Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 27.1
N
hìn lên đồng hồ trong phòng, nó thở dài, giờ là 4h30 mà nó hẹn mình 5h30, công nhận con bạn nếp của mình cũng biết rủ bạn đi chơi ghê. Nó mở tủ chọn ình một bộ cánh dễ thương rồi bước vào nhà tắm. Rồi xuống nhà khoá cửa cẩn thận, đi bộ ra đầu đường để đón xe buýt đến quán bar của Pin. Nó tự hỏi ở quán có dịp tưng bừng như vậy sao Pin không mời nó tới tham dự, thiệt là không công bằng khi tới nơi nó phải hỏi tội mới được. Đi bộ vào bên trong, ai ai cũng ngoái theo nhìn nó, bảo vệ thì cúi đầu chào, phục vụ thì dẫn lỗi cho nó đi, thử hỏi một người bình thường như kia là ai mà bọn nhân viên kính cẩn phục vụ như vậy chứ. Ngay cả hai ông chủ đang đứng trên sân khấu cũng phải ngoái nhìn theo cái dáng nhỏ con xinh xinh của nó. Một chiếc đầm tùng màu cà phê sữa, một đôi giày búp bê màu đen, đầu đội một chiếc mũ vải vành rộng, vai đeo một chiếc túi da nhìn rất năng động nhưng không thiếu phần nữ tính. Nó bước tới quầy ngồi đợi con bạn của mình, lúc nào hẹn đi đâu nó cũng là người tới trước đợi, trong khi câu cuối cùng trước khi cúp máy lúc nào cũng là “ đừng có đến trễ bắt tao đợi đó “ của Linh San.
- Băng _ San vỗ vai nó cười
- Sớm hơn lần trước 2 phút _ nó nói
Nó liếc nhìn qua sân khấu thì thấy Pin đang nhìn mình, còn hắn thì đang dăn dò ban nhạc gì đó, từ cái hôm nó bắt gặp hắn làm cái chuyện bây bạ ở đây thì nó đã chẳng quay lại cho tới hôm nay. Thở dài nhâm nhi ly Brandy quen thuộc, nó nhìn vào dòng nước đang rung động trong ly mà nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra, từ gia đình cho tới anh em bạn bè. Rốt cuộc nó với Ân cũng kết thúc rồi sao, mỉm cười vĩnh biệt cuộc tình chưa kịp bắt đầu của nó và Ân. Hoà mình vào những bản Acuostic, Pop, R&B, Ballad…đầu óc nó quay cuồng, không biết là do rượu hay do nhạc nữa. Hắn hát phía trên mà mắt cứ hướng nhìn về nó, muốn xuống để cản những ly rượu được nâng lên hạ xuống liên tục kia nhưng hắn không thể.
- Mặc dù đã ở đây khá lâu nhưng bây giờ mới ra mắt lộ diện ông chủ mới của OWL…Pin thành thật xin lỗi các bạn, để hoà cùng niềm vui hôm nay Pin sẽ miễn phí toàn bộ cho các bạn….hoà mình mà quẩy hết mình nào….
- Ô….YEAH….TUYỆT VỜI….HÚ HÚ _ tiếng mọi người hò hét
Tiếng nhạc lại vang lên và mọi người một lần nữa hoà theo tiếng nhạc du dương trên sân khấu mà lắc lư. Trong lúc nó đang ngà ngà say thì Linh San đã đăng ký một tiết mục cho nó, cho đến khi được gọi tên mời lên sân khấu nó vẫn chưa tỉnh say, cứ tưởng có người trùng tên với mình nữa chứ.
- Ai là bạn Lệ Băng ạ ….nhân vật đặc biệt của quán chúng ta đâu rồi _ Pin mỉm cười nhìn về phía nó
- Gì chứ _ nó nhìn anh thắc mắc
- Lệ Băng….Lệ Băng….Lệ Băng….Lệ Băng _ được đà nên mọi người hò theo tên nó
- Cái quái gì đang diễn ra vậy _ giờ thì nó mới tỉnh tỉnh
- Lên đi chứ _ San huých vai nó
- Ai bày ra cái trò khỉ này vậy _ nó nhìn San rồi nhìn Pin
- Bạn là Lệ Băng phải không _ Pin lại gần nó cười rồi nói
- …. _ nó cứng họng khi mọi người đổ dồn ánh mắt về nó, cả ánh đèn cũng vậy
- Lên đi nào…mọi người đang chờ em kìa _ Pin cười ranh mãnh
- Ai bày trò cũng sẽ biết tay em _ nó liếc anh một cái rồi đứng dậy lên sân khấu
Nó chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, dù hắn đã nở nụ cười toả nắng nhất ra hiệu cho nó biết rằng hắn đang ôm đàn ngồi đây nè, thế mà lại công cốc nó có thèm nhìn hắn đâu. Nó quay lại ban nhạc thì thầm gì đó rồi ngồi lên chiếc ghế đặt giữa sân khấu cho khán giả nhắm mắt lại cảm nhận từng giai điệu vang lên.
