giường và mất thăng bằng. Nàng ngã xuống.
Anh chậm rãi nhe ra cười. “Khi em làm cho mọi chuyện như thế này...”
Nàng giơ tay ra để ngăn anh cúi xuống gần hơn. Sự kháng cự yếu ớt đó không thể ngăn anh lại được mà chỉ làm anh cúi sát hơn vào tay nàng. Khi nhận ra anh có thể nghĩ nàng đang vuốt ve ngực anh, nàng rụt phắt tay lại như bị bỏng. Đó là lúc anh thật sự cúi xuống gần nàng.
“Tôi biết hôn em không phải là ý hay. Tôi có thể sẽ phải nuối tiếc cho đến ngày tôi chết, bởi vì tôi sẽ không bao giờ quên nó. Còn em thì sao?”
Nàng không thể thốt lên một từ nào. Nàng thở dốc khi môi anh chạm vào môi nàng. Nàng quay đầu đi, không thể để chuyện này xảy ra được! Môi anh lần theo má nàng. Cảm giác râm ran chạy xuống cổ rồi xuống vai nàng. Tim nàng đập mạnh.
“Hunter...”
“Khi em thì thầm tên tôi, em làm tôi hồi hộp. Sao em có thể làm thế với tôi hả Jenny?”
Hơi thở anh nóng bỏng trên má nàng. Anh đặt một tay sau đầu nàng để đưa miệng nàng lại. Đó là một nụ hôn dịu dàng, nhưng những gì nó mang đến cho nàng thì không hề nhẹ nhàng chút nào –một luồng xoáy cuộn lên bên trong nàng. Nàng cảm thấy nụ hôn đó không thể đúng ở nơi nào khác ngoài miệng nàng! Nàng cảm thấy sự giục giã rộn lên từ bên trong nàng! Nàng muốn quàng tay qua cổ anh và kéo anh lại gần hơn. Đó là khi nàng biết nàng đang gặp rắc rối.
“Tôi sẽ cắn anh đấy, nếu anh không để tôi ngồi dậy!”
Hunter đứng thẳng người lên, thở dài. “Tôi đoán nước tắm bị nguội mất rồi.”
Nàng không trả lời anh. Vẫn nhắm mắt cho đến khi rời khỏi giường, nàng làm những gì đang làm dở rồi lao ra khỏi phòng.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey Chỉ Một Tình Yêu