As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47 48: Định Thần Phù
hế nhưng điều khiến hắn phiền muộn chính là, dường như vận khí của hắn đã hết, vẽ rồi lại vẽ, màu sắc không hề thay đổi, nhưng thời gian thay đổi, đột nhiên linh khí hỗn loạn, chỉ phù biến thành đốm lửa rồi bị đốt thành bột phấn.
- Chẳng lẽ là do chưa tắm rửa thay quần áo sao?
Diệp Không có chút nghi hoặc đứng dậy, nhưng mà tại sao Định Thần Phù lại thành công?
Vậy đổi loại phù khác.
Thế là hắn lại lật tung Phù Chú Đại Toàn, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lên phương pháp chế tạo Chỉ Huyết Phù.
Phương pháp chế tạo Chỉ Huyết Phù tương đối đơn giản, cũng không có ký hiệu, khi sử dụng chỉ cần đắp lên vết thương, có tác dụng cầm máu tạm thời, chỉ là hiệu lực tương đối nhỏ, so với kim sang dược bình thường còn không bằng, cho nên có rất ít người sử dụng nó.
Rất nhanh hắn liền vẽ được Chỉ Huyết Phù, loại phù này xác xuất thành công so với Định Thần Phù lớn hơn không ít, tám lần vẽ không ngờ lại thành công tới bốn lần.
- Xem ra vẽ bùa cũng có xác xuất thành công, càng nhiều chi tiết thì xác xuất thành công càng ít.
Diệp Không tổng kết kinh nghiệm lại, ánh mắt dời về phía Định Thần Phù.
- Không nhi, tới giờ dùng cơm tối rồi.
Trần Cửu Nương sau khi thêu xong đồ của hai phu nhân, thấy thời gian không còn sớm liền mau chóng dục Diệp Không đi ăn.
- Được rồi, nhi tử tới ngay!
Diệp Không lại thành công chế ra một tấm Định Thần Phù, trong lòng vui vẻ không ngớt, sau khi nhét phù vào trong ống tay áo liền đi theo Trần Cửu Nương ra ngoài.
Định Thần Phù đã thành công, thế nhưng hiệu quả ra sao? Có thật là dùng được hay không?
Sự nghi ngờ của Diệp Không lại xuất hiện:
- Không được, hay là dùng thử một chút, nếu không khi đối đầu với kẻ địch lại vô hiệu, chẳng phải liền bị đối phương cười cho rụng răng sao?
Đi tới chỗ ăn cơm, vừa vặn thấy có một con chó lớn rất hung dữ, chính là chủ sự của thiện đường - Mã Tỷ. (thiện đường - nhà ăn)
Diệp Không vừa nhìn liền có chủ ý, Mã Tỷ này chính là nữ nhân ghê tởm để cho mẫu thân ăn bánh màn thầu nguội, tốt nhất cho ngươi nếm thử sự lợi hại phù chỉ của thiếu gia.
- Ai yêu, Bát thiếu gia, lão nhân gia người vì sao cũng đến nơi này ăn cơm? Người không phải luôn luôn ở trong phòng ăn sơn hào hải vị sao?
Mã tỷ dùng ngữ khí châm chọc nói.
Mã tỷ nói xong, đám gia đinh cùng nhau nở nụ cười to.
Diệp Không cười cười trả lời:
- À nha, lão nhân gia ta nghe nói bên trong thiện đường này có con heo khinh người quá đáng, muốn đến kiến thức một chút.
Mã Tỷ tức thì biến sắc, cả giận nói:
- Ngươi dám mắng ta?
- Không có nha, ta mắng con heo chứ đâu có mắng Mã Tỷ a, ta làm sao dám mắng người đây a?
Khuôn mặt Mã Tỷ biến đổi, nghe nói tiểu tử này không dễ chọc, hơn nữa nếu nói thêm nữa thì bản thân chẳng phải tự thừa nhận mình là heo sao?