Em sẽ quên Anh…
Bắt đầu từ ngày hôm nay…
Em không quen biết Anh…
Cũng chưa hề nhìn thấy Anh…
Chúng ta cũng chưa từng lướt ngang qua nhau…
Em rất ổn…
Em sẽ quên đi mọi chuyện…
Em hạnh phúc với cuộc sống bận rộn của mình…
Em đã gặp được một người tốt…
Tình yêu đều như thế cả…
Qua một thời gian, rồi cũng sẽ nhạt phai…
Thậm chí còn chẳng nhớ đến…
Khi một tình yêu ra đi…
Rồi một tình yêu khác sẽ đến… Nhất định là như thế…
Dù bây giờ đau đớn theo thời gian rồi cũng sẽ lành thôi…
Em sẽ quên Anh…
Em sẽ quên…
Nó vừa hát vừa nhớ tới Ân, tất cả đã chấm dứt hết rồi, một cuộc tình đẹp đã kết thúc khi chưa bắt đầu. Những giọt nước mắt lăn dài trên má nó khi nó lên cao trào bài hát, hắn nhìn thấy những giọt nước long lanh đó lăn xuống, hắn cũng biết nó đang nghĩ tới ai. Mọi người ở dưới mải mê nghe từng lời từng chữ thốt ra khỏi miệng nó, cứ như nó đang thôi miên tất cả mọi người ngồi ở dưới. Cho tới khi giai điệu cuối cùng vừa dứt thì nó cũng dứt hẳn tiếng hát của mình, nhẹ nhõm là những gì nó cảm thấy lúc này. Ngồi chơi không được bao lâu nữa thì nó về, vì đó cũng là giờ quán bar mở cửa bước vào hoạt động về đêm của mình. Pin đòi đưa nó về nhưng nó bảo nó tự về được, nói cách khác nó không muốn ai ở bên cạnh lúc này vì vậy nó không muốn Pin đi theo thôi. Khi nó quay mặt bước ra khỏi quán, cái hình ảnh chỉ còn nhìn thấy một bên cơ thể nó làm hắn chợt nhớ ra điều gì đó. Váy màu càphê, mũ vải, túi da, giày búp bê đen, đã thấy ở đâu đó rồi. Hắn cố gắng tua ngược ký ức của mình thật nhanh cho đến khi nó đã đi rồi hắn mới nhớ ra hắn thấy quen là tại sao. Thì ra là cô gái hắn gặp tại nhà thờ hôm đó, cuối cùng hắn cũng biết cái người tên Lệ Băng mà các sơ nhắc hôm đó là ai rồi. Mỉm cười vói thành tích của mình, hắn quay vào bên trong để tiếp tục buổi tiệc của khách khứa của mình. Khi nó vừa đi thì Eric vừa tới, nên hai đứa không gặp được nhau. Eric được mọi người kể lại mọi chuyện, cậu ta tỏ ra vô cùng tiếc nuối về việc đến trề của mình vì phải tiễn mẹ ra sân bay.
- Con đã đi đâu về vậy….hôm nay con không đi học sao _ mẹ nó hỏi khi nó mới vào nhà
- Mẹ _ nó cứ tưởng mẹ nó chưa về nữa chứ
- Con như vậy là ý gì…tại sao lại bỏ học
- Chỉ là mệt thôi _ nó đi thẳng lên lầu
- Đừng bao giờ quay lưng bỏ đi khi đang nói chuyện với mẹ _ câu nói này giống y hệt câu nói của Ân đã từng nói với nó
- Mẹ có bao giờ nói chuyện một cách thật sự với con chưa _ nó hỏi ngược lại mẹ nó
Không thấy mẹ nó lên tiếng nên nó đã bước tiếp để lên phòng của mình, khóc sao nó tự hứa với bản thân rằng sẽ không khóc vì máy cái chuyện vô bổ như thế này nữa. Buồn thì có chứ khóc thì tuyệt đối không được phép, đóng cửa phòng lại nó bắt đầu hét lớn rồi ném tung các đồ vật có trong phòng.
- Bực bội mà _ nó hét lớn rồi nằm dài ra giường thở hổn hển
- Có lẽ kết thúc được rồi… _ nó nằm nghiêng qua một bên để nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ
- Nhưng đã bắt đầu chưa nhỉ _ nó lẩm bẩm vài câu rồi ngủ thiếp đi
Sáng hôm sau nó tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, nó chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua, chỉ có lờ mờ hình ảnh nó và mẹ nói chuyện với nhau dưới nhà. Đứng dậy mở tủ lấy bộ đồng phục màu đỏ của mình rồi bước vào phòng tắm, nghỉ học mấy ngày hôm nay nó quyết định đi học trở lại đối diện với những chuyện đã xảy ra. Mọi người đã giữ khoảng cách với nó, nó không biết trong thời gian nó nghỉ chuyện gì đã xảy ra nhưng mọi người trước đây đâu có tỏ thái độ đó với nó. Nó ngồi xuống bàn của mình đưa mắt nhìn đám bạn cùng lớp đang nhìn mình mà thắc mắc chuyện gì đã xảy ra.
- Đây là bài tập các môn trong những ngày cậu nghỉ học _ lớp trưởng đặt xuống trước mặt nó một tập tài liệu kha khá dày
- Ơ….cảm ơn cậu….những ngày qua tôi nghỉ học chắc cậu cũng vất vả khi giáo viên hỏi _ nó nhìn lớp trưởng
- Không có gì…nhưng sao lại nghỉ học
- Tôi bị ốm
- Ốm hay vì xấu hổ nên không dám đi học _ Thiên Anh bước đến gần bàn nó nói
- Thôi đi _ hắn bước vào chỗ ngồi nói
- Cậu đi học rồi sao _ Eric chạy vào chỗ ngồi cạnh nó
- Có gì không hiểu cứ hỏi tôi _ lớp trưởng nói rồi quay lưng bỏ đi
- Mấy ngày qua cậu sao thế….từ hôm đó tới giờ tôi không thấy cậu _ Eric hỏi vội
- Không sao hết…tôi ổn _ nó mở tập tài liệu ra đọc
- Dĩ nhiên phải ổn rồi _ Thiên Anh cười mỉa mai thổi thổi móng tay nói
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 28