Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 28
R
OSE Ủ RŨ ngồi trên xe ngựa đi dọc đường phố Chicago. Cảm giác giống y như lần đầu tiên bà đi đến ngôi nhà tráng lệ này 14 năm trước. Lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng. Bà cũng không hy vọng thành công lần này khi bà đã thất bại thảm hại lần trước.
Mối thù mà người đàn ông này mang trong mình thật điên rồ. Suốt những năm qua, mỗi lần đến nhà Parker để nói lý lẽ, bà đều phải quay về. Ông ta từ chối nghe bà cầu xin lần thứ hai. Ông ta từ chối trả lại cuộc đời cho bà. Bà đã nuôi hy vọng thời gian có thể làm phai nhạt đi mối thù nhưng không được. Mối họa vẫn lơ lửng trên đầu Frank – và cả bà nữa. Chúa ơi, mười lăm năm vẫn là chưa đủ cho kẻ tàn nhẫn này nếm đủ mùi vị của sự trả thù nghiệt ngã này sao?
Spoiler
Bà vẫn là người duy nhất biết chuyện. Đó là điều kiện mà Parker đưa ra để đối lấy mạng sống của chồng bà. Bà chưa từng nói cho Frank biết sự thật sau khi bà bỏ đi. Bà đoán Parker đã hy vọng Frank có thể chết vì đau khổ - thảm kịch được lặp lại. Nhưng Frank vẫn quá mạnh mẽ.
Mỗi lần đến đây, bà đều nhớ hành động báo thù đầu tiên của Parker đã làm Franklin sống dở chết dở như thế nào. Bà đã tự trách mình trong từng ấy năm, nhưng đó có thật sự là lỗi của bà không?
Bà đã phải lùng sục khắp Nashart để tìm bác sỹ. Bà đã la hét ông ta phải nhanh lên. Bà quá sốc. Vết thương của Frank rất nặng. Khi ông bác sỹ chạy đi dắt ngựa, bà bị ngăn lại và kéo vào chái nhà, một bàn tay bịt miệng trước khi bà leo được lên ngựa của mình. Người đàn ông không kéo bà đi xa, chỉ núp vào bóng tối. Bà không nhận ra giọng nói đó. Chưa bao giờ nhìn thấy mặt gã.
“Đây là một lời cảnh cáo,” gã nói. “Hoặc bỏ chồng hoặc hắn sẽ chết.”
Bà không hiểu. Bà tưởng một người nhà Callahan bắn Frank. Mọi người đều nghĩ thế. Nhưng những gì gã này nói không liên quan gì đến mối thù giữa hai nhà cả.
“Ông không phải người nhà Callahan sao?”
“Không.”
“Vậy sao ông lại chống lại chồng tôi?”
“Không phải lý do cá nhân. Tôi làm việc cho Parker—“
“Nhà hàng xóm cũ của tôi ở New York sao?” bà hoài nghi ngắt lời. Nhưng bà nhận ra đó là một phỏng đoán vô lý ngay từ khi nói ra.
Chỉ có điều nó không hề vô lý. “Tôi thấy là cô đã hiểu ra rồi đấy.”
“Không, tôi không hiểu gì hết. Trước đây tôi có đính hôn với Mark, con trai ông ấy mà!”
“Một đính ước mà lẽ ra cô phải trân trọng thay vì phá vỡ nó. Cậu nhóc chết rồi – vì cô đấy. Giờ cha cậu ta muốn trả thù.”
“Thật vô lý. Tôi đã hủy hôn ước 5 năm rồi. Nếu Mark mới mất thì, tôi rất tiếc, nhưng làm sao cha anh ấy lại đổ lỗi cho tôi được?”
“Cô không biết sao?”
“Biết gì cơ chứ? Tôi chưa gặp lại gia đình anh ấy nhiều năm rồi. Tôi biết họ đã bán nhà và rời New York không lâu sau khi tôi kết hôn với Franklin, nhưng tôi không biết họ chuyển đi đâu và cũng chưa từng gặp lại Mark sau ngày tôi nói rằng không thể cưới anh ấy được.”
“Parker chuyển nhà đến Hạt khác vì nghĩ rằng như thế có thể giúp con trai quên cô đi. Nhưng không thể. Chàng trai luôn uống say sưa để quên cô đi, rồi sau đó tuyệt vọng vì rượu cũng không ích gì. Cuối cùng anh ta tự giết mình. Bức thư tuyệt mệnh nói rằng anh ta không thể chịu đựng nỗi đau từ trái tim tan vỡ được nữa. Ông Parker cử tôi đi giết chồng cô. Ông ấy đang trong cơn cuồng nộ khủng khiếp.”