Tiện tay cho mấy muôi thức ăn, tuy rằng số lượng hơi ít một chút, nhưng cũng không có quá đáng, cho nên Diệp Không lười tính toán với nàng, chỉ là lúc ăn, đôi mắt ác độc của Hổ bà bà không ngừng nhìn hắn, hắn trừng mắt lại cho đến khi Hổ bà bà sợ cúi đầu cắm cúi ăn.
- Mẫu thân, người ăn xong về trước đi, hài nhi đi nhà xí.
Diệp Không lừa Trần Cửu Nương, rồi lén lún trở lại thiện đường.
Lúc này sắc trời đã tối dần, thời gian ăn cơm tối đã qua, không có người nào trở lại, Diệp Không đợi một hồi, mãi cho đến khi người dùng cơm bên trong đều đi, bên trong thiện đường vang lên tiếng thu thập chén dĩa, hắn mới bắt đầu hành động.
Uông Uông.
Dường như cảm nhận được nguy cơ, con chó vàng sủa lên, khẩn trương nhìn Diệp Không đang tới gần.
- Hắc hắc, gọi đi, ta chính là đang đợi mụ béo đó đây.
Diệp Không cười lạnh.
Móc Định Thần Phù ra, trong miệng đọc những câu chú ngữ khó hiểu, lòng bàn tay cũng cảm nhận được sự ba động của linh lực.
Uông Uông.
Bình thường chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lần này con chó này cũng đã biết sợ hãi rồi, sau khi kêu lên hai tiếng yếu ớt liền tìm cơ hội đào tẩu vào bên trong thiện đường.
Thế nhưng Diệp Không tại sao lại để cho hắn đào tẩu cơ chứ?
Nhanh chóng tiếp cận, xuất thủ nhanh như điện!
Ba!
Một tấm chỉ phù xuất hiện, dán vào trên ót con chó vàng kia.
Con chó kia tức thì im lặng, bốn chân mềm nhũn nằm xuống, trừng hai con mắt lớn nhìn Diệp Không.
- A, không ngờ lại hữu hiệu!
Diệp Không vén chéo áo lên thành hình chữ V rồi đá một cước vào bụng con chó, con chó này giống như đã chết để mặc hắn muốn đánh như thế nào thì đánh.
- Vậy thì Chỉ Huyết Phù thì sao?
Diệp Không nhìn trái nhìn phải, rồi kéo con chó về phía sau phòng, nương theo ngọn đèn, lại lấy ra một một cái ngòi bút, đâm một lỗ trên cái chân nó.
Ánh sáng chợt lóe lên, máu lập tức tuôn ra.
- Chỉ!
Chú ngữ của Chỉ Huyết Phù vô cùng đơn giản.
Khi chỉ phù dán vào trên vết thương của con chó, nó gầm gừ một tiếng, ánh sáng màu hồng chợt xuất hiện rồi biến mất.
Mà Chỉ Huyết Phù kia đã không còn thấy đâu nữa, mà vết thương đang chảy máu trên chân con chó kia đã ngừng chảy.
Diệp Không nhấc tay lấy Định Thần Phù trên ót con chó, Định Thần Phù chỉ sử dụng một lần, sau khi giải trừ liền biến thành một đốm lửa rồi biến mất trong không khí.
Mà con chó này cũng nhảy dựng lên, nhanh chóng quyết định chạy trốn, chạy trốn thật xa, mới dám quay đầu lại nhìn Diệp Không rống lên hai tiếng, sau đó mới chuồn mất tích.
Thí nghiệm thành công, lòng tin của Diệp Không đối với Phù thuật này càng thêm lớn, trong lòng có chút chờ mong nhi tử của Hổ bà bà tới tìm mình.
Chỉ là nhi tử của Hổ bà bà hôm nay gặp một vụ án cực kỳ lớn ở nha môn, cho nên vô cùng bận rộn, nhất thời cũng không trở về ngay được thế nên để cho Diệp Không phải thất bại mà đợi.
