Số lần đọc/download: 1086 / 0
Cập nhật: 2017-12-02 11:02:28 +0700
Q.1 - Chương 29
"Kem, nhưng chị cháu nói con gái không nên ăn đồ quá lạnh, nên cháu cũng không được ăn nhiều."
"Còn gì nữa?"
" French fries (*), nhưng chị cháu bảo đây là đồ ăn không tốt cho sức khỏe nên cũng không được ăn nhièu."
(*) Khoai tây chiên kiểu Pháp, chắc ai hay ăn KFC cũng đều biết ^^
"Còn thích gì nữa không?"
"Cháu thích rất nhiều thứ, đặc biệt là Mc Donalds đã từng được chú mời." Cô bé thường xuyên bị gửi ở nhà cô giáo, nên bình thường cũng không có cơ hội được ăn những đồ ăn không tốt cho sức khỏe này.
Được rồi, hắn cũng mặc kệ chị gái cô bé cấm thứ này hay thứ kia!
Kem vị dâu tây, French fries loại lớn bày trước mặt Tiểu Lộng.
"Cháu có nguyện vọng gì trong sinh nhật? Hay là ít nhất hi vọng nhận được gì trong sinh nhật?"
Sinh nhật ư? Sinh nhật của cô bé đã sớm qua rồi!
"Có chứ, cháu muốn có một con gấu bông thật lớn!"
Hồi nhỏ nhìn thấy các bạn khác có gấu bông chơi, cô bé thật sự vô cùng hâm mộ, nhưng cô bé hiểu rõ điều kiện kinh tế của chị gái, hơn nữa chị gái cũng phải tiêu rất nhiều tiền cho cô bé, nên cô bé nào dám xin xỏ? Cho nên, mỗi lần chị hỏi cô bé muốn được tặng quà sinh nhật gì, cô bé luôn chọn những thứ rẻ nhất.
Nửa giờ sau, có một con gấu bông còn cao hơn cả người cô bé được đưa đến trước mặt cô bé.
Tiểu Lộng phấn kích đến mức thét chói tai.
"Chú Hình, vì sao chú đột nhiên đối xử với cháu tốt như vậy?" Tuy nhiên cô bé cũng vô cùng nghi ngờ.
Trước đó còn là bộ dáng cam chịu, còn vì sao hiện tại ánh mắt lại nhìn cô sâu sắc và phức tạp như vậy? Cho dù cô còn bé nhưng cũng cảm thấy vô cùng khả nghi.
Lúc trước khi đứa trẻ này gọi hắn là "chú", hắn còn cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn chưa quá già mà đã bị người ta tăng thêm tuổi.
Nhưng đến khi hắn bắt đầu hoài nghi…
Hắn đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vì may là Tiểu Lộng không gọi hắn là anh.
Những điều này đều là do người nào đó tạo nghiệt!
"Là muốn cháu thích chú nhiều hơn một chút." Hắn căn bản không để ý tới Ôn Ngọc từ đầu tới cuối đều mang một bộ mặt cứng ngắc đứng ở phía sau hắn, nhìn hắn và cô bé trò chuyện.
"Vậy được rồi, cháu tha thứ cho chú trước đó đã chọc cháu khóc!" Tiểu Lộng bày ra bộ dáng đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân.
Nhưng cô bé có một điều phải tuyên bố.
"Người cháu thích nhất là chị gái, tiếp theo là chú Lục, nhiều nhất chỉ có thể dành cho chú vị trí thứ ba luân phiên cùng cô Lý thôi!"
Tiểu Lộng vừa ăn kem vừa hào phóng nói.
Ý của cô bé là cho dù hắn có làm bao nhiêu việc đi chăng nữa cũng chỉ có thể đứng ở vị trí thứ ba ư? Lại còn là luân phiên nữa?!
Trong nháy mắt có một sự chua xót bốc lên trong lòng Hình Tuế Kiến.
