Số lần đọc/download: 13033 / 929
Cập nhật: 2018-08-03 13:40:37 +0700
Chương 71
T
okugen Numataka châm lửa đốt điếu thuốc thứ tư, vừa hút ông ta vừa đi đi lại lại quanh phòng. Nóng ruột, ông ta chộp lấy chiếc điện thoại và gọi tổng đài.
- Đã có tin tức gì về số điện thoại đó chưa - Ông ta lớn tiếng hỏi trong khi người trực tổng đài còn chưa kịp lên tiếng.
- Vẫn chưa có gì, thưa ông. Có lẽ sẽ phải lâu hơn một chút, số điện thoại này là số máy di động.
Số máy di động ư? Numataka kinh ngạc. Đúng là những con số bí ẩn luôn làm cho ta phải bận tâm.
Người trực tổng đài nói thêm:
- Mã vùng 202. Nhưng chúng tôi vẫn chưa nắm được số điện thoại.
- 202? Là vùng nào - Cái thằng North Dakota ấy đang trốn ở cái vùng khỉ ho cò gáy nào trên đất Mỹ?
- Một vùng nào đó gần thủ đô Washington, thưa ngài.
Numataka nhíu mày. Ông ra lệnh cho người trực tổng đài là phải gọi ngay cho ông khi tìm ra số điện thoại đó.
Chương 72
Susan Fletcher trượt trên sàn Crypto tối đen như mực hướng về phía lối đi dẫn đến phòng Strathmore. Phòng ngài chỉ huy cách xa chỗ Hale đang nằm quằn quại, vì vậy Susan có thể bước vào trong khu nhà đã bị khoá.
Khi Susan bước lên đến bậc cuối cùng của cầu thang hẹp dẫn đến phòng Strathmore, cô trông thấy cửa phòng ngài chỉ huy mở toang, khoá điện không hoạt động vì điện bị cúp. Cô lẻn vào bên trong.
- Ngài chỉ huy - ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng đỏ mực phát ra từ máy chủ của Strathmore.
- Ngài chỉ huy! - cô gọi lại lần nữa - Ngài chỉ huy!
Đột nhiên Susan nhớ ra rằng ngài chỉ huy vẫn đang ở trong phòng An ninh hệ thống. Cô quay người nhìn khắp căn phòng trống, nỗi kinh hoàng trong cô khi vừa đối mặt với Hale vẫn chưa nguôi. Cô phải ra khỏi Crypto. Pháo Đài Số hay không Pháo Đài Số không còn nghĩa lý nữa rồi, giờ là lúc cô phải hành động, huỷ lệnh vận hành TRANSLTR và trốn khỏi nơi này. Cô đưa mắt nhìn đèn tín hiệu trên máy chủ đang sáng đỏ rồi lao tới bàn máy. Cô lóng ngóng đưa tay dò dẫm bàn phím. Huỷ lệnh vận hành TRANSLTR!
Nhiệm vụ giờ rất đơn giản bởi cô đang sử dụng máy chủ được phép thực hiện lệnh. Susan nhấp chuột vào đúng cửa số điều khiển cô đang tìm và gõ:
HUỶ LỆNH VẬN HÀNH
Trong giây lát, ngón tay cô ngập ngừng khi ấn phím ENTER.
- Susan! - Một giọng nói vang lên như quát từ phía cửa. Susan hoảng sợ rụt tay lại, cô lo sợ đó là giọng của Hale. Nhưng không phải, đó là giọng của Strathmore. Ông đứng đó, mặt tái nhợt đầy căng thẳng dưới ánh sáng đỏ rực của đèn tín hiệu, lồng ngực phập phồng.
- Chuyện gì thế này?
- Ngài… ngài chỉ huy! - Susan giọng hổn hển.
- Hale đang ở trong Node 3! Anh ta vừa tấn công tôi!
- Cái gì? Không thể thế được! Hale bị nhốt ở dưới…
- Không! Anh ta đã trốn thoát! Chúng ta cần gọi ngay bảo vệ tới đây! Tôi đang huỷ lệnh vận hành TRANSLTR! - Susan với tay đến bàn phím.
- ĐỪNG ĐỘNG VÀO ĐÓ! - Strathmore lao người đến bàn máy và giật mạnh tay Susan ra khỏi bàn phím.
Susan co người lại, sửng sốt. Cô nhìn ngài chỉ huy trân chối. Lần này là lần thứ hai, ông hành động thật kỳ quặc khiến cô không sao hiểu nổi. Susan bỗng cảm thấy đơn độc.
o O o
Strathmore chợt trông thấy máu trên áo cô và ngay tức khắc ông ân hận vì hành động nổi cáu bột phát của mình.
- Lạy chúa, Susan. Cô không sao chứ?
Susan im lặng không trả lời.
Strathmore hối hận, giá như ông đừng quá đột ngột không cần thiết như vậy. Đầu óc ông xáo trộn. Ông đã nói dối Susan quá nhiều. Trong ông ngổn ngang bao điều - có những điều Susan không hay biết - có những điều ông chưa nói với cô và mong sao ông sẽ không bao giờ phải nói ra điều đó.
- Tôi xin lỗi. - Ông nhẹ nhàng nói. - Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.
Susan quay đi.
- Tôi không sao. Vết máu này không phải là máu của tôi. Chỉ cần đưa tôi ra khỏi nơi này, vậy thôi.