Điều khiến cho Diệp Không thất vọng chính là, vốn hắn có tâm tư đi tới Lô gia xem những người nhỏ bé trong cổ ngọc của Lô gia nhảy múa nhưng cũng bị thất bại.
Buổi tối không ngờ lại có mưa nhỏ, như vậy trên trời tự nhiên không có ánh trăng, không có trăng thì cũng không nhìn được thứ kia. Vì vậy Diệp Không cũng chỉ có thể buồn bực ngồi xếp bằng đả tọa ở trong phòng.
Mưa rơi làm cho thủy linh khí vô cùng sung túc, đương nhiên, thủy linh khí cũng không phải là hơi nước, khắp nơi đều là nước chỉ làm gia tăng thủy linh khí một chút, bất quá lại càng thêm sung túc, lưu động nhanh hơn, hấp thu tự nhiên cũng nhiều hơn.
Khí hải của luyện khí tầng một rất tối tăm, các loại thuộc tính linh khí tụ tập ở bên trong chậm rãi lưu động, chính là một đoàn khí đủ màu sắc, lại giống như là một tinh hệ xa xôi, rực rỡ, huy hoàng, thần bí!
Đoàn khí lưu nhiều màu sắc này, lấy hệ thủy hắc sắc và hệ mộc lục sắc làm chính, đại biểu cho hệ thổ chính là linh khí màu vàng, hỏa thuộc tính chính là một sợi tơ đỏ rực, bị các linh khí khác xé thành từng vòng tròn một, mà thứ ít nhất chính là bạch sắc của hệ kim, vô cùng ít cho nên khí có thể nhìn rõ.
Kỳ thực, hỏa thuộc tính Diệp Không cũng có biện pháp bổ sung, bởi vì hắn đều tu luyện buổi tối, lúc này mới khiến cho hỏa thuộc tính thưa thớt, sau này có cơ hội tu luyện dưới ánh nắng chói chang một đoạn thời gian, thuộc tính hệ hỏa tự nhiên sẽ nhiều hơn.
Nhưng điều khiên Diệp Không phiền não chính là linh khí thuộc tính kim, đi đâu tìm đây a? Linh khí không phải chỉ cần tìm nhưng vật kim loại là có thể hấp thu được, mà bên trong không khí lại không có thuộc tính hệ kim. Nếu như đi Địa Cầu hấp thu đám khói phía sau ô- tô nói không chừng còn có thuộc tính kim, tại Thương Nam đại lục này, thuộc tính kim thực sự rất thưa thớt.
Đi đoạt mạch khoáng của người ta? Trừ phi ngươi chán sống. Xem ra sau này chỉ có thể bán phù chỉ ra rồi mua linh thạch bạch sắc có thuộc tính kim để hấp thu thôi a.
Khi tu luyện luôn luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, ngoài phòng, mưa rơi xuống càng ngày càng nhiều, từ mưa nhỏ biến thành mưa xối xả, thủy thuộc tính ngày càng sung túc, mà Diệp Không hấp thu lại càng sảng khoái không gì sánh được. Nếu như lúc này có một người tu tiên tới nhất định sẽ kinh ngạc. Hiện giờ trên đỉnh đầu Diệp Không không ngờ lại có một dòng xoáy thật lớn, hắc sắc linh khí hệ thủy không ngừng cuồn cuộn tiến vào bên trong thân thể hắn.
Nhưng cũng chỉ có người tu tiên mới có thể cảm ứng được mà thôi, nếu là phàm nhân tới đây căn bản không nhìn thấy gì cả.
- Không nhi!
Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói vang lên, khiến cho Diệp Không đang hấp thu linh khí hệ thủy tỉnh dậy.