Hắn phát hiện bản thân bắt đầu muốn gặp người được gọi là chú Lục trong miệng Tiểu Lộng kia, tuy rằng đối phương đoạt vị trí thứ hai khiến hắn có chút khó chịu, nhưng đối với những người thật lòng chăm sóc Tiểu Lộng, hắn đều muốn nói một tiếng cám ơn.
Đương nhiên là trừ một người.
"Hình Tuế Kiến!" Phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai.
Nội dung bài viết ẩnHắn không quay đầu.
Bởi vì hắn cũng không hề bất ngờ với điều này.
"Chị, chị…" trong phát chốc một thân hình màu trắng cao gầy xông vào, khiến cho Tiểu Lộng phát hoảng.
Lúc này, gương mặt xinh đẹp của Duy Đóa đang giận đến tái đi.
Dựa theo sự phỏng đoán của mình, cô kêu Tư Nguyên chở cô đến công ty của Hình Tuế Kiến, nhưng không nghĩ tới Tiểu Lộng thật sự ở trong này!
Nhất thời tính tình khó mà ổn định được.
Duy Đóa tức giận đến mức cơ thể phát run, trong nháy mắt không còn một chút dịu dàng nào nhìn về phía hắn, không thanh minh, bàn tay của cô mất đi sự kiểm soát.
"Bốp" một tiếng tát dữ dội vang lên.
Tiểu Lộng sợ tới nỗi đánh rơi kem xuống đất.
Bởi vì trên mặt chú Hình đã in rõ năm ngón tay.
"Vì sao xuống tay với người nhà của tôi!" Duy Đóa lớn tiếng chất vấn.
Có thù oán gì thì xuống tay với cô là được rồi, tại sao lại kéo cả trẻ con vô tội vào nữa?
Trong mắt Duy Đóa ngập tràn lửa, nếu có thể thiêu chết người, Hình Tuế Kiến đã sớm bị thương tích đầy mình.
Tốt lắm.
Đủ độc ác!
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một tay hắn đã ôm chặt lấy cô.
Hay chính xác là “tóm lấy”, dùng phương thức diều hâu bắt gà mái.
Duy Đóa bị chấn động vô cùng mãnh liệt, còn Tiểu Lộng cũng há hốc miệng, thậm chí còn quên cả việc tiến lên bảo vệ chị gái. Hiện tại chú Hình thật đáng sợ, cánh tay cường tráng dường như chỉ cần vung lên có thể đánh chết người. Tiểu Lộng có chút e ngại nuốt nước bọt. Còn Duy Đóa vẫn khăng khăng không tỏ ra yếu thế, giống như một con gà mái dũng mãnh nhất.
"Tôi không muốn gặp lại anh, anh không được phép quấy rối cuộc sống của tôi!"
Cô oán hận hắn, sau bao nhiêu năm gặp lại Hình Tuế Kiến giống như đâm một nhát dao vào lưng cô, cô đã liều mạng quên đi sự tồn tại của hắn, quên hắn cùng cô hít thở không khi dưới một bầu trời thành phố, cố gắng quên đi sự tồn tại của hắn như vậy, nhưng tại sao hắn còn xuất hiện lần nữa, năm lần bảy lượt đụng chạm đến cô? Thậm chí còn muốn ra tay với Tiểu Lộng!
Trong lòng cô lại bùng cháy sự thù hận với hắn, giờ phút này cuối cùng cũng không khống chế được sự kích động.
Hơn nữa, hắn còn dám tìm người uy hiếp em trai cô, cố ý điều tra quá khứ nhục nhã của cô. Ai cho hắn cái quyền này cơ chứ?
"E rằng rất khó." Rõ ràng năm ngón tay đã in trên mặt nhưng hắn lại không có chút biểu cảm nào, thậm chí vẻ mặt thoạt nhìn còn lạnh hơn sương.
Khó ư? Hắn có ý gì? Hắn còn muốn tiếp tục trêu chọc cô ư?
Cô cười lạnh.
"Dù sao cô đã sinh con cho tôi, tôi sẽ bù đắp cho cô, sẽ chịu trách nhiệm với cô đến cùng." Hình Tuế Kiến lạnh lùng nói.