- Cô bị thương à? - Strathmore đặt một tay lên vai cô. Susan rụt người lại. Ông hạ bàn tay xuống và nhìn đi chỗ khác. Khi ông quay lại nhìn vào mặt Susan, ông nhận thấy hình như cô đang nhìn vào một vật gì đó ở trên tường đằng sau vai ông.
Ở đó trong bóng tối, một bàn phím nhỏ đã sáng đủ điện.
Strathmore nhìn theo ánh mắt cô và cau mày. Ông những tưởng Susan không nhìn thấy bảng điều khiển đang sáng đỏ đó. Bàn phím được chiếu sáng chính là bàn phím điều khiển thang máy riêng của ông. Strathmore và các vị quan khách có quyền thế vẫn dùng thang máy đó để ra vào Crypto mà mọi nhân viên khác đều không hay biết sự có mặt của họ. Thang máy này đi xuống sâu hơn toà nhà Crypto 5 feet và di chuyển ngang 109 yard xuyên qua một đường hầm được xây dựng kiên cố, dẫn đến các tầng hầm của toà nhà chính trong khu liên hợp NSA. Chiếc thang nối Crypto với NSA lấy nguồn điện từ toà nhà chính của khu liên hợp; nó luôn có điện cho dù nguồn điện của Crypto đã bị cắt.
Strathmore thừa biết rằng thang máy này luôn có điện nhưng ngay cả lúc Susan bị đập mạnh vào cửa ra chính ở tầng dưới, ông cũng không hề đả động đến nó. Ông không thể để Susan thoát ra ngoài - chưa đến lúc phải chọn giải pháp ấy. Ông cân nhắc, không biết nên tiết lộ cho Susan biết những gì đủ để níu chân cô ở lại nơi này.
Susan xô người qua mặt Strathmore và lao tới bức tường phía sau ông. Cô đập mạnh vào các nút đang sáng trên bàn phím.
- Mở ra đi. - Cô khẩn cầu. Nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
- Susan.. - Strathmore lặng lẽ nói - Phải có mật khẩu mới mở được thang máy.
- Mật khẩu ư? - Cô tức tối nhắc lại. Nói rồi Susan quay lại nhìn kĩ bảng điều khiển. Phía dưới bàn phím chính có một bàn phím khác, nhỏ hơn với các nút bé li ti. Trên mỗi nút in một kí tự trong bảng chữ cái. Susan quay lại phía Strathmore.
- Mật khẩu là gì? - Cô gặng hỏi.
Strathmore nghĩ ngợi hồi lâu rồi thở dài nặng nhọc.
- Susan, cô hãy ngồi xuống đã!
Susan không thể tin nổi vào tai mình nữa.
- Ngồi xuống đi! - Ngài chỉ huy nhắc lại, giọng ông kiên quyết hơn.
- Để tôi ra khỏi đây! - Susan ném cái nhìn bực tức về phía cánh cửa phòng đang mở của ngài chỉ huy.
Strathmore đưa mắt nhìn Susan Fletcher đang trong tâm trạng hoảng loạn. Ông bình tĩnh đi về phía cửa, bước ra ngoài lên phía đầu cầu thang rồi nhìn sâu vào bóng tối. Không thấy bóng dáng Hale đâu, ông quay lại và đóng cửa. Sau đó ông kéo chiếc ghế đặt ngay trước cửa để chặn rồi đến bên bàn làm việc của mình, ông kéo ngăn bàn, lấy ra thứ gì đó. Trong ánh sáng đỏ lờ mờ yếu ớt của đèn tín hiệu trên máy chủ, Susan nhận ra thứ ông đang cầm trên tay.
Mặt cô tái dại. Đó là một khẩu súng.
Strathmore kéo hai chiếc ghế ra giữa căn phòng. Ông xoay ghế đối diện với cửa ra vào đang đóng kín rồi ngồi xuống. Ông cầm khẩu Beretta bán tự động bóng loáng và ngắm thẳng về phía cánh cửa. Một lát sau ông thu khẩu súng lại rồi nghiêm giọng nói:
- Susan, giờ chúng ta an toàn rồi. Chúng ta cần phải nói chuyện. Nếu Greg Hale đột nhập qua cánh cửa này… - Ông bỏ lửng câu nói.
Susan im lặng không nói lời nào.
Strathmore nhìn cô thật lâu trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng. Ông vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh mình rồi nói:
- Susan, ngồi đi. Tôi có chuyện cần nói với cô. - Cô không được động đậy khi mà tôi chưa nói xong. - Ông tiếp tục nói - Tôi sẽ cho cô biết mật khẩu thang máy. Sau đó đi hay ở là tuỳ cô quyết định.
Cả hai cùng im lặng hồi lâu. Trong tâm trạng choáng váng, sững sờ, Susan bước tới và ngồi xuống bên cạnh Strathmore.
- Susan - Ông bắt đầu nói - Tôi đã không hoàn toàn thành thật với cô.
Chương 73
David Becker cảm thấy như mặt mình vừa bị tạt nhựa thông và anh thấy bỏng rát. Anh lăn lộn trên sàn và nheo mắt, lờ mờ nhìn cô gái đang đi đến lưng chừng cửa. Cô chạy gấp gáp lòng thấp thỏm đầy lo sợ, kéo lê chiếc túi len đằng sau trên sàn. Becker cố hết sức gượng dậy nhưng anh không thể. Anh không nhìn thấy gì vì hơi cay quá nóng làm mặt anh bỏng rát. Không thể để cô ấy chạy mất!