Nếu bà chưa đang quá hoảng sợ cho chồng, thì câu cuối đã làm bà dựng tóc gáy. “Anh đã nói đó là lời cảnh cáo! Nhưng giờ anh lại bảo rằng anh được trả tiền để giết anh ấy sao?!”
“Không phải được trả tiền. Tôi đã làm việc cho ông Parker nhiều năm rồi. Ông ấy đã làm mọi cách để lôi Mark ra khỏi nỗi đau tình mà cô để lại. Tôi cũng vậy. Nhưng không ích gì hết. Và giờ cậu ta vẫn chết. Nhưng tôi không phải là kẻ sát nhân máu lạnh. Parker cũng không. Muốn giết người đàn ông đã cướp người đàn bà của con trai là phản ứng đầu tiên của ông ta, nhưng tôi đã cố thuyết phục ông ta một cách trả thù ít đẫm máu hơn.”
Tâm trí bà vùng vẫy vào lúc đó rồi căm hận trào lên. “Anh gọi cái làm tối nay là ít đẫm máu sao?”
Gã xoay bà lại. Nòng súng vẫn dí sát vào lưng bà để ngăn bà hét lên giờ đã dí vào eo bà. Bà vẫn không thể nhìn thấy mặt gã trong bóng đêm, nhưng cũng chẳng quan trọng vì nghe có vẻ gã là tay sai của lão Parker.
“Cô muốn hắn chết hẳn sao?” gã rít lên. “Đừng nhầm lẫn, Parker không thể có ngày hôm nay nếu thiếu những thủ đoạn tàn nhẫn, và ông ta đang buộc tội cô và chồng cô cho mất mát của ông ấy. Ông ta sẽ báo thù. Tôi không thể thuyết phục ông ấy rũ bỏ nó. Nên để mọi chuyện đơn giản thôi. Nếu Mark không thể có được cô, thì không ai có thế hết. Vậy cô có sẵn sàng cứu chồng cô không?”
“Bằng cách rời xa anh ấy sao?” Bà khóc. “Xin đừng bắt tôi làm như thế.
“Phải có người trả giá chứ, cô Warren, bằng cái chết hoặc sự chia ly. Lựa chọn là của cô.”
Bà không những không thể ngừng khóc được mà còn khóc thảm thiết hơn. “Có một điều kiện,” gã nói.
“”Như vậy còn chưa đủ hay sao?!”
“Chưa, cần phải khoét sâu nỗi đau bị cô bỏ rơi. Nên cô không được nói cho chồng cô biết lý do thật sự để cô bỏ anh ta.”
“Vậy tôi cần chút thời gian. Nếu tôi đi trong thời gian anh ấy còn chưa hồi phục, anh ấy không bao giờ tin đó là ý muốn của tôi.”
“Ba tuần, không hơn một ngày.”
Bà đã hy vọng có thể tìm ra cách nào đó để thoát ra khỏi thỏa thuận khắc nghiệt đó, nhưng không thể. Mỗi lần thấy Frank ôm bên hông bị đau do trúng đạn, bà lại tự nhắc mình cuộc sống của ông nằm trong tay bà. Và bà rời xa ông. Không còn lựa chọn nào khác. Nhưng ít nhất bà đã có thể mang theo một phần của Frank đi theo, cô con gái nhỏ của họ, và bà đã tìm cách bảo vệ các con trai mình trước khi trốn đi, sắp đặt đình chiến với những người hàng xóm của gia đình. Bà sẽ điên loạn vì lo sợ nếu còn phải nghĩ đến nhà Callahan nữa.
Rose nhìn ra ngoài cửa xe. Một thành phố thật đẹp, bà sẽ rất thích nơi này nếu không căm ghét nó đến thế chỉ vì kẻ đày ải cuộc sống của bà đang ở đây. Mắt bà nhòe đi. Nước mắt lại dâng tràn. Mỗi khoảnh khắc quá khứ quay lại, bà đều khóc.
Bà mất gần một năm để lần ra nơi Parker sống. Ông ta làm ăn và có nhiều chi nhánh trên cả nước và thường xuyên đi lại. Bà không ngạc nhiên khi ông ta có trụ sở chính ở Chicago. Và bà đã định tới để giết ông ta. Bà đã nghĩ rất nhiều về chuyện đó. Lão đã gây ra cho nàng quá nhiều đau đớn và khổ ải. Ông ta không phải là người duy nhất muốn trả thù.