Nghe nói như vậy, bỗng dưng Ôn Ngọc biến sắc.
Còn sắc mặt Duy Đóa cũng càng tái nhợt, cô cắn răng, "Anh có ý gì?" Cô đã máu chảy đầm đìa, đã trải qua đau đớn, hắn có thể bù lại những điều đó ư? Có là đồ điên mới cần hắn chịu trách nhiệm!
"Tôi sẽ không từ bỏ Tiểu Lộng đâu." Hình Tuế Kiến nói rõ ràng.
Hắn đã vắng mặt vị trí làm cha mười hai năm, hiện tại hắn đã biết đến sự tồn tại của Tiểu Lộng, hắn không thể lại cứ mặc kệ ngồi xem.
Hắn muốn cho cô thấy rõ thái độ của mình!
Hắn sẽ không từ bỏ Tiểu Lộng ư?
"Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?" Khuôn mặt cô lạnh lùng, cho dù bị mắc kẹt ở giữa không trung, cô cũng không cảm thấy sợ hãi một chút nào, đôi mắt lạnh lùng tràn ngập lửa.
"Năm nay Tiểu Lộng 12 tuổi, là, con, gái, của, tôi!" Hắn nói rõ từng từ một.
Những lời này khiến cho tất cả mọi người đứng ở đây đều chấn động.
Tiểu Lộng bắt đầu ngẩn người, con gấu bông to lớn đã bị cô bé đẩy sang một bên.
Ôn Ngọc nhắm mắt lại, câu nói cô không muốn nghe nhất, nhưng cuối cùng hắn đã chính miệng thừa nhận.
Còn Tư Nguyên vừa đỗ xe xong đi vào trong, cũng ngẩn cả người.
Còn Duy Đóa…
Phản ứng của cô là liều mạng trừng hắn, một lúc sau, cô liếc nhìn hắn, lạnh lùng mỉm cười, "Đầu óc anh thật sự là có bệnh!" Lời nói ngu ngốc, nên đến bệnh viện kiểm tra lại đầu óc, chứ không nên ở đây ăn nói lung tung!
"Cô không cần phủ nhận." Hắn lạnh lùng trả lời.
Biết bản thân có con gái 12 tuổi, hắn mới giống như bị sét đánh ấy.
"Tiểu Lộng thật sự là em gái của cô ư? Sau khi mẹ cô sinh em trai, đã làm phẫu thuật buộc ga-rô, vậy Tiểu Lộng từ đâu ra chứ?"
Sắc mặt Duy Đóa tái nhợt, cô không nghĩ tới hắn còn điều tra cả cha mẹ cô!
"Tôi cũng đã đến trường điều tra, năm đó cô không thi giữa kì, hiệu trưởng có đến nhà cô thăm hỏi, phát hiện thần sắc cô hoảng hốt cũng như cơ thể cô có chút kì quái."
Môi cô phát run.
"Vì thế, hiệu trưởng mới hoài nghi hỏi..."
Không phải là đứa trẻ này đang mang thai đấy chứ?!
Năm đó câu nói của hiệu trưởng với cha mẹ không ngừng ám ảnh trong đầu cô.
Hồi ức đau đớn khiến cho cô không thể thở nổi.
"Vì thế, cha mẹ cô mới nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, phát hiện cô..." Năm đó bệnh viện có ghi lại việc cô đã từng mang thai.
Phát hiện cái thai trong bụng cô đã được 19 tuần.
"Không cho anh nói, không cho nói nữa!" Cô cuống quýt hét to.
"Em trai cô nói cô đã từng bỏ nhà ra đi, biến mất năm năm, khi trở về, có mang theo một đứa trẻ bốn tuổi."
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, hắn đã điều tra được mọi việc khá kĩ càng.
"Vì vậy cô muốn giải thích với tôi tất cả những điều này như thế nào đây?" Hắn lạnh lùng hỏi, "Nếu cô còn không thừa nhận, có cần tôi và Tiểu Lộng đi làm giám định DNA không?"