Anh nghĩ thế.
Anh cố gắng gọi với nhưng hụt hơi, phổi anh không còn chút không khí, chỉ toàn cảm giác đau đớn.
- Không! - Anh thở hắt ra. Âm thanh hầu như không thể thoát ra khỏi miệng anh.
Becker biết rằng một khi đã chạy qua cửa, cô gái sẽ biến mất vĩnh viễn. Anh cố gắng gọi với lần nữa nhưng họng anh chợt khô cứng lại.
Cô gái ấy đã chạy đến sát cửa quay. Becker khập khiễng lê chân, miệng thở dốc. Anh trượt chân ngã ngay sau cô. Cô gái va mạnh vào một góc của cửa quay, kéo theo sau chiếc túi len thô.
Cách đó 18 mét, Becker khập khiễng, mắt nhắm nghiền lao về phía cửa.
- Đợi đã! - Anh thở hắt ra - Đợi đã!
Cô gái giận dữ đẩy mạnh cửa vào trong. Cửa bắt đầu quay nhưng sau đó nó khựng lại. Cô gái hoảng sợ thu mình lại và nhìn vào vết rách do bị kẹt trên chiếc túi len. Cô cúi xuống và giật mạnh chiếc túi ra.
Đôi mắt cay xè, gần như không còn nhìn thấy gì của Becker dán vào phần túi thò ra qua cửa. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy chỉ là một mảng ni lông đỏ trồi ra từ vết rách. Anh lao về phía đó, tay chới với.
Khi David Becker ngã về phía cửa, hai bàn tay anh chỉ cách nó chừng vài chục centimét, miếng túi trượt ra khỏí chỗ kẹt và biến mất trước mắt anh. Anh, đưa tay chộp lấy nhưng bị hụt vì cửa bắt đầu quay. Cô gái và chiếc túi vội vã lao ra ngoài đường.
- Megan! - Becker vừa rên rỉ vừa đập mạnh vào cửa. Mắt anh bỗng nóng rát như lửa đốt. Anh không nhìn thấy gì nữa, một cảm giác buồn nôn lại trực trào lên. Tiếng Becker dội lại trong bóng tối.
- Megan!
David Becker không biết anh đã nằm đó được bao lâu trước khi anh tỉnh lại và nhận ra thứ mùi khó chịu như phát ra từ bóng đèn huỳnh quang ngay trên đầu. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng.
Bỗng một giọng nói cất lên phá vỡ bầu không khí im lặng. Có ai đó đang gọi. Anh cố nhấc đầu khỏi sàn. Đầu óc anh quay cuồng.
Giọng nói lại cất lên. Anh liếc mắt xuống sàn và nhìn thấy một bóng người đứng cách đó khá xa.
- Này ông!
Becker nhận ra giọng nói này. Chính là cô gái đó. Cô đang đứng ở một lối ra khác thấp hơn sảnh phòng chờ, hai tay ôm chặt chiếc túi trên ngực. Trông cô giờ đây run rẩy sợ hãi hơn cả lúc trước.
- Này ông - Cô gái hỏi, giọng run run. - Tôi chưa nói tên cho ông. Vì sao ông lại biết tên tôi?
Chương 74
Ngài giám đốc Leland Fontaine đã 63 tuổi, ông có vóc dáng cao lớn, mái tóc cắt gọn gàng, tác phong cứng nhắc đúng dáng một quân nhân. Những lúc ông cáu giận, đôi mắt đen ánh lên như màu than. Lúc nào cũng vậy. Bởi chẳng có lúc nào ông không bực tức cả. Fontaine đã từng nắm giữ nhiều vị trí trong NSA và được thăng cấp dần dần, ông có được điều đó là nhờ sự cần cù, làm việc có kế hoạch và khoa học, và hơn hết, ông luôn được những người tiền nhiệm tôn trọng và kính nể. Ông là người Mỹ gốc Phi đầu tiên nắm giữ cương vị giám đốc của NSA nhưng sự khác biệt về nguồn gốc đó hầu như không ai để ý. Nhân viên cấp dưới thường lấy ngài giám đốc làm gương.
Fontaine để Midge và Brinkerhoff đứng đó rồi lặng lẽ đi vào, gương mặt ông cau lại và lạnh lùng trông hệt như một người Java đến từ Guatemala. Ông ngồi xuống bên bàn làm việc, mặc cho Midge và Brinkerhoff đứng đó, ông chất vấn họ như hiệu trưởng chất vấn học sinh.
Midge giải thích cho vị giám đốc nghe về một loạt những sự kiện bất thường khiến họ bất đắc dĩ phải vi phạm quy tắc và lén vào phòng ông.
- Virus ư? - Giám đốc lạnh lùng hỏi.
- Bà cho rằng chúng ta bị nhiễm virus?
Brinkerhoff cau mặt.
- Vâng thưa ngài. - Midge nói nhanh - Bởi vì Strathmore đã không chạy Gauntlet.
Fontaine nhìn bản in lấy ra từ máy fax.
- Vâng, còn một file nữa chạy hơn 20 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa phá được. - Midge tiếp lời.
