Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 28
B
ệnh viện Park ở Dahlem, tôi là Karin Vogt, tôi có thể làm gì cho ngài được ạ?”
“Xin chào, tôi là Viktor Larenz, bác sĩ Viktor Larenz. Tôi hiện là bác sĩ điều trị cho một nữ bệnh nhân trước đây của bệnh viện. Tôi muốn nói chuyện với người đồng nghiệp đã chăm sóc cho cô ấy trước tôi”.
“Tên của đồng nghiệp là gì ạ?”, Karin thánh thót hỏi lại.
“Có một vấn đề nhỏ ở đây. Tôi không biết ông ấy. Tôi chỉ có thể nói tên của bệnh nhân cho cô biết”.
“Trong trường hợp này thì tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông. Thông tin về bệnlì nhân, như ông cũng biết đó, ià thông tin kín và được giữ bí mật. Bao gồm cả tên cửa người bác sĩ điều trị. Nhưng nếu đó là bệnh nhân của ông thì tại sao ông lại không đơn giản là tự hỏi bà ấy đi?”
Vì tôi không biết cô ấy hiện đang trốn ở đâu. Vì tôi không muốn cô ấy biết được rằng tôi đang điều tra. Vì có thể là cô ấy đã bắt cóc đứa con gái đã chết của tôi.
Viktor quyết định dùng một câu trả lời ít gây nghi ngờ hơn:
“Cô ấy bệnh nên không thể hỏi chuyện được”.
“Thế thì ông cứ đọc trong hồ sơ chuyển tiếp đi, bác sĩ Larenz ạ”.
Giọng của cô ấy đã bớt thánh thót.
“Không có hồ sơ chuyển tiếp, cô ấy tự đến chỗ tôi. Cô nghe này, tôi thật sự đánh giá cao việc cô muốn bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân của cô. Và tôi cũng thật sự không muốn cản trở cô làm việc. Vì vậy mà tôi chỉ xin cô một điều nhỏ thôi. Cô có thể xem trong máy tính của cô xem có cái tên mà tôi nói cho cô biết hay không? Nếu có thì cô cứ nối tôi với khu mà cô ấy đã nằm điều trị. Như thế thì cô vẫn giữ kín được bí mật cho bệnh nhân, nhưng cô giúp được tôi và bệnh nhân”.
Viktor gần như có thể nhìn thấy được hình ảnh người nữ thư ký tiếp tân trong bệnh viện tư ở đầu dây bên kia đang phân vân nghiêng qua nghiêng lại mái đầu được chải chuốt cẩn thận.
“Tôi xin cô”. Bây giờ ông nhoẻn miệng cười trong lúc nói. Rõ ràng là cung cách nói thân thiện của ông đã thành công như mong đợi. Viktor nghe được người phụ nữ gõ lên bàn phím máy tính của cô ấy.
“Bà ấy tên là gì?”
“Spiegel”, ông trả lời nhanh như chớp.
“Anna Spiegel”.
Tiếng gõ của cô ấy đột ngột ngưng lại, và tiếng thánh thót hoàn toàn câm lặng.
“Đây là một trò đùa lố bịch có phải không?”
“Tại sao?”
“Rồi kế tiếp theo đây tôi cần phải tra cứu ai nữa? Elvis Presley?”
“Tôi e rằng tôi không hiểu được cô...”
“Ông nghe này...”, người phụ nữ ở đầu dây hên kia thở dài bực tức vào điện thoại. “Nếu đây là một trò đùa thì nó rất là khiếm nhã. Và tôi xin được phép nhắc nhở ông rằng luật pháp cấm không cho phép thu âm những cuộc gọi điện thoại nếu như không có sự đồng ý”.
Viktor vô cùng ngạc nhiên trước bước ngoặt bất thình lình của cuộc nói chuyện và quyết định chuyển sang phản công. “Bây giờ cô hãy chú ý lắng nghe đây này. Tôi là bác sĩ Viktor Larenz, và tôi không hay làm trò đùa qua điện thoại. Nếu như tôi không được cô cung cấp thông tin thích đáng ngay lập tức thì chính tôi sẽ khiếu nại với giáo sư Malzius về thái độ đối xử của cô khi chơi golf với ông ấy trong lần tới”.
Điều đấy là nói dối, vì Viktor căm ghét không những người lãnh đạo bệnh viện mà còn cả môn thể thao golf nữa, nhưng ít ra thì lời nói dối không mất tác động của nó.
“Được rồi, tôi xin lỗi nếu như có giọng điệu không đúng, bác sĩ Larenz ạ, nhưng câu hỏi của ông quả là khủng khiếp, ít nhất là đối với tôi”.
“Khủng khiếp? Có gì mà lại khủng khiếp khi tôi hỏi thăm về cô Spiegel cơ chứ?”
“Vì tôi là người tìm thấy cô ấy. Ông không đọc báo hay sao?”
Tìm thấy?
“Cô ấy ở đâu?”
“Cô ấy nằm trên sàn nhà. Thật là kinh khủng. Xin ông, bây giờ tôi thật sự phải ngừng ở đây. Còn ba người khác đang gọi điện đến”.
“Ý cô là gì? Cái gì thật kinh khủng?” Viktor cố hết sức gắn kết những gì vừa nghe được vào trong một mối liên quan có nghĩa lý, điều mà ông không thành công trong giây phút này.
“Thế thì ông sẽ mô tả như thế nào khi một người phụ nữ chết ngạt chính vì máu của cô ấy?”
Chết? Anna chết rồi sao? Nhưng làm sao như thế được?
“Không thể được. Anna vừa mới ở đây ngày hôm qua. Ở chỗ tôi”.
“Hôm qua? Hoàn toàn không thể được. Tôi tìm thấy Anna trước đây một năm, khi tôi phải thay ca cho cô ấy, trong phòng y tá. Lúc đấy thì mọi việc đã muộn rồi”.
Trước đây một năm? nay ca? Trong phòng y tá?
“Bệnh nhân làm gì trong phòng y tá cơ chứ?”
Trong số tất cả những câu hỏi mà Viktor muốn được trả lời cùng lúc, câu hỏi này vụt ra khỏi đôi môi đầu tiên.
“Thôi được, ngay cả khi ông muốn chơi khăm tôi: Anna chưa từng bao giờ là một bệnh nhân cả. Cô ấy là sinh viên trao đổi, thực tập ở chỗ chúng tôi. Và bây giờ cô ấy đã chết. Và tôi vẫn còn sống, tức là tôi phải tiếp tục làm việc. Rõ chứ?”
“Vâng”.
Không, hoàn toàn không.
“Chỉ còn một câu hỏi nữa thôi, xin cô. Nguyên nhân là gì? Cô ấy chết như thế nào?”
“BỊ cho uống thuốc độc. Anna Spiegel bị cho uống thuốc độc”.
Viktor thả ống nghe rơi xuống và nhìn qua cửa sổ ra biển. Tất cả cứ rối rắm hơn và tối tăm hơn theo từng phút một.
Như bầu trời âm u trên Parkum.