Bà không chắc lão có định gặp bà không. Quản gia của lão dẫn bà đi vào phòng làm việc. Lão đứng cạnh bàn, khoanh tay trước ngực. Mái tóc nâu ngắn ngủn của lão đã nhuốm muối tiêu, không có gì lạ khi lão đã ở cuối tuổi 40. Rose quá thất vọng khi thấy lão còn rất tráng kiện. Nếu lão ốm yếu thì bà có thể hy vọng có thể chờ lão chết đi.
Nhưng bà muốn chồng bà quay lại! Bà muốn gia đình mình được đoàn tụ với nhau.
Lão không mời bà ngồi. “Vẫn tự coi mình là Bà Warren sao?”
“Tôi vẫn chưa ly dị.”
“Chẳng quan trọng. Hắn, hay bất cứ ai – cô sẽ không bao giờ có được. Không bao giờ.”
“Ông đã trả thù được rồi. Buông tha cho tôi đi.”
“Ta tò mò,” lão nói. “Có thật là cô không bao giờ nói cho hắn biết sự thật không?”
“Đúng, tôi đã lừa dối để bảo vệ anh ấy. Anh ấy đã bị hủy hoại!”
“Cô phẫn nộ như thế khi tất cả những chuyện này đều là do cô sao.”
“Ông thật điên rồ khi đổ lỗi cho tôi bởi sự yếu đuối của con trai ông.”
“Cô dám nói thế! Nó yêu cô! Nó luôn yêu cô! Cô cho nó hy vọng, rồi lại cướp đi!”
“Tôi và Mark là bạn thanh mai trúc mã, không hơn. Lẽ ra tôi không nên để anh ấy thuyết phục tôi cưới anh ấy. Tôi đã không chắc chắn ngay từ đầu, nhưng anh ấy đảm bảo rằng chúng tôi sẽ hạnh phúc, và tôi không nỡ từ chối. Tôi có quan tâm đến anh ấy, tôi không muốn làm tổn thương anh ấy. Tìm thấy tình yêu đích thực đã cho tôi thấy sự khác biệt. Mark còn đồng tình với quyết định của tôi và hủy hôn ước!”
“Không, không hề, nó chỉ giả vờ thôi. Nó nói dối! Nó chưa bao giờ ngừng yêu cô, và tình yêu đó tàn phá nó. Làm sao cô nói là không phải lỗi của cô, khi cô đã đồng ý cưới nó và rồi bỏ rơi nó để chạy theo người đàn ông khác?”
“Tôi nghĩ tôi đã chịu đựng đủ rồi. Chuyện này phải kết thúc. Ngày hôm nay.”
Bà rút khẩu súng từ trong túi áo ra và chĩa vào lão. Bà không lường trước phản ứng của lão. Lão thực sự cười vào bà.
“Cứ làm đi. Cuộc sống của ta đã không còn ý nghĩa gì nữa, kể từ ngày mất đi đứa con trai duy nhất. Nhưng cái chết của ta sẽ không chấm dứt mọi chuyện đâu, Rose Warren. Những người nhận tiền của ta để theo dõi cô cũng sẽ truy lùng cô sau khi ta chết. Đó là tâm nguyện của ta. Vào chính cái ngày mà cô quay lại sống với chồng cô, hay một gã nào khác, cũng sẽ là ngày cuối cùng trong đời cô, giống như cô sẽ kết liễu ta hôm nay.”
Ôi Lạy Chúa, chuyện còn tệ hơn bà nghĩ. Bà đã hy vọng cái chết của lão sẽ chấm dứt tất cả. Thế nhưng trong suốt những năm qua bà vẫn không ngừng cố gắng làm lão hiểu ra. Bà đã quay lại đây quá nhiều lần, nhưng tất thảy đều vô ích. Bà lẽ ra không bao giờ bước chân vào ngôi nhà này nữa. Lão chỉ đồng ý gặp bà ngày hôm nay để biết chắc sự báo thù của lão có thành công hay không.
Khi cỗ xe rời khỏi dinh thự nhà Harding, Rose cứng rắn kháng cự lại nỗi thất vọng. Bà phải tiếp tục cố gắng để Parker từ bỏ cuộc trả thù độc ác của lão. Bà sẽ phải cố gắng cho đến ngày bà hoặc Parker Harding chết đi. Ngay khi bà bước xuống đường, bà nhận ra rằng mình vẫn đang bị theo dõi...