Fontaine nhíu mày và hỏi:
- Dữ liệu bà có được nói lên điều đó ư?
Midge toan phản đối nhưng lại thôi. Mụ ta nói tiếp.
- Crypto bị mất điện.
Fontaine nhìn lên, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Midge gật đầu khẳng định lời mụ vừa nói.
- Tất cả các nguồn điện đều đã bị cắt. Jabba nghĩ có thể….
- Bà gọi cho Jabba ư?
- Vâng thưa ngài, tôi…
- Jabba - Fontaine đứng dậy, giọng giận dữ - Tại sao bà không gọi Strathmore?
- Chúng tôi đã gọi. - Midge thanh minh. - Ông ấy nói mọi chuyện đều ổn cả.
Fontaine đứng dậy, lồng ngực căng ra.
- Vậy thì chúng ta không có lí do gì để nghi ngờ ông ấy - Giọng ông dứt khoát. Ông ngừng lại nhấp một ngụm cà phê rồi tiếp tục - Bây giờ nếu không có gì nữa, tôi phải làm việc.
Midge sững người.
- Ngài vừa nói gì ạ?
Brinkerhoff đã lùi ra cửa tự lúc nào còn Midge thì chôn chân tại chỗ
- Tôi nói chúc ngủ ngon, bà Milken. - Fontaine nhắc lại. - Bà có thể đi được rồi.
- Nhưng… nhưng thưa ngài… - Midge lắp bắp. - Tôi… tôi phải nói cho ra lẽ. Tôi nghĩ là….
- Bà phản đối ư? - Ông giám đốc lên giọng rồi đặt cốc cà phê xuống. - Tôi phản đối! Tôi phản đối sự có mặt của bà trong căn phòng này, tôi phản đối những lời ngầm chỉ của bà rằng vị phó giám đốc cơ quan này đang nói dối. Tôi phản đối…
- Chúng ta bị nhiễm virus, thưa ngài! Trực giác của tôi mách bảo rằng….
- Ồ nếu vậy thì trực giác của bà sai rồi, bà Milken! Lần này trực giác của bà đã sai!
Midge vẫn đứng yên.
- Nhưng thưa ngài, Chỉ huy Strathmore đã không cho file chạy Gauntlet!
Fontaine tiến về phía mụ, cố kiềm chế cơn giận dữ.
- Đó là quyền của ông ta! Tôi trả lương cho bà để giám sát các phân tích viên và nhân viên phục vụ chứ không phải để theo dõi ông phó giám đốc. Nếu không có ông ta thì giờ chúng ta vẫn giải mật mã bằng bút chì và giấy đây này? Để tôi yên! - Ông quay sang Brinkerhoff, nãy giờ vẫn đứng ở cửa, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy - Cả hai người.
- Dù thế nào, thưa ngài - Midge nói - Tôi cũng xin đề nghị chúng ta nên cử một nhóm nhân viên an ninh hệ thống tới Crypto để đảm bảo…
- Chúng ta sẽ không làm thế!
Căng thẳng một hồi, Midge đành gật đầu:
- Được thôi. Chúc ngài ngủ ngon.
Nói rồi mụ ta quay người và bỏ đi. Khi Midge đi ngang qua, Brinkerhoff có thể đọc được trong mắt mụ quyết tâm làm rõ mọi chuyện để thoả mãn trực giác.
Brinkerhoff lại đưa mắt nhìn ông chủ đang tức tối sau chiếc ghế. Đó không phải là vị giám đốc mà anh ta biết. Vị giám đốc anh biết là người luôn muốn biết tường tận tất cả những chuyện bị che giấu. Ông luôn khuyến khích nhân viên làm rõ và giải quyết mọi sự thiếu nhất quán trong công việc hàng ngày cho dù việc đó có tốn bao nhiêu thời gian. Vậy mà giờ đây ông lại bảo họ bỏ qua một loạt những chuyện bất thường như vậy.
Rõ ràng giám đốc đang che giấu chuyện gì đó nhưng Brinkerhoff được trả lương để giúp việc ông chứ không phải để soi mói ông. Vả lại. Fontaine luôn quan tâm tới quyền lợi của tất cả mọi người; nếu như làm ngơ mọi chuyện lúc này là giúp ông ấy, hãy cứ làm như vậy. - Brinkerhoff nghĩ vậy. Thật trớ trêu, vừa rồi Midge đã chất vấn ông, Brinkerhoff e rằng giờ đây bà ta lại đang vội vã tới Crypto để làm rõ mọi chuyện.
- Đã đến lúc phải xem thực hư ra sao. - Brinkerhoff nghĩ thầm rồi quay ra phía cửa.
- Chad! - Đằng sau Brinkerhoff, Fontaine gầm lên. Ông đã nhìn thấy ánh mắt của Midge khi mụ ra khỏi căn phòng - Đừng để bà ta rời khỏi khu vực này - Fontaine ra lệnh.
Brinkerhoff gật đầu và hối hả theo sau Midge.
Fontaine ôm mặt thở dài, đôi mắt đen nặng trĩu. Cuộc trở về của ông thật dài và bất ngờ. Tháng qua ông đã khám phá ra biết bao nhiêu chuyện. Có những chuyện hiện đang xảy ra ngay tại NSA này làm thay đổi lịch sử và cũng là tình cờ Fontaine mới phát hiện ra chuyện đó.