Người đến chính là Trần Cửu Nương, nàng đã sớm được Diệp Không thông báo, muốn đánh thức hắn chỉ cần kêu lên một tiếng, sau đó đợi một chút, không cần sốt ruột đánh thức hắn, bằng không linh khí đang vận hành trong cơ thể hơn phân nửa sẽ bị ngăn trở, cũng chính là bị phản phệ.
Linh khí phản phệ, nhẹ thụ thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.
Đây chính là nguyên nhân mà hắn thà rằng ở từ đường chứ không rời khỏi đó.
Sau khi đưa một đoàn linh khí cuối cùng vào thức hải, Diệp Không cảm thấy bản thân tinh tiến hơn rất nhiều, hai mắt vừa mở ra, trong bóng tối giống như có hai mũi nhọn sắc bén.
- Mẫu thân, người có việc gì vậy? Không phải là nhi tử Hổ bà bà tới đó chứ?
Diệp Không hỏi.
Trần Cửu Nương thấy hai mắt của nhi tử sáng như đuốc, còn tưởng rằng người tuổi trẻ khí thịnh, tinh thần sảng khoái nên mới như vậy, cũng không có nghi ngờ gì mà ngồi ở bên giường nói rằng:
- Nhi tử của Hổ bà bà không có tới, nhưng Lý lão tứ lại tới.
- A! Hắn tới làm gì? Không phải lại muốn gây chuyện đó chứ?
Trần Cửu Nương nhịn không được mà nở nụ cười, sẵng giọng nói:
- Tên tiểu tử lưu manh nhà ngươi, chỉ biết gây chuyện, Lý lão tứ là tới thông báo, có người tìm ngươi, buổi tối không tiện cho bọn họ vào, chỉ có thể để họ đứng ở ngoài cổng.
- Có người tìm ta?
Diệp Không sửng sốt, đã nửa đêm rồi, hiện tại lại có mưa lớn như vậy, là ai tới tìm mình đây?
- Nhi tử đi xem một chút.
Diệp Không vơ Định Thần Phù vào trong tay áo, xách cái dù đen ở góc tường đi ra ngoài.
Phía sau vang lên âm thanh thân thiết của Trần Cửu Nương.
- Không nhi, để cho họ nói, đừng đánh người ta.
Diệp Không cười cười.
- Mẫu thân yên tâm, người không đánh ta, ta không đánh người. Tính tình của ta rất tốt, người trở lại phòng đi a, đừng để bị cảm lạnh.
Cổng Diệp phủ.
Một nam tử có vóng dáng cường tráng mặc áo tơi, nước mưa đang nhỏ tong tong, lộ ra bộ y phục bằng vải thô màu vàng đất, và một sợi dây thừng nhỏ ở bên trong. Áo tơi đã bị rách nát, hầu như không có tác dụng, y phục bên trong cũng vậy, dưới chân còn có một đôi giày rơm đã nát vụn.
- Bát thiếu gia sẽ lập tức đi ra, ngươi chờ một chút.
Lý lão tứ sau khi đi gọi Diệp Không liền nhanh chóng trở về vị trí.
Nếu là trước đây, nửa đêm có người đến tìm mẫu tử Trần Cửu Nương, Lý lão tứ tuyệt không có khả năng thông báo luôn, cho dù người này có bị nước mưa rơi cho đến chết hắn cũng tuyệt không cho người vào cửa.
Nhưng hiện tại thì khác, hắn biết Diệp Không lợi hại như thế nào, hắn cũng không nghĩ sẽ lừa được Diệp Không, Thương Nam đại lục cường giả vi tôn, tư tưởng này đã thâm nhập vào sâu bên trong từng con người, cho nên Lý lão tứ bắt đầu từ đánh, phản kháng, đến bội phục, nịnh bợ Diệp Không.
- A, không sao, lão ca, cảm tạ a.
Người này tự biết toàn thân ướt sũng, cũng không dám ngồi xuống chỉ một mực đứng chờ.