Tiểu Lộng càng há hốc miệng. Cô là con gái của chị ư? Tiểu Lộng phát run vì sự thật này, cũng vì bản thân cuối cùng đã tìm được cha mẹ ruột.
Cô không muốn nghe những lời nói sằng bậy của hắn nữa! Duy Đóa ôm nỗi hận đến mức mắt tóe lửa, đôi tay gầy lại muốn giơ lên.
Nhưng hắn không cho cô có cơ hội.
Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Hắn dồn cô vào vách tường, dùng sự cường tráng của bản thân ngăn cản cơ thể gầy yếu mà mạnh mẽ kia.
Quả đấm mạnh mẽ của hắn dễ dàng ngăn được đôi tay mềm yếu của cô.
Tư Nguyên nhíu mày, đang muốn tiến lên hòa giải.
Nhưng đúng lúc này.
Hình Tuế Kiến không báo trước áp lên môi cô.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Duy Đóa.
Cô điên cuồng muốn giãy dụa, cả khuôn mặt đều tối đen, nhưng hắn lại hung hăng, liều lĩnh hôn cô. Lưỡi hắn kịch liệt xuyên qua cánh môi non mềm của cô, mút lấy răng của cô. Ngay lập tức trong khoang miệng của cô tràn ngập hơi thở đàn ông mạnh mẽ.
Cô liều mạng giãy dụa, nhưng hắn vẫn như cũ không buông tha, dùng sức một chút đã cuốn được đầu lưỡi của cô. Nụ hôn của hắn rất hung ác, khí thế hào hùng, lưỡi cô đã tê dại và sưng lên khi bị hắn không ngừng cuốn lấy.
Tư Nguyên nóng nảy, muốn tiến lên ngăn lại, nhưng tay anh đã bị một bàn tay nhỏ bé kéo lại. Anh cúi đầu, phát hiện là Tiểu Lộng vẻ mặt ngây thơ nhìn anh, vẻ mặt kia giống như đang hỏi hai người lớn đang làm gì? Tư Nguyên thu tay lại, đành phủ tay che trước mặt cô bé.
Đã nếm đủ, Hình Tuế Kiến mới buông cô ra.
Rốt cục cô cũng được tự do, mệt mỏi ngồi xuống đất.
"Đây là đáp lễ cho cái tát của cô!" Hắn dùng tay lau môi, lạnh lùng nói.
Hắn đã từng nói, muốn cho cô nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng có ý đồ tát đàn ông, nếu không hậu quả sẽ vô cùng khó lường!
Cô ở dưới đất, từ môi đến chân đều không ngừng run rẩy.
Hình Tuế Kiến thật đáng sợ.
Một lúc sau, cuối cùng cô mới bùng nổ, nói ra những từ ngữ dữ dội, “Cầm thú, súc sinh, đừng đụng vào tôi!" Cô bị chó cắn, lập tức muốn đi đánh răng!
Mấy từ cầm thú, súc sinh này, khiến cho đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo, đôi môi cũng nhếch lên.
"Trở về bên cạnh tôi đi, cả hai người cô và Tiểu Lộng." Hắn không dùng từ "xin", mà đó là mệnh lệnh.
Đã có con gái, hắn quyết định phải có cô!
"Mẹ." Tiểu Lộng tự động thật tự nhiên sửa lại xưng hô, đi tới, muốn dựa vào trong lòng cô.
Đột nhiên biến đổi thành sự hoang đường này khiến cho cô cảm thấy trống rỗng.
"Mẹ, không phải là mẹ không muốn nhận con đấy chứ?" Tiểu Lộng bày ra vẻ mặt đau đớn chán nản hỏi.
Cô trừng lớn mắt.
Ngay cả Tư Nguyên cũng cảm thấy đau đầu.
Tại sao tất cả mọi chuyện lại biến thành như vậy?
Lời nói mắc kẹt trong cổ họng cô, không nuốt xuống mà cũng chả thốt ra được,cô xoay người, nghiêng ngả lao ra cửa.
Hoa lửa hiệp thứ nhất, cô hoàn toàn thảm bại.