Ba tháng trước, ông nhận được tin báo rằng vợ Strathmore bỏ ông ta. Ông cũng được nghe báo cáo về việc Strathmore thường hay làm quá thời gian một cách kì lạ và có vẻ như ông ta sắp nổ tung lên vì làm việc quá sức và quá căng thẳng. Mặc dù có nhiều lời ra tiếng vào về Strathmore trong nhiều vấn đề nhưng Fontaine luôn tôn trọng vị phó giám đốc của mình. Strathmore là người thông minh, ông ta là nhân viên giỏi nhất ở NSA. Nhưng kể từ sau thất bại Skipjack, Strathmore luôn trong trạng thái căng thẳng. Điều này làm Fontaine cảm thấy bất an.
Fontaine đang cần tìm người nào đó để có thể theo dõi Strathmore, con người đôi lúc còn hay do dự này, và để đảm bảo rằng ông ta tuyệt đối trung thành với tổ chức - nhưng sự việc không đơn giản chỉ có thế. Strathmore là một người kiêu hãnh và đầy quyền lực; Fontaine phải tìm ra được một cách thức nào đó để kiểm tra vị phó của ông mà không xâm phạm đến tự do và lòng tự trọng của ông ta.
Fontaine đã quyết định. Ông giấu Strathmore, tự mình thực hiện nhiệm vụ này. Ông lắp đặt một thiết bị nghe trộm vô hình vào account của Chỉ huy Strathmore ở Crypto - thư điện tử, mọi trao đổi nội bộ trong cơ quan, sản phẩm nghiên cứu của ông ta,… tất cả đều bị kiểm soát. Nếu Strathmore có bất kỳ dấu hiệu gì bất thường trong công việc, Fontaine đều được báo động. Nhưng điều mà Fontaine phát hiện ra được lại không phải là dấu hiệu sa sút trong công việc như ông nghĩ mà là một trong những âm mưu tình báo nguy hại nhất mà ông đã từng biết. Vậy thì chẳng có gì ngạc nhiên khi Strathmore lao đầu như điên vào công việc như thế, nếu kế hoạch này của ông ta thành công thì nó sẽ bù đắp cả trăm lần cho thất bại Skipjack trước đây.
Fontaine từng nghĩ mọi công việc của Strathmore đều ổn cả, ông ta luôn làm việc với hiệu suất 110%, luôn tỉnh táo, thông minh và nhiệt huyết hơn bao giờ hết. Lúc này, điều tốt nhất Fontaine có thể làm là đứng ngoài và tiếp tục theo dõi vị phó của mình tiếp tục thực hiện kế hoạch của ông ta. Strathmore đã lập ra một kế hoạch… một kế hoạch mà Fontaine không hề có ý định can thiệp vào.
Chương 75
Strathmore giữ chặt khẩu Beretta bên mình. Ngay cả khi cơn giận dữ đang sôi sùng sục, ông vẫn luôn sắp đặt kế hoạch và suy nghĩ hết sức rõ ràng. Việc Greg Hale dám chạm đến Susan Fletcher khiến ông vô cùng bực tức, nhưng sự thực đó lại chính là lỗi của ông, điều đó còn làm ông giận giữ hơn bởi Susan đi vào Node 3 là làm theo ý ông. Strathmore đủ tỉnh táo để phân định rõ ràng tình cảm của mình - điều này sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến kế hoạch thâu tóm Pháo Đài Số. Ông là phó giám đốc của NSA cơ mà. Và ngày hôm nay công việc của ông quan trọng hơn bao giờ hết.
Strathmore thở chậm lại.
- Susan! - Giọng ông rõ ràng và đầy uy lực - Cô đã xoá sạch thư điện tử của Hale chưa?
- Chưa! - Susan bối rối trả lời.
- Cô có lấy được mã khoá không?
Cô lắc đầu. Strathmore nhíu mày và cắn môi. Đầu óc ông quay cuồng. Ông đang phải đối mặt với một tình thế khó xử. Ông có thể dễ dàng ấn mã khoá thang máy và để Susan đi, nhưng ông cần cô ở lại, ông cần cô giúp đỡ để tìm ra mã khoá của Hale. Strathmore vẫn chưa nói với cô về điều đó việc tìm ra mã khoá không đơn thuần là việc thích hay không thích - đó là việc tối cần thiết. Trước đây Strathmore nghĩ rằng ông có thể chạy chương trình tìm kiếm của Susan và tự tìm ra, nhưng khi ông chạy chương trình tìm kiếm đó của cô, ông đã gặp phải một số rắc rối và ông không muốn mạo hiểm một lần nữa.
- Susan! - Giọng ông kiên quyết. Tôi muốn cô giúp tôi tìm ra mã khoá của Hale.
- Sao cơ! - Susan đứng phắt dậy, ánh mắt cô hoảng loạn.
Strathmore cố gắng át đi lòng khao khát mãnh liệt khi đứng bên cô. Ông là người rất giỏi thuyết phục- nhờ thế mà vị thế quyền lực của ông luôn được giữ vững. Ông hi vọng Susan sẽ nghe theo lời ông. Nhưng cô đã không làm như vậy.
Ông yêu cầu:
- Susan, ngồi xuống!
Nhưng cô giả bộ làm ngơ.
- Ngồi xuống! - Strathmore ra lệnh.
Susan vẫn đứng yên và cô nói:
- Thưa Chỉ huy, nếu ông vẫn giữ cái khao khát cháy bỏng là muốn kiểm soát thuật toán của Tankado thì ông hãy làm điều đó một mình. Tôi không muốn dính líu vào chuyện này nữa.
Strathmore nghiêng đầu thở dài. Rõ ràng Susan đang cần một lời giải thích. Cô đáng được nghe một lời giải thích, ông nghĩ thầm.
Strathmore quyết định, ông sẽ nói cho Susan tất cả. Ông mong sao ông không phạm sai lầm khi làm việc đó.
- Susan! - Ông bắt đầu nói - Tôi không định để mọi chuyện đến nông nỗi này. - Ông đưa tay vuốt tóc. - Có một số việc tôi chưa nói với cô. Đôi khi một người ở vị trí như tôi… - Giọng ông ngập ngừng như đang thú nhận một điều gì đó thật tồi tệ - Đôi khi một người ở vị trí như tôi buộc phải nói dối những người anh ta yêu mến. Hôm nay là một trong những ngày như vậy!
Ông nhìn cô buồn bã:
- Điều tôi sắp nói với cô, tôi chưa hề có ý định… nói cho cô… hay cho bất kì ai.
Susan rùng mình. Nét mặt ngài chỉ huy nghiêm lại, lạnh lùng.
Rõ ràng còn có một điều gì đó trong kế hoạch của Strathmore mà cô chưa được biết. Susan ngồi xuống.
Strathmore đưa mắt nhìn thật lâu lên trần nhà, gom nhặt từng suy nghĩa của ông và để lại giữa hai người một khoảng lặng mênh mông.
- Susan - cuối cùng ông cũng lên tiếng, giọng nặng trĩu - Tôi không có gia đình! - Nói rồi ông quay lại nhìn cô. Và tôi cũng chẳng có lấy một cuộc hôn nhân để kể ra đây. Cuộc sống của tôi là tình yêu dành cho đất nước này. Cuộc sống của tôi chính là công việc ở đây, ở NSA.
Susan yên lặng lắng nghe.
- Có lẽ cô cũng đoán được điều đó. - Ông tiếp tục - Tôi định về hưu sớm. Nhưng tôi muốn được ngẩng cao đầu khi ra đi. Tôi muốn khi về hưu, tôi đã thực sự làm được một điều gì đó.
- Nhưng ông đã có được sự bứt phá rồi đấy thôi. Ông đã tạo ra được TRANSLTR. - Susan nghe thấy lời nói của cô vang lên.
Có vẻ như Strathmore không nghe thấy những điều cô nói.
- Những năm gần đây, công việc của chúng ta ở NSA càng ngày càng khó khăn. Chúng ta gặp phải những kẻ thù mà tôi chưa bao giờ hình dung tới. Tôi đang nói đến những công dân của chính đất nước này. Những tên luật sư, những kẻ cuồng tín quyền công dân, bọn EFF… tất cả bọn họ đều có khả năng chống lại chúng ta, nhưng không đơn giản chỉ có thế. Họ đang mất niềm tin, họ trở nên hoảng loạn. Bỗng nhiên họ nhìn chúng ta là kẻ thù. Những người như cô và tôi những con người thực sự coi trọng quyền lợi của đất nước thì lại phải đi đấu tranh để giành quyền phục vụ đất nước. Chúng ta không còn được coi là những người gìn giữ hoà bình nữa, chúng ta trở thành những kẻ phá hoại, tọc mạch, những kẻ xâm phạm quyền lợi riêng tư của người khác! - Strathmore thở dài nặng nhọc. Trớ trêu thay, thế giới này vẫn có những người ngây thơ, không hình dung ra được những điều khủng khiếp họ sẽ gặp phải nếu không nhờ có sự can thiệp của chúng ta. Tôi tin rằng việc thức tỉnh những con người này phụ thuộc vào chính chúng ta.
Susan cố đợi để nghe điểm mấu chốt trong câu chuyện mà ông đang kể là gì.
Ngài chỉ huy cúi mặt nhìn thật lâu xuống sàn, ánh mắt mệt mỏi và kiệt sức, rồi ông ngước mắt lên:
- Susan, hãy nghe kĩ những lời tôi nói. - Ông cất giọng, nở một nụ cười dịu dàng với cô - Cô sẽ không muốn nghe, nhưng hãy nghe cho kĩ. Suốt hai tháng nay, tôi đã cố giải mã thư điện tử của Tankado. Cô có thể thấy, tôi đã sốc ngay lần đầu tiên đọc thư anh ta gửi cho North Dakota về một thuật toán không thể giải được gọi là Pháo Đài Số. Tôi đã không tin điều đó là có thật. Nhưng mỗi lần đọc được một bức thư mới của anh ta tôi đều bị thuyết phục rằng điều đó là hoàn toàn có thể. Khi tôi phát hiện ra anh ta đã sử dụng dãy hoán vị để viết mật mã vòng, tôi nhận thấy anh ta đã đi trước chúng ta hàng năm ánh sáng, từ trước tới giờ ở đây chưa một ai dám thử thuật toán đó.
- Chúng ta thử làm gì? - Susan hỏi. - Điều đó chẳng nghĩa lý gì hết.
Strathmore đứng dậy, ông đi đi lại lại, mắt hướng về phía cửa.