Một lát sau, Diệp Không tay cầm chiếc dù đen đẩy cửa bước vào, nhìn người, sửng sốt một chút nói:
- Lô tuấn? Ngươi tới đây làm gì?
Dọc đường đi, Diệp Không không ngừng suy nghĩ, ai lại mạo hiểm nửa đêm mưa to tới cửa tìm hắn? Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới là ai. Nhưng hiện tại không ngờ lại thấy lão đại Lô gia mà hắn vừa mới giúp buổi chiều.
- Bát thiếu gia, ta...
Sắc mặt Lô Tuấn khẩn trương, rồi nhìn về phía Lý lão tứ.
- Được rồi, ngồi đi, Lý lão ca, nhờ ngươi đi pha cho ta ấm trà nóng.
Diệp Không nhìn ra hắn có chuyện muốn nói, liền đẩy Lý lão tứ đi.
Lý lão tứ thức thời đi pha trà, Diệp Không lôi Lô Tuấn ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này thiếu tiền? Nửa đêm tìm đến lão tử vay tiền? Ông trời a, làm người tốt thật không dễ nha.
Chỉ là Diệp Không đã đoán sai, Lô Tuấn này không phải đến vay tiền mà là đến đưa tiền.
Vừa mới ngồi xuống, Lô Tuấn không đợi Diệp Không nói gì liền mang chín mươi hai lượng bạc ra, đặt lên trên bàn, để trước mặt Diệp Không.
Diệp Không sửng sốt hỏi:
- Đây là?
Lô Tuấn nói rằng:
- Hám thần y đã xem qua, mắt của mẫu thân tiểu nhân đã bị tử khí phủ kín, dùng thuốc gì cũng không được rồi, vì vậy hắn cũng không thu bạc, nếu không dùng đến bạc vậy tiểu nhân không thể dùng bạc của Bát thiếu gia ngài.
Diệp Không gật đầu, Lô Tuấn, con người này thật đúng là một nam tử có khí huyết đàn ông, chỉ là ngay lập tức hắn lại nghĩ đến, không phải là hắn không muốn để cho mình xem gia bảo nhà hắn đó chứ?
Diệp Không đẩy bạc lại, nói rằng:
- Lô đại ca, chớ khách khí, bạc này chính là ta dùng điển để có thể nhìn qua bảo vật nhà các ngươi một chút, cũng không phải vô duyên vô cớ mà ta đưa cho các ngươi, hay là ngươi nhận lại đi a.
Lô Tuấn nghiêm mặt, lấy tay ngăn lại, nói:
- Bát thiếu gia, tiểu nhân biết người tâm địa thiện lương, bạc này chính là vì trợ giúp tiểu nhân vượt qua lúc khó khăn, tiểu nhân hiện tại cũng không cần số bạc này, cho nên trăm ngàn lần cũng không thể nhận, về phần bảo ngọc trong nhà tiểu nhân, nếu Bát thiếu gia không ngại, người tùy thời đến có thể đến xem qua một chút.
Kỳ thực ban đầu mục đích của Diệp Không cũng không phải là làm việc thiện, nghe Lô Tuấn như vậy, tức thì mặt có chút đỏ, hắn lại đẩy lại, khiên tốn nói:
- Như vậy sao được? Nếu không lấy bạc chính là coi thường ta.
Mắt thấy Lô Tuấn lại chuẩn bị đẩy bạc trở về, Diệp Không cả giận nói:
- Lô đại ca, chẳng lẽ ngươi khinh thường Diệp Không ta? Khinh ta lại loại người nhìn mà không trả tiền? Nếu ngươi cố ý không nhận chính là không muốn cho ta nhìn.
Kỳ thực, hắn chính là loại người như vậy, đại cô nương nhà người ta tắm hắn nhìn đều không trả tiền, huống hồ là khối ngọc? Hắn khiêm nhường như vậy bởi vì tên Lô Tuấn này là một hán tử có nghĩa khí, đáng giá kết giao.
Diệt Hồng Trần
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên