Số lần đọc/download: 647 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:43:59 +0700
Chương 29: Tình Yêu Trước Công Nguyên (2)
D
oãn Bích Giới nhìn đôi mắt sáng trong của Kha Khinh Đằng đã hoàn toàn khôi phục, lại nguyền rủa đôi mắt sâu sắc không thấy đáy kia, qua vài giây, thanh âm thấp đến mức đóng băng mà cất lời, “Đôi mắt anh hồi phục thị lực vào lúc nào?”
Anh mấp máy môi, không lên tiếng.
“Nói thật.” Cô nắm chặt hòn đá trong tay, gần như chất vấn anh từng chữ một, “Kha Khinh Đằng, tôi muốn nghe lời nói thật.”
Anh nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, một lát sau mới chậm chạp mở miệng nói, “Ở khu rừng tại biên giới Nam Sudan.”
Cô há hốc miệng.
Hoá ra đôi mắt anh đã hồi phục thị lực vào lúc đó.
Cho nên nói cách khác, anh không chỉ chứng kiến rõ ràng cô chủ đạo toàn bộ quá trình bọn họ hoan ái ở trong rừng rậm, hơn nữa còn sau đó làm bộ như mù giành được sự đồng tình của cô, bảo cô giúp anh tắm rửa.
Hoá ra cô lại hoàn toàn bị anh trêu chọc một lần nữa.
“Em cần nghe phiên bản chính xác hơn không?” Anh hình như rất hài lòng với phản ứng của cô, khoé miệng hơi cong lên, “Kỳ thật đang lúc chúng ta…”
“Đừng nói nữa!” Cô lập tức cao giọng ngắt lời, quả thực như là một con mèo bị giẫm lên cái đuôi, lòng bàn tay đỏ bừng, trong ánh mắt có thần lộ vẻ tức giận, “Anh quả thực chính là…”
“Đê tiện, vô sỉ, bỉ ổi?”
Cả người anh tựa vào ghế, có vẻ tao nhã lại ung dung, tâm tình trên khuôn mặt lạnh lùng nhìn qua khá tốt, “Em cho rằng em hình dung một người có khả năng gây khoái cảm cực hạn cho em ở vùng hoang dã như vậy, thật sự được sao?”
Ai ngờ anh vừa dứt lời, tay trái của cô đã giương lên hướng đến mặt anh.
Xe chạy nhanh như bay, lần đầu tiên toàn thân Doãn Bích Giới đều phẫn nộ mà phát run, căn bản không thể khống chế, cô biết có thể cả đời này chưa từng có ai dám đối xử với anh như vậy.
Thế nhưng cô thật sự không dễ dàng tha thứ, từ khi biết hai năm nay anh theo dõi cô, hơn nữa bất ngờ liên tiếp và anh có ý định giấu giếm giả vờ mù, cô không có cách nào bình tĩnh hoà nhã.
Tuy nhiên cô làm sao có thể là đối thủ của anh, lòng bàn tay cô còn chưa hạ xuống, anh chỉ híp mắt, giữ lại cổ tay cô một cách chuẩn xác.
“Trước khi làm bất cứ hành động nào, nên suy nghĩ rõ ràng trước hết.” Anh nắm cổ tay cô, vẻ mặt lại trở nên hờ hững lạnh như băng, “Doãn Bích Giới, tôi sẽ không nhượng bộ em đến mức không nguyên tắc.”
Đôi mắt cô khẽ run lên.
Trên con đường lánh nạn này, tuy rằng anh không nhu tình như nước đối với cô giống như đàn ông bình thường đối với phụ nữ, nhưng cũng có thể khiến cô cảm thấy anh đã khác trước, không hề tức giận lạnh lùng, để lộ sự dịu dàng độc đáo thuộc về anh chỉ đối với cô.
Nhất là sống chết trước mắt vừa rồi, sau khi cô xác nhận trái tim của mình đối với anh.
Nhưng hiện tại, cô nhìn ánh mắt anh, lại có cảm giác xa xôi ngàn dặm, khoảng cách xa vời không thể chạm vào.
Bầu không khí trong xe đông cứng lại.
Sau khi đưa hòn đá cho bọn họ, Arthur vẫn tập trung lái xe, hoặc là nói, trên cơ bản không muốn dây vào, Trịnh Đình và Trịnh Ẩm ở một bên trông thấy họ như vậy nhưng lại không dám nói câu nào.
Doãn Bích Giới cùng anh giằng co không biết bao lâu, sau đó cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng giãy khỏi tay anh, lấy hòn đá trong tay ném về cho anh.
“Thật sự có lỗi, tôi nghĩ tôi không cần sự nhượng bộ của anh.”
Nói xong câu đó, mãi cho đến khi trước lúc xuống xe bọn họ vẫn không nói gì, mà Kha Khinh Đằng ở bên cạnh nhìn cô, hàm dưới hơi buộc chặt, thần sắc lại trở nên nhìn không ra vui vẻ tức giận.
…
Từ Nam Sudan đến Somalia, ở giữa còn cách nhau một quốc gia cuối cùng, Ethiopia.
Arthur chạy vào trong biên giới Ethiopia, sau khi tìm được trạm xăng dầu liền đậu xe ở một bên đổ xăng, Kha Khinh Đằng không xuống xe, Doãn Bích Giới thật sự không muốn ở trên xe nữa, nên mở cửa xuống xe.
Đất nước Ethiopia này là một trong những quốc gia nghèo khó nhất thế giới, thu nhập bình quân của đầu người hàng năm chỉ có 1965 đô la Mỹ, có thể trước đó ở doanh trại Nam Sudan đã thấy cằn cỗi, cùng với cả quốc gia cằn cỗi này vẫn có khác biệt rất lớn.
“Chỗ này thật là hỏng rồi…” Trịnh Ẩm vừa được Kha Khinh Đằng chỉ thị cùng xuống xe với cô nhanh mồm nhanh miệng cảm thán ở phía sau, “Chị Bích Giới, chẳng lẽ chị không cảm thấy ngay cả Nam Sudan cũng tốt hơn chỗ này sao?”
“Chiến tranh xâm lược của phát xít Ý và cuộc đảo chính ủng hộ người Liên Xô, cách mạng ngày trước làm cho cuộc sống của nhân dân tại quốc gia này trở nên khó khăn, hơn nữa phần lớn tài nguyên của quốc gia này đều dùng cho quân sự.” Trịnh Đình cũng đứng ở một bên bảo vệ, kiên nhẫn giải thích cho cô và Trịnh Ẩm, “Chính phủ đối với quyết sách tương lai của quốc gia rất quan trọng, đáng tiếc cũng không phải mỗi quốc gia có thể có vận may.”
Cô nhìn một căn nhà thấp bé suy đồi trước mắt, còn có những người đi đường đen gầy đi ngang qua trước mặt bọn họ, nhất là đứa bé rất nhỏ, cặp mắt gần như lồi ra, nhút nhát được mẹ ôm đi, khi đi qua còn nhìn bọn họ một cái.
Sau khi tới Châu Phi, trước đây cô luôn cảm thấy xa lạ với vùng đất này, nay cảm nhận được một số cảm giác chấn động mà mình chưa từng cảm nhận.
“Không phải trời sinh mỗi người đều có mạng tốt.” Một lát sau cô mới thong thả mở miệng, “Có người sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng, còn có người nhất định gian khổ cả đời.”
Cô không khỏi nghĩ đến số phận tốt đẹp của mình do trời ban.
Từ nhỏ cô đã trưởng thành trong hoàn cảnh sung túc mà lại nhàn hạ.
Tập đoàn Doãn thị là tập đoàn mậu dịch tự do đứng đầu thành phố S, cô có thể nhận được sự giáo dục tốt nhất, cuộc sống vượt trội tất cả, gần như chưa từng chịu khổ, hơn nữa có ba mẹ đầy đủ, nhưng bởi vì bận rộn nên họ ít có thời gian ở cùng cô, nhưng mọi thứ còn lại cô cũng không thiếu.
Theo như lời trong miệng của rất nhiều người, cô là con gái cưng của trời, nhưng cô không dùng thân phận quang vinh này, vì vậy, sau đó cô bị dính vào thế giới màu đen này, cũng đang ở chỗ này bây giờ.
“Nói tới lúc trước, hồi bé em và anh trai đã đi theo bà nội mà trưởng thành, sau khi bà nội qua đời, tụi em sang Nhật làm công mới gặp được Kha tiên sinh, rồi bắt đầu đi theo bên cạnh anh ấy.”
Trịnh Ẩm liếc nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa, rồi quay đầu lại, bắt đầu chuyển đề tài sang Kha Khinh Đằng, “Chị Bích Giới, có thể lúc chị gặp Kha tiên sinh anh ấy đã có cuộc sống rất tốt, nhưng lúc ban đầu anh ấy chịu đựng rất nhiều khó khăn mà người khác hoàn toàn không thể chống đỡ.”
“Ngay từ đầu anh ấy đặt chân đến Nhật, mỗi ngày đều làm công từ sáng sớm đến đêm khuya, thời gian ngủ mỗi ngày chỉ khoảng bốn giờ, nhất là sòng bạc, hoàn cảnh quả nhiên rất tồi tệ om sòm, anh ấy vốn đã ít nói, sau một đoạn thời gian mài dũa liền trở nên ít nói hơn.” Trịnh Đình hình như cũng nhớ tới một chuyện, ở bên cạnh bổ sung, “Nhiều năm như vậy, ngoài tôi và Tiểu Ẩm ra, còn thỉnh thoảng giao tiếp với một số người hợp tác, anh ấy ít khi tiếp xúc với bất cứ ai.”
Lần đầu tiên cô nghe được những chi tiết về đoạn thời gian anh mới đến Nhật dốc sức làm việc.
“Cho nên chị Bích Giới, có đôi khi ở phương diện biểu đạt, Kha tiên sinh có phần khiếm khuyết.” Lúc này Trịnh Ẩm thu lại vẻ hoạt bát thường ngày, cố gắng chọn lời giải thích với cô, “Có lẽ anh ấy coi trọng sự biểu đạt bằng hành động hơn, anh ấy chỉ biết làm chuyện anh ấy cho là đúng, nhưng lúc thực hiện anh ấy không nhất định muốn cho chị biết.”
Trịnh Đình cũng quan sát vẻ mặt của cô, thấp giọng ôn hoà nói với cô, “Không thể phủ nhận, tôi và Trịnh Ẩm đều đứng trên góc độ của Kha tiên sinh, nhưng tôi nghĩ điều Kha tiên sinh hy vọng nhất, chính là cô có thể hiểu được mọi việc anh ấy làm.”
Cô biết anh em họ Trịnh là nhân chứng của vướng mắc trong bốn năm nay của họ, về công về tư, nhất định đều hy vọng cô ở bên cạnh anh, bao dung tất cả của anh, không bao giờ rời xa anh nữa.
Nhưng để kéo trái tim của bọn họ gần nhau, không có người bên ngoài nào dễ dàng thúc đẩy, anh che giấu quá sâu, cô cũng không muốn đánh đòn phủ đầu.
Hơn nữa trước hết anh đã thiếu cô rất nhiều lời giải thích.
“Lên xe đi.”
Thật lâu sau, cô không trả lời, chỉ cất bước dẫn đầu hướng đến chiếc xe.