Ông bắt đầu nói:
- Vài tuần trước khi tôi nghe thông tin về cuộc bán đấu giá Pháo Đài Số, tôi đã phải thừa nhận rằng Tankado không hề nói chơi. Tôi biết anh ta đã rao bán thuật toán đó cho một công ty phần mềm của Nhật Bản. Chúng ta đang yếu thế. Vì vậy tôi cố nghĩ cách có thể chặn anh ta lại. Tôi đã nghĩ mình có thể giết anh ta nhưng nếu anh ta chết, với tất cả những gì đang được công khai quảng cáo về thuật toán cũng như những tuyên bố gần đây của anh ta về TRANSLTR thì chúng ta sẽ là những nghi phạm đầu tiên. Đó là những gì tôi nghĩ - Ông quay sang Susan - Tôi nhận thấy chúng ta không nên phá hỏng và kết thúc Pháo Đài Số ở đây.
Susan nhìn ông không chớp mắt, vẻ mặt cô bối rối, đờ đẫn.
Strathmore tiếp tục:
- Tôi bỗng nhận ra Pháo Đài Số là một cơ hội cả đời người. Tôi nghĩ chỉ với một vài thay đổi, Pháo Đài Số có thể phục vụ thay vì chống lại chúng ta.
Susan chưa từng nghe một điều ngược đời đến thế. Pháo Đài Số là một thuật toán không thể phá vỡ được, nó có thể huỷ hoại sự nghiệp của họ. Strathmore nói tiếp:
- Nếu tôi có thể sửa thuật toán đó đôi chút… trước khi nó được công bố…
Ông ta nhìn Susan với ánh mắt ranh mãnh. Cái nhìn kéo dài trong giây lát.
Strathmore đọc được sự ngạc nhiên trong mắt Susan. Ông hào hứng giải thích cho cô nghe kế hoạch của mình.
- Nếu có mật khẩu, tôi có thể mở khoá bản sao của Pháo Đài Số mà chúng ta đang có rồi chèn phần sửa đổi vào đó.
- Một cổng hậu (Back door) (1)
Susan nói, cô quên rằng chỉ huy đã từng nói dối cô. Cô bắt đầu tò mò và đoán.
- Lại giống như Skipjack sao?
Strathmore gật đầu.
- Sau đó chúng ta có thể thay thế file mà Tankado đã phát tán trên mạng bằng phiên bản đã sửa đổi của chúng ta. Vì Pháo Đài Số là một thuật toán của Nhật Bản nên sẽ không ai nghi ngờ NSA có dính líu vào đó. Tất cả những việc chúng ta phải làm chỉ là tạo một thay đổi nhỏ.
Susan công nhận kế hoạch của ông khôn ngoan và ngoài sức tưởng tượng của cô. Nó hoàn toàn… đúng chất Strathmore. Ông định đưa ra công chúng một bản thuật toán mà NSA có thể phá huỷ được!
- Truy cập toàn bộ - Strathmore nói.
- Pháo Đài Số sẽ trở thành tiêu chuẩn mật mã hoá chỉ qua một đêm.
- Chỉ qua một đêm? Làm sao ông có thể tính được điều đó? Thậm chí khi Pháo Đài Số ở đâu cũng có, không mất tiền để tải về thì người sử dụng máy tính cũng sẽ không dùng nó vì họ đã quen dùng phần mềm cũ, như vậy thuận tiện hơn. Họ chuyển sang dùng Pháo Đài Số làm gì? - Susan chất vấn ông.
Strathmore mỉm cười.
- Rất đơn giản. Chúng ta đang nắm giữ một bí mật an ninh. Toàn thế giới biết chúng ta có TRANSLTR.
Susan sững người khi nghe điều này.
- Rất đơn giản, Susan, hãy để mọi người biết sự thật. Chúng ta nói với cả thế giới rằng NSA có một máy tính có thể phá huỷ tất cả các thuật toán ngoại trừ Pháo Đài Số.
- Vậy là mọi người đổ xô mua Pháo Đài Số … mà không biết rằng chúng ta có thể phá huỷ nó! - Susan hết sức ngạc nhiên.
Strathmore gật đầu và khẳng định lời cô vừa nói là 'chính xác'.
Bầu không khí im lặng kéo dài bao trùm hai người. Ngài chỉ huy thốt lên:
- Tôi xin lỗi vì đã nói dối cô. Cố gắng viết lại Pháo Đài Số là một ván bài rủi ro lớn. Tôi đã không muốn cô dính líu vào.
- Tôi… hiểu.
Cô chậm rãi đáp lại, chưa hết choáng váng vì ngạc nhiên trước kế hoạch quá xuất sắc của Strathmore. Susan đã phải thừa nhận 'ông nói dối cũng không tồi'.
Strathmore cười thầm.
- Do tập luyện hàng năm trời đấy. Nói đối là cách duy nhất giúp người ta thoát khỏi vòng vây.
Susan gật đầu.
- Thế cái vòng vây ấy to nhường nào?
- Cô đang đối mặt với nó đấy thôi. - Strathmore trả lời.
Susan mỉm cười, việc đơn giản mà suốt một giờ đồng hồ qua cô không làm nổi.
- Tôi biết rằng ông sẽ nói thế.
Strathmore nhún vai. Ông phân bua với cô:
- Khi nào Pháo Đài Số đi vào hoạt động tôi sẽ thông báo cho giám đốc biết.
Susan rất ấn tượng với kế hoạch của Strathmore. Đó là một kế hoạch tình báo mang tính chất toàn cầu với quy mô chưa từng có.
Ông đã cố thực hiện nó một mình. Dường như ông sắp thành công. Mật khẩu ở dưới tầng hầm. Tankado đã chết. Bạn của hắn cũng đã bị lộ tung tích.
Susan ngừng suy nghĩ lại.
Tankado đã chết. Đây dường như là tin tốt lành cho kế hoạch của Strathmore. Cô nghĩ lại những lời nói dối của ông mà rùng mình. Cô đưa mắt nhìn chỉ huy và nói với giọng bất an.
- Ông có giết Ensei Tankado không?
Strathmore ngạc nhiên. Ông ta lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không. Không cần phải giết Tankado. Trái lại, tôi mong anh ta còn sống. Cái chết của anh ta có thể làm người ta nghi ngờ Pháo Đài Số. Tôi muốn sự thay đổi diễn ra một cách yên ả, càng kín đáo càng tốt. Kế hoạch ban đầu là tạo ra sự thay đổi và để yên cho Tankado bán mật khẩu.
Susan phải thú nhận rằng điều đó hoàn toàn hợp lí. Tankado chẳng có lý do gì để nghi ngờ thuật toán trên mạng không phải là bản gốc. Chỉ có anh ta và North Dakota truy cập được Pháo Đài Số.
Trừ khi Tankado quay trở lại và kiểm tra phần lập trình sau khi Pháo Đài Số được công bố, còn nếu không, anh ta sẽ không bao giờ phát hiện ra cổng sau. Tuy nhiên thời gian anh ta mải miết với Pháo Đài Số đã quá đủ để anh ta chán ngán, không bao giờ muốn trở lại việc lập trình này lần nữa.
Susan hiểu dần mọi chuyện. Đột nhiên cô chợt hiểu tại sao chỉ huy lại cần nhiều thời gian làm thêm một mình ở Crypto đến thế.
Việc viết một cổng hậu giấu trong một thuật toán phức tạp như vậy và tạo ra sự thay đổi trên mạng mà không bị phát hiện là rất tốn thời gian và cần sự khéo léo. Quan trọng hơn nữa là làm thế nào để giấu kín được công việc đó. Chỉ cần một thông tin về việc Pháo Đài Số đã bị phá vỡ là toàn bộ kế hoạch của Strathmore sẽ bị phá huỷ.
Đến bây giờ Susan mới thấu hiểu tại sao ông lại quyết định để TRANSLTR tiếp tục hoạt động. Một khi Pháo Đài Số trở thành sản phẩm mới của NSA thì Strathmore muốn nó là thuật toán không có thuật giải.
- Giờ thì cô vẫn muốn đứng ngoài kế hoạch này chứ? - Ông hỏi.
Susan nhìn lên. Vì lí do nào đó mà khi ngồi trong bóng tối với một người như Trevor Strathmore nỗi sợ hãi của cô không còn nữa. Viết lại Pháo Đài Số là cơ hội làm nên lịch sử, cơ hội để thực hiện điều kì diệu và Strathmore cần sự giúp đỡ của cô. Susan gắng một nụ cười gượng gạo và hỏi lại ngài chỉ huy.
- Vậy bước tiếp theo của chúng ta là gì?
Strathmore cười rạng rỡ. Ông tiến lại và đặt một tay lên vai cô.
- Cảm ơn cô - Ông cười rồi trở lại ngay vấn đề công việc.
- Chúng ta sẽ cùng xuống tầng hầm. Tôi sẽ đi cùng để bảo vệ cô.
Susan dựng đứng người vì với ý nghĩ sẽ phải đi xuống tầng hầm.
- Chúng ta không thể đợi David về cùng với phiên bản mật khẩu của Tankado hay sao>
Strathmore lắc đầu.
- Chúng ta làm càng sớm càng tốt. Chẳng có gì bảo đảm là David sẽ tìm được bản mật khẩu kia. Biết đâu vì một lí do nào đó chiếc nhẫn rơi vào tay kẻ xấu thì sao, tôi muốn chúng ta thay đổi được thuật toán trước khi có tin của David. Nếu chúng ta làm như vậy, bất kì một ai có được mật khẩu đều tải phiên bản thuật toán của chúng ta xuống.
Strathmore nắm lấy khẩu súng và đứng lên.
- Chúng ta cần phải lấy được mật khẩu của Hale! - Strathmore nói.
Susan im lặng. Cô hiểu điều chỉ huy nói là có lí. Họ cần mật khẩu của Hale và họ cần nó ngay bây giờ.
Khi Susan đứng dậy, chân cô bủn rủn. Cô ước mình đã đập Hale mạnh hơn thì tốt biết mấy. Cô đưa mắt nhìn khẩu súng của Strathmore và thấy nôn nao.
- Sự thật có phải ông đã bắn Greg Hale không? Cô hỏi ngài chỉ huy.
- Không. - Strathmore nhíu mày, đi ra phía cửa. - Nhưng hãy hi vọng rằng anh ta không biết điều đó.
Chú thích:
(1) Back door - Một cổng hậu: một đoạn mã chèn thêm vào chương trình có thể truy cập bất hợp pháp vào một phần mềm, máy tính hay một website.